Đọc truyện Tiệm Cà Phê Hoàng Tử Số 1 – Chương 8: Lee Seon Mi – – phần 1 – 2
Chương 4
Chuyện gì đã xảy ra ở phòng S11?
En Chan chưa từng vào khách sạn bao giờ, và nó cũng không biết rằng có một dãy villa ở phía sau khách sạn. Nếu nhân viên lễ tân không chỉ giúp nó, chắc chắn là nó sẽ bị lạc. Phòng S11, mà người lễ tân gọi là villa VIP, nằm khuất ở trong rừng. Khi viên lễ tân bấm chuông, nó vang lên một tiếng rất kêu. Chẳng có tiếng trả lời nên cô gái phải nhấn chuông tiếp. Liền sau đó, khi cánh cửa được mở ra, En Chan giật mình nhìn thấy một người trong bộ dạng ở trần đứng đó. Tuy nhiên, cô gái, có vẻ như đã quá quen với điều đó, điềm nhiên nói,
“Thưa, ngài có khách.”
En Chan không biết phải hướng ánh nhìn của nó đi đâu nữa.
“Mày đúng là chẳng biết thời trang là cái quái gì cả.”
Hả? En Chan cúi nhìn bộ quần áo nó đang mặc.
“Mày mua thứ rác rưởi này ở đâu thế hả? Giẻ rách hả?”
Đồ chết tiệt!
“Vào đi!”
Han Kyul đi vào và lấy khăn lau khô tóc. Viên lễ tân nhắc nó đi vào, nhưng En Chan cảm thấy như bị đặt bẫy. Nó cảm thấy khó chịu với hắn ngay từ câu nói đầu tiên và thực sự muốn quay về. Từ những gì nó nhìn thấy thì thằng cha này đúng là không có chút gì của sự khoan dung. Hắn thậm chí có thể báo nó với cảnh sát. Nó bỗng nhiên cảm thấy lo lắng. Nó thật sự không có ý định lừa hắn, và bây giờ nó đang tới đây để lấy tiền bồi thường cơ mà? Lương tâm của nó đang lên tiếng. Không phải bàn cãi gì nữa, nó đang cảm thấy rất ngại ngùng. Nó bỗng nhìn thấy hình ảnh bộ ngực trần ở lớp dạy võ tự vệ, và đó có phải lý do khiến nó đột nhiên bối rối?
“Mời vào.”
“À, vâng, cảm ơn.” Nó lúng túng đi vào khi nghe hắn quát lên từ bên trong,
“Này! Cho tôi cà phê nhé.”
“Vâng, thưa ngài,” viên lễ tân trả lời trước khi đóng cửa lại. Tự nhiên, En Chan cảm thấy tất cả các cửa đều đóng thật không thoải mái nên nó lén lút mở hé cái cửa ra vào khoảng 10cm và cảm thấy dễ chịu hơn. Kể cả trông hắn cao lớn thế kia thì nó nghĩ nó vẫn có thể hạ gục được hắn nếu nó buộc phải làm thế, nhưng có cái gì đó trong thâm tâm nhắc nó phải cẩn thận.
Căn phòng gác mái của mẹ con nó có thể đặt vừa vào cái phòng ngủ này. Chết tiệt, sao lại có cái nhà lớn đến thế được cơ chứ. Không hiểu thằng cha này ở đâu nhỉ? Thảm sàn, rèm cửa, ghế sofa, bàn, tủ bát, tất cả đồ đạc trong phòng đều nguy nga tráng lệ khiến nó cảm thấy choáng váng.
“Mày đến đây bằng cách nào?”
Hắn hỏi mình đến đây bằng cách nào là có ý gì nhỉ?
“Tôi đi tàu điện ngầm.”
Hắn nhếch mép khinh bỉ. Thằng nhóc xuẩn ngốc!
“Tao không biết liệu có phải tụi nhóc bây giờ gan lì hơn trước hay nó chẳng biết sợ là gì cả? Mày cứ việc đi giao hàng, việc gì phải xía vào chuyện của người khác? Sao, mày nghĩ mày là siêu nhân à? Hay là mày muốn được nhận giải Công dân kiểu mẫu? Bộ mày không thể bỏ lỡ cơ hội nào được nhúng mũi vào việc của người khác hả? Nguyên chuyện mày có thể đi khắp nơi để nhận tiền thế này cũng chứng tỏ mày không phải làm chỉ để đòi lại công bằng đúng không? Ngồi đi nhóc.”
Mình lẽ ra không nên đến đây. Đáng lẽ mình phải biết thà chết còn hơn phải chịu nhục nhã thế này chứ. Chết tiệt.
Tại sao một thằng cò lả thế này lại ăn nói như một thằng ngốc thế chứ? Cặp mắt sắc lạnh của hắn trông cứ như là Mashimaro vậy, còn cái mũi cứ hếch lên của hắn trông cứ như kim tự tháp ý. Ô, còn môi hắn thì trề ra như Angelina Jolie vậy. Dám cá là hắn phải đi tắm nắng hoặc đại loại như vậy vì da hắn trông như cá hồi nướng … A… cá hồi… mình thèm ăn cá hồi quá… Sao cũng được, túm lại trông hắn thật nhếch nhác, còn bộ mặt hắn khiến mình thật khó chịu. Hắn cao khoảng bao nhiêu nhỉ, có lẽ 5 feet 9 inch?
“Đừng có trề môi ra nữa, ngồi đi.”
En Chan trừng mắt nhìn hắn và ngồi phịch xuống ghế sofa. Sau khi nhận ra hắn chẳng mặc gì bên dưới ngoại trừ một chiếc khắn quấn quanh người, nó cảm thấy vô cùng tức giận và tự nhủ sẽ ra khỏi đây càng nhanh càng tốt. Nó cau có nhìn mấy bông hoa violet cắm trên bàn rồi bỗng nghe thấy giọng hắn vang lên từ xa.
“Mày là học sinh trung học hả?
Cái gì? Nó ngoái đầu nhìn quanh nhưng chẳng thấy hắn ở đâu cả.
“Mày học lớp mấy rồi? Trốn học phải không? À hay đang bị án treo? Đuổi học rồi hả?”
Nó quay đầu về phía phát ra giọng nói và nhìn thấy bóng hắn qua tấm kính. Hình ảnh cặp mông của hắn có thể nhìn thấy được qua tấm kính mờ. Và cái bóng đấy đang đổi màu. Cái gì? Hắn đang thay đồ lót trước mặt người khác à? Thằng cha này đang nghĩ cái quái gì trong đầu thế không biết? En Chan đỏ bừng mặt và nói gần như thét lên,
“KHÔNG!”
“Không nghĩ là sao? Câu nào là không?”
“Tôi không phải học sinh trung học!”
“Thôi nào. Vậy trung học cơ sở hả?”
“Không! Tôi 24 tuổi rồi!”
“Này nhóc, ở đây có ai điếc hả? Mày hét lên cái gì đấy?”
Tại sao hắn vẫn ở trần như thế nhỉ? Nếu hắn định mặc quần áo thì phải mặc hết vào chứ? Tất cả những gì hắn mặc là một chiếc quần jean cạp cực trễ. Phong cách thời trang quái gì không biết?!
Hắn đi ngang qua phòng khách, bước vào rồi lại quay trở ra trước khi nói,
“A ha, tao biết, mày muốn được đối xử như người lớn thật sự, nhưng nói dối tuổi không phải là hay đâu.”
Hắn đang đeo đồng hồ trước cửa phòng. Mặc quần rồi đeo đồng hồ à? Một cách thay đồ lạ đấy, chắc chắn là thế.
“Nếu buổi tối mày phải đưa đồ ăn đêm thì ban ngày mày làm gì hả nhóc?”
“Đấy không phải việc của anh!”
“Nhìn thằng nhóc này, hỗn láo quá.”
“Này, ahjussi (chú thích: ở Hàn Quốc, mọi người thường gọi những người đàn ông lớn tuổi hơn là “ahjussi”. Từ này không khách sáo và cũng không kiểu cách) tại sao lại nói với tôi cái giọng thế hả?”
“Cái gì? Ahjussi?”
“Tôi biết anh hơn tuổi tôi, nhưng có cần phải nói những câu như vậy không hả? Anh nên tự hỏi xem tôi có cảm thấy thoải mái khi anh cư xử quá suồng sã như vậy không chứ. Đấy không phải là phép xã giao tối thiểu hả?”
“Này, cậu nhóc trụ cột gia đình, tôi đối xử với cậu có suồng sã quá không? Cậu có thấy vui không?”
“Có vẻ như anh vẫn chưa sẵn sàng đối xử với tôi theo cách đó.”
“Vậy thằng nhóc hôm trước bao nhiêu tuổi vậy?”
“Hai mươi.”
En Chan thở hắt ra. Chết tiệt! Mình vừa nói gì thế nhỉ?
“T-tôi không biết. S-s-sao mà tôi biết được?”
Nhìn vào mặt hắn, nó biết đã quá muộn để chữa lại. Nụ cười chế nhạo của hắn khiến nó nhớ lại việc tra khảo của điều tra viên Nhật Bản với những chiến sỹ đấu tranh vì tự do của Hàn Quốc. Cho dù mày có kề gươm lên cổ, tao cũng không đầu hàng! Mong ước đầu tiên của tao là sự độc lập của Hàn Quốc, thứ hai là, thứ ba là… và mặc dù điều này không cao quý như độc lập tự do của cả một dân tộc nhưng nó phải tiến lên và … Chết tiệt! Chẳng ra làm sao cả!
Dù sao, nó vẫn cố gắng lấy lại bình tĩnh, cười to và nói,
“Ý-ý tôi là … trông nó … khoảng 20… Có thể không phải, nhưng tôi khá giỏi trong việc đánh giá người khác đấy …”
“Ha, trông mày thật ngu ngốc. Nếu mày làm chuyện đó thì mày nên nghĩ ra 1 kịch bản khá hơn. Vẫn còn vụng về lắm. Mày trông như một con nhóc chẳng làm được chuyện gì ra hồn.”
Đột nhiên, có cái gì bừng lên trong người nó. Câu nói “mày trông như một con nhóc” cũng đủ để làm tai nó ù đi, nhưng vì một lý do nào đó, nó chỉ bực mình thôi. Tại sao? Tại vì… tại vì…
…Vì nó là con gái. Nó không cố ý nghĩ đến chuyện đó thường xuyên và đôi khi nó cũng cảm thấy lẫn lộn, nhưng sự thực thì nó vẫn là một đứa con gái. Nhưng bị đánh giá theo kiểu của hắn, một thằng cha ẻo lả thế kia vẫn có thể cân nhắc về chuyện nó trông như một đứa con gái. Không thể là một manh mối được. Psh. Chẳng có gì thay đổi nếu hắn thấy mình trông như con gái cả. Đôi khi mình cũng mong mọi người nhìn nhận mình như thế mà … Yea, đúng rồi. Thế nào cũng được. Muốn nghĩ ra sao cũng được, ahjussi ạ. Tôi muốn nhìn bộ mặt của chú nếu tôi nói với chú rằng sự thật tôi đúng là một đứa con gái, nhưng tôi không muốn làm như thế. Nếu chú không biết tôi là con gái thì chẳng việc gì tôi phải nói với chú chuyện đó cả, đặc biệt là chú chẳng hỏi tôi về chuyện đó. Cảm động quá đi. Chết tiệt.
“Có phải tên cảnh sát cũng cùng một giuộc không nhỉ? Tụi mày là một nhóm hả? Hay một băng nhóm du thủ du thực? Tao cá là mày sẽ nói không cho mà xem.”
En Chan bất ngờ đứng dậy.
Một lời xin lỗi cũng không thể làm gì được nữa. Nó cảm thấy hắn thật tầm thường.
Nó tức giận tới mức không thể ngồi yên được nữa. Có bồi thường hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì với nó nữa, có vẻ như tốt nhất là rời khỏi đây càng nhanh càng tốt. Nó cố chạy vụt qua người hắn, nhưng vai nó va vào chiếc cốc mà hắn đang uống.
“Ack!”
Cà phê hắn đang uống đổ hết lên ngực hắn.
“Ối!” Tay của En Chan giơ lên một cách vô thức. Thực ra nó định cố chùi chỗ cà phê bị đổ xuống nên tay nó đã đặt lên ngực hắn. Nhưng ngay khi lòng bàn tay nó cảm nhận được da của hắn thì nó bỗng nhận ra đấy là chỗ rất nhạy cảm. Hắn ngạc nhiên nhìn, còn nó thì cảm thấy như đông cứng người lại. Vừa lúc đó có một giọng thét lên.
“Ôi, chúa ơi!”
En Chan quay đầu lại trong khi tay nó vẫn còn đặt lên ngực hắn. Một người phụ nữ đang đứng đó, lấy hai tay bưng mặt.
“C-cái quái gì mà hai tên đàn ông đang làm với nhau thế hả?!”
Phần 2
Khi nhìn thấy thằng nhóc mặc chiếc quần jeans lụng thụng, chiếc áo sợi chui đầu và đội chiếc mũ lưỡi chai, Han Kyul đã nghĩ rằng trông thằng nhóc chẳng khác gì một tên rác rưởi. Nhưng bây giờ, khi nó mặc một bộ áo vest và thắt cà vạt, Han Kyul lại nghĩ trông nó cũng không đến nỗi tệ. Ko En Chan, thằng nhóc cứ khăng khăng là nó đã 24 tuổi nhưng quả thực trông nó không thể quá 22 tuổi được. Có lẽ thông tin ngày sinh trên hợp đồng lao động của thằng nhóc cũng giả mạo không chừng. Đó cũng chính là điểm giống nhau giữa hắn và nó. Cuộc sống của cả hai đều có vỏ bọc là những lời nói dối và lừa gạt.
Trông thằng nhóc mảnh khảnh có lẽ không cao nổi 5 feet 7. Nó có làn da khá trắng trẻo, cặp mắt lúc nào cũng mở to và đôi môi thì đỏ một cách khác thường. Trông nó giống một ca sỹ chính trong một ban nhạc thần tượng hơn là một người đưa hàng ăn đêm. Ngoài phố, nhiều cậu con trai bây giờ trông hình dáng cũng khá giống con gái. Ko En Chan cũng không phải là ngoại lệ. Với đôi môi mím chặt, trông nó giống một đứa con gái hơn. Thằng nhóc! thật là phí cho một khuôn mặt xinh trai, Han Kyul thầm nghĩ.
Han Kyul quay đầu lại nhìn En Chan. Hắn nhìn nó chòng chọc nhằm khiến cho người phụ nữ mới bước vào có thể nhận ra được điều đó. Cuối cùng, cô gái quay ra nhìn En Chan, lúc này đang đứng ngay cạnh chiếc bàn trong phòng khách.
“Có phải đây là người quen của anh không hả?”
“Có lẽ vậy.”
“Vậy nên em cũng nên chào một tiếng đi.”
Thằng nhóc kiếm đâu được bộ đồ nhàu nhĩ xấu xí thế không biết? Chết tiệt, nếu mày định mặc vest thì ít ra cũng phải tìm lấy một bộ vừa người một tý chứ.
“Để em suy nghĩ đã. Em không biết có nên làm thế hay không nữa.”
“Sao lại không?”
Bởi vì đúng là chẳng ra làm sao cả. Cái gì thế này, sự kết hợp từ những năm 70 à? Cái cà vạt rộng ngoác này là gì chứ?
“Đúng là lạc hậu.”
Nếu người đàn bà ngu ngốc này không bị kích động đến mức nghĩ nó là gay thì Ko En Chan đã đi thẳng đến đồn cảnh sát rồi. Chính cô gái đã bị mẹ hắn chửi rủa lúc trước giờ vẫn tìm đến khách sạn và làm phiền hắn. Nhưng giờ không chỉ mình hắn mà cả Ko En Chan đều cảm thấy khó chịu vì sự có mặt của cô. Khi Han Kyul nhìn thấy cô gái chạy vào phòng hắn với bộ mặt khó ưa thì đầu hắn đã như có luồng điện chạy qua rồi.
Đám cưới à? Được thôi. Cứ tiếp tục đi. Muốn tống khứ mình bằng cách ép mình lấy vợ ý hả?
Hắn đưa ra đề nghị với Ko En Chan. Thằng nhóc nghĩ gì về việc làm thêm nhỉ? Không thể tin được, sau khi mưu đồ cướp giật ngoài đường, thằng nhóc lại có thể đòi tiền bồi thường nữa. Không chỉ có vậy, nó lại còn đòi cao gấp mấy lần số tiền bồi thường trung bình nữa. Thậm chí đến bây giờ, Han Kyul vẫn không thể hiểu tại sao thằng nhóc lại có thể làm được những việc như thế. Nếu muốn cướp thì nó chỉ việc đe doạ mình để bắt mình làm theo những gì nó muốn thôi mà.
“Cô nghĩ thế nào về đàn ông? Tôi nghe nói đàn ông xinh trai đang là mốt đúng không?”
“À, thực ra thì tôi không …”
Người phụ nữ mà hắn có hẹn đi xem mặt hôm nay quá ít nói, chắc là để tỏ ra một cô gái thuần khiết và trưởng thành. Hắn chán nản đến mức ngồi ngáp liên tục. Đúng lúc đó, hắn nhìn thấy nhân viên phục vụ đi ngang qua bàn En Chan đang ngồi. Hắn có thế nhìn thấy miệng En Chan đang nói: Món này
“À, tôi xin phép một lúc.”
“Ồ, vâng.”
Han Kyul chạy vội qua tuy nhiên nhân viên phục vụ đã đi khỏi.
“Này, Ko En Chan, không ngờ gặp cậu ở đây.” Hắn reo lên nhưng khuôn mặt thì tỏ ra tức giận khi ngồi xuống cạnh En Chan. Ở dãy ghế bên kia, người phụ nữ có thể nhìn thấy trực diện khuôn mặt của En Chan và nhìn nghiêng hắn.
“Lâu quá rồi, anh vẫn phải đi xem mặt trong một buổi chiều thứ sáu bận rộn thế này hả? Còn tôi thì cũng bận cả chiều rồi. Anh thế nào rồi, anh bạn lười nhác?”
“Thôi nào, im đi nhóc. Ai bảo mày gọi đồ ăn hả?” Han Kyul lầm bầm trong họng.
“Cái gì, bộ anh định để tôi ngồi trong một nhà hàng thế này chỉ uống nước lọc suông ý hả? Như thế không phải quá khác thường sao?”
“Vậy thì mày hãy trả tiền đồ ăn đi.”
“Tôi chỉ còn đủ tiền đi xe buýt thôi.”
“Đấy không phải việc của tao. Tao đã nói rõ là trả mày bằng tiền mặt rồi. Mày có mang chứng minh thư không hả?”
“T-tôi đã nói với anh là tôi làm mất rồi mà. Tôi đã đi đăng ký làm lại những vẫn chưa xong.”
Tao đã có ảnh của mày trong điện thoại rồi đấy, vậy nên đừng nghĩ đến chuyện giở trò gì ra! Nếu không tao sẽ đi báo cảnh sát truy nã mày đấy, hiểu chưa?”
“Truy nã? Anh đang nghĩ cái quái gì vậy hả? Anh nên học cách tin người và nghĩ mọi chuyện theo hướng tích cực hơn đi. Tại sao anh lại quá tiêu cực như vậy được nhỉ?”
“Cái gì? Thằng nhóc chết tiệt!”
“Vậy tại sao anh cứ đối xử với tôi như với tội phạm thế hả?”
“Đó là lý do vì sao tao bảo mày làm cho tốt vào. Sao cũng được, nhưng bộ vest này là thế nào hả? Của bố mày phải không?”
“Chính anh bảo tôi mặc vest tới mà.”
“Mày thậm chí cũng không có nổi một bộ vest nữa hả? Mà thôi quên chuyện đó đi. Bắt đầu giai đoạn một.”
“Ngay bây giờ ý hả? Tôi thậm chí còn chưa kịp ăn mà…”
“Thì tao cũng đã ăn gì đâu nhóc.”
“Yea, vậy thì ăn trước đi rồi …” En Chan đột nhiên im lặng và nhìn về phía người phụ nữ. Han Kyul nhìn chằm chằm En Chan, lúc này đang chớp mắt không ngừng.
“Sao thế?”
“Kia là người phụ nữ đó có phải không? Người phụ nữ trong bức tranh?”
“Bức tranh?”
“Anh còn nhớ tờ giấy anh viết số điện thoại của anh rồi đưa cho tôi lần trước không? Ôi! Mà tôi chưa đưa lại cho anh hả?”
“Đặt tay lên bàn đi.”
“Có cần thiết phải làm thế không?”
“Cái gì, bộ mày tưởng tao muốn làm thế lắm hả?”
En Chan làm mặt nhăn nhó như ăn phải quả hồng chát xít rồi đặt tay lên bàn. Han Kyul vòng tay ôm ngang lấy người En Chan như một đôi tình nhân thực sự.
“Cười đi nhóc.”
“Này, Ahjussi, tôi đang cười đây.”
Han Kyul nhe răng ra cười, và khi hắn áp người vào gần En Chan thì nụ cười của nó méo xệch hẳn đi.
“Anh là kẻ hư hỏng phải không, Ahjussi?”
“Tập trung vào đi nhóc, đừng có lèo nhèo nữa!”
“Anh có nghĩ đây thực sự là công việc không đấy hả?”
“Mày cứ làm theo tao là được. Cô gái đó đang nhìn đấy.”
“Cô ý xinh quá…”
“Sao, mày thích hả?”
“Tôi không thể hiểu được tại sao một người gàn dở như anh lại bỏ cô gái đó. Đáng ra anh phải là người bị phụ nữ bỏ thì đúng hơn đó.”
“Mày có thích ăn đòn không hả nhóc? Trông tao có giống tên ngốc không hả?”
“Không, anh chỉ giống một tên gàn dở hư hỏng thôi.”
“Mày đúng là …”
“Shh!”
“Thôi được rồi. Giai đoạn một thế là xong. Còn hai mươi phút nữa là bắt đầu giai đoạn hai. hiểu chưa!”
Trước khi đứng lên, Han Kyul xoa tay lên đầu làm cho mái tóc của En Chan rối bù lên. Bỗng nhiên hắn lại thấy bối rối. Thực ra việc này không phải là phần nằm trong kế hoạch …
Han Kyul lúng túng quay đi.
“Tôi xin lỗi. Chúng tôi đang có rất nhiều việc cần nói với nhau.”
Khuôn mặt người phụ nữ ánh lên vẻ khó chịu. Đây là cô gái đứng đầu trong danh sách các cô gái Han Kyul cần phải đi gặp mặt mà mẹ hắn đã đưa cho hắn. Điều đó có nghĩa là chắc chắn cô gái xuất thân trong một gia đình danh giá và khá thông minh, xinh đẹp. Hắn muốn đổ hết chỗ sữa lên người cô, đúng theo như cách mà hắn đã làm với những phím đàn trắng đen của chiếc piano hồi xưa…
“Tại sao chúng ta không bắt đầu ăn đi!”
Han Kyul với tay lấy cốc nước trên bàn và tự nhiên có một cảm giác là lạ. Cái cảm giác đó đến từ trước khi hắn chạm tay vào cái cốc. Một cảm giác mà hắn cảm nhận được khi lùa tay lên mái tóc của thằng nhóc. Nó quá mềm mượt và óng ả. Cũng có thể là do thằng nhóc còn quá trẻ. Ngay cả một con lợn thì cũng có bộ lông mềm mại khi còn nhỏ kia mà. Nhưng không hiểu tại sao hắn lại lùa tay làm rối tóc thằng nhóc ngay từ lần đầu tiên thế nhỉ? À, đấy là một phần của kế hoạch mà. Đúng rồi. Như thế sẽ dễ thuyết phục hơn.
Wow, Nhìn thằng nhóc kìa. Nó liếm sạch cái đĩa chỉ trong nháy mắt. Đúng là ham ăn như lợn vậy. Đã thế lại còn cái kiểu cười phởn phơ của nó nữa chứ. Han Kyul chưa từng nhìn thấy ai cười như thế khi ngồi ăn một mình cả. Thằng nhóc nở một nụ cười với nhân viên phục vụ khi anh ta mang một ly kem và chiếc bánh hoa quả tới như thể nó sẵn sàng moi hết cả tim gan ra nếu anh ta yêu cầu vậy. Nó ăn hết mấy món tráng miệng chỉ trong nháy mắt, rồi bắt đầu ngồi mút tay. Thằng nhóc khiến cho bữa ăn càng trở nên buồn tẻ. Cô gái thì đang lấy dao cắt miếng thịt nướng ra thành những mẩu bé xíu. Lẽ ra cô ta nên nhờ người phục vụ xay trước ra thì hơn!
“Vậy là anh tốt nghiệp trường Đại học Washington chuyên ngành kinh doanh?”
Cô gái này tên là gì nhỉ? Sao cũng được. Hắn sẽ trả lời những gì cô ta hỏi, trước hết là về học vấn của hắn.
“Tôi nhớ là tôi đã từng ở đó, nhưng ra lúc nào thì tôi quên rồi.”
“Sao ạ?”
“Ý tôi là chỗ đó quá đẹp và nếu chỉ ngồi đó để học thì thật phí hoài.”
“Tôi nghe nói Seatle là nơi tốt nhất để sống ở Mỹ đúng không?”
“Đó một nơi khá tổt để đi tu hoặc ẩn náu đấy. Một nơi thật phù hợp để tự huỷ hoại bản thân. Khi cô thức dậy vào buổi sáng, trời lúc nào cũng mưa hoặc đầy sương mù. Nó có thể khiến cô bị móc tay vào dây điện thoại và bị giật chết. À, nhưng chẳng có gì phải lo đâu. Sẽ tốt thôi nếu mỗi lần cô nhét đủ vào đó 16 ounces, 40 lần một tuần.”
“Nhét cái gì cơ?”
“Cà phê,” Han Kyul giơ tay lên vẫy nhân viên phục vụ để gọi một tách cà phê trong khi cô gái thậm chí vẫn chưa ăn hết 1/3 suất ăn.
“Đừng lo cho tôi và cứ tiếp tục ăn bao lâu tuỳ cô. Cô không thích bỏ phí đồ ăn đúng không? Tôi biết mà. Đúng là một thói quen đáng ngạc nhiên đấy.”
Khuôn mặt cô gái đanh lại, cô cầm dao và xiên vào miếng thịt. Hai mươi phút đã trôi qua mà thằng nhóc vẫn không nhúc nhích. Han Kyul trừng mắt quay sang nhìn En Chan lúc này đang xúc kem ăn ngấu nghiến. Chỉ sau khi đã liếm sạch cả ly kem, nó mới bắt đầu ngọ nguậy rồi với lấy cốc nước trên bàn.
“Ối!” Cốc nước đổ hết ra vạt áo của nó còn cái cốc thì rơi xoảng xuống sản. Đúng lúc En Chan đứng dậy thì Han Kyul lao tới. Hắn giật phắt cái khăn trên tay nhân viên phục vụ đang đến gần và bắt đầu lau chân cho En Chan.
“Em có sao không?” hắn hỏi với vẻ lo âu. En Chan nhìn hắn như thể nhìn một tên phóng đãng. Nó làu bàu “Đúng là một tên bệnh hoạn!” Han Kyul cau mày rồi lặng đi không nói được một lời.
“T-tránh xa tôi ra! Anh chẳng là gì để mà phải lo lắng cho tôi cả. Mọi chuyện chấm hết. Đồ xấu xa!” En Chan đẩy vai Han Kyul ra. Đó là một cú hích thì đúng hớn. Ugh! Han Kyul rên rỉ. Thằng nhóc đúng là-! Máu trong người hắn sôi lên, nhưng hắn vẫn phải kìm lại để thực hiện nốt hành động cuối cùng trong kịch bản. Hắn gọi với theo En Chan, lúc này đang đi ra khỏi cửa hàng với vẻ mặt mãn nguyện,
“Ch-Chan-ah!”
Nhe thấy tiếng thở dài, Han Kyul nhìn sang thấy khuôn mặt cô gái ánh lên vẻ ngờ vực và ngạc nhiên. Vở kịch đến đây là kết thúc. Han Kyul rì rầm như đang ở phòng xưng tội.
“Tôi tò mò muốn biết cô đang nghĩ gì đấy. Ý tôi là gays.”