Đọc truyện Tiên Long – Chương 21Quyển 1 –
Chương 21: Bồ Lao Chi Chung.
Yên Phú quận thành!
Trên một đại lộ trong thành, Lý Phàm mang theo Tiểu Bạch trên vai thản nhiên đi lại, ánh mắt thỉnh thoảng lại quét qua những cửa hiệu hai bên đường.
Binh khí, tài liệu yêu thú, một số linh dược thậm chí còn có thêm một chút đan dược cấp thấp đều được bày bán một cách lan tràn. Thấy vậy hắn không khỏi khẽ cảm khái, Yên Phú quận thành này nếu so với cái gì Huyền Phong thành, Tử Nhật thành thực sự là không cùng một cái cấp bậc a.
Tại Huyền Phong thành, dù là Băng gia tuyệt học Băng Phong Vạn Lý quyền cũng chỉ là hoàng cấp cao giai công pháp, mà tại đây Yên Phú quận thành hoàng cấp công pháp là có thể tùy ý thấy được, từ đó mà nói lên quận thành này phồn hoa thế nào.
Tiếp đó Lý Phàm cũng là thu hồi tâm tư, chú tâm đi dạo một vòng, tìm kiếm cho mình những dược vật có ích.
Nửa ngày sau, sau khi thua mua được hơn chục loại dược liệu, Lý Phàm khẽ thở dài một hơi, hướng tới một tửu quán gần đó tiến tới.
Tuy những dược liệu mà hắn mua được lần này không phải là đặc biệt cao cấp, nhưng mà cũng là tạm đủ dùng. Vì vậy vất vả nửa ngày trời cũng nên nghỉ ngơi một chút.
Mang theo tâm tư như vậy Lý Phàm bước vào trong tửu quán, bên trong lúc này ngồi đầy rẫy khách nhân, đa phần đều là hạng người sau lưng đeo đao, trong mang trủy thủy,
toàn là những kẻ giang hồ hảo hán trải qua mưa máu gió tanh.
Khẽ nhìn qua một chút, hắn cũng không quan tâm đến những người này, hướng tới một chiếc bàn còn trống trong góc đi tới.
Sau khi Lý Phàm ngồi xuống, một lát sau có một tên tiểu nhị đi qua, hướng về phía hắn nở một nụ cười chức nghiệp, hỏi:
“Quan khách không biết là cần dùng gì? Yên Ba tửu quán chúng ta có rất nhiều các đặc sản nổi tiếng, ví dụ như tay Kim Mao Hùng tẩm mật ong, Địa Kê cách thủy, mật của Bích Lan Xà…”
Lý Phàm nghe thấy tiểu nhị trong chốc lát nói ra tên của hơn chục loại món ăn, không khỏi cảm thấy hơi buồn cười. Chẳng lẽ tiểu nhị nào cũng là nhanh miệng vậy a? Khẽ gật gật đầu hắn cười nói:
“Mang cho ta một cân thịt bò, một đĩa Địa Kê cách thủy, ngoài ra hai bình rượu trắng là được rồi.”
“Vậy xin mời quan khác đợi một chút, tiểu nhân sẽ mang lên ngay.”
Tiểu nhị đáp một tiếng, theo sau xoay người rời đi. Mà Lý Phàm lúc này cũng là rãnh rỗi, hơi ngưng thần lắng nghe một chút các cuộc đối thoại xung quanh, hơn hai tháng nay hắn chưa ghé qua một thành trấn nào, vì vậy cũng muốn biết thêm một chút tin tức.
Mà lắng nghe một lúc, rốt cuộc cũng có một tin tức làm Lý Phàm chú ý. Cách hắn không xa tại một bàn ăn, một nhóm gồm năm, sáu hán tử đang hào hứng kể chuyện, mà những người tại các bàn xung quanh, cũng là một bộ hứng thú châu đầu lắng nghe.
“Các ngươi không biết đâu, nghe đồn lúc cái di tích kia được phát hiện ở Bạch Mã sơn, xung quanh trăm dặm là mây đen kéo tới, nhật nguyệt lu mờ, mà bên trên ngọn núi có chứa di tích một cái hư ảnh đại chung mờ ảo hiện ra, tiếng chuông ngân lên vang vọng khắp một vùng, kinh động vô số người xung quanh. Mà ta may mắn lúc đó cũng là ở gần phụ cận Bạch Mã sơn, vì vậy mà mới có thể được chứng kiến được màn này.”
Một hán tử tay cầm bát rượu một hơi uống cạn, sau đó hướng tới mọi người bên cạnh đắc ý nói.
Mà những người xung quanh sau khi nghe hắn kể, cũng là vẻ mặt hiếu kì xen lẫn hâm mộ nhìn hán tử nọ. Mà một người tại bàn bên cạnh, dường như cũng có đôi chút quen biết với hán tử, không khỏi cười cười nói:
“Vậy tại sao tên Nguyễn Bưu ngươi không ở đó chờ rinh bảo bối, còn tại đây tán phét làm cái mẹ gì?”
“Hừ! Ngươi thì biết cái gì. Lão tử về đây là để tụ tập huynh đệ, chuẩn bị chu đáo, sau đó mới có thể đến Bạch Mã sơn đoạt bảo a.”
Hán tử nghe vậy hung hăng trừng mắt nhìn người kia đáp.
“Ha ha ta xem có khi là do ngươi thực lực không đủ, gan thì lại bé nên mới sợ hãi mò về mà đúng hơn. Phát hiện viễn cổ di tích ở Bạch Mã sơn chuyện này gần đây ta cũng nghe nói, nghe đồn hiện giờ đang có vô số cao thủ trên đường đến đó, dù là Phi Nhân cảnh trong truyền thuyết cũng không thiếu, đâu đến phiên một tên võ sư như ngươi mơ mộng gì chứ.”
Người kia không chút sợ hãi hán từ, châm chọc đáp.
“Con mẹ nó Trần Hàng, ngươi cũng chỉ là một võ sư thôi, có cái tư cách chó gì mà nói ta.”
Hán tử tức giận đứng lên khỏi ghế, chỉ vào người tên Trần Hàng kia mắng to.
“Ha ha lão tử tuy chỉ là võ sư, nhưng lại là cao cấp võ sư, còn cái tên tiểu tử ngươi một cái trung cấp võ sư thì tính làm cái mẹ gì. Có giỏi thì nhào vô a.”
Trần Hàng cũng là cười to một tiếng, đồng dạng đứng dậy, tiện tay đập vỡ chén rượu hướng tới hán tử khiêu khích.
“Con bà nó, tưởng lão tử sợ ngươi sao? Hôm nay không đem tên khốn kiếp ngươi đánh thành đầu heo thì cũng tính là Nguyễn Bưu ta không có bản lĩnh a.”
Đại hán trong mũi phả ra hai luồng nhiệt khí, tiện tay lật ngược chiếc bàn lên, mà mấy huynh đệ của hắn cũng là đồng loạt đứng dậy, trên người nguyên khí kịch liệt sôi trào ngưng tụ thành đủ các loại binh khí hư ảo, một bộ tùy thời lao lên.
“Con mẹ nó, mấy tên tiểu tử này. Huynh đệ mau lên, đem chúng đánh thành chó chết cho ta.”
Mà bên này Trần Hàng cũng là gầm to một tiếng, theo sau những người đứng cạnh hắn một lượt thét dào xông tới, trong phút chốc đã cùng đám người đại hán đánh nhau nháo nhào thành một đoàn.
Rầm phanh phanh…!
Tiện tay bắt lấy một cái bát bay về phía mình, Lý Phàm nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt cũng là không nhịn được phải lắc đầu cười khổ. Những tên trước mắt này chẳng lẽ đầu có bệnh a? Mói nói được hai ba câu là đã xuất thủ đánh nhau, làm hắn muốn nghe thêm một chút tin tức cũng là không còn cách nào…
Buổi tối tại một khách điếm trong Yên Phú quận thành, trong một gian phòng trọ, Lý Phàm thân trên đê trần, hai tay nắm lại thành quyền, dưới chân dán chặt sàn nhà chậm rãi di chuyển, đanh từ tốn đánh ra ba chiêu quyền pháp mà hắn tự thân lĩnh ngộ.
Quyền tựa thanh phong cước đạp nê bùn, thân tựa thái sơn cốt tựa long.
Trên thân Lý Phàm nhễ nhại mồ hôi, các khối cơ trên người theo mỗi lần quyền đầu đánh ra đều đồng loạt rung lên. Mà xương cốt toàn thân hắn cũng là reo vang như pháo hoa nở rộ, vang lên một loạt tiếng “lách cách” thanh thúy.
Ba ba lạp ba ba lạp…!
Lý Phàm trong lúc một quyền đánh ra, khi thì nhẹ nhàng mà thâm thúy như chư thiên tình thần, lúc lại là trầm ổn cương như tựa như sơn hà luân chuyển, có khi lại dày nặng mạnh mẽ như thiên địa ép xuống. Mỗi một quyền đánh ra đều vang lên tiếng quyền phong xuyên qua không khí, tạo nên trong phòng một trận cuồng phong nho nhỏ, làm cho đồ vật trong phòng nghiêng ngả một hồi.
Trong mũi Lý Phàm hai dòng khí trắng bắn ra, đang muốn thu công bất chợt từ phòng kế bên, một tiếng quát to như mẫu sư phẫn nộ gầm lên:
“Đêm khuya không ngủ còn làm ồn cái mẹ gì? Còn muốn cho người khác ngủ không đây.”
Lý Phàm nghe vậy trên trán nháy mắt mồ hôi lạnh chảy ra, vội vã cười khổ lên tiếng:
“Xin lôi, xin lỗi. Ta xong rồi đây, sẽ không làm phiền đến hai vị nữa.”
“Hừ!”
Mà theo lời hắn nói, gian phòng bên kia sau khi vang lên một tiếng hừ lạnh mới từ từ yên tĩnh lại.
Lý Phàm trong lòng một mảnh buồn bực. Bên cạnh phòng hắn lúc này là phòng của một đôi phu thê trung niên. Hắn tuy không phải kẻ nhát gan sợ chết gì nhưng mà buổi chiều nay từng được chứng kiến cái cảnh hai phu thê kia cãi nhau, bà vợ trong tay cầm một thanh trảm mã đao đuổi chém chồng từ bên trong khách điếm ra tận ngoài đường mà trong lòng lạnh buốt. Hắn cũng là không muốn làm kẻ ngu ngốc đi chọc giận cái đầu mẫu sư kia a.
Khẽ cười cười lắc đầu xóa tan mấy cái suy nghĩ linh tình này, Lý Phàm đi vào phong tắm tắm rửa một lần. Sau khi lau khô người, hắn mới bước lại gần giường, nhìn tiểu Bạch đã là nằm trên gối của mình ngủ say như chết, Lý Phàm cũng không còn điều gì để nói.
Từ từ ngồi xuống, hắn tỉ mỉ suy ngẫm lại những lời đồn về viễn cổ di tích ở Bạch Mã sơn mà hôm nay nghe được. Theo những cái tin tức mà hắn sau khi ở quán rượu thu thập thêm được, di tích kia tuy đã bị phát hiện hơn một tháng nhưng tới giờ vẫn không ai có thể thâm nhập vào sâu được. Nghe đồn là do toàn bộ di tích đã bị một cái trận pháp cấm chế bao phủ, người thường dù là Huyền Võ Biến cảnh giới viên mãn Thần Kết cường giả cũng là phải thúc thủ vô sách, hiện giờ chỉ có chờ đợi Tinh Thần Biến cao thủ hàng lâm mới có thể đem cái trận pháp kia phá vỡ.
Mà nói như vậy thì Lý Phàm hắn từ Phú Yên quận thành này chạy đến Bạch Mã sơn hẳn là vẫn còn kịp a. Đối với cái di tích này trong lòng hắn thực sự thấy rất hứng thú. Băng Mi được vị kia Đồng Thánh mang đi, trực tiếp tiến nhập Thiên Ngân học viện, hiện giờ không biết đã tiến tới cái cảnh giới nào rồi. Mà bản thân hắn tuy chiếm được Táng Thiên Thánh Pháp, không nói chiến lực mà kể cả tốc độ tu luyện cũng vượt xa người thường, hơn nữa lại có được hắc động đan điền có thể thôn phệ trực tiếp yêu hạch, tiến cảnh tu luyện phải nói là vô cùng khủng bố. Chẳng qua tới cảnh giới Tông Sư này, dù có nuốt vào vô số yêu hạch thì cũng chẳng có cái tác dụng gì, vì vậy mà muốn đạt tới Tiên Thiên cảnh giới đối với Lý Phàm hiện giờ vẫn còn một đoạn đường khá dài.
Chẳng qua nếu lần này tiến vào cái viễn cổ di tích kia, không mong đoạt được nghịch thiên pháp bảo gì gì đó, chỉ cần may mắn chiếm được một hai cây linh dược hoặc là đan dược gì đó giúp hắn bồi đắp nguyên thai, vậy thì quá trình tiến tới Tiên Thiên sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Vì vậy đối với cái di tích này Lý Phàm thực sự rất động tâm.
“Xem ra cần phải đi một chuyến a, hi vọng sẽ đạt được một chút dược liệu có ích với ta.”
Khẽ lẩm bẩm tự nói, Lý Phàm trong lòng cuối cùng cũng đã đưa ra quyết định. Nghĩ đến đây hắn cũng thu hồi tâm tư lại, ngồi xếp bằng trên giường, ngũ quan hướng thiên, bảo tướng trang nghiêm, bắt đầu tu luyện Táng Thiên Thánh Pháp.
Cứ như vậy, trong phòng một mảnh yên lặng, ngoài tiếng thở đều đều của một người một thú và từng tia hắc sắc nguyên khí thi thoảng lại lập lòe trên người Lý Phàm ra, cũng không còn bất cứ cái động tĩnh gì nữa, dần dần chìm vào tĩnh mịch.