Đọc truyện Tiệm Cà Phê Hoàng Tử Số 1 – Chương 9: Lee Seon Mi – – phần 3
Phần 3
Mùa xuân đã sắp qua rồi nên chẳng còn khoá học nào nữa cả, nhưng đó không phải là vấn đề. Chỉ vì số học sinh đăng ký theo học khoá Tae Kwon Do càng ngày càng giảm.
“Còn món cari cho bữa trưa thì thế nào chứ?”
Mặc dù nó nói là bữa trưa nhưng cho đến khi món ăn được nấu lên thì đã là buổi tối rồi.
En Chan liếc nhìn thấy mẹ nó đang lấy rau trong tủ lạnh ra trong khi nó đang búng cái bút chì. À mà có mẩu giấy chặn bên dưới cái bút chì này. Nó cầm lên đọc: Sườn lợn.
“Mẹ! Sườn lợn này!” En Chan chạy ra chỗ mẹ nó đang đứng.
“Nào con!” Mẹ nó bỏ cái muỗng xuống.
“Ow!”
“Ra mua ít khoai tây về đây cho mẹ.”
Cũng phải 8 ngày rồi kể từ lần cuối cùng nó được ăn thịt. Nó thầm ước gì có thể biến thành một con bò để có thể nhai lại bất cứ lúc nào nó muốn. Đĩa thịt nướng ở nhà hàng vừa nãy lại hiện lên rõ mồn một trước mắt nó. Nó đã hai lần định xiên một miếng thịt để ăn nhưng thằng cha cò lả keo kiệt đấy không cho nó có lấy một cơ hội để thực hiện và bắt nó chỉ được uống nước hoa quả. Ôi, không biết đến bao giờ công việc kỳ lạ này mới kết thúc đây? Nhưng thôi, cũng may là nhờ có công việc đó thì nó mới có tiền để đền lại cái nhẫn cho dì Dong Ok. Tuy nhiên hiện giờ nó vẫn còn đang mang một món nợ khác, chính là món tiền nó đã vay của chú Koo bán thịt lợn để trang trải sinh hoạt.
“Này, Ko En Chan.”
Trời, vừa nhắc đến món nợ thì đã nghe ngay thấy giọng chú Koo gióng giả.
“Mẹ cháu có nhà không?”
“Có chú ạ. Có chuyện gì không ạ?”
“À, chú chỉ định gửi cho mẹ cháu cái này thôi.”
“Cái gì thế chú?” En Chan chạy lại chỗ chú Koo đang đứng trước cửa khu nhà nó ở.
“Cái này hả? Dầu óc chó ý mà. Mấy người bạn chú ở dưới quê gửi lên. Dầu này nấu ăn ngon lắm đấy. Chú nghe nói mẹ cháu bị cảm lạnh hả?”
“Dạ, mẹ cháu cũng đỡ hơn nhiều rồi chú ạ.”
“D-dù sao thì cháu cũng cứ cầm lấy đi.”
“Thật không ạ? Cháu cảm ơn chú.”
“K-không có gì đâu. Mà cháu đang định ra ngoài hả?”
“À, không ạ. Cháu chỉ …”
“Vậy để chú mang lên nhà cho. Cháu cứ đi đi.”
Chú Koo lấy lại chai dầu như thể sợ En Chan sẽ lấy đi mất rồi chạy vội lên cầu thang. En Chan đứng ngớ người, đúng lúc đó, điện thoại của nó réo lên.
“A lô?”
[Dạ, tôi gọi từ trường của En Se. Tôi là giáo viên chủ nhiệm lớp En Se.]
“Dạ? À vâng! Chào cô giáo!”
Giật thót người, En Chan cảm thấy hơi sợ. Thật ra nó cũng chưa làm gì sai trái cả, vậy mà tim nó đập liên hồi như đánh trống. Cứ như thể là đấy không phải là trường học mà là đồn cảnh sát vậy…
[Xin hỏi có phải anh trai En Se đấy không ạ?]
“Dạ? Anh trai ạ?”
Cái quái gì thế này? Lại còn nói dối với cả giáo viên nữa à?
[Tôi đã gọi đến nhà nhưng không liên lạc được. Có phải số điện thoại đã thay đổi rồi đúng không ạ?]
“Dạ, không ạ. Cô đã gọi đến số nào vậy ạ?”
Cô giáo chủ nhiệm của En Se gọi điện vì muốn gặp mẹ nó ở trường. Khi En Chan hỏi lý do thì đúng như những gì nó đã suy đoán, En Se lại gây ra rắc rối ở trường. Chắc nó lại nghĩ ra mấy trò ở câu lạc bộ hay đại loại như thế. Nếu chỉ có thế thì giáo viên không thể nào biết được. Nhưng có học sinh đã báo lại với cô chủ nhiệm là En Se đã lấy trộm tiền ở quỹ thành viên của câu lạc bộ? Trộm tiền ư?
Cứ đợi cho đến khi tao túm được mày, con nhỏ ngu ngốc kia! Chết tiệt! Tại sao nhỏ em mình suốt ngày chỉ mang lại phiền toái cho chị của nó thế không biết? Cáu tiết quá đi! Ko En Se, lần này thì làm sao mà tao có thể giúp mày được nữa, hả? Mày cứ liệu hồn đấy! Tao sẽ không để yên việc này đâu!”
En Chan nhắn tin hỏi mấy đứa bạn En Se và chạy khắp nơi để tìm nó nhưng không thấy. Cuối cùng, chẳng còn cách nào khác, nó giận sôi người quay trở lại phòng dạy võ. Trên chiếc bàn trong phòng dạy võ là rất nhiều quà được bọc trong những miếng giấy gói quà óng ánh.
“Cái gì thế này?”
“Có mấy cô bé tới đây và để nó ở đấy. Em đã bảo là không làm thế được nhưng họ không nghe. Hmph.”
En Chan mở quà trong khi nhóc Seung Kyung đang kể tội với nó. Thiệp và chocolate, rặt chocolate là chocolate …
“Em có biết ai mang đến không?”
“Mấy unnis đó em không biết. Nhưng mấy chị đó mặc đồng phục của trường nữ sinh Dong Moon. Mấy chị đó nói là học dưới chị mấy khoá”
“Họ đến lúc nào em có biết không? Có phải là lúc đang giờ học không?”
“Em cũng không biết. Trông mấy chị đó vừa mập vừa xấu, lại còn có vẻ ngốc nghếch nữa á.”
“Nhân dịp gì vậy nhỉ? Hôm nay có phải ngày sinh nhật mình không nhỉ?”
“Hôm nay là ngày lễ Valentine mà. Chị còn không nhớ nổi cả những ngày lễ thế này nữa ạ?”
“À, đúng rồi. Mà sao cũng được. Mấy nhóc này! Đến giờ học rồi! Tập trung lại hết đi! Nhanh nào!”
“Yayyyyyyyyyy!!!”
“Xếp hàng nào! Chào!”
Sau mấy bữa liên tiếp không được ăn đầy đủ, En Chan cảm thấy gần như kiệt sức. Nó nhón từng thanh chocolate để ăn. Khi buổi học kết thúc thì cũng là lúc trời chạng vạng tối. Miệng nó đầy chocolate nhưng dạ dày nó thì cứ ọc ạch, còn đầu nó thì quay cuồng với những suy nghĩ về En Se. Nó uống một cốc sữa, thay bộ võ phục mà chẳng còn kịp tắm rửa qua. Điện thoại của En Se vẫn đang tắt máy. Con nhỏ ngốc nghếch này! Không hiểu giờ này nó đang ở đâu nữa?!
****
Sau khi đã xin phép huấn luyện viên, nó bước ra khỏi phòng dạy võ đúng lúc có một nhóm con gái đi tới.
“Sunbenhim! (Chú thích: ở Hàn quốc, mọi người thường gọi những người lớn tuổi hơn là “sunbeh” nếu họ học cùng trường hoặc làm cùng công ty. Những người trẻ hơn này thì được gọi là “hubeh”)
Đấy là những cô gái học dưới khoá ở trường của En Chan trước đây. En Chan không còn tâm trí để nghĩ đến việc gì ngoài việc hỏi,
“Này, mấy đứa có nhìn thấy En Se đâu không?”
“En Se ạ? En Se là ai vậy?”
“À, đấy là em gái của sunbenhim mà. Chị ấy học trên khoá mình ở trường đấy.”
“Yea, đúng nó đấy. Mấy đứa có nhìn thấy nó đâu không?”
“Không ạ.”
“Hôm nay là Valentine mà, có khi chị ý đi gặp bạn trai cũng nên.”
Bạn trai? Không thể nào là thằng du côn đến từ mảnh đất của quạ đấy chứ?
“Subenhim, mình ăn tối đã đi.”
“Tụi em đã mua món mà anh thích đây này. Sườn lợn đấy!”
“Huh? S-sườn lợn hả? K-không, không, không được rồi. Anh phải đi bây giờ, anh bận rồi.”
Chết tiệt! Món sườn lợn của tôi. Tất cả chỉ tại mày thôi, Ko En Se!
“Aw, thôi nào, sunbenhim. Hôm nay là Valentine cơ mà. Chúng mình đi hát karaoke đã!”
Dù thế nào nó vẫn phải từ chối, nóng lòng chỉ nghĩ tới chuyện của En Se. Đúng lúc đó, chuông điện thoại của nó reo lên. Nó nghe vội vì chắc mẩm thể nào cũng là En Se gọi.
“A lô?”
Chẳng có tiếng trả lời. Tuyệt vọng, En Chan hét lên,
“A lô? Có phải En Se không? YA! Ko En Se!”
[Chết tiệt, mày có phải đã ăn nhầm phải cái gì không thế?]
Đấy không phải là En Se.
[Màng nhĩ tao sắp thủng rồi đây này, thằng nhóc!]
“Hả… Cái gì thế?”
[Cái gì thế là sao? Có chuyện gì mà tao phải gọi cho mày ngoài chuyện đó nữa. Đến đây lẹ đi. Mày biết khu Joshua chứ hả? Ngay trước cổng trường đại học Kang Nam đó?]
“Chuyện đó để sau được không? Bây giờ thực sự tôi rất bận. Tôi có việc gấp phải đi.”
[Cái gì? Ha, mày thật nực cười! Mày nghĩ tao là người thế nào hả? Tao đã trả tiền cho mày và mày phải làm việc cho tao. Tao cứ nghĩ lần trước mày đã làm khá tốt, vậy mà giờ mày định trở mặt đấy hả, thằng nhóc kia? Một là mày đến đây ngay, không thì trả lại tiền cho tao rồi ra ngoài đường mà kiếm việc.]
En Chan đang cực kỳ giận dữ. Nhiều con mắt tò mò của mọi người đang nhìn khuôn mặt đỏ bừng lên vì tức giận của nó.
“Tôi rất xin lỗi, nhưng thật sự là tôi rất bận, để lần tới được không. Hôm nay tôi không thể đi được,” En Chan nghiến răng,
[Tại sao thế hả thằng ngốc, mày bẻ gãy chân rồi à?]
“Không phải vậy …”
[Nếu không phải thì đến luôn đi. Mày mà không đến là chết chắc đấy, hiểu chưa?]
“Cái gì? Chết chắc? Nghe này, anh kia!”
[Con dấu trong bản hợp đồng còn chưa kịp khô mực đâu, mày định giở trò đấy à?]
“Có chuyện gì quan trọng lắm không? Thật sự tôi đang kẹt không tới được.”
[Có việc quái gì mà phải cần đến một thằng như mày hả?]
“Cái gì, người như tôi không thể có việc được à…”
[Thời gian sắp hết rồi. 10 phút nữa mày phải có mặt ở đây, rõ chưa!]
“Chết tiệt! Anh cứ giết tôi đi còn hơn! AAARGH!”
Nhưng Han Kyul đã dập máy rồi. En Chan cũng ném luôn cái điện thoại xuống đất. Quá bực mình, nó không thể giữ bình tĩnh được nữa.
“Đúng là thằng cha cò lả! Được rồi! Tôi sẽ đến, chết tiệt!” Nó tức tối vung chân đá vào tường. “Cứ đợi đấy! Tôi sẽ tới cho anh một cú đấm vào mặt!”
Đám đông ngưỡng mộ theo sau En Chan quay sang bàn tán với nhau,
“Cậu thấy chưa? Có thấy không? Ôi Chúa ơi, anh ý mới mạnh mẽ, đáng yêu làm sao!”
“Đúng thế, quá ngọt ngào, cứng cỏi và lôi cuốn!”
“Ôi, En Chan của em, tình yêu của lòng em!”