Tiên Đạo Cầu Tác (Quyển III) - Bát Phương Mây Tụ Phong Lôi Khởi

Chương 54: Mưu đồ (2)


Bạn đang đọc Tiên Đạo Cầu Tác (Quyển III) – Bát Phương Mây Tụ Phong Lôi Khởi – Chương 54: Mưu đồ (2)

Ba ngày qua, Từ Thanh Phàm vẫn một mực nhớ lại các sự việc cùng tình cảnh đã phát sinh trên Hoàn Đảo, hết thảy đều cảm giác có chỗ nào đó không đúng, tựa hồ như đã nghĩ ra rồi nhưng lại không thể nói thành lời.
Nhìn Trương Hoa Lăng vẫn còn giữ được bộ mặt bình thản nhìn đám mây trước mặt, im lặng không nói một lời, Từ Thanh Phàm trong lòng khẽ động, tiến đến bên người lão trong ánh mắt ngạc nhiên của đám đệ tử, thấp giọng nói:
-Chưởng môn, đệ tử có việc cần bẩm báo.
Trương Hoa Lăng dường như đang bận tâm cân nhắc điều gì, ánh mắt vẫn không chớp động. Sau khi nghe Từ Thanh Phàm nói mới quay đầu lại:
-Chuyện gì?
Chứng kiến tiếu ý trên khuôn mặt của lão, Từ Thanh Phàm hơi sửng sốt, không biết tại sao đến giờ lão vẫn có thể cười ra được, tựa hồ đối với tình thế phía trước không hề lo lắng một chút nào cả. Nhưng Từ Thanh Phàm vẫn nhẹ giọng hồi đáp:
-Sau khi thi thể Vương sư huynh bị nổ tan xương nát thịt, đệ tử đã phát hiện một giấy trên cánh tay vbij đứt của huynh ấy. Trên đó có ghi vài chữ đệ tử không hiểu rõ lắm.
Vừa nói, Từ Thanh Phàm vừa lấy ra tờ giấy có dính vết máu đưa đến trước mặt Trương Hoa Lăng, chỉ thấy mặt trên có viết bốn câu:
“Chân diệc giả thì giả diệc chân,
Vô vi hữu xử hữu hoàn vô
Đế Vi bất công âm dương đảo
A Phật phục cừu dĩ thiên niên.”
Thật là giả, giả cũng là thật
Không thành có, có cũng thành không
Đế Vi bất công âm dương đảo

A Phật báo thù đã ngàn năm.
Trương Hoa Lăng đem tờ giấy cầm trong tay, cẩn thận nhìn một hồi lâu, cuối cùng tựa hồ như nghĩ ra điều gì, liền mỉm cười, giơ tay lên. Tờ giấy hóa thành từng mảnh nhỏ, tung bay trong không trung , trong nháy mắt biến mất.
Nhìn thấy hành vi như vậy của Trương Hoa Lăng. Từ Thanh Phàm hơi khựng người lại, kế tiếp bên tai vang lên âm thanh của lão.
-Vương Thanh Tuấn đứa nhỏ này, ngày thường chỉ biết vùi đầu tu luyện, đến bây giờ ngay cả một đoạn thơ ngắn cũng viết không hoàn chỉnh nữa.
Nghe Trương Hoa Lăng nói câu này với dáng vẻ không đế ý tới một chút nào, Từ Thanh Phàm dở khóc dở cười, nhăn mặt nói:
-Chưởng môn trước đây vẫn hay bảo đệ tử lưu ý quan sát nhiều Vương Thanh Tuấn, xin hỏi chưởng môn tại sao phải làm như vậy? Chẳng lẽ đối với Vương sư huynh chưởng môn có hoài nghi gì chăng? Lần này thân xác của Vương sư huynh đã nổ tung nhưng lại xuất hiện trong tay của đệ tử Tố Nữ Cung. Đúng là rất quỷ dị, không biết nguyên nhân mà chưởng môn thông tri cho đệ tử giám sát Vương sư huynh là gì? Hơn nữa, theo những việc mà đệ tử quan sát vật được giấu trong thủ thi tựa hồ cùng với dị biến phát sinh trên Hoàn Đảo hết thảy đều có quan hệ với nhau.
Trương Hoa Lăng đối diện với Từ Thanh Phàm, mỉm cười nói:
-Trong giới tu tiên hiện tại, tất cả mọi người là vì trường sinh nên cả ngày cứ vùi đầu vào việc khổ tu, bỏ qua muôn ngàn kiến thức học vấn thâm uyên, nhưng ngươi ở phương diện này lại là một nhân tài khó tìm.
Từ Thanh Phàm thấp giọng nói:
-Chưởng môn quá khen, đệ tử thiên phú không cao, tu tiên vô thành, càng không có chí lớn theo đuổi con đường trường sinh, cho nên ngày thường cũng chỉ có thể dùng vài bộ sách dầy một chút để tránh nhàn rỗi mà thôi.
-Kết hợp việc đọc sách cũng tốt, cứ nhất mực vùi đầu khổ tu đôi khi rất khó thành, ngược lại có thể phải tốn thất quá nửa thời gian tu luyện. Tu tiên muốn con người hướng đến cái tĩnh trong tâm như nước lặng trong hồ, ở mặt này ngươi làm rất khá.
Nói tới đây, Trương Hoa Lăng đột nhiên xoay người lại hỏi:
-Vậy ngươi cảm thấy trong mấy câu nói này là có hàm ý gì? Có chỗ nào không hiểu?
Từ Thanh Phàm thấy Trương Hoa Lăng đã nói đến chủ đề chính , liền vội trả lời:
-Phần đầu nói là “Thật là giả, giả cũng là thật. Không thành có, có cũng thành không” hình như mang hàm ý miêu tả lại tình hình trên Hoàn Đảo lúc đó. Tựa hồ là nói về những việc đã diễn ra, có phần là sự thật, lại có phần giả tạo, thậm chí thi thể của Vương sư huynh và Mã sư thúc cũng có vấn đề. Nhưng hai câu còn lại là “Đế Vi bất công âm dương đảo, A Phật báo thù đã ngàn năm” đệ tử vẫn chưa thể minh bạch được.

Trương Hoa Lăng hói:
-Đế Vi, A Phật hai người này ngươi có biết đến hay không?
Trương Hoa Lăng hơi gật đầu, lại hỏi:
-Tốt lắm, ta hỏi ngươi, tại lần tỉ thí này trên Hoàn Đảo, trong ngần ấy người ai là kẻ nhập vai Đế Vi mà nắm trong tay hết cả?
Nghe Trương Hoa Lăng hỏi, Từ Thanh Phàm trong nháy mắt như nghĩ tới điều gì, thân thể chấn động một cái, ngây người hỏi:
– Chưởng môn sư thúc muốn ám chỉ Đế Vi ở đấy chính là tu sĩ Khổ Tu Cốc?
Những người tỉ thí trên Hoàn Đảo đều do một tay chúng tu sĩ Khổ Tu Cốc lo liệu. Sau khi bắt đầu, Khổ Tu Cốc cũng âm thầm phái các đệ tử tiến hành thủ hộ. Cho nên nói tu sĩ Khổ Tu Cốc nắm trong tay cả Hoàn Đảo cũng không phải là quá mức.
Như vậy, câu”Đế Vi bất công âm dương đảo” có ý gì đây? Chẳng lẽ ngụ ý tu sĩ Khổ Tu Cốc công tư không phân minh sao?
Kì thật, với trí tuệ của mình Từ Thanh Phàm vốn phải nghĩ sớm đến điều này, chỉ vì chuyện xảy ra lúc trước ở Nam Hoang. Hắn đối với chúng tu sĩ Khổ Tu Cốc có một ấn tượng thật sự là quá tốt nên tư tưởng bất tri bất giác đi vào sai lầm, căn bản là không có nghĩ nhiều về phương diện này.
********
Chiêm Bàn, vô luận tu tiên giới có xảy ra loại dị biến nào, đều giữ mãi một vẻ, có tiên vụ vờn quanh, sơn thủy tươi đẹp tuyệt trần.
Bởi vì một tháng sau phải tiến đến Cửu Hoa Môn đòi công đạo, chúng tu sĩ sau khi trở lại Chiêm Bàn cũng không lập tức trở về bản địa sơn môn mà hết thảy đều tập trung ở Chiêm Bàn, cứ như vậy một tháng sau cùng đi đến Cửu Hoa Sơn sẽ thuận tiện hơn nhiều.
Cho nên đến giờ tại Chiêm Thai lượng tu tiên giả không chỉ giảm bớt mà có xu hướng ngược lại, tăng thêm nhiều. Đồng thời phát sinh thêm vài sự việc khác, các môn phái có môn hạ đệ tử bị giết, khi trở lại Chiêm Bàn đã mau chóng phát ra Triệu Lệnh Tiễn, lập tức điều động thêm các trưởng lão cao thủ trong nội môn, vội gia tăng thực lực; như vậy một tháng nữa khi tới Cửu Hoa Sơn đòi công đạo, bọn họ cũng không sợ phát sinh tranh đấu.
Tại một góc trên Chiêm Bàn, trong một ngôi nhà cỏ trang nhã, ba người Hư Hằng đại sư phương trượng của Từ Vân Tự, Thanh Linh Tử chưởng môn của Thanh Hư Môn và tông chủ Tằng Liên Tiên của Ngũ Hành Tông đang ngồi xếp bằng thành một vòng bàn chuyện.

Ở giữa trung tâm ba người là một bát lư hương nhỏ, sương khói nhẹ nhàng bay bổng.
-Như thế xem ra vị trí Lục đại Thánh địa lại chuẩn bị khiếm khuyết một chỗ nữa rồi, các ngươi nói xem chỗ trống này nên để môn phái nào lấp đầy đây? Là Lục Hợp Môn? Hay là Bát Hoang Điện?
Tằng Liên Tiên một bên nhấm ngụm trà xanh, một bên chậm rãi hỏi.
Thanh Linh Tử mỉm cười nói:
-Tằng đạo hữu nói chỗ khiếm khuyết này là Cửu Hoa Môn hay là Tố Nữ Cung?
Tằng Liên Tiên cười lớn nói:
-Đương nhiên là Tố Nữ Cung rồi, ba ngày trước biểu hiện của Lê Thiên Anh các ngươi đã thấy rõ đấy, trưởng lão của Tố Nữ Cung người nào mà không có cái tính khí táo bạo chứ? Tâm tính như vậy sẽ không hợp khi tu luyện Băng Hàn Quyết, một loại pháp quyết yêu cầu tâm tính lãnh đạm, dưới tình huống đó sớm muộn gì cũng tẩu hỏa nhập ma mà chết bất đắc kỳ tử thôi.
Hư Hằng đại sư khẽ thở dài:
-Hai trăm năm trước, khi ta biết Lê thí chủ cùng với nhiều vị trưởng lão Tố Nữ Cung liên hợp lại, căn cứ vào Băng Hàn Quyết sáng tạo ra “Tố Nữ Quyết” cao hơn một bậc đã có cảm giác không ổn. Băng Hàn Quyết là pháp quyết do tông sư đời thứ nhất Mạc Hàn chân nhân sáng tạo nên, trải qua hai ngàn năm hoàn thiện dần với nhiều lần cải tạo biến đổi, hiện tại rất khó có khả năng đám người Lê thí chủ bị tẩu hỏa nhập ma, chỉ sợ các bọn họ đã tu luyện Tố Nữ Quyết tới phần toàn mỹ rồi.
Thanh Linh Tử thản nhiên nói:
-Đó là do đám đệ tử Tố Nữ Cung muốn nhanh chóng thoát khỏi tầm ảnh hưởng của Mạc Hàn chân nhân nên mới vội vàng cải biến công pháp, không xảy ra chuyện mới là lạ; hai trăm năm trước ta có nhắc nhở qua với nàng, nhưng đáng tiếc hảo tâm của ta lại bị coi là ác tâm.
Tằng Liên Tiên thở dài một tiếng:
-Đáng tiếc, Tố Nữ Cung uy thế to lớn như vậy lại sắp sửa tan biến nhanh a. Hiện tại có nhắc nhở các nàng thêm lần nữa, cũng đã không kịp rồi.
Thanh Linh Tử sau một hồi suy nghĩ nói:
-Nếu như Tố Nữ Cung bởi thế mà bị hủy, ta đề nghị góc trống đó nên để cho Lục Hợp Môn trở thành tân Thánh địa. Bát Hoang Điện mang dã tâm rất lớn, với lại đến giờ chúng ta không rõ là bọn họ dùng cách nào để quật khởi, phát triển mạnh mẽ đến vậy, nghi vấn này làm cho người ta cảm thấy thật quá thần bí.
Nghe Thanh linh Tử nói, Hư Hằng đại sư cùng Tằng Liên Tiên đều khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Hư Hằng đại sư lại hỏi tiếp:

-Vậy theo các ngươi, chuyện xảy ra trên Hoàn Đảo nên xử lý như thế nào?
Thanh Linh Tử cười nói:
-Cái gã hồ ly Trương Hoa Lăng kia các ngươi còn không hiểu rõ sao? Tâm tư của hắn rất dày đặc, tâm cơ lại quá thâm trầm, một kiếp này của Cửu Hoa Sơn hắn nhất định sẽ bình yên vượt qua.
Hư Hằng đại sư lắc đầu:
-Ta muốn hỏi là đối với Khổ Tu Cốc, các ngươi thấy thế nào?
Tằng Liên Tiên nhíu mày:
-Lần này đối với thái độ của Khổ Tu Cốc chúng ta phải suy xét thật kỹ a, tu sĩ trong Khổ Tu Cốc là người nắm rõ tình hình của mọi người nhất; nhưng ba ngày trước, rõ ràng là có hai gã tu sĩ đã chết, Huyền Giản cũng không hề có động thái gì gọi là truy cứu đối với Cửu Hoa Sơn, ngược lại còn hướng đến chúng ta nhắc khéo, cấp cho Cửu Hoa Môn thời gian thu thập chứng cớ, tịnh không thu lấy Huyền Vũ Lệnh của Cửu Hoa Môn, điều này khiến ta cực kỳ khó hiểu.
Thanh Linh Tử lại nói:
-Không chỉ có thế, chẳng lẽ hai vị không phát hiện, hết thảy mọi việc hay sự tình phát sinh trên Hoàn Đảo đều do đám tu sĩ Khổ Tu Cốc nói cho chúng ta biết hay sao? Chính thức đã xảy ra cái gì, chúng ta căn bản là không có thấy tận mắt. Hơn nữa đã nhiều việc phát sinh như vậy, trên Hoàn Đảo này Khổ Tu Cốc có gần hai mươi tu sĩ Kết Đan Kỳ, chẳng lẽ bọn họ không có một chút cảm giác về dị biến sao, thật khó để người khác không nghi ngờ.
Hư Hằng đại sư nói tiếp:
-Còn một việc khác, ngay trên đài Chiêm Thai Kính Tượng Thuật đột nhiên bị nghiền nát, lúc ấy ta vẫn tưởng là có người động thủ cước vào, nhưng lại quên mất trừ phi là tông sư Đại Thừa Kỳ, nếu không một khi động thủ cước vào với thần thức của mình chẳng nhẽ ta lại không có cách nào phát hiện ra ư? Hiện tại nghĩ đến, chỉ sợ là có kẻ ở khu vực bố trí Kính Tượng Thuật đã động thủ cước rồi.
Toàn bộ tân nhân tỉ thí đều do chúng tu sĩ Khổ Tu Cốc phụ trách giám sát, bao gồm Kính Tượng Thuật cũng được bố trí như thế.
Tằng Liên Tiên nghe Thanh Linh Tử cùng Hư Hằng đại sư nói vậy, thân thể khẽ chấn động một cái, hỏi ngược lại:
-Các ngươi hoài nghi….?
Ngay tại lúc này, từ bên ngoài nhà cỏ truyền đến một đạo thanh âm.
-Tại hạ Chu Hoa Hải thái thượng hộ pháp Cửu Hoa Môn, cầu kiến Hư Hằng đại sư, Thanh Linh Tử chưởng môn, Tằng tông chủ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.