Đọc truyện Tiên Hồng Lộ – Chương 1050: Cường Giả Nghịch Thiên Siêu Cấp
Đại Đế, Phật tổ.
Thực lực của Dương Phàm kia căn bản không phải chúng ta có thể ứng phó.
vẫn là giao Vô Song Thần Kiếm ra đi…!
Theo một kích phá trời chấn động thiên địa giới diện của Luân Hồi Bàn, bốn mươi chín Tiên Đế kinh sợ khủng hoảng, thần niệm truyền âm nói.
Lúc này, phạm vi vài ức dặm Linh Sơn tan rà chí còn lại Phật Môn Thánh địa cuối cùng cùng với bảy vị Đại Đế, bốn mươi chín Tiên Đế.
Trong tiếng nổ vang thật lớn, từng tảng đá lớn nặng triệu ức cân bắn ra bốn phương tám hướng Phật giỚÍ, làm cho thiên địa u ám như tận thế.
Sau khi tiếng chấn động nổ vang liên tiếp qua đi, Phật giỚÍ rộng lớn trờ nên trống vắng, tất cả mọi người đều câm như hến.
Rất nhiều cường giả thất giỚÍ quan sát trận chiến này ngoài rung động thì đều thất hồn lạc phách.
Không ít Đại Đế Tiên Đế âm thầm may mắn không tham dự trận chiến này, không là địch với Dương Phàm.
Dương Phàm chắp tay sau lưng đứng ngạo nghễ trên không Linh Sơn, Luân Hồi Bàn quanh quẩn quanh thân đong đưa rất sống đọng, vô cùng thân thiết cọ cọ thân thể hắn dường như đang kể công với chủ nhân.
Hắn cùng không vội mà lập tức ra tay.
Trên thực tế, bàng vào Tiên Hồng bí kỳ cùng cảm quan Đại Luân Hồi, không có mấy người trên Linh Sơn có thể tránh được một kiếp.
Mà hôm ngy Dương Phàm tới Phật giỚÍ là vì hoàn thành ý nguyện của Vô Song.
– Vô Song, ngươi thấy được chứ? Ta sè rất nhanh hoàn thành hứa hẹn lúc trước.
Dương Phàm cảm nhận được kiếm đạo ý chí ở sâu trong linh hồn run rẩy kêu lên, thấp giọng lẩm bẩm.
Chư cường thất giỚÍ đều là người đại thần thông, làm sao không nghe được lời nói của hắn.
Vô Song0
Hắn vì Vô Song mà đến!
Sau đó, hắn đột nhiên ngẩng đầu, hào hùng vạn trượng, phảng phất giống như thề:
– Ta muốn cho kiếm của ngươi uống máu thất giỚÍ, cho ý chí của ngươi trở về đinh của thất giỚÍ…!Dùng máu chư cường nhuộm đò trời cao, dùng một kiếm mạnh nhất phá bò thiết tắc!
Thanh âm rổn rảng chắc nịch vang VỌng thiên địa, khắc sâu vào sâu trong linh hồn mỗi người, không thể xóa nhòa.
Thanh âm này tức thì được thêm vào lực lượng của Luân hồi, quanh quẩn kéo dài không thôi.
̀m
Lôi vân cuồn cuộn trong thiên địa giống như đáp lại thanh âm này, làm nổi bật nó như thiên đạo.
Nhưng mà lời ấy vừa ra, chư cường thất giỚÍ đồng loạt biến sắc.
Bảy vị Đại Đế, bốn mươi chín Tiên Đế trấn thủ thánh địa Linh Sơn cuối cùng đều thất kinh, chiến ý giảm mạnh.
Dùng máu chư cường nhuộm đò trời cao!
Vô số người của thất giỚÍ xem cuộc chiến cảm thấy hết hồn: Dương Phàm này, hắn muốn làm sì?
Mà Dương Phàm thì hồi phục bình tình, hắn phảng phất như không thèm để ý, đi tới cấm địa cuối cùng của Phật môn.
Hắn muốn hành động!
Linh Sơn chí còn lại vùng tịnh thổ phạm vi ngàn vạn dặm cuối cùng tường an vô sự dưới sự tọa trấn của bảy vị Đại Đế, bốn mươi chín Tiên Đế.
Vùng tịnh thổ trung tâm này có một ngỌn Phật sơn cao ngất vạn trượng, vĩnh hàng tang thương, lịch sử của nó thậm chí có thể ngược dòng về lúc Phật giỚÍ sơ khai.
Nói này tên là Vạn Phật Sơn, là nơi khời nguyên của Phật giỚÍ.
Ờ dưới Vạn Phật Sơn lại còn có một vực sâu mây mù lượn lờ, bị phật vãn ức ức vạn vạn trấn áp.
Càng thậm chí Vạn Phật Sơn này vốn là một kiện thánh vật của Phật môn có thể sánh với Thần khí, ẩn chứa lực lượng: phật pháp kinh thiên vĩ địa.
Ánh mắt Dương: Phàm dừng ở vực sâu, cảm thấy kiếm đạo ý chí ở trong linh hồn tâm ấn nhảy lên với tốc độ nhanh hơn.
Vực sâu này tên là “Vực sâu cổ Phật”, từng trấn áp độ hóa rất nhiều Ma đầu và dị loại của thiên địa.
Vực sâu Cổ Phật cùng Vạn Phật Sơn vốn là một thể.
Vực sâu dùng để trấn áp độ hóa một ít Ma đầu cái thế hoặc sinh linh dị loại khác, mà Vạn Phật Sơn dùng lực lượng: phật pháp quảng: đại vô biên trấn thủ vực sâu.
Hai nơi này chính là hồn của Linh Sơn, nơi trung: tâm khời nguyên của Phật môn đạo thống.
Từ thái cổ tới ngy cho dù phát sinh đại chiến giới diện cùng gần như không: có đại năng nào có thể đánh tới cấm địa cuối cùng này của Phật môn.
Ông-
Nhưng vào lúc này, trên không: vực sâu cổ Phật kia, ức ức vạn vạn phật vãn không: ngừng rung động, nỡ rộ quang vãn màu vàng to lớn huy hoàng.
Ong-
Còn có một tràng: tiếng: kiếm ngản mơ hồ từ trong vực sâu cổ Phật truyền đến, kiên cường: bất khuất, kéo dài không: thôi.
Tiếng: kiếm ngản kia khiến rất nhiều Pháp bảo Thứ Thần khí phụ cận không: tự chủ run rẩy kêu khè.
Một luồng: kiếm khí nghịch thiên địa nhìn xuống: chư thiên từ trong vực sâu phát ra.
Mà vực sâu Cổ Phật do ức vạn phật vãn trấn áp lại càng có một tòa thánh vật Phật môn Vạn Phật Sơn có thể so với Thần khí trấn áp.
Vạn Phật Sơn ẩn chứa lực lượng: phật pháp tích lũy ức vạn năm, liên quan chặt chề với số mệnh khổng: lồ của giới này, không: ai có thể chống: lại.
– Dương: Phàm! Ngươi vô tri ngu muội, hủy Linh Sơn Phật giới ta, phạm vào tội lớn ngập trời.
Hôm ngy đừng mơ toàn thân trở ra.
Thích Thiên Phật Tổ cả kinh quát một tiếng, một đôi pháp nhàn màu vàng run sợ vạn vật giỜ phút này lộ ra vài tia máu đò sậm làm người ta kinh hài, có thể thấy hắn đà thật sự giận.
Phật Tổ vốn không: có thất tình lục dục, trong mắt lại hiện ra tức giận cùng sát khí vô cùng.
Linh Sơn chăng những là gốc rễ của Phật Tổ, càng là thánh địa truyền thừa Phật giáo.
– !@#%&A@#!%A…!
Hai tay Thích Thiên Phật Tổ hợp thập, pháp lực khổng: lồ kinh thiên địa khiếp quỷ thần từ Thánh địa cuối cùng của Phật môn trào ra.
Trên Vạn Phật Sơn hiện lên hư ảnh ức vạn Phật đà, hùng hồn chính đại khiến một giới thất sắc.
Bước tiến của Dương: Phàm đột nhiên bị cản trờ.
Hắn cảm thấy ngàn ngàn vạn vạn kinh vãn tiếng: Phạn kéo dài không: thôi, như bài sơn đảo hải tràn vào trong đầu.
Cỗ lực lượng: đó đà vượt qua phạm trù của pháp lực bình thưởng:, không: sinh ra CỎng kích thương: tổn trực tiếp nhưng: lại mơ hồ thẩm thấu đến tầng Luân hồi, ý đồ sinh ra ảnh hường đối với căn nguyên của Dương: Phàm.
Giờ phút này lực lượng: mà Thích Thiên Phật Tổ nắm giừ đà không: đại biểu một người mà đại biểu cho Phật môn đạo thống: của một giới.
Sau lima hắn là Vạn Phật Sơn tích lũy ức vạn năm, cùng một nhịp thờ với số mệnh của một giới và Phật môn đạo thống.
Hai tay Niêm Ngọc Quan m cùng hợp thành chừ thập, hiệp trợ Thích Thiên Phật Tổ triệu tập số mệnh của Phật môn đạo thống.
Hai nhân vật cấp Phật Tổ tọa trấn nơi căn nguyên của Phật môn khiến cho phật pháp có thể độ hóa vạn vật kéo dài ra rộng lớn khôn cùng.
sắc mặt Dương Phàm không: khôi ngưng trọng.
Ờ tại Phật giỚÍ chiến đấu với Thích Thiên Phật Tổ quả thật có vài phần bất lợi.
Nhưng: chuyến đi hôm ngy của hắn chính là có ý nhất định phải đạt thành.
– Phật, không thể noãn cản ta!
Thanh âm lạnh lùng trống: rỗng từ tầng Luân hồi vang ra, ẩn chứa một quyết tâm nghiền đạp hết thảy.
Trên người Dương: Phàm đột nhiên hiện lên một cái cự luân lóe ra hào quang mông lung.
Hắn ở trung tâm của cự luân, giống như chủ đạo bánh xe vận mệnh trong còi vô hình.
Ông-
Khi Dương Phàm chậm rài bước đi, trong thiên địa phát ra tiếng: gầm rú trầm thấp mơ hồ.
Xuy—-
Cự luân bao phủ quanh thân hắn cùng phật lực bác đại mênh mông vô tận và số mệnh vô cùng va chạm vào nhau, ban đầu phát ra tiếng: vang kỳ dị.
Sau đó là một tiếng: “Phốc”, sinh ra một vùng mây khói màu xám thật lớn lượn lờ dảng lên, lúc đầu chí có phạm vi mấy chục dặm sau đó mây khói màu xám này lan tràn như cắn nuốt thiên địa, cuối cùng bao phủ một nửa bầu trời.
Thân hình của Thích Thiên Phật Tổ cùng Niêm Ngọc Quan m đều run lên, bong nhiên mờ mắt, ngừng niệm phật pháp và triệu tập khí vận.
Nhìn mây khói màu xám đầy trời, sắc mặt Phật Tổ cùng Quan Ảm đều rất khó coi, trong mắt lộ ra bất đắc dì thật sâu.
– Thay đổi…!số…!mệnh…!
Thích Thiên Phật Tổ gian ngn vô cùng thốt lên.
Bọn họ vận chuyển Phật môn đạo thống: và số mệnh của không: gian một giỚÍ để chong lại Dương: Phàm, lại không: nghì đến bị hắn dùng đại thần thông: có một không: hai thất giỚÍ, thiêu đốt số mệnh lực chuyển hóa thành nghiệp lực đáng sợ nhất.
Khi số mệnh bị thiêu đốt hầu như không: còn và chuyển thành nghiệp lực vô tận, đó là lúc Phật môn đạo thống: bị hủy diệt.
Nghiệp lực ác quả như vậy, Thích Thiên Phật Tổ và Niêm Ngọc Quan Ảm sao dám tiếp tục hành động.
– Dương Phàm, không: nghì tới đại đạo Tiên Hồng của ngươi lại bước ra một bước, đà có thể chường khống: nhân quả.
Nhân quả trong thất giỚÍ không: bao giỜ có thể sinh ra ảnh hường gi đối với ngươi nửa.
Sắc mặt Thích Thiên Phật Tổ phức tạp, ngoài kinh nghi còn có vài phần hâm mộ bị che giấu.
chường khống nhân quả.
Điều này nghìa là Dương: Phàm đà tránh được ảnh hường của nhân quả nghiệp lực trong phạm vi thất giỚÍ.
Nói cách khác, bất kể hắn làm ra chuyên gi cùng sè không: bị ảnh hường: bời nhân quả, ít nhất trong phạm vi thất giỚÍ là như thế.
– Giao Vô Song Thần Kiếm ra đây, tiếp nhận trừng phạt, có lè Dương: mỗ sè hạ thủ lưu tình một phần.
Cự luân kỳ dị lóe ra hào quang mông lung chờ Dương: Phàm áp bách tới gần Linh Sơn.
Từ gÓC độ này mà xem, hắn không: hề động đậy mà là cự luân to lớn kinh động thế gian kia chờ hắn đi, đi hướng: một con đường: đà được quyết định bời vận mệnh.
Từ khoảnh khắc này trờ đi, hắn giống như trờ thành chúa tể trong thiên địa.
Chúa tể vận mệnh!
Phàm là ánh mắt của người nào chạm đến hắn đều sinh ra một loại cảm giác vô lực.
Cái loại cảm giác này giống như bất kể nỗ lực như thế nào đều không: có sức phản khang ở trước mặt bánh xe vận mệnh.
Cho dù thần thông: của Dương: Phàm còn chưa đạt tới trình độ chường khống: vận mệnh.
Từ bỏ…!
Mau từ bỏ đi thôi…!
Đại đa số chúng: cường: giả tọa trấn trên Linh Sơn đều bị thực lực của Dương: Phàm làm kinh sợ, có một số người sinh ra ý rút lui.
– Tuyệt đối không: thể buông: tay.
Nếu để hắn được đến Vô Song Thần Kiếm xuất thế, vậy chẳng: phải như hổ thêm cánh? Dương: Phàm này tâm ngoan thủ lạt, sè không: bò qua cho bất luận kè nào ở đây!
Tinh thần ý chí của Phù Lâm Tiên Đế mang theo cừu hận sâu đậm truyền vào trong tai bốn mươi tám Tiên Đế.
– Đúng, đúng vậy.
Dương: Phàm này chẳng: những sè chém giết địch nhân, lại càng ác độc tới tuyệt tử tuyệt sinh, bản hoàng: chính là cái gUƠng trước mắt.
Thanh âm kinh sợ rít gào của Long Hoàng: Tổ vang lên.
Dưới sự kích động của hai người, chúng: cường: giả trấn thủ Thánh địa cuối cùng của Linh Sơn đều làm ra quyết định quyết tử chiến đến cùng.
Vào thời khắc cuối cùng Dương: Phàm tới gần Vạn Phật Sơn lại bị tinh thần ý chí mênh mông như biển của cường: giả các nơi ngăn cản.
Ý chí của một vị Tiên Đế thậm chí là một Đại Đế, Dương: Phàm đều có thể không: thèm quan tâm.
Nhưng: đối mặt với bảy vị Đại Đế, bốn mươi chín Tiên Đế liên thủ, thiên địa biến sắc, vận mệnh cùng có thể nghịch chuyển.
Ý chí hòa vào làm một đà không: thế dùng hai từ “nghịch thiên” đế hình dung!
Một vị Đại Đế là cường: giả nghịch thiên, huống: chỉ là nhiều cường: giả như vậy liên thủ.
Dưới tình huống: như vậy, cự luân chờ Dương: Phàm cùng phát ra tiếng: ngản khe khè.
– Rất mạnh, cuối cùng không: làm ta thất vọng.
Khóe miệng: Dương: Phàm C0ng lên, lại dường: như có vài phần tiếc nuối nói:
– Chí đáng tiếc, trong thất giỚÍ không: có cường: giả nghịch thiên siêu cấp!
Cường: giả nghịch thiên siêu cấp?
Lời vừa nói ra, chúng: Đại Đế của thất giỚÍ thấy trong 1Òng run lên.
Đại Đế đích xác có thể được xưng là cường: giả nghịch thiên nhưng: chí là cường: già nghịch thiên bình thưởng:.
Cường: giả nghịch thiên siêu cấp chân chính, trước mắt trong thất giỚÍ dường: như không: có.
– Tránh cho ta! —
Trong mắt Dương: Phàm đột nhiên phóng: ra lệ quang kinh thiên hài địa.
Toàn bộ Phật giỚÍ giCMg như bị luồng: thần quang kinh sợ, hơi rung lên một cái.
Một ánh mắt lại có thể mang đến áp bách lớn lao như thế cho toàn bộ thương: thiên đại địa của Phật giỚÍ.
Sau đó một luồng: ý chí nghịch thiên giCMg như chúa tể thiên địa ngược dòng đi lên, dồn lên trên cự luân to lớn, bộc phát ra một cỗ lực lượng kinh sợ cổ kim.
̀m—-
Ý chí mênh mông do bảy vị Đại Đế, bốn mươi chín Tiên Đế liên thủ lại bị cỗ lực lượng kia đánh bật ra.
Vô số cường: già thất giỚÍ hút một ngụm khí lạnh thật sâu.
Với lực một người chấn nhiếp thương: thiên đại địa của một giỚÍ.
Đây mới là cường giả nghịch thiên chân chính – Cường giả nghịch thiên siêu cấp!.