Đọc truyện Tiên Mãn Cung Đường – Chương 115: Huyền điệt
“Nơi này đã tới gần biển của Giao nhân, lẽ ra không nên có cái gì nguy hiểm mới đúng……” Giao nhân nhìn hải vực trở nên xa lạ, trong lòng bất an, nghe tộc nhân nói, năm năm trước vùng hải vực này từng xuất hiện qua trận sóng gió lớn, còn có tiếng rít bén nhọn đáng sợ, thế nhưng đợi thời điểm các Giao nhân tới gần, lại cái gì cũng nhìn không thấy. Chẳng lẽ trong biển này thật sự cất giấu đại hải quái hay sao?
Bầu trời trong xanh dần dần bịt kín mây đen, nước biển sậm màu càng phát ra sắc ám trầm.
Mèo lớn lông vàng đột nhiên đứng dậy, chạy đến bên cạnh Tô Dự trảo vạt áo hắn trèo lên đầu vai, đôi tai đầy lông chuyển động qua lại, cúi đầu nhìn mặt biển tối đen dùng lực hít ngửi. Hai chú mèo đang đánh nhau cũng ngừng lại, mèo lớn màu đen hai ba bước nhảy lên lan can, xao động bất an ở bên trên đi qua đi lại.
Mèo lớn đen vàng giao nhau tựa hồ không có cảm giác mạnh mẽ như vậy, nhưng cũng không có hứng trí đùa chuột bông gắn dây cót nữa, ngồi ngồi cảnh giác nhìn bốn phía.
Mà mèo trắng lớn lại không có phản ứng gì, vẫn như trước ưu nhã nằm úp sấp khò khò ngủ say.
“Meo mieo! Meo! Meo!” Thái tử điện hạ không biết cảm giác được cái gì, rướn cổ họng non nớt bắt đầu kêu to không ngừng, Quốc sư lúc này mới tỉnh, còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, đột nhiên một bước xa nhào sang, đem quả cầu lông nhỏ đặt ở dưới thân mình.
Một đạo ám tiễn phiếm khói đen thẳng tắp bắn hướng Thái tử, gặp phải mèo trắng lớn, đột nhiên đứng khựng ở ngoài ba tấc, phảng phất như rối gỗ mất đi dây khống chế, cạch một tiếng rơi trên mặt đất.
Không đợi mọi người kịp thở một hơi này, từng bóng đen chợt phá nước mà ra.
Hoàng đế bệ hạ nhanh chóng hóa thành hình người, kéo Tô Dự ngay tại chỗ lăn một vòng, bóng đen đầu tiên chui ra khỏi mặt nước nặng nề nện xuống chỗ hai người bọn họ vừa đứng, đem lan can và tấm ván gỗ ở đó đập đến dập nát. Vô số ám tiễn màu đen vèo vèo phóng tới, chúng mang theo khói đen nồng đậm, cùng loại tên đen năm đó tập kích Tô Dự tại khu vực săn bắn giống nhau như đúc.
Quốc sư biến thành nhân hình, nhét quả cầu lông nhỏ vàng kim vào áo. Thái tử điện hạ nghi hoặc ở trong trường bào mang theo lông tơ màu trắng giật giật, bám cổ áo thò cái đầu nhỏ ra. Vô số mũi tên màu đen bắn tới, nhưng đều dừng ở chỗ quanh thân Quốc sư một thước, một chút cũng không tiếp cận được thân mình.
Cảnh vương cầm chĩa cá đứng trên lan can tiêu sái vung, tiếng đánh “cốp cốp keng keng” không dứt bên tai, vừa trở tay xoay chĩa cá vừa nhảy lên người bóng đen, thứ gì đó màu đen phát ra một tiếng gào thét bén nhọn, tại bên dưới chĩa cá kịch liệt vặn vẹo.
An Hoằng Triệt nâng tay đem Tô Dự ném qua cho Quốc sư, rút đoản kiếm, dứt khoát lưu loát phách sát bóng đen không ngừng nhào đến tấn công trên người y.
Quốc sư một phen kéo áo Tô Dự, xách cục lông nhỏ bò loạn trong áo ra đưa cho hắn, “Cách bổn tọa gần chút!”
Tô Dự tiếp được nhi tử, cất vào trong lòng, không dám chủ quan, áp sát vào Quốc sư đứng thẳng. Nơi này thế nhưng có vòng phòng hộ thiên nhiên, nếu rời đi quá một thước, liền sẽ bị bắn thành cái sàng!
Thế tử Lỗ quốc công ý đồ tiến lên hỗ trợ, gã đao pháp tinh chuẩn, khinh công rất cao, nhưng thế nào cũng giết không chết mấy quái vật kia, một đao chém lên, thứ đó rắn chắc phảng phất như đá vậy, căn bản chém không đứt, xoay qua liền nhào sang gã mà cắn. Mà người trong hoàng thất thì lại một đao một con, cứ như là chặt dưa thái rau ấy.
Tô Dự giật mình, cởi bảo hộ cổ tay trên tay ném qua, “Thế tử, mang vào dùng nội kình đi!”
Cao Bằng nâng tay tiếp lấy, một cước đá văng quái vật kia, cũng không hỏi nhiều, cách cách hai phát đeo lên tay, đem nội kình tụ trên lưỡi dao, một phát đem thứ đó chém thành hai đoạn.
Lăng vương một thương đâm một con, vẫn còn ngại chậm, dứt khoát hoành ngang trường thương, đổi thành quét, một phát vài con. Hoàng đế bệ hạ và Cảnh vương là giết nhanh nhất, công kích nhận được cũng nhiều nhất.
“Hoàng thúc, đây là cái gì?” Tô Dự nhìn bóng đen bị chém thành hai nửa, đó là một quái vật cao bằng nửa người, thân thể màu đen mềm nhũn giống như không có xương, lại có rất nhiều chân nhỏ, giống như thể kết hợp phóng lớn của rết và đỉa vậy.
Con ngươi thanh lãnh của Quốc sư chợt lóe một tia chán ghét, “Hậu duệ Nhai Tí.”
“A?” Tô Dự mở to hai mắt nhìn, Nhai Tí không phải là thượng cổ mãnh thú sao? Như thế nào lại trưởng thành cái đức hạnh này chứ?
“Thứ ấy là huyết mạch của Nhai Tí, nhưng không biết lăn lộn vào thứ gì, trăm ngàn năm qua biến thành như vậy.” Quốc sư phất phất tay, đem thịt nát trong vòng ba thước quanh người chấn ra ngoài, nhất thời văng đầy đầu Lăng vương đang chiến đấu đẫm máu hăng hái.
“Nhị Thập Nhất!” Tiếng rống giận dữ của Lăng vương phá tan phía chân trời.
Thật lâu sau, loại quái vật tạp chủng này mới yên tĩnh xuống, mặt biển lại quay về bình tĩnh, nước biển màu đen cũng biến trở về màu lam sẫm, chỉ có tên và thi thể quái vật phân tán trên thuyền là bằng chứng cho trận kịch chiến vừa rồi.
Thế tử Lỗ quốc công buông đao trên tay, thở hồng hộc. Có nội lực trong bảo hộ cổ tay, thứ đó ngược lại không phải khó chém cho lắm, khó là khó ở chỗ làm thế nào bắt được nó kìa. Mấy quái vật này động tác phi thường nhanh, dù gã có cố gắng như thế nào vẫn bị chúng cắn bị thương mấy chỗ.
Quốc sư thu hồi kình khí quanh thân, chậm rãi đi đến bên cạnh một thi thể, hơi hơi nhíu mày. Ngửa đầu nhìn nhìn những con thuyền khác xung quanh, các tướng sĩ trên thuyền thập phần bình tĩnh, tựa hồ không hề ý thức được vừa phát sinh chuyện gì. Đại tướng đầu thuyền đánh cờ tín hiệu, hỏi xảy ra chuyện gì.
Cảnh vương trả lời về không có việc gì, nhấc một con quái vật lên xem xem, “Mớ đồ chơi này phỏng chừng là hướng về phía huyết mạch đến.”
Nhai Tí và Bệ Ngạn, đều là con của rồng, huyết mạch trên người đám hỗn chủng Nhai Tí này tương đối mỏng manh, cho nên lớn lên mới có bộ dáng kỳ quái như vậy. Chân Long huyết trong huyết mạch Bệ Ngạn đối với đám gia hỏa này có lực hấp dẫn trí mạng.
“Đây, chỉ là bắt đầu.” Quốc sư nhìn mặt biển màu đen trầm ám phía trước, hơi hơi nhíu mày.
Trong phiến hải vực này hiển nhiên sẽ không chỉ có một ít như vậy, những ngày tới chỉ sợ đều không yên ổn.
“Nếu như thế, để Hiền phi đến ở thuyền khác đi thôi.” Cảnh vương sờ sờ cánh tay bị tên làm trầy da, Tô Dự không có công phu, ở cùng một chỗ với bọn họ rất nguy hiểm, nếu kế tiếp mớ đồ chơi này số lượng nhiều lên, cho dù có Quốc sư ra tay hỗ trợ, bọn họ cũng không nhất định có thể bảo vệ được hắn.
“Không được!” Hoàng đế bệ hạ không chút nghĩ ngợi trực tiếp phủ quyết, để nô tài ngốc rời khỏi y cùng nam nhân khác ngủ trên cùng một chiếc thuyền, đừng có đùa!
“Hoàng thượng, ngươi không thể vì tư tâm bản thân mà không để ý an nguy của cháu dâu a!” Lăng vương ném đi thịt vụn dinh dính trên người, ghét bỏ lắc lắc ngân thương, đi tới nói.
“Huyền điệt cũng sẽ bắn chết hắn.” Hoàng đế bệ hạ giận tái mặt, thuận tay móc Thái tử điện hạ đang ló đầu từ trong vạt áo Tô Dự ra cầm qua, lau lau lớp mồ hôi mỏng trên tay.
Tô Dự sửng sốt, phản ứng đầu tiên chính là nguyên lai thứ này gọi là Huyền điệt a, phản ứng thứ hai là hắn chỉ là dân chúng bình thường thì giết hắn làm gì cơ chứ?
“Đích xác như thế,” Quốc sư gật gật đầu, “Buổi tối cẩn thận chút.” Nói xong, hướng Uông công công vừa từ khoang thuyền bò ra nâng nâng cằm, ý bảo hắn nhanh chóng đem cái thuyền bẩn hề hề này rửa đi, xoay người trực tiếp bay lên Quan tinh đài, trở về phòng.
Lăng vương sửng sốt một lát, một phen ném ngân thương, mang theo một thân tanh hôi, khí thế hùng hổ lủi lên lầu hai, “Nhị Thập Nhất, ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu!”
Cảnh vương nheo đôi mắt đào hoa lại, cười như không cười nhìn nhìn Tô Dự, rồi sau đó đem ánh mắt chuyển hướng Hoàng thượng, “Chậc chậc, không nghĩ tới……”
Hoàng đế bệ hạ lạnh lùng trừng trở về.
“Đêm dài đằng đẵng, bảo người cô đơn như bổn vương đây làm thế nào yên giấc a……” Cảnh vương điện hạ không nhiều lời nữa, ngẩng đầu nhìn sắc trời đã gần đến hoàng hôn, như thật như giả thở dài, nhấc Giao nhân cô nương đang run cầm cập lên, dịu dàng nói, “Mỹ nhân, đến, cùng bản vương hảo hảo nói chuyện, về cá trong phiến hải vực này nào.” Trong cặp mắt đào hoa mê người tràn đầy nhu tình, Giao nhân cô nương liều mạng lắc đầu, lại vẫn bị Vương gia bá đạo tha đi.
Uông công công chịu được mệt nhọc bắt đầu mang theo nô bộc lau sàn, tu bổ lan can.
Hoàng đế bệ hạ đem nhi tử ném cho Tô Dự, mình thì rầu rĩ không vui xoay người rời đi.
“Hoàng thượng?” Tô Dự không hiểu ra sao nhìn trái nhìn phải, cúi đầu cùng Thái tử điện hạ đối diện, “Nhị Mao, phụ hoàng ngươi làm sao vậy?” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Cục lông vàng kim chớp chớp mắt to, vươn đầu lưỡi hồng nhạt liếm liếm miệng.
“Đói bụng à?” Tô Dự gãi gãi đầu, ngẫm lại cũng đúng, đánh một buổi chiều phỏng chừng đã đem thức ăn hồi giờ ngọ tiêu hao hết rồi, phải làm chút đồ ăn ngon cho bọn miêu đại gia mới được, mới nghĩ tới đó, một đoàn gì đó màu đen vàng đột nhiên từ cửa sổ lầu hai bay ra, “Phịch” một tiếng nện xuống đệm mềm trên boong tàu.
“Thập Thất thúc, không có việc gì chứ?” Tô Dự cúi đầu quan tâm nói.
Mèo lớn chìm trong đệm vô lực vung vẩy đuôi.
Huyền điệt bộ dạng rất ghê tởm, bọn miêu đại gia một chút cũng không có ý tứ muốn ăn, Uông công công không chút nào nương tay đem chúng nó hết thảy ném vào trong biển.
Tô Dự cất nhi tử, đem thịt khuê xắt thành phiến, phủ một lớp bột mỏng đem chiên, lại phết sốt cay làm thành thịt khuê xắt miếng vị cay, lại nấu một chén canh hổ giao, bưng trở về phòng ngủ.
Mèo lớn lông vàng nằm nghiêng trên đệm mềm, xoay lưng lại đại môn, nghe thấy hắn tiến vào cũng không xoay người, vẫn như trước bảo trì tư thế cũ không nhúc nhích.
Đặt thức ăn lên bàn, Tô Dự mang theo nhi tử bò qua, đem mặt dán trên cái lưng lông xù của Hoàng đế bệ hạ, “Hoàng thượng, mệt mỏi sao?”
Giật giật lỗ tai, không để ý đến hắn.
“Ăn chút gì rồi hãy ngủ tiếp đi.” Tiếp tục nịnh nọt lấy lòng.
Lắc lắc cái đuôi, không để ý đến hắn.
“Tương Trấp Nhi……” Tô Dự đem cằm sấn qua bụng lông, cười hì hì kêu lên.
Hoàng đế bệ hạ lập tức quay đầu, thưởng cho hắn một bàn tay.
Tô Dự bị đánh tuyệt không buồn, còn thuận thế lại gần, hôn cái miệng lông xù kia một ngụm, đem mặt tựa vào chiếc cằm ấm áp kia cọ cọ.
Thật… thật là, lại làm nũng! Hoàng đế bệ hạ cứng ngắc, nháy mắt biến trở về hình người, đè cái ót của nô tài ngốc đang cọ loạn lại, hung hăng hôn lên. Xem cái bộ dáng này của nô tài ngốc, cho dù biết, cũng sẽ không giận trẫm, hừ! Dù huyết khế sẽ dẫn tới việc Huyền điệt công kích nô tài ngốc thì có thế nào chứ, trẫm chắc chắn sẽ bảo hộ hắn chu toàn!
“Meo……” Thái tử điện hạ bị kẹp ở giữa giãy dụa gãi gãi cằm Tô Dự, quả cầu lông còn quá nhỏ, không có khí lực thoát ra.
“Ngô!” Tô Dự nhanh chóng đứng dậy, sờ sờ lông cho nhi tử bị đè ép.
Hoàng đế bệ hạ không biết vì sao lại cao hứng lên, sai sử Tô Dự đem đồ ăn bưng qua, lười biếng đơn giản ăn một chén đồ ăn, uống mấy ngụm canh, liền lại nằm ườn trên đệm mềm bất động.
Tô Dự nhìn Hoàng đế bệ hạ một thân áo lông sam nhung mềm, thân hình thon dài duyên dáng kia nhìn một cái là không sót chút gì, nuốt nuốt nước miếng, da mặt dày cọ qua, “Hoàng thượng, mệt mỏi đi, muốn ta mát xa cho ngươi một chút hay không a?”
Miêu đại gia đối với loại yêu cầu này thường đều là vui vẻ đồng ý, tuy rằng tránh không được sẽ châm chọc hắn vài câu như là “A dua như vậy là muốn làm cái gì” chẳng hạn, ai ngờ hôm nay, Hoàng đế bệ hạ thế nhưng dừng một lát rồi nói: “Không cần.”
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay nhìn thấy có vị đại nhân nói càng ngày càng giống Ỷ Thiên Đồ Long Kí, vì thế……
Tiểu kịch trường:
[ Chương: Ỷ Thiên Đồ Long – Tìm kiếm Sư Vương ]
Đi hướng hải đảo tìm kiếm Kim Mao Sư Vương [ miêu cha ] đường xá thập phần gian nguy
Kim Hoa bà bà [ Quốc sư ] xấu tính: Hết thảy cách bổn tọa xa một chút!
Chỉ Nhược muội muội [ Cảnh vương ] mê người: Đó là chuột bông gắn dây cót sư phụ cho ta, trả lại cho ta!
Âm Dương Diện Chu nhi tỷ tỷ [ Lăng vương ]: Là của ta, là của ta!
Triệu Mẫn quận chúa [ miêu công ] điêu ngoa: Ta chưa từng có ý hại ngươi! [ ghen ghét nhìn Tiểu Chiêu ]
Tiểu Chiêu [ Nhị Mao ] nhu thuận: Mẻo?
Dáng khốc soái cuồng bá, cầm trong tay Ỷ Thiên [ làm cá ] kiếm, eo đeo Đồ Long [ đánh vảy ] đao, nam chủ [ Tiểu Ngư ]: Ta cảm giác kịch bản có chút không đúng!