Bạn đang đọc Tiên Đạo Cầu Tác (Quyển III) – Bát Phương Mây Tụ Phong Lôi Khởi – Chương 53: Mưu đồ (1)
– Chỉ là lúc này, chúng ta cảm thấy Cửu Hoa Môn không còn thích hợp để giữ Huyền Vũ Lệnh nữa, thỉnh Trương đạo hữu đem nó giao ra. Trước khi sự thật được làm rõ, trong thời gian đó vật này sẽ do ta tạm thời bảo quản.
Những lời Thanh Linh Tử vừa thốt lên, toàn trường một lần nữa xôn xao. Không giống như Từ Thanh Phàm là đệ tử cấp thấp nên không có nhiều cảm xúc biểu lộ, đa phần chúng tu sĩ thế hệ trước đều mang vẻ mặt khiếp sợ.
Nguyên lai, hai ngàn tám trăm năm trước đây, tu tiên giới vốn không tồn tại danh xưng Thánh địa này, căn bản không giống với “Lục đại thánh địa” hiện tại. Sau đó, tình cảnh xuất hiện cái tên Thánh địa uy chấn tu tiên giới chính vào thời đại quần hùng cát cứ.
Xuất phát từ hậu thế nhưng Hóa Linh Giáo lại ngạo thế mà ra, với công pháp Hóa Linh Quyết huyền diệu mà bọn họ không hề kiêng nể bất kì ai, đoạt lấy linh vật trong bí tàng của các đại môn phái giới tu tiên, lấy nó luyện thành Linh Ngự Vật cho chính bản thân. Mà lúc đó, các đại môn phái có phần mềm yếu làm cho Hóa Linh Giáo càng thêm kiêu ngạo, thực lực cũng trở nên mạnh mẽ hơn.
Sau đó, tuy các đại phái tỉnh ngộ, muốn phản kháng nhưng đã không còn kịp nữa. Mặt khác, nhờ chiếm đủ một lượng lớn Linh Ngự Vật thực lực Hóa Linh Giáo đã vượt xa các đại môn phái trong tu tiên giới, dưới sự phản kháng không đáng để trong mắt, Hóa Linh Giáo đã nhân cơ hội tiêu diệt vô số các môn phái lớn nhỏ khác.
Trận hạo kiếp này tạo thành một sự tàn phá bừa bãi trong tu tiên giới suốt gần trăm năm, Hóa Linh Giáo hoành hành một thời cuối cùng lại bị các phái liên hợp đuổi giết đến tận ngoài Đông Hải, chính vì vậy mà nguyên khí cả tu tiên giới đã tổn thương vô cùng to lớn.
Kiểm nghiệm lại nguyên nhân ở các lần giới tu tiên gặp hạo kiếp, một ít tu tiên giả thông tuệ đã có phát hiện rằng kẻ mà khởi đầu cho hạo kiếp tuy có năng lực vượt trội so với các môn phái nhưng lại xa xa không phải là đối thủ của cả giới tu tiên.
Có điều Thần Châu đất đai rộng lớn không biết đến tận cùng, các đại môn phái lại tán lạc khắp bốn phương tám hướng. Cho dù có muốn liên lạc với nhau thì cũng phải tốn cả mấy ngày thời gian, càng không nói đến việc chạy tới chi viện. Bởi vậy, Hóa Linh Giáo không gặp khó khăn gì mà hướng đến các phái loạn kích tàn sát.
Có thực tế này làm mẫu, các lần hạo kiếp sau, sáu môn phái có thực lực cực mạnh của tu tiên giới đã rút ra kinh nghiệm, kết thành một đồng minh chung, công thủ toàn diện. Đồng thời tập trung lực lượng các phái luyện chế ra một bộ dị bảo tên là Huyền Vũ Lệnh có sáu mặt, phân biệt chia ra làm sáu phần cất giữ tại bí tàng các môn phái.
Huyền Vũ Lệnh này đích thực ra hàm chứa rất nhiều ý nghĩa, trọng điểm nhất là ba điểm. Đầu tiên, lục đại phái có thể thông qua nó liên lạc với nhau, bỏ qua sự giới hạn về không gian. Tiếp theo, hai người cầm “Huyền vũ lệnh” khi đi vào Truyền Tống Trận có khả năng tiến hành truyền tống mà không cần phải cân nhắc về hạn chế khoảng cách. Nhưng trên tất cả là điểm quan trọng thứ ba, Huyền Vũ Lệnh là vật tượng trưng cho lục đại môn phái kết minh, có nó là có quyền yêu cầu môn phái khác dùng một lực lượng lớn đến trợ giúp cho mình.
Cũng bởi sự tồn tại của Huyền Vũ Lệnh mà sáu đại môn phái trải qua hơn ba nghìn năm mặc dù chịu không ít khúc chiết khó khăn nhưng mỗi khi có một phái gặp nạn, ngũ đại Thánh địa còn lại đã kịp thời trợ giúp. Không có tổn thất lớn trong suốt ba ngàn năm, thực lực của lục đại phái đã vượt xa bỏ lại các môn phái khác, chính thức trở thành công thủ đồng minh to lớn nhất.
Do đó, địa vị cùng thực lực các đại phái không còn chịu bất kì uy hiếp nào từ các môn phái khác nữa.
Sau này, từ lúc nắm giữ Huyền Vũ Lệnh lục đại phái ở giới tu tiên đã chuyển sang danh xưng Lục đại Thánh địa.
Về sau, một đại phái trong đó phát sinh nội đấu gây tổn hại lớn đến thực lực, thậm chí Huyền Vũ Lệnh cũng bị đánh mất, cuối cùng do Mạc Hàn chân nhân, người sáng lập Tố Nữ Cung trong lúc vô ý đoạt được. Hơn nữa lúc đó thực lực Tố Nữ Cung đã đại thành trong khi đại phái lúc đầu đã suy yếu dần xuống dốc, nên Tố Nữ Cung được ngũ đại thánh địa khác thừa nhận, trở thành tân Thánh địa.
Cho nên từ phương diện chủ quan mà nói, có được Huyền Vũ Lệnh là có được địa vị tượng trưng cho Thánh địa.
Trong thời gian đó Lục đại Thánh địa đã lập nên một hiệp ước gọi là “Huyền Vũ Chi Ước”.
Ước định này vào thời gian trước chỉ có lục đại phái cùng một số môn phái cao tầng khác biết. Nhưng năm tháng trôi qua, nhất là khi Tố Nữ Cung trở thành tân Thánh địa, “Huyền Vũ Chi Ước” đã không còn là bí mật nữa, nó được công khai một cách rộng rãi khắp giới tu tiên.
Cũng bởi vậy mà các vị trưởng lão đương nhiệm của Cửu Hoa Môn nghe Thanh Linh Tử nói chợt rùng mình. Còn Cửu Tắc chân nhân cùng Man Thiên trên nét mặt lộ vẻ vui mừng lẫn sợ hãi. Nếu như bị lấy đi Huyền Vũ Lệnh thì chẳng khác nào địa vị Thánh địa của Cửu Hoa Môn sẽ không còn sự thừa nhận từ ngũ đại Thánh địa kia nữa!!
Chúng tu sĩ tại tràng cuộc nghe Thanh Linh Tử nói đến đoạn này liền nhanh chóng trở nên trầm mặc, không hẹn mà gặp đều hướng về Trương Hoa Lăng nhìn lại, muốn xem vị chưởng môn Cửu Hoa Môn đối với yêu cầu này sẽ ứng phó như thế nào.
Đến giờ Từ Thanh Phàm rốt cuộc cũng nhớ tới Huyền Vũ Lệnh đại biểu cho ý nghĩa gì. Mấy năm trước hắn đã từng xem qua bút ký của Lục Hoa Nghiêm khi còn sống, trong đó có đề cập vài vấn đề về Huyền Vũ Lệnh.
Cho nên lúc này Từ Thanh Phàm cũng như bao người khác, lẳng lặng đứng nhìn chằm chằm vào Trương Hoa Lăng, đợi chờ câu trả lời của lão.
Từ Thanh Phàm biết rằng đối với yêu cầu của đám người Thanh Linh Tử, Trương Hoa Lăng nhất định sẽ cự tuyệt. Bởi hắn hiểu rất rõ hành vi cùng thái độ của lão sau khi trở thành chưởng môn phái Cửu Hoa Môn trong những năm gần đây là do muốn bảo trụ địa vị Thánh địa cho môn phái. Mà đối với yêu cầu có thể thay đổi cả vận mệnh Cửu Hoa này mà nói, lão sao có thể dễ dàng giao ra Huyền Vũ Lệnh được chứ?
Bất quá, nếu không giao ra Huyền Vũ Lệnh, làm cách nào để tìm ra con đường an toàn thoát khỏi Hoàn Đảo đây?
Hiện tại do tứ đại Thánh địa ngăn cản, nên các môn phái có đệ tử tinh anh bị mất tích mới không áp chế môn hạ tu sĩ của Cửu Hoa Môn. Một khi Trương Hoa Lăng cự tuyệt yêu cầu của Thanh Linh Tử thì khẳng định là mất đi sự che chở của tứ đại Thánh địa kia. Các môn phái kia sẽ không còn gì cố kị nữa, rất khó để tránh được thế quần công từ họ, với lực lượng của Cửu Hoa Môn hiện giờ không thể nào chống đỡ được nhiều cao giai tu sĩ như vậy.
Nhưng làm cho Từ Thanh Phàm kinh ngạc hơn lại là một việc khác đang xảy ra. Sau khi nghe Thanh Linh Tử nói, trên mặt Trương Hoa Lăng không có một tia ba động nào, chỉ là hơi thở dài một tiếng, sau đó dùng hai tay điểm một cái, một vật dài chừng một thước có hình dáng cổ xưa, giống như lệnh bài đột nhiên xuất hiện trước mặt, mặt trên uyển chuyển mang cảnh tượng quy xà quấn lấy nhau, bên trong ẩn chứa linh khí lúc cường đại lúc mịt mờ, nhẹ nhàng trôi nổi cách mặt đất ba thước.
Vật này rõ ràng là Huyền Vũ Lệnh của Cửu Hoa Môn đang nắm giữ.
Tiếp theo, Trương Hoa Lăng vung tay phải lên, Huyền Vũ Lệnh hướng về Thanh Linh Tử bay đi, tốc độ tuy thấy chậm chạp nhưng trong nháy mắt đã tới trước mặt Thanh Linh Tử, lập tức Thanh Linh Tử khẽ mở rộng tay áo, động một cái thu vào trong.
Làm xong hết thảy mọi việc, Thanh Linh Tử hướng tới chúng tu sĩ ở thượng trường cao giọng nói:
-Các vị đạo hữu, ta biết các vị đang mang tâm trạng đau buồn vì mất đi các môn hạ tinh anh, nhưng khi ta cẩn thận hồi tưởng lại các biến cố trên Hoàn Đảo, đã cảm giác được bên trong quả thật có nhiều vướng mắc quỷ dị. Mặc dù hết thảy các chứng cứ đều hướng về Cửu Hoa Môn, nhưng vẫn tồn tại nhiều sơ hở khó hiểu, Trương chưởng môn cũng đã phát thệ mọi việc đều không phải Cửu Hoa Môn gây nên. Cho nên thông qua sự thương lượng nhiều lần với Hư Hằng đại sư cùng Tằng tông chủ và Huyền Giản tôn giả, quyết định cấp cho Cửu Hoa Môn một tháng thời gian để trở về núi tra rõ sự tình, sau đó phải trả cho cả tu tiên giới một cái công đạo, không biết các vị đạo hữu nghĩ như thế nào?
Lời Thanh Linh Tử vừa vang lên, toàn trường một lần nữa rơi vào trầm mặc, hiển nhiên đối với quyết định của tứ đại Thánh địa có điều bất mãn, nhưng lại khiếp sợ uy thế của Thánh địa mà không dám phản bác.
Chứng kiến sắc mặt của các vị tu sị, Tằng Liên Tiên mỉm cười, giương giọng nói:
-Ta đã biết đến lục đại Thánh địa ba ngàn năm nay, tuy không dám nói là mỗi sự tình đều xử lý chính xác, nhưng đối với mỗi sự tình đều có lập trường công chính một cách khách quan. Điểm ấy moị người sẽ không phủ nhận chứ?
Thấy những người khác khẽ gật đầu, Tằng Liên Tiên nói tiếp:
-Lần này việc Hoàn Đảo xảy ra biến cố có ảnh hưởng rất to lớn đến tu tiên giới chúng ta. Tất nhiên đối với chuyện làm hại người thì Lục đại Thánh địa tuyệt đối sẽ không bỏ qua, nhưng đồng thời không thể tùy ý gây oan uổng cho người tốt. Cho nên chúng ta mới cấp cho Cửu Hoa Môn thời gian một tháng, để cho họ tìm ra chứng cớ chứng minh sự thanh bạch của mình. Ta hướng đến các vị xin cam đoan, một tháng sau, Lục đại Thánh địa sẽ cùng các vị đạo hữu tề tụ tại Cửu Hoa Môn. Nếu như đến lúc đó Cửu Hoa Sơn vẩn chưa thể chứng minh việc này không phải do bọn họ gây nên, cho dù là phải gây chiến trong tu tiên giới ta cũng quyết lấy lại công đạo cho các vị. Các đạo hữu nghĩ như thế nào?
Nghe Tằng Liên Tiên nói như vậy, chúng tu sĩ mặc dù lòng không muốn, nhưng vẫn hô vang lên một tiếng hưởng ứng theo.
Nhưng bất chợt, Lê Thiên Anh đứng một bên hừ lạnh nói:
-Nếu như Cửu Hoa Môn thừa dịp thời gian này tiến hành đào tẩu toàn phái thì làm sao đây? Đất đai Thần châu lớn như vậy, ta phải đi đến nơi nào tìm bọn chúng? Ba ngàn năm trước, không phải là Hóa Linh Giáo đã chạy đến ngoài Đông Hải, chúng ta không có cách nào truy cứu đó sao?
Trương Hoa Lăng hiện tại đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh ban đầu, mỉm cười nói:
-Chu sư đệ, Đặng sư đệ, Hứa sư đệ, Bảo sư điệt.
Nghe Trương Hoa Lăng nói, chúng tu sĩ Cửu Hoa Môn hơi sửng sốt, từ đó đi ra bốn người, chính là thái thượng hộ pháp Chu Hoa Hải, đệ nhất cao thủ hàng chữ “Thanh” Bảo Thanh Phương, cùng hai vị trưởng lão khác. Trong đó vị Hứa trưởng lão kia đúng là người đã chiếm lấy Trường Xuân Cư, nơi Lục Hoa Nghiêm lúc còn sống dùng làm chỗ ở.
Bốn người đi tới phía sau Trương Hoa Lăng, hướng người về lão hơi khom xuống, đồng thanh cất tiếng:
-Chưởng môn nhân xin phân phó.
-Bốn người các ngươi bắt đầu từ bây giờ coi như là người liên lạc trung gian giữa Cửu Hoa Sơn chúng ta với tứ đại Thánh địa, đi theo tứ vị Hư Hằng đại sư, Thanh Linh Tử chưởng môn, Tằng tông chủ, Huyền Giản đạo hữu cùng hành động, rõ chưa?
Trương Hoa Lăng vừa nói xong, trên mặt bốn người đều hiện lên vẻ kinh ngạc, mặc dù vẫn khom người xác nhận, nhưng khi vùi đầu ánh mắt đều lóe lên không ngừng.
Đối với chúng tu sĩ khác, lời của Trương Hoa Lăng bọn họ cũng hiểu được, tuy nói để cho bốn người Cửu Hoa Môn liên lạc với người của tứ đại Thánh địa, nhưng trên thực tế chính là đem bốn người họ tạm thời cấp làm con tin ở bên tứ đại Thánh địa.
Chu Hoa Hải, tính ra cũng là cao thủ nhất nhì trong các nhân vật ở Cửu Hoa Sơn; Bảo Thanh Sơn được xem như là đệ nhất cao thủ trong đám đệ tử hàng chữ Thanh, hơn nữa hắn là người có cơ hội nhất trở thành chưởng môn nhân của Cửu Hoa Môn. Kèm theo hai vị trưởng lão, có bốn người này làm con tin, không sợ Cửu Hoa Môn có bất cứ hành động nào để chạy trốn.
Vậy nên nghe Trương Hoa Lăng nói xong, Lê Thiên Anh chỉ còn biết hừ lạnh một tiếng, rốt cuộc không còn gì để nói thêm cả.
-Như thế, Trương chưởng môn, một tháng sau, ta sẽ cùng chưởng môn, trưởng lão các đại phái đến Cửu Hoa Sơn, hi vọng đến lúc đó Trương chưởng môn đã tra rõ mọi việc, nếu không vì tránh sự bất hảo trong tu tiên giới ta đành phải hướng đến các vị mà đòi công đạo vậy.
Sau khi sự tình đã định, Hư Hằng đại sư quay mặt về Trương Hoa Lăng chấp tay nói.
Trương Hoa Lăng một mực mỉm cười, đối diện với Hư Hằng đại sư hơi khom người nói:
-Đến khi đó mà tại hạ vẫn không tìm được chứng cớ, tại hạ tự nhiên sẽ không làm cho các vị đạo hữu phải khó xử.
Ngụ ý chính là, nếu như một tháng sau Cửu Hoa Môn không tìm ra chứng cớ chứng minh sự thanh bạch, bọn họ sẽ mặc cho Tứ đại thánh địa định tội mình.