Bạn đang đọc Tiệm Trà Sữa Của Tôi Toàn Là Dân Nằm Vùng Hệ Liệt – Chương 52: Hồi Sáu Cuộc Săn Người Điên A
???? Chương này được đặt tên phỏng theo tác phẩm “Cuộc săn Cừu hoang” của nhà văn Haruki Murakami.
oOo
Tô Dương Nhẫn xếp tờ báo đang xem dở lại, rồi đặt lên bàn, sau đó sai người gọi Khắc Xương.
Khắc Xương đang phục vụ bữa sáng cho Tô Cẩn Ngôn trong nhà ăn, nghe thấy gã vệ sĩ bảo mình lên khách phòng gặp lão gia, chú bèn giao công việc ở đây cho một người phụ bếp xử lý.
– Vẫn chưa truy ra ai là kẻ giả mạo con gái tôi sao? – Tô Dương Nhẫn cố gắng hỏi bằng chất giọng mềm mại nhất có thể.
Tô Gia Hân không biết đang bận chuyện chi mà vẫn chưa tới gặp mặt ông nữa.
– Thuộc hạ bất tài, mong lão gia tha tội! – Khắc Xương cúi gập người xuống, nói.
Trên khuôn mặt xương xương thấp thoáng những giọt mồ hôi đầy sự tự trách.
Tô Dương Nhẫn trầm ngâm, một hồi lâu sau cũng không lên tiếng, dường như trong lòng đang canh cánh chuyện gì đó, nên ông không còn tâm trạng để mà bàn bạc thêm với Khắc Xương.
Vệ Úy ngoài mặt thiên vị con trưởng, nhưng sau lưng lại ưu ái con út một cách rõ rệt, thế mà không hiểu sao, Vệ Lô Địch luôn nghĩ rằng Vệ Minh mới là người bị hại? Rõ ràng IQ của anh ta không hề có vấn đề, sao mà có thể đánh giá một cách thiển cận đến như vậy được? Hay là…!mục đích tiếp cận với con út của Vệ Úy, là để lợi dụng sự khờ khạo của cậu ta, nhằm khai thác thông tin trong tập đoàn Vạn Phát? Nhưng…!suy đoán này lại không thực tế mấy, vì Vệ Minh cũng đã từng chơi ông một vố đau điếng rồi, nhớ đến chuyện xảy ra năm ấy, huyết áp đang ổn định của ông đột ngột dâng lên như sóng thần…!
– Lão gia! Ngài có sao không?
Tô Dương Nhẫn ôm ngực trái, mặc dù cách này không hề giúp ông vơi bớt cơn đau tim, nhưng nó lại giúp ông giữ bình tĩnh hơn trong lúc ngồi chờ bác sĩ đến khám.
– Không…!không sao đâu…!
Khắc Xương vội vã rót cho Tô Dương Nhẫn một ly nước, rồi kính cẩn nói:
– Lão gia…!Mời ngài…!
Tô Dương Nhẫn đổ thuốc từ trong lọ ra hai viên, sau đó tiếp nhận ly nước mà Khắc Xương đang cầm trên tay lên uống.
Loại thuốc này mất khoảng mười lăm phút mới có thể phát huy tác dụng, nên bây giờ đành phải chịu đựng thôi.
Đó cũng chính là một trong những lý do khiến Tô Dương Nhẫn bắt Vệ Minh phải gánh chịu nỗi đau sinh ra một đứa con tật nguyền.
Nhưng trước mắt, hãy tạm gác chuyện đó qua một bên đi…!
Bác sĩ tư của Tô Dương Nhẫn là em trai kết nghĩa của Khắc Xương, tên gọi Nigel*, năm nay gần tròn ba mươi tuổi, cậu ta sống ở đây nên rất nhanh chóng đã có mặt tại khách phòng.
– Cha của tôi bị lên tăng xông à? – Tô Cẩn Ngôn vừa hỏi, vừa nhai ngấu nghiến miếng bánh mì phết mứt dâu.
– Tỏ vẻ quan tâm một chút đi, thì cậu mới có cơ may hưởng được chút tài sản của Tô gia.
– Khắc Xương nhướn mày, nói.
– Nhớ kỹ thân phận của mình một chút đi, thì chú mới còn cơ hội đứng đây dạy đời tôi.
Khắc Xương niết niết chiếc cằm chữ V của Tô Cẩn Ngôn, dáng vẻ hệt như thầy bói đang xem tướng cho khách:
– Cậu vốn dĩ chỉ là một trong vô số những đứa con rơi, con rớt của lão gia.
Nên là…!Thôi bỏ đi! Trên còn có cậu hai, giữa thì có cậu ba, kế đến là cô tư, cuối cùng…!hình như vẫn còn chưa đến lượt cậu nhỉ, cậu sáu?
Tô Cẩn Ngôn hơi nhếch miệng cười, cậu hất tay của Khắc Xương ra, rồi xoay người bỏ đi một mạch lên lầu.
– Hôm nay tôi nghỉ học! Phiền Khắc quản gia thông báo với nhà trường giùm!
Khắc Xương không đáp, chú lẳng lặng vứt bữa sáng đang ăn dở của Tô Cẩn Ngôn vào sọt rác, sau đó rửa tay thật sạch sẽ, rồi mới trở vào khách phòng đợi Tô Dương Nhẫn ra lệnh.
Khắc Xương toan bước vào thì bị hai gã vệ sĩ ngăn lại, một trong hai người đó cất giọng lạnh nhạt thông báo:
– Lão gia có lệnh, ngoại trừ cô tư ra, không cho phép bất kỳ ai được đặt chân vào khách phòng!
– …!Tôi hiểu rồi…!- Khắc Xương cười nhạt, nói.
Rồi xoay người rời đi, trở về nơi mà chú phải thuộc về, đó là xó bếp luôn ám mùi nguyên liệu nấu nướng hăng hăng; và góc phòng làm việc với những giá sách đầy bụi bặm, dù chúng thường xuyên được mọi người dọn dẹp…!
– Thưa cha, con xin lỗi vì đã tới trễ.
– Tô Gia Hân ngồi khép nép trên chiếc ghế bành vải nỉ, đôi bàn tay của cô đan vào nhau rồi đặt trên đùi, khuôn mặt thanh nhã lộ rõ nét lo lắng.
– Anh Nigel bảo rằng cha bị lên huyết áp, nên nhờ con nhắc cha đi nghỉ ngơi sớm.
– Không sao đâu con gái…!Có chút chuyện cha cần nhờ đến sự giúp đỡ của con…!- Tô Dương Nhẫn thấp giọng nói.
Ban nãy Nigel đã yêu cầu ông phải nghỉ ngơi để tránh xảy ra tình huống xấu, nhưng ông vẫn ngoan cố ngồi lì trên ghế, không gặp Tô Gia Hân quyết không về phòng.
Nên bất đắc dĩ, Nigel đành phải cáo lui, trước khi cậu ta bị biến thành nguyên nhân thứ hai khiến cho bệnh tình ông trở nặng thêm.
Tô Gia Hân im lặng lắng nghe từng lời căn dặn của cha mình, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm trà chát đắng cho đỡ căng thẳng.
Kế hoạch lần này thực sự quá mạo hiểm rồi.
– …!Con hiểu rồi, thưa cha…!- Tô Gia Hân trầm ngâm đáp.
Rồi đột ngột chuyển hướng sang một đề tài khác.
-…!Cậu sáu với Khắc quản gia…!
– Mặc kệ bọn họ đi…!- Tô Dương Nhẫn vừa xua xua tay cắt ngang câu nói của con gái, vừa châm thêm trà vào chiếc tách của mỗi người.
– Cha muốn con hãy dành hết tâm trí và sức lực vào nhiệm vụ lần này…!À mà khoan, trước khi đi cha muốn hỏi con có đến thăm cậu Hồng không? Nếu có, cha sẽ cho người hộ tống con tới đó.
– Dạ, con cảm ơn cha.
– Tô Gia Hân khẽ cúi đầu xuống, tới khi dứt câu mới chịu ngẩng mặt lên.
Ván cờ này ai sẽ là con tốt thí trước đây…!
oOo
Tầng sáu, khu B, phòng 201B, bệnh viện quân đội Diệp Trầm.
Nắng sáng không đủ sưởi ấm khoảng sân bên dưới.
Mây mù lại giăng đầy trên nền trời mùa đông u uẩn, nên khiến cho cảnh vật nơi đây vô cùng ảm đạm và đìu hiu.
Lồng ngực đau âm ỉ do vết đạn găm vào, dẫn đến tổn thương gan và một phần không nhỏ xương thịt.
Cổ họng rát buốt, trán thì nóng hầm hập, cả người lại nhức mỏi như bị ném từ trên cao xuống bãi đá dăm, khiến chú ê ẩm không sao tả xiết được.
Cảm nhận của chú sau khi tỉnh dậy chỉ vỏn vẹn có một câu: Sống không bằng chết!
Nhưng đây hoàn toàn không phải là lý do làm Mạc Ưu Đàm lay tỉnh, mà là một bàn tay của ai đó vuốt ve trên mặt chú, dịu dàng đánh thức chú dậy sau một cơn mê dài.
Bàn tay này chai sạn và ấm áp vô cùng, trên ngón áp út dường như có đeo một chiếc nhẫn, bởi vì khi lướt trên cái miệng nhọn nhọn của chú, nó mang đến cảm giác lành lạnh do kim loại tản ra.
“Lạch cạch…!lạch…!cạch…”
Tiếng bánh xe lăn hơi khựng lại một chút, có vẻ người ngồi trên đấy tiếc nuối không muốn rời đi, nên cứ lần lữa mãi…!
– Chúng ta đi thôi, Lukas.
Lukas thở dài, gã đem bó hoa hồng xanh đặt trên tủ đầu giường thay cho Louis, rồi giúp y đẩy xe đi ra ngoài.
– Hóa ra nội gián mà Anthony cài vào tiệm trà sữa là anh sao?
Trịnh Xuân Vinh chỉnh kính mắt, rồi thủng thẳng lên tiếng, lên tiếng nói vỏn vẹn đúng hai từ:
– Nhầm rồi.
Louis gãi gãi cằm, sau đó quay sang nhìn Lukas, rồi nhếch miệng cười.
Trịnh Xuân Vinh tiễn vong đi xong, liền bước tới nhấc bó hoa lên xem thử:
– Hoa hồng xanh có nghĩa là “Tình yêu vĩnh cửu”, Lôi Hoành lần trước bị ám sát trong trại giam, nên mới thành ra nông nổi như vầy, vậy mà vẫn ôm khư khư giấc mộng uyên ương hồ điệp nhỉ, Mạc thiếu tá?
Mạc Ưu Đàm bấu chặt mép drap trải giường, chú đã bị lộ tẩy rồi…!
Trịnh Xuân Vinh mân mê môi của mình, đôi mắt hắn nhìn chăm chăm vào chỗ drap giường nhăn nhúm, cũng như là bàn tay đang nổi gân xanh vì nộ khí của chú…!
– Người khử thiếu tá là ai tôi không biết, nhưng để tôi đoán thử xem…!Là Viên Thùy…!A! Xác suất này cao lắm đấy! Hồ sơ pháp y kết tội Lôi Hoành là do một tay anh ta làm ra mà nhỉ?
“Cạch.”
– Một từ, một phát đạn.
Muốn sống thì câm cái miệng chó của mày lại cho tao! – Đoàn Chí Viễn đột ngột đứng sau lưng Trịnh Xuân Vinh, khẩu súng lục trên tay hắn chĩa thẳng vào màng tang Vênh Vênh.
Trịnh Xuân Vinh bật cười, rồi xoay người lại khống chế Đoàn Chí Viễn.
Tay trái hắn khóa chặt tay đang cầm súng của viên thượng sĩ trẻ, còn tay phải thì bóp mạnh vào phần yết hầu.
Đoàn Chí Viễn ngạt thở, hắn dùng tay trái thụi vào phần xương sườn của Trịnh Xuân Vinh, rồi lên gối vào khoang bụng Vênh Vênh, khiến cho vị thiếu gia họ Trịnh bị ngã bật ngửa ra sau, đầu va vào cạnh giường nghe một cái “binh”.
“Cạch.”
Cửa phòng bị ai đó đẩy vào.
Người đến là nam giới, trên người vận trang phục bác sĩ, khuôn mặt tươi cười nhìn gian chưa từng thấy.
“Bốp…!Bốp…!Bốp…”
– Hạ màn! – Lang Quân Tử vừa nói, vừa vỗ tay.
– Kền kền bay rồi, nên không cần diễn nữa.
– Doạ chú một phen rồi nhỉ? – Trịnh Xuân Vinh lồm cồm đứng dậy, tiến tới bên cạnh Mạc Ưu Đàm, sau đó ngồi xuống, bình thản tách từng ngón tay đang bấu chặt vào drap giường đến tụ máu của chú ra, rồi mới nói tiếp.
– Chào mừng chú đã trở về, xém tí nữa là Âm – Dương cách biệt.
Mạc Ưu Đàm đần mặt nhìn bọn họ, đại não của chú hoàn toàn không thể tiếp thu hay xử lý bất kỳ thông tin và hình ảnh nào đang diễn ra trước mắt cả.
– Tôi…!Tôi…!
Cổ họng đau rát do không được cung cấp đủ nước, khiến cho Mạc Ưu Đàm phát âm hết sức khó khăn.
Đoàn Chí Viễn đỡ Mạc Ưu Đàm ngồi dậy, rồi lót gối vào sau lưng để chú ngồi thoải mái hơn.
Khẩu súng trên tay hắn hiện thời đã được chủ nhân khóa cò, và được cất vào túi trong của chiếc áo khoác sơ mi xanh biển…!
– Nước này, chú uống đi.
– Trịnh Xuân Vinh dùng muỗng múc nước đút cho Mạc Ưu Đàm uống.
– Phương Vũ là người chăm sóc cho chú trong suốt một tuần qua, bao gồm cả việc vệ sinh, tắm rửa, và…!”cái kia” nữa.
Mạc Ưu Đàm thừa hiểu “cái kia” là dùng cho việc gì, nên chỉ biết nín lặng nghe Trịnh Xuân Vinh lải nhải tiếp.
– …Vài ngày nữa là cậu chủ và An Kỳ về nước, còn dẫn theo cả An Tần và Liễu Nhược Doanh nữa.
– Xách hai thằng đó về làm đách gì? – Lang Quân Tử vừa hỏi, vừa ấn nhẹ vào phần bụng của Mạc Ưu Đàm để kiểm tra xem bao tử có ổn không.
– Mày ra dáng bác sĩ trí thức một chút được không? – Trịnh Xuân Vinh vừa hỏi, vừa chỉnh chỉnh kính mắt.
– Đách! Anh em với nhau mà còn bày đặt đóng kịch Hồng Lâu Mộng, nói chuyện mà câu nệ quá thì đừng nhìn mặt tao.
– Lang Quân Tử định vỗ đầu Trịnh Xuân Vinh một cái cho bõ tức, nhưng nhớ tới chuyện ban nãy nên đành hậm hực bỏ tay xuống.
Quân hàm thượng sĩ mà lại bị một gã công tử bột khống chế suýt thắng ư? Đoàn Chí Viễn không kiềm chế được sự thắc mắc, nên liền khoanh tay hỏi Trịnh Xuân Vinh:
– Anh là ai?
– Trịnh Xuân Vinh.
Biết nhiêu đó là đủ rồi.
– Trịnh Xuân Vinh vừa đáp, vừa lau miệng cho Mạc Ưu Đàm.
– …!Còn thiếu tá nghĩa là gì? – Mạc Ưu Đàm trừng mắt hỏi.
– Tự dưng cảm thấy nó rất thích hợp với chú.
– Trịnh Xuân Vinh gỡ kính xuống, hắn dùng vạt áo lau lau.
-…!Không được sao?
– Nhìn thẳng vào mắt tôi! – Đoàn Chí Viễn ép Trịnh Xuân Vinh quay mặt về phía mình.
Thực sự rất giống với một người bạn đã chết của anh…!
Một huyền thoại bất tử trong ngành gián điệp…!
Đáy mắt Trịnh Xuân Vinh chợt đọng nước.
– …!Để tôi gọi bác sĩ chuyên khoa đến khám cho ông chú.
– Trịnh Xuân Vinh trả chiếc kính về lại đơn vị cũ, đoạn, hơi nhếch miệng cười.
“Rầm.”
Cánh cửa phòng bệnh đóng lại một cách không hề vị nể ai cả.
Lang Quân Tử thấy biến, định bụng chuồn theo thằng bạn nhưng không kịp.
Đoàn Chí Viễn đã nắm áo kéo lại từ bao giờ rồi.
– Anh là ai?
– Tôi là tôi!
…!
Trong khi đó, tại tầng tám, khu A, phòng 106A bệnh viện quân đội Diệp Trầm.
Hồng Tuệ Giả hững hờ nhìn Tô Gia Hân đang ngồi gọt táo.
Đôi môi anh thỉnh thoảng mấp máy, tựa hồ như muốn nói cái gì đó với cô, nhưng không thể…!
– Chuyện của hơn tám năm về trước…!Anh trai tôi đã không còn nhớ được bao nhiêu cả.
Tương lai của Tô tiểu thư còn dài, nên xin cô hãy bỏ cuộc đi.
– Hồng Tụê Yến đẩy cửa phòng bước vào, trên tay cô cầm theo hồ sơ bệnh án của Hồng Tụê Giả, và một hộp bánh pizza size L ngon miệng.
Tô Gia Hân cười khổ, đáp:
– Cảm ơn vì thành ý của Hồng tiểu thư.
Nhưng tôi không thể bỏ mặc anh ấy được.
– A…!
Không biết trông thấy cái gì ở bên ngoài cửa sổ, mà Hồng Tụê Giả đột nhiên chết sững, miệng thì cứ “a a”, “ơ ơ” mấy tiếng.
Tạm gác cuộc trò chuyện qua một bên, hai vị tiểu thư lập tức chạy đến chỗ cửa sổ, rồi đồng loạt quan sát khoảng sân bên dưới, xem xem người khiến cho Hồng Tụê Giả khiếp sợ là ai?
Mặt mũi tầm thường, quần áo đang mặc trên người thuộc dạng “bảo vệ Trái Đất”, tức là đồ sida ngoài chợ, đôi giày thì khá khẩm hơn một chút, nhưng chắc cũng không có giá tới sáu mươi đồng.
Có vẻ như ông chú này mới từ hàng quán về thì phải? Vì trên tay đang xách cơ man cơm hộp với trái cây, thậm chí còn có cả đồ uống nữa.
– Chắc là người giúp việc của nhà nào đó…!
– Nhưng ông chú này có thể giống với ai mà lại làm cho anh trai tôi bị hoảng loạn? – Hồng Tụê Yến cất giọng nghi hoặc hỏi.
– Suỵt…!Anh ấy vẫn còn đang trong tình trạng hoảng loạn, vì vậy hãy hạn chế kích động thêm đi.
Phương Vũ không hề hay biết bản thân đã bị đặt trong diện tình nghi có liên quan tới vụ ám sát Hồng Tụê Giả tám năm trước, hiện thời chú đang đứng chờ đến lượt đi thang máy, để lên tầng sáu tiếp tục công việc ở đợ không công của mình.
oOo
Chú thích:
“Nigel” đọc là “Nai – jồ” nha.
????.