Đọc truyện Tiên Long – Chương 22Quyển 1 –
Chương 22: Tinh Thần Biến.
Sáng sớm hôm sau, Lý Phàm sau khi loanh quanh thêm nửa ngày tại Yên Phú quận thành thu thập thêm một số dược liệu liền mang theo Tiểu Bạch trên vai hướng tới Bạch Mã sơn mạch tiến tới.
Trên đường đi, hắn cũng bắt gặp không ít võ giả có cùng mục đích với mình. Có những người kết thành đoàn đội đông đảo, mà một số kẻ thì lại là một mình hành động, nhưng tất cả đều nhằm hướng Bạch Mã Sơn thẳng tiến. Mà trên đường đi tuy thỉnh thoảng có một vài trận xung đột nho nhỏ xảy ra, nhưng đây chỉ là số ít. Còn lại chúng nhân đều là bộ dạng cẩn trọng, bảo tồn thực lực đầy đủ, không ai ngu ngốc muốn khi chưa tới được mục tiêu đã phải táng thân trên đường cả, vì vậy mà dọc đường Lý Phàm di chuyển cũng có thể gọi là một khoảng yên bình.
Cứ thế ba ngày sau hắn cũng thuận lợi tới được Bạch Mã Sơn. Từ xa nhìn lại dãy núi này, Lý Phàm không khỏi phải chắt lưỡi tán thưởng tạo hóa thần kì. Bạch Mã sơn trước mặt cao hơn ba trăm trượng, toàn bộ dãy núi có màu trắng xám, tạo hình giống như là một con thiên mã đang hướng lên trời cao hí dài, một bộ như muốn nhất phi trùng thiên. Mà toàn bộ Bạch Mã sơn lúc này được bao bọc bởi một vầng hôi quang nhàn nhạt, tuy đứng từ rất xa nhưng Lý Phàm cũng có thể cảm thụ được năng lượng đáng sợ từ quang quyển màu xám này. Dù chỉ một tia năng lượng nhỏ từ đó phiêu tán ra, e rằng cũng có thể đem hắn chấn thành bụi phấn.
“Không hổ là cổ trận do viễn cổ đại năng lưu lại a, thật là đáng sợ.”
Lý Phàm lẩm bẩm tự nói. Chỉ đơn giản là một cái cấm trận mà đã kinh khủng như vậy, cũng là làm cho hắn nhận thức thật sâu sự hùng mạnh của vị lập nên trận pháp này. Mà đồ vật do vị đó lưu lại trong di tích, sao có thể là những đồ vật bình thường được, e rằng phải là những nguyên bảo mang theo uy lực hủy thiên diệt địa trong truyền thuyết rồi, cũng khó trách vì sao nơi này hiện giờ lại nhiều người như vậy.
Do Nam Hoang đại lục hầu hết mọi người đều tập võ, khí lực vô cùng lớn, vì vậy mà những cái binh khí do rèn từ những nguyên liệu bình thường như sắt, thép gì đó đã không thể chịu đựng được kình lực của họ, so với tự thân dùng nguyên khí ngưng kết thành khí binh còn không bằng. Mà những binh khí có thể chịu đựng được kình lực của võ giả lại phải rèn từ những nguyên liệu rất quý hiếm, người bình thường là không có khả năng có được. Những binh khí này không chỉ có được linh tính, mà ngoài ra còn có rất nhiều khả năng thần kì như bạt sơn nháo hải, phiên vân phúc vũ, chúng được gọi chung là nguyên bảo.
Lý Phàm thở dài một hơi, lắc lắc đầu xua tan những cái ý nghĩ này. Bằng vào tu vi của hắn hiện giờ, muốn có được một trận nguyên bảo này là hoàn toàn không có khả năng, tốt nhất là đừng nghĩ đến cho xong. Theo sau, ánh mắt của hắn cũng là nhìn xuống phụ cận phía dưới chân núi.
Lúc này dưới chân Bạch Mã sơn đã trở thành một vùng tấp nập vô cùng, khắp nơi giăng đầy lều bạt các loại. Đủ các hạng người đang chờ đợi bên dưới Bạch Mã sơn, nhìn qua ước tính cũng phải lên tới hơn năm trăm người. Mà xét theo tình thế hiện nay, một ngày chưa có Tinh Thần Biến khai mở trận pháp thì số người nghe tin mà đến e là sẽ còn nhiều hơn nữa.
Lý Phàm nhìn quanh một lúc, tìm được một khu vực tương đối trống trải, hắn khẽ mỉm cười theo sau dưới chân bước ra, hướng tới nơi đó.
Sau khi đã an ổn ngồi dưới một gốc cây, ánh mắt Lý Phàm tùy ý đảo qua những võ giả xung quanh.
Không nhìn không biết, vừa nhìn đã khiến trong lòng hắn phải rung động không thôi.
Tại nơi này số lượng võ giả cảnh giới võ sư rất ít, đa số đều là Tông Sư cao thủ. Ngoài ra còn có một số người khí tức trên thân so với Tông Sư còn muốn cường đại hơn, dường như là Thần Lực Cảnh hoặc Phi Nhân Cảnh cao thủ. Đặc biệt Lý Phàm còn thấy được tại một thân cây phía xa, một nam nhân mặc bạch y tầm ba mươi tuổi hai mắt nhắm nghiền, đang tùy ý ngồi xếp bằng đả tọa, xung quanh hắn năm trượng hoàn toàn không có một kẻ nào dám đến gần. Mà Lý Phàm còn kinh dị phát hiện ra một điểm, người này khi ngồi xếp bằng toàn thân không ngờ cách mặt đất một thước, là lơ lửng giữa không trung.
“Cái này…! Nghe nói Phi Nhân cao thủ có thể đánh vỡ cực hạn của nhân loại, bách bộ thần quyền, hư không đạp bộ, nhưng mà nói thì nói thế, bọn hắn cũng chỉ có thể dựa vào nguyên công thâm hậu mà bước được một khoảng cách ngắn trên không mà thôi. Mà người này không ngờ có thể điềm nhiên ngồi đả tọa lơ lửng cách mặt đất, hơn nữa bộ dáng còn tùy ý như vậy, chẳng lẽ là Thần Kết cao thủ?”
Lý Phàm nhìn nam nhân bạch y, trong lòng không khỏi kinh hãi. Phi Nhân cảnh cường giả tuy nói có thể bước được trên không, nhưng bản chất cũng chỉ là cậy mạnh, dựa vào”sức trâu” mà đem thân thể cưỡng ép đạp không mà thội. Chỉ có cường giả tầng thứ mười Huyền Võ Biến Thần Kết cảnh cường giả, tinh thần ý chí đã ngưng kết đến một mức cực hạn, tùy thời có thể đánh vỡ hư không, đem tinh thần dung nhập thiên địa mới có thể dựa vào tinh thần lực mà đem thân thể bảo trì ở trạng thái lăng không này.
Theo sau Lý Phàm rời ánh mắt khỏi nam nhân bạch y, tiếp tục xem xét những người khác. Một lúc lâu sau hắn khẽ thờ dài, thần tình trở nên ngưng trọng, lẩm bẩm tự nhủ:
“Không ngờ Thần Kết cao thủ ở đây lại có đến ba người. Mà Phi Nhân, Cương Nhu, Thần Lực cường giả cũng là không thiếu. Lần này xem ra rắc rối rồi đây, muốn từ những kẻ này chiếm được một chén canh cũng không phải chuyện dễ dàng gì.”
Lý Phàm trong lòng không nhịn được cũng nổi lên một chút lo lắng. Hắn hiện giờ là trung cấp Tông Sư, tuy chiến lực có thể đánh thắng cả Tông Sư đỉnh phong, nhưng so với những cao thủ ở đây thì lại không tính là cái gì cả. Nếu chỉ có Thần Lực cường giả, dựa vào sự cường hãn của Táng Thiên Thánh Pháp hắn còn có hi vọng chống lại được, nhưng mà ở đây không ngờ cao thủ lại nhiều như vậy. Tùy tiện đi ra một cường giả Cương Nhu cảnh giới cũng là làm cho Lý Phàm phải ngậm hờn rồi.
Trong Huyền Võ Biến những cảnh giới đầu tiên chỉ là rèn luyện thân thể bình thường, khiêu chiến vượt cấp cũng là chuyện không có gì khó. Nhưng bắt đầu từ Tông Sư cao thủ trở nên, mỗi một cảnh giới tuy nói không phải cách biệt như trời và đất nhưng cũng rất khó có thể vượt qua.
Tông Sư cao thủ lĩnh ngộ được một tia võ đạo ý cảnh, hoàn toàn có thể đem mười tên Đại Sư cảnh cường giả đánh chết.
Mà Thần Lực cường giả, cũng là có thể dễ dàng giết chết mười tên Tông Sư. Cứ như vậy mà tính ra, một cao thủ Thần Kết cảnh hoàn toàn có thể tung hoành tại nơi này, tất cả mọi người ở đây nếu chưa đạt đến Thần Kết hoàn toàn không phải là đối thủ.
“Xem ra cần phải suy nghĩ đối sách khác, không thể ngang nhiên mà xông vào được.”
Lý Phàm khẽ nói, theo sau hai mắt hắn chậm rãi khép lại, yên lặng đả tọa. Phía trước không biết sẽ có những hung hiểm gì, hắn cần phải bảo trì thể lực ở một trạng thái tốt nhất.
Theo sau Lý Phàm ngồi yên đả tọa, số người tiến đến Bạch Mã sơn càng ngày càng nhiều lên, một ngày sau số người tại đây đã lên tới bảy trăm người.
Cứ như vậy đến giữa trưa ngày thứ hai, không gian toàn Bạch Mã sơn bất chợt rung động, cuồng phong nổi lên, trên bầu trời tiếng sấm ì ùng kèm theo một số tia chớp tử sắc thi thoảng xẹt qua không trung.
“Đến rồi sao?”
Hai mắt Lý Phàm sau hơn một ngày nhắm chặt từ từ mở ra, hắn lặng yên nhìn về phía khoảng không đang kịch liệt vặn vẹo, ánh mắt lóe lên một tia chờ đợi. Tinh Thần Biến cao thủ, tuy không tới mức là tồn tạo trong truyền thuyết, nhưng những võ giả bình thường cả đời cũng đừng trông mong thấy được.
Người tại Huyền Võ Biến, dù là Thần Kết cao thủ thì cũng chỉ được gọi là võ giả, là kẻ phàm nhân luyện võ mà thôi. Còn Tinh Thần Biến, nó đã là một cấp độ khác hoàn toàn, những người tại Tinh Thần Biến cảnh giới, họ được thế gian gọi chung bằng một cái tên khác: Tu Đạo Giả.
Tu Đạo giả, truy cầu vĩnh sinh, truy cầu bất diệt, nhấc tay một cái có thể bạt sơn nháo hải, thổi một hơi có thể sát nhân ngàn dặm, không dính tới nhân gian ô trọc, không màng tới vinh hoa thế tục, là những kẻ đã đặt một chân trên con đường đại đạo gian nan.
Lúc này bầu trời một khoảng không gian rung lên dữ dội, theo sau sấm chớp ầm ầm nổi lên, từ phía đông một thân ảnh bao bọc trong một vầng tử quang lóa mắt, chân đạp cuồng phong, đầu đội tử lôi đang lấy một tư thế bễ nghễ thiên hạ mà cấp tốc phóng tới.
Trên đường hắn di chuyển, sấm chớp trên bầu trời ầm ầm nổ vang giống như vì hắn mà nghênh đón, mà cuồng phong dữ dội cũng hướng tới chúng nhân dưới chân núi mạnh mẽ thổi tới, đem mọi người xô ngả nghiêng trái phải, không cho một kẻ nào dám đứng thẳng mà nghênh đón hắn.
“Thật là bá đạo.”
Lý Phàm một tay gắt gao giữ lấy thân cây, tay còn lại ôm chặt Tiểu Bạch vào lòng, bộ dáng vô cùng chật vật. Hắn không khỏi hướng tới thân ảnh trên bầu trời mà hừ khẽ.
Kẻ này tới thì cứ tới, còn làm ra thanh thế như vậy, đè ép mọi người một trận khốn khổ, thật là quá mức kiêu ngạo mà.
Thân ảnh dưới sự hộ tống của Phong Lôi, rốt cuộc cũng tới nơi. Tử quang tán đi, để lộ ra hình dáng người này.
Đây là một thanh niên bộ dáng ngoài hai mươi tuổi, gương mặt anh tuấn bất phàm, lông mi như kiếm nhếch lên, hai mắt như điện hờ hững nhìn chúng nhân dưới. Hắn trên thân mặc tử y, bên trên thêu đầy đồ án phong lôi bằng kim ngân hai sắc., trên đầu đội tử kim quan khảm Kim Linh ngọc. Cả người thanh niên tỏa ra một luồng khí tức hết sức kì dị, vừa phiêu dật nhẹ nhàng mà lại vừa uy nghiêm sát phạt, vừa giống như một vị công tử ca tài tuấn, nhưng phút chốc đã đổi thành một kẻ tay cầm quyền to, một tiếng hạ ra ngàn ngươi đổ máu, hết sức kì dị.
Thanh niên cả người lơ lửng trên không, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt thản nhiên nhìn những người phía dưới. Theo sau hắn khẽ lắc đầu thu hồi tầm mắt, dường như những kẻ dưới kia, đều là con sâu cái kiến bình thương không thể tạo nên cho hắn một chút hứng thú nào.
Theo sau hắn quay đầu qua nhìn vào vòng phòng hộ màu tro đang bao phủ Bạch Mã Sơn, khóe miệng nổi lên một tia cười nhàn nhạt, lẩm bẩm nói:
“Có chút ý tứ, để bản công tử thử xem ngươi có cứng rắn như biểu hiện bề ngoài hay không.”
Lời vừa dứt, tay trái hắn khẽ vung lên, quyền đầu từ từ nắm lại, theo sau hướng tới Bạch Mã sơn, một quyền nhẹ nhàng đánh ra.
Một quyền này trông như không hề có chút lực đạo nào, giống như một người bình thường tùy ý vung quyền. Nhưng mà theo một quyền này của thanh niên, thiên địa nguyên khí xung quanh điên cuồng ba động, trên bầu trời hàng loạt tử sắc thiên lôi từ trong tầng mây u ám lao ra, hướng tới phương hướng một quyền kia đánh tới mà nhanh chóng hội tụ, qua một cái nhát mắt đã biến thành một cự đại quyền đầu hoàn toàn do lôi quang tạo thành, đường kính lớn tới hơn trăm trượng, mang theo uy thế phá toái sơn hà mà hung hăng đập xuống vòng bảo hộ hôi sắc…