Đọc truyện Tiên Mãn Cung Đường – Chương 116: Trọng thương
Tô Dự ngẩn người, đột nhiên ra tay, một phen gỡ quần áo Hoàng thượng ra.
“Ngươi làm cái gì!” Hoàng đế bệ hạ cả kinh, bởi vì là nằm sấp không kịp ngăn cản, trường bào vàng kim nháy mắt từ sau chỗ bị nắm tuột đến eo, lộ ra đường cong lưng lưu sướng.
Trên da thịt màu mật ong, một đường máu dữ tợn càng dễ khiến người khác chú ý.
“Ngươi bị thương!” Tô Dự đau lòng không thôi, không tán đồng lắm nhìn Hoàng đế bệ hạ.
“Không quan trọng.” An Hoằng Triệt không được tự nhiên động động, ý đồ đem quần áo kéo trở về.
“Đừng nhúc nhích, ta đi lấy thuốc.” Tô Dự nhanh chóng đè tay kéo áo của y lại, rõ ràng vẫn còn chảy máu a, lát nữa dính vào quần áo thì không hay, quần áo này là do lông mao biến thành, không dễ rửa đâu.
Hoàng đế bệ hạ giữ hắn lại, hơi mím môi nói: “Hôn một chút là tốt rồi.”
Tô Dự trừng mắt, lại trừng mắt nhìn lần nữa, “A?” Như thế nào cũng không nghĩ tới, Hoàng đế bệ hạ vốn vô cùng không được tự nhiên thế nhưng sẽ tại thời điểm bị thương mà làm nũng a! Không thể tin quay đầu, nhìn Hoàng đế bệ hạ nghiêm trang, nguyên bản lời Tô Dự muốn nói ra khỏi miệng cũng cứng ngắc nghẹn trở về, xem bộ dáng Hoàng thượng, tựa hồ, không giống như là đang nói đùa đi……
“Bỏ đi.” An Hoằng Triệt hơi hơi nhíu mày, xoay người nằm sấp xuống, tâm tình vừa tốt lên lại rớt tụt xuống, cũng không biết là đang giận dỗi cái gì.
Tô Dự gãi gãi đầu, cùng quả cầu lông nhỏ đang ngồi xổm trên đệm mềm liếc nhau, hi vọng Thái tử điện hạ có thể phiên dịch hành vi của phụ hoàng nó một chút. Thái tử điện hạ nhìn nhìn cái áo dài vàng kim lông xù trước mắt, trảo một góc cào cào.
Không chiếm được nụ hôn của nô tài ngốc, Hoàng đế bệ hạ rầu rĩ không vui đem mặt chôn trong nhuyễn điếm, nghe thấy phía sau có thanh âm sột soạt, nhắm mắt lại chờ Tô Dự thoa thuốc cho y, ai ngờ dán lên không phải thuốc mỡ lạnh lẽo, mà là cánh môi ấm áp mà mềm mại. Một đôi lỗ tai chậm rãi đỏ hồng, Hoàng đế bệ hạ không được tự nhiên động động, tuy rằng Tô Dự sau khi hôn xong lại bôi một tầng thuốc mỡ cho y, nhưng cũng không thể ngăn cản Hoàng thượng tâm tình biến tốt lên được.
Dỗ hai cha con ăn xong cơm chiều, Tô Dự cọ đến bên người Hoàng thượng nằm xuống, đặt nhi tử ở giữa hai người, “Hoàng thượng, Huyền điệt vì cái gì cũng sẽ bắn chết ta nha?” Hôm nay Hoàng thượng đã nói bình tĩnh như vậy, Quốc sư cũng không có phản bác.
Môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp, Hoàng đế bệ hạ tựa hồ không quá muốn nói.
“Vì ta là dị tinh sao?” Tô Dự thản nhiên suy đoán, lần trước tại khu vực săn bắn, thứ Hoàng thượng giết kia phỏng chừng chính là đám này, lúc ấy mũi tên kia là hướng về phía thiên linh cái của hắn mà đến.
Hoàng đế bệ hạ liếc mắt nhìn hắn, “Đó là bởi vì trẫm đứng bên cạnh.”
Tô Dự sờ sờ mũi, quả nhiên là hắn suy nghĩ nhiều.
Đêm tối hàng lâm, sóng biển theo quy luật vỗ lên thân thuyền, chiến thuyền Hoàng gia lâm vào một mảnh yên tĩnh.
Hoàng đế bệ hạ trong bóng đêm mở mắt, nhìn nhìn bốn phía, đem Tô Dự ngủ đến an lành kéo vào trong lòng. Mấy thứ Huyền điệt kia tùy thời có khả năng sẽ ngóc đầu trở lại, y cũng không dám ngủ quá trầm.
Hôm nay lời Tô Dự nói ngược lại đã nhắc nhở An Hoằng Triệt, thời điểm trước khi hai người bọn họ còn chưa trao đổi tinh huyết, Huyền điệt quả thật đã từng tập kích Tô Dự, hơn nữa không chỉ một lần ở khu vực săn bắn. Về sau y biến trở về hình người rời khỏi Tô gia, liền lập tức bảo đệ đệ ngốc phái người bảo vệ Tô Dự, kết quả Chiêu vương nói cho y, có Huyền điệt mai phục tại tòa nhà phụ cận Tô gia. Việc này làm y rất bất an, nên mới thường xuyên trở về thăm Tô Dự, âm thầm giúp hắn giải quyết mớ phiền phức kia.
Sau chuyện ở khu vực săn bắn thì mấy thứ đó không xuất hiện nữa, y cũng đem chuyện này quên mất, nay nghĩ đến, có thể sớm từ thời điểm kia, hậu duệ Nhai Tí đã biết thân phận dị tinh của Tô Dự. An Hoằng Triệt hơi hơi nhíu mày, bỗng nhiên nhớ tới Mục vương xa tận Tây Bắc, lúc trước là có người lộ ra chuyện dị tinh với Mục Quận vương, gã mới có thể làm ra vài hành động khác người kia, như vậy “có người” này, có hay không sẽ chính là một ít Huyền điệt có linh trí?
Nhớ đến đây, Hoàng đế bệ hạ không khỏi trong lòng căng thẳng, Huyền điệt có thể cùng Mục Quận vương cấu kết, như vậy năm đó phụ hoàng bọn họ rời bến, có phải vốn là bố cục Nhai Tí thiết kế hay không?
Huyết mạch Bệ Ngạn, khiến Hoàng đế bệ hạ rất nhanh liền xác định thị phi đúng sai trong đó, mơ hồ có một suy đoán, nhất thời có chút hối hận đã để nô tài ngốc cùng theo đến đây.
Ngày kế, thời điểm Tô Dự mở mắt ra, Hoàng đế bệ hạ vừa mới ngủ say.
Đế vương tuấn mỹ quay lưng lại hắn nghiêng người mà nằm, thân hình rộng lớn che gần hết ánh sáng mặt trời, quả cầu lông nhỏ màu vàng kim vo thành một đoàn tại trên cái cổ thon dài trắng nõn kia an ổn ngủ.
Tô Dự nhẹ nhàng xốc chăn lên, nhìn nhìn miệng vết thương của Hoàng thượng, ngạc nhiên phát hiện, đường máu kia thế nhưng đã kết vảy bong ra, hiếu kì đem tay dán lên tấm lưng ấm áp sờ sờ, chỉ còn lại có một chút dấu đỏ, tựa như mấy dấu răng bị Hoàng thượng cắn chảy máu vậy, ngủ một giấc là tốt ngay.
Đang sờ vui vẻ, cổ tay bỗng nhiên bị nắm lấy một phen, Hoàng đế bệ hạ chậm rãi xoay người lại, cục lông trên cổ xoạch một tiếng rơi trên gối đầu, “Ngươi đang làm cái gì?”
“Ta……” Xem thương thế của ngươi a, từ thứ hai còn chưa nói ra, Hoàng đế bệ hạ đã hừ lạnh một tiếng đem Tô Dự đặt ở dưới thân.
“Sáng sớm liền câu dẫn trẫm, thật sự là……” Hoàng đế bệ hạ vừa nói vừa bắt đầu cởi áo hắn.
“Uy!” Tô Dự nhanh chóng thò tay đẩy y, Thái tử còn đang ở trên gối đầu đó, để hài tử thấy nhiều không tốt đâu.
“Ầm!” Thân thuyền đột nhiên chấn động kịch liệt một trận, hai người đang lôi kéo nhất thời bị đụng đến lăn xuống giường, may mà dưới đất đều là nhuyễn điếm thật dày.
“Các ngươi không có việc gì…… đi……” Cảnh vương ồn ào xông vào, nhất thời há to miệng.
Hoàng đế bệ hạ khỏa nửa thân trên, Hiền phi quần áo để ngỏ, một đoạn vạt áo còn bị chộp trong tay Hoàng đế bệ hạ, hai người ở trên đệm mềm tứ chi dây dưa lăn thành một đoàn.
Cảnh vương nhanh chóng nâng tay che mắt, “Cái kia… Thân thuyền va phải đá ngầm, nhanh chóng đi ra đi, miễn cho lát nữa bị chìm đó.” Nói xong liền giống như một trận gió chạy đi, quên cả đóng cửa phòng.
Thân thuyền đụng phải đá ngầm, đáy thủng một lỗ, may mà không nghiêm trọng lắm, các công tượng đi theo thuyền nhanh chóng đi xuống sửa chữa.
Giao nhân cô nương Hải Châu đứng ở đầu thuyền, thoạt nhìn tối hôm qua tựa hồ ngủ không ngon lắm, đáy mắt có chút phát xanh, nhưng tinh thần rất tốt, “Qua phiến đá ngầm này chính là vùng biển của Giao nhân!” Trong giọng nói là cao hứng không che giấu nổi.
Đá ngầm này kỳ thật là một ngọn núi cao dưới đáy biển, vượt qua tòa núi này, chính là một bầu trời khác.
Hải vực nơi này ấm áp mà rộng lớn, ngoại trừ vài khe biển sâu không thấy đáy, địa phương khác đều tương đối cạn, không có loại cá hung mãnh gì, nơi này là đất lành của Giao nhân.
Tô Dự nghe kể trạng huống của biển Giao nhân, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, nơi này nước biển cạn, hẳn là không có hải quái to lớn khổng lồ gì.
“Cách hòn đảo đó còn bao nhiêu xa?” Hoàng thượng hỏi Giao nhân.
“Chiếu theo tốc độ chiếc thuyền này, phỏng chừng ba ngày sẽ đến.” Hải Châu đối với phiến hải vực này vẫn tương đối quen thuộc.
Các công tượng chỉ dùng nửa ngày thời gian liền sửa xong chỗ tổn hại, đội tàu lại xuất phát, gió êm sóng lặng vẫn duy trì liên tục đến tận hoàng hôn.
Hoàng đế bệ hạ đứng ở đầu thuyền, nhíu mày nhìn mặt biển.
Cảnh vương ở một bên nhàn nhã câu cá, “Lo lắng gì đấy?”
“Nếu phụ hoàng bọn họ năm đó cũng đi con đường này, vậy ngươi nói, là thứ gì đã làm lật thuyền?” An Hoằng Triệt nhìn mặt biển bởi vì mặt trời ngã về tây mà dần dần mất đi quang mang, hơi hơi nheo mắt lại.
“Đá ngầm?” Cảnh vương lấy con cá vừa câu được xuống, không yên lòng nói.
Hoàng thượng không tiếp lời, chỉ là mày vẫn không giãn ra như trước.
Đêm tối bao trùm, mây đen che khuất ánh trăng, thò tay không thấy năm ngón.
“Rống –” Tiếng gầm khủng khiếp phá tan phía chân trời, trên biển nhấc lên sóng to gió lớn.
Các tướng sĩ hốt hoảng chạy ra khỏi khoang thuyền, tiếng rít đáng sợ đinh tai nhức óc, nhưng trước mắt lại là một mảnh tối đen, cái gì cũng nhìn không thấy.
Thân thuyền đung đưa vô cùng, Hoàng đế bệ hạ kéo Tô Dự nghiêng ngả lảo đảo chạy đến, đôi mắt có thể thấy mọi vật trong bóng đêm đem hết thảy nhìn xem rõ ràng.
Trên biển cách đó không xa, đứng một con quái vật khổng lồ cao chừng ba trượng, đầu rồng mình sói, giống như Nhai Tí trong Sơn Hà đồ giám, nhưng lại có chỗ bất đồng, chỗ nối tiếp giữa đầu và thân kia, chính là một cái cổ thật dài mọc đầy gai xương! Đầu rồng bộ dạng cũng không dễ nhìn cho lắm kia, há mồm gầm rống, lộ ra cái miệng đầy răng nanh.
“Đó là cái quỷ gì vậy!” Lăng vương kinh hô lên tiếng.
Tô Dự thấy không rõ bộ dáng quái vật kia, chỉ mơ hồ có thể nhìn thấy ít gai nhọn màu trắng.
“Rầm!” Chiếc đuôi to phủ đầy vảy đen đột nhiên quét đến, cứng rắn đánh vào trên thân thuyền, “Ào ào” vỏ sắt bao bọc ngoài thuyền bỗng nhiên giống như tờ giấy vậy, nháy mắt vỡ vụn. An Hoằng Triệt một phen ôm eo Tô Dự, nhảy lên cao vài trượng, khó khăn né qua cái đuôi quái vật kia.
Thân thuyền vỡ thành mấy khối, Hoàng đế bệ hạ trong không trung xoay người, mũi chân điểm lên một mảnh gỗ vụn, nhảy lên một mảnh thân thuyền lớn nhất, một tay ôm Tô Dự, một tay bám lan can, vất cả ổn định thân hình.
“Vút vút vút!” Quái vật kia một chút cũng không ọi người cơ hội thở dốc, gai xương to lớn luân phiên phóng tới, ghim trên ván gỗ phát ra tiếng vang nặng nề.
“Cẩn thận!” Cảnh vương xách chĩa cá xông qua, đâm chết một bóng đen trong nước, đúng là một con Huyền điệt.
“Mau rời khỏi mặt nước!” Lăng vương hô lớn.
Vô số Huyền điệt từ đáy nước bò lên, Hoàng đế bệ hạ đem Tô Dự cõng trên lưng, “Bám chặt!”
Tô Dự chặt chẽ ôm lấy cổ Hoàng thượng, dán thân thể lên người y, đem Thái tử điện hạ gắt gao giữ trong ngực.
An Hoằng Triệt rút đoản kiếm ra, luân phiên chém giết mấy con Huyền điệt, phi thân nhảy lên, hướng tới chỗ Quốc sư chạy đến.
Quốc sư đứng trên một mảnh gỗ trôi nổi, trường bào màu trắng trong trời đêm tối đen ẩn ẩn phát quang, gai xương bén nhọn từ bên cạnh vèo vèo bắn qua, kình phong vờn qua mái tóc dài trắng tuyết, nhưng lại mảy may không thể nhiễu loạn dáng người y. Chậm rãi nâng tay, quang mang màu trắng tụ lại quanh thân, bầu trời phủ mây đen vỡ ra một khe hở, ánh trăng trong suốt đột nhiên trút xuống.
An Hoằng Triệt lưng cõng Tô Dự trên các mảnh gỗ nổi nhanh chóng nhảy qua, huy động đoản kiếm trong tay ngăn cản công kích, một chiếc thuyền lớn Hoàng gia khác thả dây thừng xuống, y liền lăng không nhảy đến một tay tiếp được, mượn lực nhanh chóng hướng trên thuyền chạy vội.
Quái vật phát ra một tiếng gào thét bén nhọn, vô số gai xương điên cuồng bắn ra bốn phương tám hướng, rồi sau đó ùm một tiếng chìm xuống đáy biển.
Một chân vừa chạm đến mép thuyền, Hoàng đế bệ hạ đột nhiên thét lớn một tiếng, lảo đảo một cái ngã xuống, vội vàng nắm chặt dây thừng trong tay, đoản kiếm cắm phập vào thân thuyền, lúc này mới mượn lực nhảy lên.
Quái vật tới cũng nhanh đi cũng nhanh, mây đen tán đi, trăng sáng nhô cao, mấy vị Vương gia và Quốc sư đã lên thuyền, Tô Dự phục hồi tinh thần, vội vàng từ trên người Hoàng thượng nhảy xuống.
“Hoàng thượng!” Tô Dự còn chưa đứng vững, Hoàng đế bệ hạ liền yếu đuối ngã xuống, hắn vội vàng thò tay từ phía sau ôm lấy, sau khi thấy rõ tình hình trước mắt, một luồng ý lạnh nhất thời từ lòng bàn chân chạy lên đến đỉnh đầu.
Một cây gai xương thật dài, đang cắm rất sâu trên vai Hoàng đế bệ hạ, máu tươi đã nhiễm đỏ y bào nửa người y!
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
[ Thần ngư hiệp lữ – Thâm hải đoạn trường ]
Miêu công: Ta năm đó ăn nhầm tuyệt tình ngư, sợ là không sống nổi
Tiểu Ngư: Không, không muốn chết, chúng ta nhất định có thể tìm được nửa khỏa tuyệt tình cá viên kia!
Thần y [ Cảnh vương ]: Đoạn trường tôm! Ta tha đến đoạn trường tôm!
Tiểu Ngư: Ăn đoạn trường tôm, liền có thể giải độc tuyệt tình ngư, mười sáu năm sau chúng ta gặp lại!
Miêu công: Không, nếu không có ngươi mười sáu năm, ta sớm sẽ chết đói mất!
Tiểu Ngư: Cũng đúng nga, ai viết kịch bản, có thể đáng tin chút hay không!