Tiên Đạo Cầu Tác (Quyển III) - Bát Phương Mây Tụ Phong Lôi Khởi

Chương 35: Thứ dạ (4) - Dạ đàm


Bạn đang đọc Tiên Đạo Cầu Tác (Quyển III) – Bát Phương Mây Tụ Phong Lôi Khởi – Chương 35: Thứ dạ (4) – Dạ đàm

Sau khi đả tọa xong, thấy bốn người còn lại đang yên lặng chờ mình, ánh mắt nhìn chăm chú đầy sự quan tâm, khiến trong lòng Từ Thanh Phàm dâng lên một niềm ấm áp, áy náy nói:
-Xin lỗi, đã để mọi người đợi lâu.
Kim Thanh Hàn nhìn khuôn mặt tái nhợt của Từ Thanh Phàm, lo lắng hỏi:
-Từ sư huynh, linh khí trong cơ thể huynh đã khôi phục được mấy phần rồi? Có cần tĩnh tu thêm một lát nữa không?
Từ Thanh Phàm lắc đầu cười trấn an:
– Không cần, giờ linh khí trong cơ thể ta đã khôi phục hơn phân nửa, Kim sư đệ không cần phải lo lắng.
Kì thật, linh khí của Từ Thanh Phàm lúc này đã khôi phục được sáu bảy phần, sắc mặt lúc này sở dĩ vẫn còn tái nhợt là bởi vì trước đó đã hai lần phun ra phun ra tinh huyết, làm cho nguyên khí thân thể bị tổn thương trầm trọng. Linh khí bị tổn thất có thể mượn đan dược bồi bổ, gia tăng tốc độ khôi phục, nhưng một khi tinh huyết đã mất đi, tuy có thể tĩnh dưỡng chậm rãi bổ sung, nhưng nếu không phải mấy tháng thì không thể hồi phục như cũ
Tinh huyết của cơ thể là huyết tinh chi hoa, có quan hệ rất lớn với thân thể con người, mà thân thể lại là căn bản của tu tiên. Nên mặc dù đã dùng liên tiếp hai khỏa mộc hoa đan, nhưng linh khí của Từ Thanh Phàm vẫn khôi phục rất chậm, trong khi linh khí của mọi người đã khôi phục lại tám chín thành thì Từ Thanh Phàm chỉ mới lấy lại có sáu bảy thành, hai ngụm tinh huyết đã phun ra không biết đến bao giờ mới khôi phục lại được nữa.
Nhìn thần sắc lo lắng của bốn người, Từ Thanh Phàm liền hỏi:
-Linh khí trong cơ thể các sư huynh đệ đã phục hồi ra sao rồi?

Lữ Thanh Thượng gật nhẹ đầu, nói:
-Từ sư đệ, linh đan ngươi cho chúng ta dùng đích thật là linh đan diệu dược ở tu tiên giới, vốn muốn khôi phục lượng linh khí đã tổn thất phải tốn ít nhất ba ngày, nhưng với Hằng linh đan này, trong thời gian nửa ngày ta đã khôi phục tám chin phần rồi.
Ba người Phượng Thanh Thiên sau khi nghe thấy Lữ Thanh Thượng nói đều khẽ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
“Hằng linh đan” là một trong những linh đan mà lúc đầu Từ Thanh Phàm đã dùng nội đan của Bích Nhãn Vân Thú đổi với trưởng lão của Dược Vương Cốc, có tác dụng củng cố cảnh giới linh khí trong cơ thể người tu tiên. Đối với việc khôi phục linh khí cũng rất hiệu quả.
Trước khi chạy đến Truyền Tống Trận của Hoàn Đảo để điều tra tình huống, Từ Thanh Phàm đã phân cho mỗi người Cửu Hoa Môn, mỗi người một viên. Mà lúc mọi người ngồi xuống tĩnh dưỡng, hắn lại đưa tiếp cho mỗi người một viên “Hằng linh đan”. Hiện tại trong lọ hai mươi viên lúc này, hắn đã một hơi dùng hết phân nửa; cho dù hắn luôn mang tâm tính hào hiệp không để ý đến của cải, lúc này cũng không khỏi phải đau lòng không thôi.
Nhưng lúc này trên Hoàn Đảo, đâu đâu cũng tràn ngập nguy cơ khắp nơi, tình thế quỷ dị vô cùng, vì đảm bảo an toàn cho chính nhóm người mình, Từ Thanh Phàm cũng bất chấp “Hằng linh đan” cực kì trân quý.
Sau khi xác định linh khí trong cơ thể Từ Thanh Phàm đã khôi phục hơn phân nửa, mọi người mới an tâm đứng lên, bắt đầu thảo luận những tình cảnh đã thấy mấy ngày hôm nay.
Từ việc bị đánh lén bởi Lục Hợp Môn đến sự xuất hiện của Hoang Tà Bát Hoang Điện, từ việc Truyền Tống Trận ở giữa Hoàn Đảo bị một lượng lớn tu sĩ Kết đan kì ra tay phá hủy cùng với cái chết bí ấn của đệ tử hai phái “Hoàng Linh Sơn” và “Hiên Thiên Môn”, quả thật đều là những chuyện tình rắc rối, muôn phần quỷ dị.
Sau khi Từ Thanh Phàm giải thích một lúc, trên cơ bản mọi người đã loại bỏ đi ý nghĩ mọi chuyện do đệ tử lục phái gây ra, nhưng vô luận thảo luận ra sao,vẫn không tìm ra được manh mối. Tựa hồ những chuyện phát sinh đều mơ hồ có liên quan với nhau, nhưng rốt cuộc là có quan hệ như thế nào thì mọi người vẫn chưa nắm rõ được.
– Đặng Thiên Nhai của Lục Hợp Môn, chúng ta đều biết hắn tu luyện bí thuật Tử Cung Xa, khi các vị trưởng bối chưa đến kịp Hoàn Đảo này, hắn chắc chắn sẽ tìm mọi cách gây phiền toái cho chúng ta.

Lữ Thanh Thượng đột nhiên cau mày nói.
– Chính xác. Nếu như mặt đối mặt quyết đấu, chúng ta tuy không sợ hắn, nhưng chỉ sợ hắn bày ra Quỳ Vũ Kết Giới, cái kết giới kia đã gây hạn chế nhiều đến thực lực của chúng ta. Đến lúc đó, chỉ sợ ta còn chật vật thêm thôi.
Kim Thanh Hàn cũng cau mày nói.
Từ Thanh Phàm thản nhiên nói:
-Các vị sư huynh đệ không cần lo lắng, ta đã động tay chân trên người hắn rồi, hành tung của hắn ta đã nắm hoàn toàn trong tay, trước khi hắn mai phục chúng ta thì ta đã phát hiện ra hắn. Càng có thể ra tay trước, làm cho hắn cạn kiệt linh khí.
– A? Từ sư huynh làm như thế nào vậy?
Kim Thanh hàn lấy làm kì quái mà hỏi.
Từ Thanh Phàm lãnh đạo nói ra:
-Ta thừa dịp hắn không chú ý, liền nhanh chóng bỏ mầm mống Cự Linh Hoa lên trên người hắn. Nếu như hắn không ra tay đánh lén chúng ta thì thôi, nhưng một khi hắn đã có ý đồ không tốt với chúng ta thì đừng trách ta tiên hạ thủ vi cường.
Nghe Từ Thanh Phàm nói, mọi người nhất thời đều sửng sốt, trong mắt lộ ra một tia hoảng sợ.

“Cự Linh Hoa” là một loại kì hoa dị thảo phi thường nổi danh trên tu tiên giới, bốn người Cửu Hoa Môn đều đã sớm nghe qua. Kì thật thì “Cự Linh Hoa” này cũng không hẳn là hoa, chính xác hơn nó là một loại bệnh tật.
Loại hoa này lấy các sinh vật khác làm kí thể, sinh trưởng cùng với các sinh vật trong cơ thể, dựa vào việc hấp thu năng lượng từ các chất dinh dưỡng trong cơ thể kí chủ mà có thể sống được một thời gian dài. Đương nhiên là nó chỉ phát sinh sau khi sinh vật bị dính vào hoa phấn, chỉ cần có điều kiện, trong quá trình phát triển, nó sẽ tự động hấp thụ năng lượng của kí chủ. Nếu như phàm nhân dính phải, “Cự Linh Hoa” sẽ hút lấy sinh mệnh lực và huyết dịch. Nếu tiên giả gặp phải, “Cự Linh Hoa” sẽ không ngừng hấp thụ linh khí trong cơ thể, sau khi đã hoàn toàn hấp thu hết linh khí, nó sẽ hút lấy sinh mệnh lực và tinh huyết của tu tiên giả.
Mà mỗi đóa “Cự Linh Hoa” muốn trưởng thành cần tiêu hao rất nhiều năng lượng, thường xuyên xuất hiện các trường hợp phàm nhân sau khi dính phải hoa phấn của “Cự Linh Hoa” bị chúng hấp thụ tươi sống để trưởng thành. Đối với tu tiên giả, sau khi bị dính phấn hoa này, linh khí trong cơ thể liền nhanh chóng bị tiêu hao, thậm chí tu tiên giả có tu vi Tích cốc kỳ, năng lượng trong cơ thể căn bản cũng không đủ cho “Cự Linh Hoa” phát triển.
Càng kinh khủng hơn ở “Cự Linh Hoa” là một khi đã trưởng thành, nó sẽ trải rộng toàn bộ trong cơ thể của kí chủ, rất khó khu trừ đi, mà sau khi đã thành thục, nó sẽ phát sinh ra các vụ nổ mạnh, phóng xuất ra một lượng lớn các phấn hoa, dính vào bất cứ sinh vật nào trong phạm vi mười trượng quanh kí chủ, ngay cả con người. Cho nên đối với các tu tiên giả, khi nói tới “Cự Linh Hoa” sắc mặt cũng không khỏi phải biến động.
Lúc trước Từ Thanh Phàm rất vất vả lắm mới có được một ít hoa phấn “Cự Linh Hoa”, bởi vì lực sát thương to lớn đối với con người, cho nên từ trước đến giờ Từ Thanh Phàm vẫn chưa dùng qua. Nhưng lúc này trên Hoàn Đảo vẫn còn tràn đầy nguy cơ, Từ Thanh Phàm cũng hiểu việc sử dụng “Cự Linh Hoa” có chút nghịch thiên, nhưng vì đảm bảo an toàn cho bản thân và mọi người ở đây, vẫn quyết định dùng đến.
Mặc dù Đặng Thiên Nhai có tu vi Linh tịch kì, linh khí trong cơ thể vô cùng hùng hậu, nhưng trước đó đã bị Từ Thanh Phàm bỏ phấn hoa “Cự Linh Hoa” lên trên người, cơ bản đủ để làm cho hắn trở nên vô lực. Có thể nói, khi Từ Thanh Phàm bỏ hoa phấn “Cự Linh Hoa” trên người hắn thì Từ Thanh Phàm đã thấy được thắng lợi của trận đánh này.
Nhưng Từ Thanh Phàm lại không phát hiện ra rằng trong lúc hắn nói ra kế sách của mình thì ở một góc khác, Kim Thanh Hàn đang chú ý nhìn hắn bất chợt nhíu mày. Trong mắt Kim Thanh Hàn, Từ Thanh Phàm vốn là loại người không thích tranh đấu, luôn hiền hòa, khi cùng người tranh đấu thường lưu lại một đường sống, lại càng không chủ động tính kế hại người khác. Nhưng lúc này đây, hành vi thái độ của Từ Thanh Phàm đã làm cho Kim Thanh Hàn nảy sinh một cảm giác xa lạ.
Tự hồ đã nhận thấy nét thất vọng trong nháy mắt của Kim Thanh Hàn, Từ Thanh Phàm liền hướng về Kim Thanh Hàn nhìn lại. Nhìn vào ánh mắt ôn hòa cùng với vẻ lạnh nhạt của Từ Thanh Phàm, Kim Thanh Hàn không khỏi buông lỏng đi một chút, vì hắn đã phát hiện được, khi đối đãi với bằng hữu, Từ Thanh Phàm vẫn là Từ Thanh Phàm quen thuộc ngày nào.
– Tóm lại, Từ Thanh Phàm là bằng hữu chân chính của ta, ta với hắn tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện tính kế nghi ngờ lẫn nhau, vậy là đủ rồi.
Kim Thanh Hàn yên lặng suy nghĩ.
Kim Thanh Hàn cũng không biết rằng, trước đây khi tranh đấu Từ Thanh Phàm vẫn chừa một đường sống cho đối phương, đó là bởi đối thủ chỉ nhắm vào một người Từ Thanh Phàm. Nhưng vào lúc này, Từ Thanh Phàm đang là người dẫn đầu nhóm người Cửu Hoa Môn, có nhiệm vụ phụ trách cho năm người đệ tử Cửu Hoa Môn tham gia tỉ thí, biết rõ là hiện tại mình không phải đại biểu cho riêng bản thân nữa, vì đảm bảo an toàn cho mọi người, Từ Thanh Phàm phải làm một số chuyện chính bản thân cũng không muốn.

Cho nên mới nói hoàn cảnh quyết định tính cách. Nếu như Đặng Thiên Nhai chỉ tính kế với một mình Từ Thanh Phàm thì với tính cách của mình, Từ Thanh Phàm sẽ không ra tay hạ thủ trước đối với hắn.
Sau khi nghe Từ Thanh Phàm hạ thủ trước, Lữ Thanh Thượng bất giác thở dài một hơi, nhớ đến lúc trước giao chiến với Khâu Hiên, hắn đã có mấy lần rơi xuống thế hạ phong. Bất chợt cau mày nói:
– Không chỉ có Đặng Thiên Nhai, cái gã Hoang Tà của Bát Hoang Điện có thực lực cũng kinh khủng vô cùng, trên người hắn không hề có biểu hiện nào dưới cao thủ Kết đan kì, sau này nếu có gặp lại hắn, chúng ta phải cẩn thận hơn nhiều.
Từ Thanh Phàm lắc đầu nói:
-Ở loại tình huống này, ai ra tay cướp đoạt Thất Sắc Lộc của phái khác sẽ bị mọi người hoài nghi là đối tượng gây án, cho nên ta nghĩ là hắn sẽ không dám cướp đoạt Thất Sắc Lộc của chúng ta đâu. Điều khiến ta lo lắng lúc này là người phương nào đã xuất thủ giết chết đệ tử hai phái Hoàng Linh Sơn và Hiên Thiên Môn. Hơn nữa người này có gây bất lợi đối với chúng ta hay không.
Nghe xong câu nói của Từ Thanh Phàm, mọi người nhất thời rơi vào trầm mặc, mới vừa rồi tựu đầu vào thảo luận một hồi lâu, đến giờ vẫn chưa có đầu mối gì cả.
Phượng Thanh Thiên vốn vẫn im lặng không nói, lúc này đột nhiên hỏi:
-Từ sư huynh, ngươi sao lại có khả năng thi triển Phượng hoàng linh hỏa?”
Vừa nói, hai mắt Phượng Thanh Thiên vừa nhìn chằm chằm vào Từ Thanh Phàm.
Ở trong giai đoạn này, Phượng Thanh Thiên đã nhìn thấy Từ Thanh Phàm thi triển “Liệt Diễm Phượng Hoàng”. Đây là một bí kĩ của Phượng gia, trước đây vẫn một mực cho rằng, chỉ có mình truyền nhân cuả Phượng gia mới có khả năng thi triển Phượng hoàng linh hỏa , Phượng Thanh Thiên vẫn coi đây là niềm tự hào của bản thân, nhưng hôm nay lại liên tiếp thấy được người khác thi triển.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.