Đọc truyện Tiên Ấn – Chương 128: Hắc Nô Ngao Huyền
Dịch giả: nhatchimai
Người đứng mũi kiếm nhọn, sự lạnh lùng nhuốm vào y phục.
Bạch Mộc Trần lẳng lặng đứng tại chỗ, thân hình hắn giống như một lưỡi kiếm để trần, phong mang bén nhọn, không sợ không lo, kiên cường bất khuất!
Trên mũi kiếm có một bãi máu đen vấn vít, dường như nó không cam lòng mà phản ứng.
…
Lau máu đen ở khóe môi, sắc mặt Bạch Mộc Trần hơi tái nhợt nhưng ánh mắt vẫn rất kiên nghị.
Ý nghĩ của hắn hoàn toàn chính xác, hoá ra Nguyên Thần hợp kiếm đúng là có thể làm cho uy lực công kích của mình tăng vọt. Gã Hắc Nô bị thương chính là ví dụ rõ ràng.
Nhưng sau khi Nguyên Thần dung hợp với phi kiếm thì nếu không thận trọng mà làm phi kiếm bị thương tổn, người kiếm chủ cũng sẽ bị ảnh hưởng trực tiếp. Chỉ cần sơ sót, kiếm chủ chắc chắn sẽ bị thương, thậm chí hồn phi phách tán. Cũng may, Bạch Mộc Trần đã từng chịu qua thử thách Thiên Triệu Huyết Sát nên Nguyên Thần cực kỳ ngưng luyện. Dù vậy, hung hiểm của việc đó chỉ có chính mình mới hiểu, hắn cũng không dám lấy cái mạng của mình ra đánh bạc.
“”Phốc!””
Bạch Mộc Trần lắc mình biến mất, lần này hắn chủ động tiến tới Hắc Nô.
Điên khùng? Hay lớn mật?
Mọi người còn chưa kịp trở lại trạng thái bình thường thì đã thấy Bạch Mộc Trần hành động lạ lùng như thế. Có kẻ khinh thường trong bụng, một thằng tiên nô như ngươi tự cho mình thế nào đây, nhặt được cái mạng của mình là tốt rồi, chẳng lẽ ngươi còn muốn nghịch thiên nữa cơ à!
“Ta đến giúp ngươi!”
Một thân ảnh đột ngột xuất hiện bên cạnh Bạch Mộc Trần. Đó chính là Quỷ Nhận đến đây tương trợ.
Hoàn cảnh này, có người dám đi tìm cái chết cũng không có nhiều.
Bạch Mộc Trần cảm thấy bất ngờ. Hắn nhìn Quỷ Nhận một cái rồi sau đó lẳng lặng gật đầu.
…
“Gừ………! “
Hắc Nô tức giận gầm thét. Sau một lúc thì ôm lấy tay, rồi ôm lấy đầu, khuôn mặt tỏ ra vô cùng thống khổ.
Cảm giác đau đớn không phải là bị đánh mà là chấn động linh hồn. Một kiếm vừa rồi của Bạch Mộc Trần chẳng những xuyên thấu thân thể Hắc Nô mà còn trực tiếp xuyên đến gần tâm thần đối phương.
Trong lúc đang thống khổ, Hắc Nô thấy gã hung thủ làm mình tổn thương đã tự động phi đến tận mặt. Lúc này gã bất chấp thất cả vọt tới với cái thế ngọc đá đều tan.
…
“”Bộp!””
Khi song phương sắp sửa đụng nhau, Quỷ Nhận đột nhiên tăng tốc. Y vọt qua đầu, đứng sau lưng của gã.
Lúc này, trong lòng Hắc Nô tràn ngập lửa giận, gã chỉ muốn băm thây Bạch Mộc Trần thành vạn mảnh. Còn những người khác ra sao, gã không bận tâm nhiều.
Dường như đã tính toán trước, Quỷ Nhận phóng ra một trảo tóm chặt hai cánh tay của Hắc Nô từ phía sau, y giữ chặt làm cho gã không thể nào nhúc nhích được.
Khi tính mạng gặp nguy, ai cũng bộc phát ra sức mạnh tiềm ẩn phi thường.
“”Bùm!””
Kiếm như rồng bay, kình khí bén nhọn.
Bạch Mộc Trần không chút do dự. Hắn thừa dịp Hắc Nô bị chế trụ, đâm thẳng phi kiếm vào mi tâm đối phương.
Không cần nhiều lời, không cần ám hiệu, chỉ trao đổi với nhau bằng một ánh mắt, hai người phối hợp vô cùng ăn ý.
Thời gian như dừng lại!.
Nguy cơ tiêu tán, nắm đấm của Hắc Nô dừng lại cách lồng ngực Bạch Mộc Trần không tới một tấc.
Không tức giận và không cam lòng, cũng không có tuyệt vọng và điên cuồng.
Sắc hồng trong con mắt Hắc Nô dần dần tan, chỉ còn có vài phần nhẹ nhõm khi được giải thoát, còn có cả vẻ bi thương của hồi ức…
Thiếu thời tu đạo,ngộ kỳ duyên
Thấu trời hiểu đất tuổi bách niên
Cương trực thiên hạ coi tử địch
Phong lưu nhất hạng thực cũng phiền.
Bằng hữu thâm mưu,thân coi nhẹ
Ma chướng dấn thân chịu tán tiên
[Nguyên văn:
Thiếu niên tu tiên, vô số kỳ ngộ…
Trăm năm thành danh, thông thiên triệt địa…
Tính cách thẳng thắn, thiên hạ đều là kẻ địch…
Tính vốn phong lưu, hồng nhan vô số…
Bằng hữu tính kế, tấm thân vẫn lạc coi là hóa kiếp…
Tán tiên là nô, chịu đựng ma chướng…]
Khí tức trên người Hắc Nô dần dần yếu ớt, cuối cùng hai con mắt cũng trở nên trống rỗng, vô thần.
Hoa nào mà chẳng phải tàn
Quy luật nhân quả tránh làm sao đây
Long đong lận đận một đời
Cũng hóa hạt bụi nhỏ nhoi thôi mà
Đúng vậy, đó chính là những gì của Hắc Nô khi gã còn sống.
Bạch Mộc Trần không biết tại sao mình lại có thể nhìn thấy như vậy, nhưng hắn chắc chắn một điều sinh thời của Hắc Nô tràn đầy sự truyền kỳ và đặc sắc, cũng nhiều phen không cam lòng và bất đắc dĩ.
Có lẽ, Hắc Nô muốn dùng cái chấp niệm khi còn sống nói cho Bạch Mộc Trần biết chính hắn là người đã giải thoát cho mình, gã không muốn bị quên lãng. Gã hy vọng sẽ có người có thể nhớ tới tên của mình. Gã gọi là Ngao Huyền, Hắc Nô Ngao Huyền!
“”Ngao Huyền..””
Bạch Mộc Trần thầm nhắc lại cái tên Hắc Nô. Dường như hắn đồng ý với đối phương là sẽ cố nhớ kỹ tên của đối phương, mặt mũi của đối phương, để cho đoạn ký ức này thành hồi ức của bản thân. Đến cả những cử động nhỏ không có ý nghĩa hắn cũng thầm hứa sẽ không quên.
…
Thân thể của Hắc Nô hóa thành tro bụi lượn lờ trên không trung, dường như gã vẫn còn quyến luyến không muốn rời bỏ.
Bạch Mộc Trần trầm mặc, khuôn mặt không hiện lên sự vui sướng vì thắng lợi. Hắn cảm thấy vô cùng nặng nhọc, hắn nhớ lại khi tự mình tàn phá tiên khu, từng bước từ mỏ quặng bước ra thế giới bên ngoài.
“”Ưm!””
Bạch Mộc Trần bỗng cảm giác thân thể có một tia khác thường. Hắn kiểm tra thì tayas có một luồng ma khí tinh thuần đang lặng lẽ chui vào trong cơ thể. Bản năng của hắn muốn chống cự, nhưng lại thấy ma khí đang ở xung quanh Tiên Chủng. Chúng chẳng những không ăn mòn mà lại dường như có trợ giúp.
“”Các hạ không sao chứ?””
Quỷ Nhận đi tới bên cạnh Bạch Mộc Trần Y thấy sắc mặt đối phương khác thường bèn lên tiếng hỏi thăm.
Bạch Mộc Trần lắc đầu bảo: “”Ta không sao.. chuyện vừa rồi, cảm ơn ngươi.””
“”Ngươi giúp ta, ta giúp lại ngươi, không cần nói cảm ơn.””
Nghe được lời đáp của Quỷ Nhận…. Bạch Mộc Trần hơi ngẩn ra, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm bèn nở một nụ cười. Bất kể như thế nào chỉ cần mình còn sống, còn sống là tốt rồi. Bởi vì, đối với một người quý trọng tính mạng, cảm giác còn sống mới là tốt nhất!.
Trải quá trận đánh này, Bạch Mộc Trần trưởng thành lên rất nhiều. Đối với thực lực của chính mình lại cảm thấy mở ra một chân trời mới. Đồng thời, hắn bỗng nhiên hiểu thật sâu sắc, mình còn rất yếu, một gã Tán Tiên Ma hóa Nhị chuyển hoá ra lợi hại như thế, hung tàn như thế. Mình muốn tiếp tục đi trên con đường Tán Tiên thì còn phải cố gắng nhiều hơn mới được.
“”Đại thúc!””
“”Ha ha ha! Lão Bạch rất lợi hại, nhưng kiếm của ta lợi hại hơn!””
Lúc này, Nam Môn Phi Vũ và Tiểu Ức Khổ cùng chạy tới. Cả hai đều mang nụ cười chân thành.
…
Không! Không thể nào!?
Trên sân đấu nô, bầu không khí cực kì quái dị.
Hắc Nô đã chết, mọi người vốn nên hưng phấn hoan hô, nhưng là Bạch Mộc Trần mang lại cho bọn hắn những rung động khó có thể phai mờ, giống như là một chuyện vĩnh viễn không thể nào xảy ra thế mà lại ở ngay trước mắt.
Trong những người này, tâm trạng của Nam Vân Khiếu Vân là phức tạp nhất.
Gã chẳng vui sướng bởi mình vẫn sống mà lại tràn đầy oán hận đối với Bạch Mộc Trần. Gã âm thầm nguyền rủa đối phương chết không được tử tế, vĩnh viễn sa vào địa ngục. Nhưng cái chết của Hắc Nô lại làm cho Nam Vân Khiếu Vân sợ hãi. Gã thật sự không bao giờ ngờ được, Bạch Mộc Trần lại có thể giết chết Hắc Nô. Điều này làm cho bề ngoài gã oán hận nhưng trong tâm có một nỗi sợ hãi vô hình!
“”Không! Sẽ không đâu… Ảo giác, nhất định là ảo giác..””
“Giết, ta muốn giết hắn… Không thể để cho hắn sống sót. Hắn muốn hại ta, ám hại Bổn thiếu gia… Cái tên tiện nô này phải chết, phải chết..””
Nam Vân Khiếu Vân đang ra sức nguyền rủa, bỗng bầu trời chợt biến!
“”Rầm!””
Một tiếng nổ thật lớn, cả tòa Nô trường lắc lư run rẩy. Những cấm chế xung quanh yếu đi vài phần.
“”A! Có người ở bên ngoài, người ở bên ngoài đến cứu chúng ta rồi!””
“”Được cứu rồi, được cứu thật rồi!””
Mọi người đều cả kinh, nhưng sau tai nạn tìm thấy đường sống thì ai cũng mừng rỡ như điên. Tất cả đều rối rít gọi người ở bên ngoài đến cứu.