Tiên Ấn

Chương 129: Kim quang ấn


Đọc truyện Tiên Ấn – Chương 129: Kim quang ấn

Dịch giả: Traitimbanggo

Lưu Khải Nguyên có tu vi Thiên Tiên tam phẩm, trực thuộc Nguyên Hóa Môn, tuổi thật là 2930 tuổi và là Tiên Sĩ bậc hai…

Chân Vân Tử có tu vi Thiên Tiên tam phẩm, trực thuộc Thiên Hồng Môn, tuổi thật là 3160 tuổi và là Tiên Sĩ bậc hai…

Lúc này, hai vị cao thủ Thiên Tiên này đang đứng lơ lửng trên không trung và công kích cấm chế quanh nô trường một cách điên cuồng, trên mặt họ không giấu được vẻ lo lắng. Tại xung quanh bọn họ có hơn trăm Tiên Sĩ cũng đang công kích điên cuồng vào cấm chế.

“Rầm! Rầm! Rầm!”

“Nhanh! Nhanh lên chút nữa! Tấn công mạnh thêm chút nữa đi!”

“Dùng hết sức con mẹ nó đi! Nếu là nam nhân thì đánh mạnh vào cho lão phu, hãy lấy tất cả khí lực muốn dùng trên người hoa khôi ra đi, đừng nói con mẹ nó không được!”

“Đúng vậy! Tình hình của thiếu gia Thái Nhất tông và Nguyễn phủ đang rất nguy cấp, còn có các thiếu gia tiểu thư của bốn đại gia tộc và ba đại thị tộc, nếu bọn họ xảy ra chuyện gì thì chúng ta cũng xui xẻo, còn các ngươi lại càng xui xẻo, ai cũng đừng mơ thoát nạn!”

Lưu Khải Nguyên và Chân Vân Tử gào lên một cách phẫn nộ, linh khí trong tay cũng ra sức đập vào cấm chế, hoàn toàn không quan tâm đến hao tổn.

Đừng nhìn tuổi hai người bọn họ già nua nhưng nhìn họ rít gào một tiếng quả thực giống như hai con trâu đực bị điên đang hận không thể vọt vào nô trường giày xéo đám người bịt mặt một cách hung hăng!

Đúng vậy, Lưu Khải Nguyên và Chân Vân Tử cảm thấy hôm nay mình rất xui xẻo, coi như là đang nằm ngủ cũng bị thương.


Hai người bọn họ chính là trưởng lão của tiên môn phụ thuộc vào Thiên Vi Phủ, có tu vi Thiên Tiên tam phẩm và được ba đại thị tộc mời phụ trách trấn thủ chợ Cảnh Lan.

Vốn chuyện tọa trấn chợ Cảnh Lan cũng không phải là chuyện hung hiểm gì, thậm chí còn được cho là rất nhẹ nhàng, bình thường chả cần phải làm bất cứ chuyện gì mà chỉ cần đúng hạn thì báo cáo tình hình ở đây cho Thiên Vi Phủ là được. Dù sao, dãy núi Cảnh Lan thuộc phạm vi quản hạt của Thiên Vi Phủ, ngoài ra còn có ba đại thị tộc phụ trách trông coi, ai mà đui mù dám đến đây gây phiền toái chứ?

Trên thực tế, nhiều năm qua chợ Cảnh Lan còn chưa bao giờ gặp được chuyện gì khó giải quyết. Ai cũng cũng nghĩ rằng chợ Cảnh Lan sẽ mãi mãi yên ổn phồn vinh như vậy. Lưu Khải Nguyên và Chân Vân Tử cũng cho là như thế, bọn họ chỉ cần hoàn thành việc đơn giản này trong một thời gian là có thể công thành thân lui, cuối cùng cầm một đống lợi ích rồi vỗ vỗ mông chạy lấy người.

Đúng vậy, mọi chuyện đến giờ đều tốt đẹp là vậy.

Nhưng ai ngờ gió mây khó đoán, đời người có lúc nhục lúc vinh.

Mới vừa rồi đột nhiên một đám Tiên Sĩ bịt mặt chẳng biết từ chỗ nào xông vào đốt giết đánh cướp không chút khách khí! Đợi hai vị cao thủ Thiên Tiên bọn họ phản ứng kịp thì chợ Cảnh Lan đã hỗn loạn không thể kiểm soát nữa rồi.

Hai người mất rất nhiều công phu mới vất vả trấn áp được cơn náo động nhưng lúc này Đấu Nô Trường lại truyền đến tín hiệu nguy cấp.

Nếu là trong tình huống bình thường thì Đấu Nô Trường có rối loạn thì họ cũng mặc kệ, có cao thủ Lạc gia tự mình tọa trấn thì đâu có chuyện gì xảy ra chứ. Nhưng đáng chết là phiền toái ngàn năm khó gặp ngày hôm nay lại rơi vào đầu bọn họ!

Hôm nay có thiếu tông chủ Thái Nhất tông đại giá quang lâm, thiếu phủ chủ Thiên Vi Phủ tiếp khách, còn có các thiếu gia tiểu thư của bốn đại gia tộc và ba đại thị tộc hội tụ với nhau, có thể nói long trọng chưa bao giờ có! Nếu nô trường xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hoặc là những quý nhân này xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy thì hậu quả… không thể tính toán được a!

Cho nên khi nghe tin Đấu Nô Trường bị cấm chế thì nguyện vọng tốt đẹp của Lưu Khải Nguyên và Chân Vân Tử coi như bị đánh vỡ hoàn toàn, thậm chí họ không thèm xử lý đám loạn dân nhân lúc cháy nhà đi hôi của mà lập tức hấp tấp chạy tới đây ngay.

Nhưng mà, tình huống của Đấu Nô Trường còn gay go hơn nhiều so với tưởng tượng.

Tình huống không chỉ máu tanh mà còn bạo lực, lá gan của đám hung đồ quả thực là không thể tưởng tượng, chúng muốn một lưới bắt hết đám người Tả Nhĩ Lam.


Các công trình đã sụp đổ trên diện rộng, chẳng những đã đè chết rất nhiều tiên dân mà ngay hộ vệ các nhà cũng đã chết không ít. Mà khiến cho người ta hết hồn chính là dưới sự vây công của đám hung đồ, khắp người thiếu tông chủ Thái Nhất tông và Nguyễn đại thiếu đều bị thương cơ hồ không chịu nổi. Điều may mắn duy nhất là tạm thời bọn họ không bị nguy hiểm đến sinh mệnh.

Nhanh lên! Phải phá vỡ cấm chế thật nhanh! Phải nhanh lên!

Lưu Khải Nguyên và Chân Vân Tử vừa sợ vừa giận. Hai người cố liều cái mạng già.

Ai cũng hiểu được chuyện lần này náo động to lớn như là đâm thủng bầu trời Đông Phượng Lân, còn kết quả như thế nào thì không thể đoán trước được.

Đương nhiên, có thể rõ một điều là vô luận cục diện chợ Cảnh Lan về sau như nào thì hai người Lưu Khải Nguyên và Chân Vân Tử cũng không tránh được tội không làm tròn trách nhiệm. Nhiều người trà trộn vào chợ Cảnh Lan như vậy mà hai cao thủ Thiên Tiên cư nhiên không phát hiện chút nào khiến người ta rất khó tin vào sự trong sạch của bọn họ. Bởi vậy, hiện tại bọn họ chỉ hy vọng mình có thể đoái công chuộc tội để tranh thủ sự khoan hồng của Thái Nhất tiên tông và Thiên Vi Phủ chủ, nếu không thì không cần người khác động thủ mà tự hai người bọn họ sẽ tự xử trước.

————

“Rầm! Rầm! Rầm!”

Cấm chế quanh nô trường càng ngày càng yếu, giống như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Vẻ mặt những người bên ngoài Đấu Nô Trường u ám vô cùng, mà trong Đấu Nô Trường đều sôi trào những tiếng hoan hô. Bọn họ đều cảm thấy vui sướng vì ánh sáng hạnh phúc sắp chiếu tới, chưa bao giờ bọn họ cảm thấy sinh mệnh quý giá biết nhường nào giống như bây giờ.

Nếu có thể sống một cách thoải mái thì tuyệt đối không ai nguyện ý muốn chết.


“Hỏng rồi! Người của bọn họ đến đây! Lão Nhị, mấy người các ngươi còn không nhanh nhanh bắt mấy đứa nhóc này ư, nếu không hoàn thành chuyện Tinh chủ giao cho thì chúng ta sẽ chờ mà giải giáp quy điền nhé!”

Lão Đại thấy tình huống không ổn lại sốt ruột hô lên.

Sắc mặt lão Nhị do dự, cuối cùng cắn răng lấy ra một vật và nói: “Được rồi, đành mời bọn họ nếm thử sự lợi hại của Vạn Độc Hủ Tiên Đan này.”

Dứt lời, lão Nhị ném một viên đan dược màu đen về hướng bọn người Tả Nhĩ Lam.

“Bình!”

Đan dược nổ tung thành một màn sương đen nồng đậm rồi hóa làm vô số sợi tơ thật nhỏ bắn về phía đám người Tả Nhĩ Lam.

Màn sương màu đen này không biết là do loại độc dược nào luyện chế, phàm ai chạm vào một chút chút thì tiên nguyên trong cơ thể sẽ bị cắn nuốt, cho dù hồn thú thần kỳ cũng không thể thoát khỏi.

Nhìn thấy vẻ quẫn bách của bọn người Tả Nhĩ Lam, lão Nhị nhíu mày, trong lòng sinh ra vài phần đắc ý.

Miếng Vạn Độc Hủ Tiên Đan vô cùng trân quý này là do một vị Tinh chủ trong Thiên Cơ Minh ban thưởng để ngừa chuyện không may xảy ra. Bọn họ vốn tưởng rằng đối phó vài đứa Chân Tiên con cháu phú quý thì dễ như trở bàn tay mà thôi, không ngờ cuối cùng vẫn phải dùng miếng độc đan bảo bối này. Chuyện này khiến cho bọn chúng đau xót trong lòng.

“Nguy rồi!”

Cảm giác được tiên nguyên vô cớ biến mất, cả người Nguyễn Hằng bắt đầu nhũn ra. Các thủ đoạn có thể sử dụng thì hắn cũng đã dùng, duy chỉ có loại tiên độc chuyên môn ăn mòn tiên nguyên người khác khiến người ta khó lòng phòng bị.


Tu vi của bốn người Âu Lạc Dung Mai nông cạn nên là những người đầu tiên không chi trì nổi và bị bọn người lão Nhị bắt giữ.

Thứ đến Nguyễn Hằng, cho dù dùng hết pháp bảo cũng khó có thể ngăn cản tiên độc ăn mòn và sau một phen vùng vẫy cũng bị bắt nốt.

Thấy cảnh tượng như vậy, tất cả mọi người kinh hoàng táng đảm.

Không cần tốn nhiều sức mà giải quyết được năm người, vậy những người khác còn có đường sống để phản kháng sao?

Khi tất cả mọi người nghĩ rằng người tiếp theo ngã xuống chính là Tả Nhĩ Lam thì không ngờ vị thiếu tông chủ Thái Nhất tông này còn có hậu chiêu. Y há mồm phun ra một vật trôi lơ lửng trên đỉnh đầu.

Vật ấy có hình dạng là một kim ấn hình vuông tỏa hào quang vạn trượng.

Bị kim quang này bao phủ, khói độc xung quanh Tả Nhĩ Lam dần dần tiêu tán, nghiễm nhiên có vẻ chư tà tránh lui, vạn pháp bất xâm.

“Đó… đó là Thái Nhất Kim Quang Ấn! Không ngờ Tả Lãnh Hiên lại giao thứ này cho ngươi!”

Đám người lão Nhị tránh ra, trong mắt chúng đều rất đỗi ngạc nhiên.

Phải biết rằng “Kim Quang Ấn” là vật truyền thừa của Thái Nhất Tông và cũng là một kiện tiên bảo thật sự, đại biểu cho lực lượng và tôn nghiêm của Thái Nhất Tông. Bọn họ thật sự không ngờ đường đường là Thái Nhất Tông chủ Tả Lãnh Hiên mà lại giao một vật quan trọng như “Kim Quang Ấn” cho một Chân Tiên cửu phẩm, chẳng lẽ Thái Nhất Tông không sợ mất đi trọng bảo sao?

“Tiên bảo thì sao chứ, chỉ với một đứa Chân Tiên cửu phẩm như ngươi căn bản không có tư cách sử dụng tiên bảo ngăn địch, nhiều nhất chỉ có thể phòng ngự một cách bị động mà thôi. Hừ, mỗ gia cũng muốn xem nha đầu nhà ngươi có thể chống đỡ được bao lâu!”,

Vừa nói chuyện, ba vị Thiên Tiên cũng đồng thời xuất thủ, chúng dùng khí thế sắc bén xông về phía Tả Nhĩ Lam.

————


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.