Bạn đang đọc Tiên Đạo Tình: Chương Q.1 – Chương 12: Hi Vọng
Bình mình thức sớm. Đôi nhân tình sau đêm dài ái ân cũng đã tỉnh mộng . Chàng trai ngắm nhìn cô gái đang e thẹn thật lâu. Rồi như đã dứt khoát hắn khoắc áo cất bước. Con mèo nhỏ cũng lập tức xuất hiện nhắt lên vai người chủ.
Thiếu nữ giật mình chưa kịp hiểu chạy theo:
“ Chàng đi đâu,sao…vội vàng vậy?
Hắn dừng bước, im lặng chốc lại, hơi thở bất định đáp:
“Chúng ta bèo nước gặp nhau, cần gì lưu luyến”
“ Chàng … chàng…” cô gái giật mình òa khóc hai hàng mi tuôn lệ như mưa.
Thiếu niên khẽ rùng mình như cũng cảm nhận được, lát sau lặng lẽ thốt: “ nàng biết ta là ai không”
“ Thiếp không quan tâm”. Nói rồi chạy lại vòng tay ôm chặt lấy hắn. Không hiểu sao nam nhân này lại toát ra nhiều mị lực hấp dẫn nàng như vậy. Má áp vào tấm lưng nóng hổi, yêu thương như nói với chính lòng mình vậy : “ chàng là ai cũng được, thiếp chỉ muốn theo chàng trọn đời thôi”
Rừng cây gió xào xạc thổi, tiếng xúc động của nam tử: “Nàng tên gì”
“Băng Tâm”
“Nhà nàng ở đâu”
Ngập ngừng cô gái đáp: “ở một trấn nhỏ phía đông”
“ Băng Tâm, ta cũng không phải kẻ phụ tình bạc nghĩa. Chỉ là lúc này nàng theo ta rất nguy hiểm. Đợi ta trả xong thù cho phụ mẫu sẽ tới đón nàng”
Nói rồi hắn quay người ôm nàng, đặt một nụ hôn lên trán thì thầm: “ Tên ta là Trần Việt, sau này được nghĩa phụ đặt là Quỷ Kiên”.
“Tên ngốc ngươi tỉnh rồi hả”
“Ta không phải tên ngốc”. “a a”
Tiểu Bình tức mình đáp. Rồi hắn lấy tay ray ray đầu, toàn thân thì nhức buốt, một bên tay trái lúc này đã không còn cảm giác. Bấy giờ hắn đoán mình chắc đang ngồi trên xe ngựa vì cảm giác như đang chuyển động, người thi thoảng lại rung rung lắc lắc. Ngồi trước mặt là vị thiếu niên hôm bữa ra tay với “sư huynh” Minh Tín đang vuốt ve một con sóc nhỏ. Nhớ lại khi thiếu niên này rời khỏi thì mình cũng ngất đi. Hình như là có tỉnh lại một lần nhưng rất là thống khổ thì phải. “Không lẽ là y quay lại cứu mình” hắn nghi hoặc. Tuy vậy tựu chung vẫn đề phòng người thanh niên tuấn nhã này.
“Tên ngốc… ngươi ngủ cũng dai đấy, mười ngày mười đêm làm ta tính đi sắm một cỗ quan tài rồi, ài”
“ Vì sao lại cứu ta”
“Nói ngươi đần độn không sai mà. Có cứu ngươi sống mà cũng suốt ngày hạch hoẹ này nọ”
“Ờ biết rồi”.Tiểu Bình cũng rất muốn nói cảm ơn nhưng không hiểu sao không mở mồm được.
Thiếu niên đối diện suýt chút nữa tức giận hộc máu mồm. Trừng mắt lên nhìn một hồi rồi quay đầu đi không thèm nói nữa. Không khí ngột ngạt kéo dài, hồi lâu sau Tiểu Bình mới lên tiếng:
“Ngươi biết đây là nơi nào không”
“Không biết. Biết cũng không nói. Hứ”
…
Cùng lúc xe ngựa dừng lại bên ngoài vang lên: “Công tử tới nơi rồi. Ngài có muốn xuống không”.
Vị thiếu niên anh tuấn lò đầu ra cửa rồi đưa tiền cho người phu xe. Đang định bước xuống thì ngó đầu vào khoang:
“ Ngươi nhìn cái gì. Muốn nằm chết dí ở đó hay là ta phải thuê ngươi cõng tên đần độn ngươi xuống hả”
Lần này đến lượt Tiểu Bình tức thổ huyết với tên kia. Hằn học nhìn rồi cũng lê cái mình xuống.
“Khách quan, ngài muốn nghĩ qua đêm hay dài ngày vậy?” Tiểu nhị xun xoe ân cần hỏi hai vị khách mới tới. Một người thì sắc mặt tím tái, môi thâm bằm trông như người sắp chết. Người còn lại là một vị công tử phải nói là phi thường “ xinh đẹp”. Thật là một trời một vực.
“ Dài ngày. Chọn phòng tốt nhất cho ta”
“ Dạ, không biết hai vị ở chung phòng hay sao ạ”
“Vớ vẩn, ngươi xem ta lại đi ở với cái tên quê mùa này à”
“Dạ dạ tiểu nhân biết rồi.” Tiểu nhị áy náy nhìn Tiểu Bình mơ hồ.
Ăn uống xong xuôi tiểu nhị dẫn hai người khách lên lầu 2. Tuy nghe vị công tử kia có vẻ không thích người đi cùng nhưng hắn cũng không dám đắc tội. Sắp xếp cho hai người hai phòng thượng hạng.
Phòng này khá rộng rãi thoáng mát so với phòng của Tiểu Bình ở Tây Lĩnh phong thì rộng hơn nhiều. Đồ đạc trang trí khá hài hoà làm Tiểu Bình rất vừa ý. Nhưng hắn cũng không kịp tận hưởng lâu, chỉ hỏi sơ sơ tiểu nhị vài vài câu rồi bổ nhào ngay lên giường. Khi nãy hỏi tiểu nhị biết đây là một thị trấn ở phía nam tên là Hải Vân ở khá xa so với Hoàng Liên sơn. Hắn lo nghĩ thân thể mình như vậy, lại không biết đường dù thiếu niên kia không cản thì mình cũng làm sao mà về được đây. Sư phụ và mọi người chắc giờ đang rất lo lắng. Nghĩ mông lung một lúc đang chuẩn bị đi ngủ thì bên ngoài truyền đến thanh âm hung hồn:
“ yêu nhân, còn không mau ra hàng chịu trói”.
Tiểu Bình nghe thấy cũng tò mò lết ra cửa.Trước phòng vị thiếu niên đi cùng hắn là một lão giã mặc bộ quần áo đạo gia. Tay cầm một cây phất trần đang lăng không đứng. Người trong khách sạn lúc này cũng lò mò chạy ra xem. Gần Tiểu Bình một vài người xì xầm:
“Người này là ai vây?”
“Ta xem hình như là Trấn Nguyên đạo trưởng. Có ngài ở đây tên kia chắc chắn tiêu đời rồi”
“ Trấn nguyên đạo trưởng này lợi hại lắm hả”
“Tất nhiên. Ông ấy không thuộc môn phái nào những tu vi rất cao siêu đó. Nghe nói ông ấy chuyên hành hiệp trượng nghĩa, đã trừng trị rất nhiều kẻ gian ác ”
“oầy, ghê vậy. Không biết tên kia làm chuyện thất đức gì mà bị đạo trưởng truy đuổi nhỉ”
Tiểu Bình nghe ra thì cũng biết cái vị kia tên là Trấn Nguyên nhưng chưa rõ vì sao lại đến đây. Hồi lâu không thấy động tĩnh Trấn Nguyên đạo trưởng tiếp tục:
“ Nếu còn ngoan cố, đừng trách lão phu không khách khí”
“ Cái lão già mất dịch kia, sao suốt ngày theo ta như hình với bóng vậy hả”. Người trong phòng rút cục đã mở miệng.
“ Ngươi thả độc thử (cái này mình chưa nắm rõ lắm ý là con sóc độc) hại người, phải chăng coi thần châu này là chỗ không còn công lý”
“Hừ, cái gì công lý? Tiểu Lôi của ta giết toàn những kẻ đáng chết mà sai à?
“hừ, đáng chết hay không chưa đến phiên ngươi phán”.
Nói rồi vị trưởng vung cây phất trần, một luồng khí tím bắn về phía căn phòng vị công tử nọ. Căn phòng nổ tung, một thân ảnh bay thoát ra ngoài. Không chịu kém cạnh vị công tử này tay bắt ấn phát ra một luồng hồng quang tấn công lại. Trấn Nguyên đạo trưởng một tay cầm phất trần, một tay tung ra luồng khí hình mũi tên. Hai luồng khí chạm nhau cò ke một lúc không phân thắng bại. Đột nhiên một tiếng rít lạnh vang lên. Một thân ảnh nhỏ từ bóng tối xé không nhắm về hướng cổ của vị đạo trưởng. Tuy nhiên vị Trấn Nguyên này không phải là Minh Tín hôm bữa. Một cái lắc mình ảo diệu trong sác na đã tránh khỏi đòn hiểm của con sóc nhỏ.
“yêu nghiêt”. Trấn Nguyên đạo trưởng quát một tiếng rồi thoăn thoát từ ngón tay vẽ nên một hình ngôi sao năm cánh màu vàng. “Chíu “ một tiếng, ngôi sao bay với tốc độ kinh hoàng về phía con sóc. Sau đòn công hụt lúc này chú sóc nhỏ đã bị ngôi sao hoàng kim giam lại, giãy giụa kêu gào nhưng vô kế thoát ra.
Thấy thú cưng bị nhốt, vị công tử muốn xông lại cứu thì từ cây phất trần lại tiếp tục phóng ra bốn, năm đạo kình khí liên tiếp. Vị công tử chỉ còn cách hai tay hai luồng sang hồng vẫy liên hồi chống đỡ. Đạo kình khí vừa hết lại tiếp tục mười ngôi sao hoàng kim liên tục được hướng tới. Ngôi sao thứ mười vừa chạm thì vị công tử này đã hết lực chống đỡ. Chiếc mũ đội đầu cũng bị đánh bay .Người này phụn một ngụm máu lớn vô lực rơi xuống đất.
“Ồ “đám đông chứng kiến kêu lên những tiếng sửng sốt. Thì ra người bị rơi không phải là một công tử mà là một người con gái. Khuôn mặt nàng lúc này nhợt nhạt nhưng vẫn phi thường kiều diễm. Mái tóc bồng bềnh óng mượt bên chiếc cổ thon trắng ngần. Tiểu Bình cũng sửng sốt kinh ngạc. Suy nghĩ chốc lát hắn nặng nhọc bước xuống bậc thang.
Nàng vừa chạm đất thì Trấn Nguyên đạo trưởng cũng đã có mặt, lạnh lùng nhìn:
“ Ngươi còn gì để nói”
Người con gái trọng thương nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ ương bướng.
“Đạo trưởng xin người tha cho cô nương này một lần”. Trong lúc Trấn Nguyên đang định xử lý nữ nhân thì một chàng trai trẻ bước ra quỳ trước mặt ngài cầu xin.
Nhìn y phục của người thiếu niên Trấn Nguyên đạo trưởng hỏi: “Ngươi là người của Hoàng Liên Sơn”
“Tiểu bối là Nghĩa Bình đệ tử Hoàng Liên Sơn, chi phái Tây Lĩnh phong”
“ Đệ tử của Thanh Phong lão ? Chàng trai trẻ ngươi có biết yêu nữ này đã giết không ít mạng người thần châu. Trong đó còn có một đệ tử của Hoàng Liên sơn. Ngươi vẫn muốn cầu xin cho ả ư?”
“Đạo trưởng, tiểu bối tuy hiểu biết nông cạn. Nhưng cũng rõ cái lẽ thường của nhân thế. Có ân tất phải báo. Tiểu bối bị người đồng môn ra tay hãm hại suýt nữa mất mạng, may được vị cô nương đây cứu giúp. Tiểu Bình xin lấy mạng của mình để đền tội với các vong hồn đã khuất thay nàng”
Những tiếng ồ từ xung quanh vang ra.
Trấn Nguyên đạo trưởng chắp tay sau lưng, một hồi lâu chỉ khẽ thở dài:
“ Người cũng không phải cỏ cây, niệm tình ngươi cũng là người có trước có sau. Ta tha cho yêu nữ một mạng. Sau này nếu còn nghe ả sát nhân bừa bãi thì đừng trách Trấn Nguyên ta vô tình”
“Đa tạ tiền bối hạ thủ lưu tình”
Trấn Nguyên đạo trưởng dứt lời thì tiến về phía Tiểu BÌnh. Lạnh lùng bắt mạch trên cổ tay hắn:
“ngươi bị trúng độc của Bạch Xà Tử Vương mà còn sống đến giờ này quả là mạng lớn. Tuy nhiên theo ta thấy ngươi cũng không kiên trì được quá hai ngày nữa”
Tiểu Bình nghe vị đạo trưởng nói vậy nhưng cũng không đổi sắc vì có lẽ hắn cũng đã đoán được điều này.
“Đây là Cải hoàn tục mệnh đan có thể giúp ngươi kéo dài thêm 30 ngày. Còn muốn sống tiếp, hãy đi tìm Thiên Nghịch Dạ Minh Châu. Thứ duy nhất trong thiên hạ có thể loại bỏ được độc tính của Bạch Xà Tử Vương”
“ Xin hỏi đạo trưởng tiểu bối phải tìm nó ở đâu?”
“Bồng Lai đảo. Lão phu chỉ có thể giúp ngươi tới đây, thỉnh được hay không còn phải xem duyên số của ngươi”