Bạn đang đọc Tiên Đạo Cầu Tác (Quyển III) – Bát Phương Mây Tụ Phong Lôi Khởi – Chương 34: Thứ dạ (3) – Sai kị
Phượng hoàng linh hỏa!! Đúng là Phượng hoàng linh hỏa!! Chẳng lẽ trong tu tiên giới hiện nay, ngoại trừ truyền nhân Phượng gia với Từ Thanh Phàm có cành ngô đồng, còn có người khác có khả năng thi triển Phượng hoàng linh hỏa sao?
Phượng hoàng linh hỏa không giống với hỏa diễm bình thường, nó chính là hỏa diễm trên người thượng cổ thần thú Liệt diễm Phượng hoàng, bên trong ẩn chứa hỏa linh khí dày đặc cùng độ tinh thuần vượt xa so với hỏa diễm thông thường, khi dính vào sẽ khó mà thoát, uy lực cực kì to lớn.
Là truyền nhân duy nhất và cuối cùng của Phượng gia, trong cơ thể Phượng Thanh Thiên có sẵn huyết mạch của thượng cổ thần thú Liệt diễm Phượng hoàng. Trong khi Từ Thanh Phàm có được cành ngô đồng ẩn chứa lực lượng của Liệt diễm Phượng hoàng, cho nên bọn họ có thể dẫn dụng khí tức của Phượng hoàng, đồng thời thi triển được Phượng hoàng linh hỏa. Nhưng đến hiện giờ, trải qua hàng ngàn năm, tu tiên giới vẫn chưa từng xuất hiện Liệt diễm Phượng hoàng, làm sao kẻ khác có khả năng thi triển được?
Trong nháy mắt khi cảm ứng được khí tức của Phượng hoàng linh hỏa, trong lòng Từ Thanh Phàm đột nhiên có một loại cảm giác không ổn.
Đúng lúc này, Từ Thanh Phàm mơ hồ nghĩ đến điều gì, rồi lại không cách nào nắm bắt được, chỉ cùng Phượng Thanh Thiên đưa mắt nhìn nhau yên lặng, âm thầm dấu đi phát hiện của mình, đợi đến khi không có người ngoài sẽ thảo luận tiếp.
Là ai giết bọn họ?
Chúng tu sĩ ở đây điều nghĩ đến vấn đề này, nhưng không một ai mở miệng hỏi cả, tất cả đều lén dùng ánh mắt quan sát vẻ mặt các tu sĩ khác, âm thầm đánh giá kĩ một hồi thật lâu.
Đệ tử hai phái “Hư Thiên Môn” và “Hoàng Linh Sơn” mặc dù sau một hồi chống cự quyết liệt mới bị giết, nhưng từ vết thương trên người bọn họ xem xét, hiển nhiên là ở thế hạ phong trong lúc chiến đấu. Sau khi bỏ đi khả năng xuất hiện cao thủ Kết đan kỳ ra tay, ở giữa Hoàn Đảo hiện giờ cũng chỉ có thực lực của thất phái mới làm được điều này.
Sau khi Hoa Tiên dẫn đầu nhóm người Thanh Hư Môn đến dò xét thi thể đệ tử hai phái “Hiên Thiên Môn” và “Hoàng Linh Sơn”, thấy ánh mắt chúng tu sĩ vẫn đang âm trầm bất định, không khỏi phải thở dài một tiếng.
Vốn hắn cảm thấy tình thế của Hoàn Đảo lúc này vô cùng quỷ dị, rất nhiều tình huống ngoài ý muốn xuất hiện, cho nên đề nghị đệ tử thất đại môn phái liên hợp hành động để đảm bảo an toàn cho mọi người. Mặc dù thực lực của tu sĩ thất phái vượt xa tu sĩ các phái khác, nhưng đối mặt với những tu sĩ thần bí tập kích “Hiên Thiên môn”, chưa chắc có thể đảm bảo được an toàn của chính mình.
Nhưng lúc này nhìn sắc mặt tu sĩ các môn phái khác, nhưng sau khi phát hiện đệ tử hai phái “Hiên Thiên Môn” và “Hoàng Linh Sơn” trải qua một hồi kịch chiến mới bị giết, đã có tâm đề phòng với các tu sĩ môn phái đó, vì vậy trong lòng hơi thở dài một tiếng, hỏi:
– Các vị sư huynh, kế tiếp chúng ta nên làm cái gì bât giờ?
Nghe Huyền Tiên nói, Từ Vân Tự đang dẫn đầu đám Tức Quân tăng nhân, liền thấp giọng niệm một tiếng phật, sau đó chậm rãi nói:
– Lúc này truyền tống trận trên đảo đã bị hủy, các vị sư trưởng cùng trưởng bối coi như đã phát hiện ra biến dị trên đảo, nếu muốn tới đây sợ rằng lúc đó cũng là hai ngày sau rồi. Tình thế trên hoàn đảo lúc này quá mức quỷ dị, đầu tiên là có nhiều vị thí chủ ở các môn phái bị giết, mới vừa rồi cũng không rõ là do đấu pháp của đại cao thủ Kết đan kì hay không, tình thế trên đảo hiện giờ đã không còn nằm trong phạm vị khống chế của chúng ta nữa.
Hoa Tiên cũng cau mày nói:
– Chính xác, với tình thế hiện tại, nếu như ta lại hành động một mình thì đích thật có chút hung hiểm, không chừng một trong các môn phái kế tiếp sẽ bị tập kích.
Một người trong Ngũ Hành tông bất chợt hỏi:
– Ý tứ của đại sư và Hoa Tiên sư huynh ở đây là ta nên liên hợp hành động để đảm bảo an toàn?
Tức Quân tăng nhân hơi gật đầu một cái, nói:
– Trên hoàn đảo lúc này bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện tu sĩ bất minh đánh lén, thân phận của các tu sĩ Kết đan kì cũng không rõ, chúng ta phải liên hợp lại mới có khả năng tự bảo vệ chính mình.
Tên Ngũ Hành Tông còn lại cười lạnh nói:
– Đại sư nói vậy không biết có nghĩ đến việc tu sĩ bất minh đánh lén các môn phái khác, chính là người thuộc một trong các môn phái ở đây không?
Nghe hắn nói xong, bầu không khí càng thêm ngưng trọng. Nhưng lời của kẻ này cũng giống với suy nghĩ của mọi người lúc này, nhất thời không khí lại một lần nữa rơi vào im lặng.
Một lúc lâu sau, Tức Quân tăng nhân vỗ tay nói:
– Bần tăng không phải là xem thường các vị, nhưng với thực lực của mọi người ở đây mà nói, muốn trong thời gian hai ngày tiêu diệt hết chúng tu sĩ các môn phái là điều khó mà tưởng nổi. Hơn nữa hoàn đảo này còn có Kính tượng thuật, nhất cử nhất động của chúng ta đều được các vị trưởng bối quan sát kĩ, dưới tình huống này, bần tăng nghĩ các vị ở đây có muốn cũng sợ là không làm được, phải không?
Hoa Tiên mỉm cười với Tức Quân tăng nhân, nói:
– Suy nghĩ của tại hạ cũng giống đại sư.
Lữ Thanh Thượng lúc này không nhịn được, cười lạnh nói:
– Theo ta được biết, Quỳ Vũ Kết Giới của Lục Hợp Môn có năng lực kháng cự sự dò xét của Kính Tượng Thuật, hơn nữa bọn họ luôn thích cướp đoạt thành quả của người khác.
Đặng Thiên Nhai lạnh lung đáp lại:
– Hai môn phái này chỉ bắt được nhiều nhất một hai con Thất Sắc Lộc, nói thật là ta xem không vừa mắt. Hơn nữa muốn đoạt lấy Thất Sắc Lộc của bọn họ, ta cơ bản không cần vân dụng Quỳ Hoa Kết Giới.
Lúc trước Đặng Thiên Nhai chỉ đứng yên lặng nghe mọi người thảo luận, nhưng hiện tại đã không nhịn được nữa phải mở miệng. Nhìn lại hắn, Từ Thanh Phàm kinh ngạc phát hiện ra tướng mạo hắn không biết khi nào đã khôi phục lại vẻ trẻ trung lúc trước.
Đột nhiên, gã cầm đầu Ngũ Hành Tông, một gã thanh niên mặc phục sức kim sắc bước ra, lãnh đạm nói:
– Ngũ Hành Tông chúng ta sẽ không hành động cùng với các vị, ý tốt của đại sư ta xin nhận.
Vừa nói hắn vừa thản nhiên đưa mắt nhìn chúng tu sĩ, cũng không hề dừng lại, tay hơi chắp ở phía sau mang theo bốn gã huynh đệ tướng mạo giống nhau như đúc hướng về phía bìa rừng đi thẳng, làm cho chúng tu sĩ ở đây được một phen kinh ngạc.
Nhìn bóng lưng của năm người Ngũ Hành tông rời đi, trong lòng Tức Quân tăng nhân chợt thở dài, hiển nhiên biết rõ là người của Ngũ Hành tông vẫn hoài nghi tu sĩ “Hiên Thiên môn” đột nhiên tử vong và thất tung là kết quả do người trong thất phái âm thầm ra tay.
Bất quá đối với việc năm người Ngũ Hành Tông rời đi, chúng tu sĩ ở đây mặc dù có chút bất mãn nhưng đều có thể hiểu và lý giải được. Nếu như muốn liên hợp hành động lại, bọn họ phải phối hợp với người các môn phái khác, điều này nhất thời chưa quen, quan trọng hơn là tại mọi thời khắc bọn họ luôn phải phòng bị độc thủ từ phía sau, cố kị rất nhiều.
So với các lần trước, năm tên huynh đệ Ngũ Hành Tông lần này khác hẳn, được phân ra luyện ngũ hành đạo pháp, hơn nữa sự ăn ý cũng rất cao. Sau khi bày ngũ hành đại trận thì lực lượng phòng ngự rất mạnh, ít nhất cũng khỏi phải lo việc bảo vệ bản thân. Cho nên đối với đề nghị hành động liên hợp của Tức quân tăng nhân cũng không động tâm là bao.
Sau khi năm người Ngũ Hành Tông rời đi, mười người Tố Nữ Cung cùng Bát Hoang Điện vẫn chưa nói một lời nào, nhưng ngay sau đó Bạch y thiếu nữ Thanh Lãnh và Hoang Tà đã dẫn đầu đệ tử tông phái mình trước sau rời đi, tựa hồ cực kì tin tưởng thực lực của chính mình, xem thường việc liên hợp hành động.
Dị biến liên tiếp phát sinh, để tránh trở thành đối tượng bị nghi ngờ, lúc này Hoang Tà dường như cũng không có ý định cướp đoạt Thất Sắc Lộc của các môn phái khác nữa.
Sau khi ba nhóm đệ tử Ngũ Hành Tông, Tố Nữ Cung và Bát Hoang Điện rời đi, trong rừng cây hoang tàn ở giữa Hoàn Đảo giờ chỉ còn lại tu sĩ bốn phái Từ Vân Tự, Thanh Hư Môn, Lục Hợp Môn và Cửu Hoa Môn.
Thấy ánh mắt Tức Quân tăng nhân nhìn mình như muốn hỏi ý kiến, Từ Thanh Phàm hơi trầm ngâm một chút, sau đó chắp tay nói:
– Ta và các sư huynh đệ còn có việc muốn làm, có lẽ không thể đi cùng các vị được.
Kì thật, trong lòng Từ Thanh Phàm cũng đồng ý với những điều Tức Quân tăng nhân cùng Hoa Tiên nói, đồng thời cũng không cho rằng việc đệ tử “Hiên Thiên Môn” tử vong và biến mất có liên quan đến tu sĩ thất phái. Bởi vì thất phái đệ tử cho dù có loại thực lực này cũng không có đủ thời gian để thực hiện.
Hơn nữa sống trên đời, khi làm việc đều có mục đích, và cũng phải có lợi cho bản thân, nhưng Từ Thanh Phàm không nghĩ ra được nếu như đệ tử thất phái giết đệ tử các môn phái khác thì sẽ được lợi gì.
So với việc đó Từ Thanh Phàm cảm giác được trên Hoàn Đảo này đang nhen nhóm một âm mưu lớn hơn, nhất là khi liên tưởng đến những lời kì quái lúc trước của Trương Hoa Lăng và Bạch Thanh Phúc. Cùng với việc phát hiện ra Phượng hoàng linh hỏa trên thi thể người chết, Từ Thanh Phàm càng cảm giác rõ ràng hơn, âm mưu này có liên quan mật thiết đến Cửu Hoa Môn.
Nhưng cũng không thể hoàn toàn bỏ qua nhân tố đệ tử thất phái, hơn nữa Từ Thanh Phàm còn muốn bàn bạc với các sư huynh đệ đồng môn về chuyện mới phát hiện ra Phượng hoàng linh hỏa, nên sẽ không tiện nếu có cao thủ phái khác ở cùng một chỗ, cho nên sau một thoáng do dự, hắn đã cự tuyệt.
Mà Đặng Thiên Nhai sau khi nghe Từ Thanh Phàm nói, tựa hồ thở phào một hơi, cũng hướng về Tức Quân tăng nhân, chắp tay nói:
– Đa tạ hảo ý của đại sư, chỉ bất quá sư huynh đệ bọn ta đều có thói quen hành động một mình, nên đành cáo lỗi vậy.
Vừa nói, Đặng Thiên Nhai vừa mang theo đám người Khâu Hiên hướng về phía bìa rừng, chỉ là trước khi hắn đã lưu lại cho Từ Thanh Phàm môt nụ cười mỉm lạnh như băng. Điều này khiến trong lòng Từ Thanh Phàm hơi trầm xuống, hắn biết rõ ý tứ của nụ cười đó. Ý của Đặng Thiên Nhai là Lục Hợp môn sau này sẽ còn tìm đám người Từ Thanh Phàm gây phiền toái tiếp, đối với việc đám người Từ Thanh Phàm biết hắn tu luyện “Tử cung xa”, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Mà nhóm người mình đã kết thù với hắn, sợ rằng từ nay về sau sẽ không được yên ổn cho lắm.
Từ Thanh Phàm hơi nhíu mày một chút, trong lòng do dự trong chốc lát, cuối cùng quyết định không đem chuyện Đặng Thiên Nhai tu luyện “Tử cung xa” cho người khác biết.
Sau khi thấy Đặng Thiên Nhai khôi phục lại tướng mạo hồi còn trẻ, Từ Thanh Phàm biết rằng hắn đã có đối sách đối với đám người của mình. Mặc dù việc hắn tu luyện “Tử cung xa” đã được xác định, nhưng mình lại không có chứng cứ gì khẳng định được điều đó. Nếu như tùy tiện nói ra, sợ rằng hắn sẽ phản bác, cho nên Từ Thanh Phàm quyết định chuyện này để sau hãy bẩm báo cho sư môn trưởng bối biết, rồi mới thực thi kế sách đối phó.
Mà đối với việc đánh lén bất cứ lúc nào của đám người Đặng Thiên Nhai, Từ Thanh Phàm cũng chỉ có thể lưu tâm nhiều hơn mà thôi. Bất quá trong lúc đi ngang qua Đặng Thiên Nhai, Từ Thanh Phàm đã lén bắn lên người hắn một ít phấn hoa.
Tu luyện “Tử cung xa” trong đan điền chắn chắn có cổ khí màu tím, nếu cần thiết, Từ Thanh Phàm không thể nói ra nhưng có thể xuất thủ trước bắt giữ hắn, thừa dịp hắn chưa kịp phế đi thuật “Tử cung xa”, liền kiếm ngay chứng cớ trên người hắn.
Bất quá ngay lúc này, điều khiến Từ Thanh Phàm quan tâm hơn chính là việc gì đã xảy ra trên Hoàn Đảo này.
Cho nên sau khi hướng về Tức Quân tăng nhân và đám người Hoa Tiên chắp tay chào, Từ Thanh Phàm mang theo nhóm bốn người Cửu Hoa Môn đi về phía bìa rừng.
Thấy đại đa số chúng tu sĩ Ngũ đại môn phái rời đi, cuối cùng chỉ còn lại tu sĩ Thanh Hư Môn và Từ Vân Tự, không khỏi khiến cho Hoa Tiên và Tức Quân tăng nhân nhìn nhau cười khổ.
Mặc dù lời truyền Lục đại thánh địa đồng khí liên chi đã trải qua hàng vạn năm trong các đại môn phái ở tu tiên giới, nhưng nếu gặp phải mối đe dọa uy hiếp đến chính họ, thì rõ ràng là các đệ tử tinh anh của các đại môn phái cuối cùng vẫn không xóa được sự nghi ngờ, cố kị với nhau.
Có một số việc, chỉ nói riêng vậy thôi.
Trong khi đó tại một địa điểm cách đó không xa, đột nhiên xuất hiện hai thân ảnh thần bí, giống như mặt sau của quang minh mãi mãi là hắc ám vậy.
– Người của người làm không tồi.
Sau một hồi yên lặng, thân ảnh tương đối to lớn bất chợt mở miệng, cất tiếng lạnh lùng phá tan bầu không khí trầm mặc.
– Đa tạ khích lệ.
Thân ảnh người kia thản nhiên đáp lại:
– Nhưng, ngươi hẳn đang oán giận vì sao không nói rõ tình huống cụ thể của hành động lần này cho ngươi phải không?
– Sao ta dám? Ngươi là người được chủ nhân giao trách nhiệm, ta phải nghe theo sự sắp xếp của ngươi là đúng rồi, sao dám oán giận gì.
Sự im lặng lại kéo đến.
– Nhưng thật ra đúng là ngươi tới rất sớm.
– Hừ, đừng nhiều lời nữa, hãy nói kế hoạch tiếp theo đi, nhiêm vụ của ta là gì?
– Bước tiếp theo, ngươi nên chết đi.
Thời gian cứ lẳng lặng trôi đi, trong khi đang ngồi đả tọa, đã tới đêm lúc nào không hay.
Trên bầu trời, đêm đen như mực, ánh trăng trong như nước, xung quanh điểm đầy sao. Sau khi rời khỏi phiến rừng giữa Hoàn Đảo, nhóm người Từ Thanh Phàm tìm tới một địa điểm yên tĩnh, Lữ Thanh Thượng liền bày ra một trận pháp phòng hộ, rồi mọi người bắt đầu ngồi xuống tĩnh dưỡng. Trong lúc đó, năm người chia nhau thay phiên thủ hộ, lúc nào cũng có người thức để đề phòng có chuyện ngoài ý muốn phát sinh.
Lần này chiến đấu với đám người Lục Hợp Môn, năm người Cửu Hoa Môn tiêu hao rất nhiều linh khí, sau một hồi tĩnh dưỡng cũng đã khôi phục lại được tám chín phần. Nhưng đột nhiên bầu trời đang sáng rõ lại nhanh chóng chuyển sang một màu hắc ám tối đen, ngay cả giơ năm ngón tay lên cũng không thấy, mặc dù trăng đã lên cao, nhưng không thể xua tan màn đen, điều này khiến cho lòng mọi người vô cùng lo lắng.
Bởi vì trong năm người, Từ Thanh Phàm bị tiêu hao linh khí nhiều nhất, trước sau lại phun ra hai ngụm máu huyết, khiến cho nguyên khí đại thương, nên hắn không làm thủ hộ, mà chỉ chuyên tâm ngồi tu dưỡng. Những người khác cũng biết điều này, nên đối với an bày của Từ Thanh Phàm cũng không có dị nghị gì cả.
Sau khi đả tọa xong, Từ Thanh Phàm chậm rãi mở hai mắt ra, phát hiện bốn người khác đều đã tĩnh dưỡng xong, đang chăm chú nhìn vào mình.