Bạn đang đọc Tiệm Trà Sữa Của Tôi Toàn Là Dân Nằm Vùng Hệ Liệt – Chương 51: Hồi Năm Kitkat Vị Trà Xanh
Triệu Mộ Vân cùng Vệ Minh lái xe ra vùng ngoại ô, nơi này tương đối hẻo lánh để cả hai có thể thoải mái bàn chuyện với nhau mà không sợ bị bọn Kền Kền nghe trộm.
Triệu Mộ Vân đậu tạm chiếc xe Maserati bên bìa rừng, dự định sẽ cùng Vệ Minh vào trong khu đầm lầy tản bộ và tán gẫu.
Nhưng do thời tiết quá lạnh nên đành ngồi trong xe nói chuyện.
– Mệt mỏi rồi à? – Vệ Minh ngồi bó gối, khuôn mặt gác lên phần đầu gối, đầu hơi ngoẹo sang bên phải nhìn Triệu Mộ Vân.
– Phải.
– Triệu Mộ Vân chỉnh chỉnh phần lưng ghế ngả về phía sau như ghế bố cho đỡ mỏi.
Đoạn gác chân lên chiếc bánh lái theo kiểu chân này nằm chồng chân kia.
– Giả vờ làm người tâm thần để thoát án tử hình suốt mấy mươi năm qua…!Công nhận ông chịu đựng giỏi thật đấy! Tôi đóng kịch có vài tuần với An Kỳ mà đầu đã đau nhức dữ dội.
– Thế tim có đau không?
– …!Chẳng có cảm giác gì cả, hoàn toàn bình thường, chỉ là hơi tiếc vì mất đi một người tình điển trai mà thôi.
– Vệ Minh ngập ngừng bộc bạch.
– Ngôn Thiệu Phong mất gần ba năm mới làm tôi chú ý đến anh ta.
Cho nên, chỉ vừa quen biết nhau không đầy một năm, mà dám khẳng định sẽ bên tôi đến trọn đời, thật lòng không tài nào tôi tin tưởng nổi.
– Cậu đang lo sợ…!- Triệu Mộ Vân mập mờ nói.
– An Kỳ không hề đểu giả đâu…!
– Sao?
– …!Mà là đểu thật!
Vệ Minh khẽ “hừ” một tiếng.
– Có muốn biết lý do tại sao An Kỳ và Hồng Tuệ Yến kết hôn không?
– …!Muốn.
– Năm ấy An Kỳ đến tìm một người ở hiệu sách Ban Mai, nhưng không gặp, nên mới ghé một nhà hàng kiêm quán bar giải sầu.
Sau đó không biết bằng cách nào mà bị chuốc thuốc, rồi tạo ra hai anh em Mai Thâm.
Hồng Tuệ Yến kết hôn với An Kỳ được một phần là do cặp song sinh, một phần là nhờ có sự giúp đỡ của mẹ An Tần.
Bà ta là một trong số nhân tình của ba An Kỳ, bằng các thủ đoạn tinh vi mà trèo được vào nhà họ An.
Trong đầu Vệ Minh đột nhiên vỡ òa ra một đoạn hồi ức đã bị thời gian phủ bụi.
Năm cậu mười bảy tuổi đã từng lén lút tham gia một trang web Gay, đặng thử mùi hẹn hò.
Sau bao nhiêu tháng lăn lộn trên đấy, rốt cuộc cậu cũng chọn được một người ưng ý; nhưng xui xẻo thay, cuộc gặp gỡ giữa Vệ Minh và người ấy không hiểu sao bị lọt tới tai Vệ Uý, nên chẳng những không đi được, mà còn bị đập cho một trận ra trò.
Tên tiếng Anh của người ấy là Andy, phát âm gần giống với An Kỳ.
Chẳng lẽ là…!
– Vệ Minh!! Cậu sao vậy?
“Anh sẽ tặng em gói KitKat vị trà xanh mà anh mua trong đợt công tác sang Nhật Bản.”
“Em còn quá nhỏ để trở thành người yêu của anh…!Cho nên, làm ơn cho anh biết tên tiếng Anh của em, cũng như ngày mà trời cao đã đưa em xuống trần thế này, để anh biết, để anh…!có thể tìm lại em giữa biển người nơi nhân thế phồn vinh.”
“Gọi em là Min, em sinh ngày 28/06/1991, đặc điểm nhận dạng là tóc xoăn màu nâu hạt dẻ hoàn toàn tự nhiên, người thì khá gầy…”
Cách đây khoảng ba năm rưỡi, Vệ Minh cũnh đã từng được một người đàn ông lạ mặt mua trà sữa hoa anh đào, cũng như tặng gói KitKat vị trà xanh.
Bên cạnh anh ta là một cặp song sinh kháu khỉnh đang nằm trong nôi phơi nắng.*
Mà hoa anh đào tượng trưng cho “tuổi thanh xuân đầy ngắn ngủi”.
Hóa ra lúc ấy, An Kỳ cố ý muốn làm Vệ Minh nhớ lại mối tình chớp nhoáng giữa hai người.
Nhưng không thể…!Vì vài tháng sau lần hẹn hò hụt ấy, để chứng minh với Vệ Thanh rằng mình bị oan, cậu đã liều mạng nhảy lầu “tự sát”, khiến cho não bộ bị chấn động rất nặng, do đó đã quên đi tất cả những điều mà hai người từng ước hẹn với nhau…!
Ngôn Thiệu Phong vừa vặn có ngoại hình gần giống với An Kỳ, nên mới khiến cho Vệ Minh ngộ nhận rằng mình cảm mến anh ta ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Song thật ra, không phải…!Người cậu thương, chỉ có một, mà con số một đó là dành cho mỗi mình Andy.
– Tôi xin lỗi, nhưng phải nhắc cậu nhớ lại nhiệm vụ của mình.
Vệ Minh ngừng khóc, cậu hít một hơi thật sâu rồi thở ra, nhưng những âm điệu nghèn nghẹn nơi cổ họng vẫn vang lên một cách đầy đau đớn.
Thanh xuân của Vệ Minh luôn dành một ít thời gian trong thời khóa biểu chật cứng để học nấu ăn và làm các công việc nữ công gia chánh.
Đơn giản là do trong tâm thức của cậu luôn muốn có kiến thức, đặng phục vụ và yêu chiều một người, người đó không ai khác vẫn chính là Andy, hoàn toàn không phải là Ngôn Thiệu Phong.
– Tôi muốn gặp An Kỳ.
– Vệ Minh vừa nói, vừa bụm mặt lại, cốt để không cho Triệu Mộ Vân nhìn thấy mình rơi lệ nữa.
– Tôi cũng muốn gặp lại Chương Khải Minh.
– Triệu Mộ Vân bất giác nói.
– Đã rất lâu, rất lâu, rất lâu rồi tôi chưa được nhìn thấy chồng tôi đứng pha cà phê cho mỗi người uống trước khi đi làm…!Nước mắt của tôi vốn dĩ đã cạn queo như đáy sông mùa hạn, không còn có thể khóc thêm vì chồng yêu một giọt nào cả…!
– …!Ông ấy vốn là tòng phạm của ông…!Hà! – Vệ Minh hít hít mũi, cố gắng đè nén dòng cảm xúc đang sôi trào như ấm nước bị đun quá lố.
– Trước mắt nên ghé một tiệm ăn nào đó đi.
Cậu càng ngày càng gầy…!Bao nhiêu mỡ màng của cậu đều dành hết cho Vệ Khương thì phải?
– Ừm…!- Vệ Minh nở một nụ cười đầy sự gượng gạo.
-…!Sắp về với quê hương rồi, nên chắc phải tranh thủ đi sắm đồ biếu cho gia đình bác Trịnh, và mua ít quà lưu niệm tặng cho tụi nhỏ…!
– Chocolate, trái cây tươi đóng thùng, mỹ phẩm, nước hoa,…!Còn nhiều thứ phải mua lắm.
Phía Nam California không có tuyết, vậy mà sao đôi mắt của Vệ Minh chỉ nhìn thấy một vùng trắng xóa.
Dường như những giọt nước mắt của cậu đã đọng lại thành tuyết, lấp kín một mối tình vừa mới chớm nở.
Cũng như chôn chặt đi dự định khơi dậy đoạn hồi ức xa xưa với An Kỳ…!
…!
An Kỳ đang ngâm mình trong bồn nước tắm chứa đầy thảo dược.
Thằng em trai quý hóa của anh bảo rằng việc này rất tốt cho việc phục hồi xương cốt.
Nó bảo nếu lỡ xảy ra biến chứng thì nó sẽ tự chặt chân chuộc tội.
Vệ Minh đợt ấy không biết rằng mình đã bị An Kỳ chơi khâm một vố, bằng cách gọi cho bên shop sextoy giao hàng đúng cái có kích cỡ tương đương với anh cho cậu.
Vệ Minh vẫn đinh ninh chủ shop chọn giùm theo kích cỡ đại trà, mà không hề hay biết rằng, nó là do đích thân anh yêu cầu.
Đương nhiên là dùng súng để yêu cầu rồi, chứ yêu cầu suông đâu có ai chịu nghe.
Mà kế hoạch này là do một tay An Tần soạn thảo, thằng em trời đánh thánh đâm của anh, đôi khi cũng hữu dụng lắm, nhất là trong mấy cái chuyện tình trường này.
Có vẻ như bây giờ chỗ kia của Vệ Minh rất vừa vặn với vật nhỏ của anh!
“Cạch.”
– Mày muốn làm gì tao mà vào đây hả? – An Kỳ trừng mắt nhìn An Tần đi xăm xăm tới chỗ bồn tắm.
– Tôi quá đẹp trai nên không thể hạ giá để loạn luân với anh.
Vì thế đừng có mà mơ tưởng hão huyền nữa.
– An Tần vừa phồng miệng nói, vừa giúp An Kỳ rời khỏi bồn tắm.
– Anh ngâm mình hơn nửa tiếng rồi, nên tôi mới vào đây mà nhắc nhở anh.
An Kỳ chật vật vịn vào thanh inox đứng dậy.
Kể từ ngày tứ chi bị sứt mẻ, hầu hết các phòng có chức năng giải quyết vấn đề cá nhân đều được lắp thanh vịn như thế này để anh dễ dàng hoạt động.
Ngoài ra bên dưới còn chu đáo trang bị thêm một tấm lót sàn bằng cao su chống trơn trượt nữa.
– Tay tạm ổn rồi.
Còn chân thì ráng làm Quách “què”* đến cuối năm đi.
– An Tần dùng khăn tắm lau khô mình mẩy cho An Kỳ, miệng của gã không ngừng đánh giá cơ thể anh hai thế này, thế nọ.
– Đứa nào khiến tao phải chịu cảnh chân tay so le hử?
– Muốn oán, muốn trách thì kiếm thằng Louis, chứ tôi cũng đâu có ngờ nó bắn thật.
– Mày ăn ở thế nào mà nó đối xử với tao như vậy?
– Cái này anh phải tự hỏi bản thân mới đúng chứ? Ăn ở thế nào mà bị người ta tìm thời cơ trả đũa.
– Tại sao mày không chịu theo nghề luật sư vậy? Đồ mồm mép tép nhảy!
– Tôi không mồm mép tép nhảy thì ai lo cho anh trong việc giao tiếp với đối tác hả? Đồ mặt liệt…!Cái kia cũng liệt nốt!
– Mày càng lúc càng nữ tính…!Có phải thành quả này là do một tay thằng Nathan dày công huấn luyện không?
An Tần ném khăn tắm vào mặt An Kỳ, rồi quày quả bỏ đi một hơi ra khỏi phòng, không thèm thanh minh, thanh nga nữa.
– …!Mày tuyệt đối phải nằm trên, không được phép nằm dưới nó đấy!! – An Kỳ cất giọng nói với theo.
An Tần đóng cửa một cái “rầm”, nên không kịp nghe thấy lời dặn dò đầy “thành ý” của anh hai.
– Trên dưới gì thì thây kệ nhà người ta…!Anh trai Anthony nhiều chuyện quá nhỉ? – Liễu Nhược Doanh nắm đầu An Tần, sau đó lặp lại câu nói mà gã không kịp nghe cho gã hay.
– Biến!!!
oOo
Tô Gia Hân quỳ trước tượng chúa Jesus, hai tay cô chắp vào nhau, khuôn miệng khe khẽ cất tiếng đọc kinh.
Nơi cô đang ngồi là tầng áp mái, có lối thông lên sân thượng bằng một cầu thang xoắn ốc chất liệu thép sơn đen và không gỉ; ngoài ra ở đây còn có một ban công nhỏ dẫn tới chỗ thoát hiểm khi gặp tình huống nguy cấp, do đích thân Tô Dương Nhẫn yêu cầu xây dựng thêm, chứ hiện trạng lúc trước không có khu vực này.
Tô Gia Hân có thói quen thức dậy từ khi trời vừa tang tảng sáng, để dành ra thời gian cầu nguyện trước khi đi đến sở làm của gia đình mình.
Lúc còn sống chung với Vệ Khương, canh ba gà chưa kịp gáy là cô đã xuống dưới bếp súc bình sữa, vắt sữa, rồi đun nóng lại trên bếp đặng diệt khuẩn.
Sau đó mới dám cho cục cưng uống.
Trên đầu ngực cô bây giờ vẫn còn những vết sẹo mờ nhạt do sử dụng máy hút sữa và bị cục mỡ gặm cắn, mặc dù vậy, cô cũng không có ý định đi thẩm mỹ, bởi vì theo quan điểm của cô, người đàn ông yêu cô thật lòng sẽ không bao giờ chấp nhặt chúng cả.
Vả chăng, đối với cô, “làm mẹ” là một thiêng chức vô cùng cao đẹp và đáng trân trọng, nên không cần phải sợ hãi miệng lưỡi người đời cay độc nhắm vào mình.
Với lại, họ cũng đâu có nuôi mình được ngày nào đâu mà phải quan tâm, hay bận lòng tới chứ?
Mới vừa trở về sau chuyến công tác bên Đài Loan chưa được một ngày, thì đã hay tin gần trường mẫu giáo mà Vệ Khương đang theo học bị xả súng.
Thật mừng vì người bị bắn là Mạc Ưu Đàm, chứ không phải cục cưng bụ bẫm của cô.
Bọn họ muốn đấu đá với nhau tới chết thế nào cô mặc kệ, miễn là đừng khiến Vệ Khương phải chịu thiệt thòi hay bị liên lụy tới là OK.
Bất chợt nhớ lại khoảng thời gian mà hai người ở bên cạnh nhau, Vệ Minh khi ấy luôn giành phần thay tã, cậu chưa bao giờ ngại cực khổ hay gớm ghiếc cả, lúc nào cũng tự xung phong dọn dẹp “bãi chiến trường” do Vệ Khương làm ra.
Rồi một tay xử lý tất cả các công việc chăm sóc cho Vệ Khương như chải răng, tắm rửa, thay quần áo, và ty tỷ chuyện khác nữa.
Đáng tiếc Vệ Minh là Gay, nên thế giới này bị mất đi một người chồng tốt và có trách nhiệm với gia đình.
“Cộc…!cộc…!cộc…”
– Cô tư! Ông chủ kêu tôi gọi cô xuống nhà dưới bàn chuyện.
– Người giúp việc nhác thấy Tô Gia Hân mở cửa, liền hấp tấp mở miệng nói.
– Dạ! Con biết rồi.
– Tô Gia Hân nhã nhặn đáp.
Ngôi biệt thự này có năm tầng lầu, hai tầng hầm, một tầng áp mái và một sân thượng.
Chính vì thế nên Tô Dương Nhẫn mới bỏ tiền xây dựng thêm hệ thống thang máy và thang cuốn cho việc di chuyển thuận tiện hơn.
Phòng ngủ của Tô Gia Hân nằm dưới tầng áp mái.
Cầu thang dẫn lên đó nằm bên phải cửa phòng ngủ của cô, nên khi vừa đặt chân xuống dưới tầng năm, cô liền trông thấy Khắc quản gia đang đứng trước cửa phòng mình.
Hai người gặp nhau, chào hỏi vài câu xã giao, rồi mỗi người lại tiếp tục làm công chuyện riêng.
Sáng nào cũng vậy, Khắc Xương đều tốn không ít nước bọt để lôi đầu cậu sáu thức dậy đi học.
Sau đó lại phải đứng ngoài chờ Tô Cẩn Ngôn sửa soạn sách vở và ăn vận chỉnh tề, rồi hộ tống cậu ấy đến trường trung học phổ thông quốc tế Diệp Trầm.
Nên Tô Gia Hân không nghi ngờ gì mấy về lý do tại sao ông chú này đứng trước cửa phòng mình.
Chợt…!
Nhạc chuông điện thoại của cô vang lên.
Số điện thoại này không hề có mặt trong danh bạ điện thoại từ trước, nhưng giọng nói phát ra từ đầu dây bên kia lại nằm sâu trong vùng đồi thị* của cô.
oOo
Chú thích:
1/ Mọi chi tiết xin liên hệ bên “Em không phải cô gái Ngôn tình”, hồi Hai: Mây nổi nơi chân trời (b).
????
2/ Quách Hòe, một nhân vật phản diện trong bộ phim dài kỳ Bao Thanh Thiên.
Nhưng mình chơi chữ nên gọi là Quách “què” nha.
(^3^)
3/ “Đồi thị” là một vùng của bộ não có chức năng lưu trữ thông tin, kiến thức, ký ức và trí nhớ cho con người.
Muốn tìm hiểu thêm xin mời truy cập GG.
????.