Đọc truyện Tiệm Cà Phê Hoàng Tử Số 1 – Chương 20: Lee Seon Mi – – phần 1 – 2
Chương 12
Cuộc nổi dậy vì một lý do
En Chan đang trong phòng vệ sinh nam với đôi tai vểnh lên nghe ngóng. Nếu ai đó trong bước đi, nó sẽ đứng ở phía trước của bồn cầu, rạng chân và tuôn nó ra. Nó cười sang chói, vừa vẫy tay chào mừng.
“Hi!”
“Cái gì vậy? Vẫy tay như con gái ý “.
Psh. En Chan rửa tay của mình và nhanh chóng ra khỏi phòng tắm. Nó bắt đầu cái màn lố bịch này một vài ngày trước khi Ha Rim true chòng,
“Anh biết không, em không bao giờ nhìn thấy anh thay quần áo. Hey Sun Ki hyung, có bao giờ anh thấy En Chan hyung thay quần áo của mình không? Nak Kyun, anh chưa bao giờ nhìn thấy trước đây, phải không? Anh trốn ở đâu khi thay đồ vậy? Anh có vết xăm hay cái gì đó à? Hay một vết sẹolớn? ”
Vì vậy, nó bắt đầu phải làm cái trò này một lần một ngày để xóa mọi nghi ngờ. Nó đã phải cẩn thận, đặc biệt là Ha Rim, người suốt ngyaf buôn chuyện về vè quyến rũ của nó và mấy thứ linh tinh khác làm bao tử của nó lạnh toát. Trước đây nó trả bao giờ quan tâm đến những việc mình làm. Thời tiết đẹp cang làm cho nó lo lưangs nhiều hơn. Tất cả những việc nó đã làm trong mùa hè rồi, sự tiếp xúc da thịt? Mẹ kiếp, nó đâu đầu vì nghĩ về mấy cái vụ đó.
Nak Kyun không đến làm việc, và không thể cả ngày hôm nay cũng chả thể liên lạc với cậu ta. En Channgồi nhấm nháp tách cà phê sau khi hoàn thành công việc buổi sáng. Ngày hôm nay, không có dấu hiệu của khách hàng. Tất cả chỉ là một vài người phụ nữ nghé vào từ đêm qua. Làm thế nào anh lại lên kế hoạch để tăng doanh thu 300% với cái tình trạng như thế này chứ?
En Chan thở dài và ngồi xuống máy vi tính. Nó nhớ rằng Seung Kyung đã nói rằng con bé sẽ gửi e-mail cho nó trong suốt buổi tiệc chia tay.
“Xin chào ~ Thầy (- -) (_) (^ ^) Seung Kyung đây.” ^▼ ^”. Cảm ơn rất nhiều vì đã dạy emi cho đến bây giờ. Xin cám ơn Thầy, bây giờ, cơ thể của Seung Kyung đã khỏe mạnh hơn. ^m ^ Thật buồn vì emi không thể nhìn thấy Thầy mỗi ngày nữa. o (T ^ T) o Mẹ đã ghi danh cho em vào võ đường ở khu dưới. (ㅠ. ㅠ) Thật tuyệt nếu cả thầy cũng có thể đến võ đường! (^———-^) Mặc dù võ đường đã đóng của, Seung Kyung vẫn muốn được gặp thầy. Ăn ngon và luôn luôn được hạnh phúc nhé! >>——- ► ♥ Seung Kyung thực sự rất thích Thầy. (♥ ♥) Seung Kyung sẽ trở thành người tốt như thầy vậy. Aja! o (-“-) o Good bye. Have a good day. (*^-^) Em sẽ lại e-mail. (~.^)
Chân thành,
Seung Kyung xinh đẹp của thầy
En Chan đọc e-mail, sống mũi nó cay cay, bỗng có một cái bóng che lấp cả màn hình.
“Cái gì vậy, thư hay là bức họa vậy?”
“Toàn trái tim. (tiếng khụt khịt mũi) ”
“Cậu khóc à?”
“Vâng, nó rất cảm động.”
Rời khỏi ghế, En Chan khụt khịt mũi khi nó như muốn chạy trốn khỏi chỗ tính tiền. Trái tim nó nhói đau với cái ý nghĩ là nó phải từ bỏ Tae Kwon Do, việc mà nó vẫn thường làm từ hồi tiểu học. Nó không còn có thể dạy cho tụi trẻ nữa, nếu nó có thể dạy tụi trẻ ….
“Nak Kyun vẫn không đến. Nó cũng chả them nhấc điện thoại, “Chú Hong nói, tay cầm tách cà phê của Han Kyul. “Ai đó gọi cho nó vào hôm qua trước lúc đóng của. Nó đã chạy ra với khuôn mặt như miếng đậu phụ thối. Ta nghĩ chắc nó có rắc rối gì đó ở nhà hay cái gì đại loại như vậy. ”
“Cháu sẽ thử gọi lại cho cậu ta.”
En Chan nhấc điện thoại của mình lên thì Han Kyul lên tiếng:
“Kệ cậu ta. Cậu ta vừa gọi cho tôi rồi. ”
“Cậu ta gọi là chú? Cậu ta bảo sao? ”
“Cậu ta thôi việc.”
Tất cả mọi người đỏ dồn mắt vào Hàn Kyul, ngạc nhiên. Ngay cả Sun Ki và Ha Rim ra khỏi phòng tắm, vây quanh anh.
“Tại sao? Chuyện gì đã xảy ra vậy? ”
“Cậu ta nói có gì đó xảy ra thế nên cậu ta thôi việc. Tôi đã nói với cậu ta là cứ tùy ý. ”
“Cái gì? Anh nói là tùy ý sao? Anh đã không hỏi là có việc gì sao? ”
“Nếu cậu ta muốn cho tôi biết, cậu sẽ kể cho tôi.”
“Làm sao anh biết khi anh chưa hỏi cậu ta?”
“Tôi không cần những người bỏ việc.”
“Vẫn ….”
“Tất cả các quyền, tập hợp lại nào. Tôi có vài điều để nói. ”
Han Kyul đã bắt đầu nói về cái gì đó, nhưng đầu En Chan lại bận rộn nghĩ về Nak Kyun. Nó tiếc rằng mình đã không biết nhiều Nak Kyun. Mặc dù họ cùng làm việc với nhau, nó chả biết gì về Ha Rim hoặc Sun Ki. Một cảm giác trách nhiệm len vào tâm trí nó vì nó là con gái lớn làm nó lo lắn muốn liên lạc với Nak Kyun.
“Ko En Chan, cậu có lắng nghe không đấy?”
“V-vâng?”
En Chan ngượng ngùng trước ánh mắt cảu mọi người, rồi thỏ thẻ hỏi,
“Chúng ta đang nói về cái gì vậy?”
“Anh ấy đang hỏi về cảm giác cảu chúng ta trong mấy ngày đầu làm việc. Tại sao cậu lại nghĩ là chúng ta không thể kinh doanh gì được? ”
“T-tôi tự hỏi ….”
“Nó không phải là hương vị cà phê của chúng ta tệ, và không khí ở đây thì thật hoàn hảo.”
“Chúng ta có một người chủ bảnh bao và những nhân viên phục vụ xinh đẹp, phải không?”
Ha Rim và chú Hong cúng nói một lúc.
“Cậu thì sao, Sun Ki?”
“Tôi thật sự không biết.” Với câu trả lời thành thật của anh ấy, tâm trạng mọi người rơi tõng xuống.
“Nếu mọi người chỉ thực sự đến nơi này …” En Chan làm bầm một mình trước khi nhìn sang chú Hong và nói, “Anh nên nói về bản thân mình trước chứ, phải không? Những người dân ở khu phố này đều là những người lao động, do đó, không ai có thời gian để ngồi xuống nhâm nhi một tách cà phê cả. ”
“Đó là đúng là sự thật. Hầu hết mọi người ở đây là lao động trẻ, kinh doanh. Khi công việc kết thúc, họ về khu trung tâm, họ chả muốn ở lại cái vùng ngoại ô này. ”
“Vào buổi chiều, thực tế là không có ai. Khác hơn là vào buổi sáng khi mọi người đi làm, ăn trưa và giờ tan tầm, khó để nhìn thấy bất cứ ai. Nó giống như một thị trấn ma quái, ” En Chan nói đầy vẻ kinh dị. Căn phòng im lặng đi. Sau đó, đột nhiên Han Kyul đứng thẳng lên và nói rằng,
“Chúng ta sẽ thay đổi chiến lược. Hãy vứt bỏ tất cả những cái gì trước đây. ”
“Cái gì? “Ngôi sao” đã làm điều đó. Không có phân biệt gì cả. ”
“Chúng ta chỉ cần mở sớm hơn “Ngôi sao”. Chúng ta chỉ cần chuẩn bị cốc và mọi thứ sẵn sàng, thế nên hãy bắt đầu sớm nhất có thế. ”
“Sau đây, chính xác là bao giờ chúng ta bắt tay vào công việc?” Ha Rim hỏi với cái giọng điệu kêu ca. Mà cậu
ta thì kêu ca cái gì mới được cơ chứ? Chửng phải cậut a đang ngủ trong cửa hàng. Tất cả những gì anh cần làm là mở mắt ra. Nếu bất kỳ ai cần kêu ca, thì đó là Su ki người sống-chờ đợi một phút, Sun Ki sống ở đâu? En Chan nhìn Sun Ki, đầy tò mò.
“Chúng ta sẽ mở cửa lúc 7 giờ do đó các cậu sẽ cần phải đến trước nửa tiếng.”
“Cái gì?”
Mọi người làm bộ mặt như thể sắp chết đến nơi, nhưng không ai giám nói to. Điều này là bởi vì họ biết cửa hàng đang trong tình trạng xấu như thế nào.
En Chan đột nhiên quấn lấy Han Kyul bận rộn để hỏi,
“Nói cho tôi biết về Nak Kyun đi.”
“Tại sao?”
“Chú không tò mò sao, sajangnim? Cậu ta đột ngột đến rồi bỏ đi, và thậm chí chú không phải lo lắng sao? ”
“Sao cậu cứ thích nhúng mũi vào chuyện cảu người khác thế nhỉ. Cậu ta là người lớn rồi. Nếu cậu ta gặp ấn đề gì thì cậu ta sẽ tự biết cách giải quyết nó. Thậm chí nếu có gặp khó khăn, đó là việc riêng của cậu ta, và ngay cả khi cậu ta cần giúp đỡ, đo là trách nhiệm cảu cậu ta khii yêu cầu điều đó. Làm thế nào mà cậu lúc nào cũng có thời gian để lo lắng cho người khác thế nhỉ? Cậu không thể chăm sóc chon gay chính bản thân mình nữa. ”
Grrrr! Nếu anh ta không phải là giám đốc!
“Dù sao, cậu ấy cũng là đồng nghiệp, như một thành viên trong gia đình vậy. Làm thế nào chú có thể không quan tâm như vậy? Cậu ta mới có hai mươi một tuổi, cậu ta biết cái gì chứ? Mọi người vẽ ra cái ranh giới ở tuổi hai mươi và nói, bạn vẫn còn là một đứa trẻ trước khi bạn có thể xoa bỏ cái ranh giới đó và thành người lớn khi bạn vượt qua nó sao? Mọi người phải phát triển dần dần. Chú là loại nào vậy giám đốc? Chú không có một chút yêu mến nào với nhân viên của mình hết. Làm thế nào tôi có thể làm việc với một giám đốc lạnh lung như vậy chứ? ”
“Sau đó cậu cũng bỏ việc ha.”
En Chan rít lên.
“Câu hãy ngậm miệng lại đi”
“Chỉ cần cho tôi địa chỉ của câu ấy thôi.”
“Im mồm. Cho cá ăn đi. ”
En Chan bĩu môi hờn dỗi siết chặt nắm đấm và đi cho cá ăn. Trên đường về hướng bể cá, nó nhìn về hướng cái những cái bình thủy tinh. Một ý tưởng hay ho nảy ra trong tâm trí nó. Nó nở nụ cười tinh quái và cười thầm với chính mình.
Buổi chiều đó.
“Tập hợp lại đây nào!”
Tsk tsk. Làm thế nào chúng ta cứ bị phân tán khắp nơi trong cái quán với cái diện tích ổ chuột này rồi lại phải tập mới hợp ?
En Chan nín cười và hướng về phía Han Kyul với cái nhìn trống rỗng. Hai khách hàng nữ ngồi cạnh cửa sổ quay đầu lại và nhìn họ như thể thắc mắc về cái gì đang diễn ra.
“Ai đã làm điều này?”
“Làm cái gì? Có vệc gì xảy ra sao? “En Chan ngây thơ hỏi. Ngay cả khi một ánh mắt dữ tợn chiếu thẳng vào khuôn mặt của nó, En Chan vẫn bướng bỉnh nhìn lại với thái độ vô tội.
“Cậu đã làm nó, phải không?”
“Làm cái gì? Tôi phải biết cái gì thì mới trả lời được chứ. ”
“Oh! Đó ….” Ngay lúc đó Sun Ki chỉ tay về mấy cái bình thủy tinh. Tám cái bình cắm đầy hoa dạ yên thảo hồng nở rực rỡ.
“Về cái đó hả?”
Ha Rim hít một hơi thật sâu. Cậu ta muốn bật cười, nhưng giám đốc vẫn ở đó với anh mắt nghi ngờ sắc như dao cạo. Ngay cả khi nhận ra sự nghi ngờ, nó vẫn không để tâm đến, vì vậy nó vẫn giả vờ như không biết.
“Cái gì? Tôi chả thấy bất cứ điều gì lạ cả. ”
“Những hòn đá trong mấy chiếc bình thủy tinh. Trắng trộn với đen. ”
Mọi người đều biết rằng nó là do mình En Chan làm mà thôi, nhưng không có ai tiết lộ nó ra. Chỉ có Han Kyul chiếu ánh mắt lạnh lùng vào En Chan như một hoàng tử băng giá.
“Sửa nó đi.”
“Tôi?” Nó giả vờ chùn bước trước ánh mắt độc ác đó, nhưng nó không bỏ cuộc dễ dàng như vậy. “Tôi nghĩ rằng nó như vậy là khá đẹp. Đá trắng và đá đen kết hợp với nhau như thế, theo cách nào đó thì khá là hài hòa đó chứ. Cậu không thấy thế sao, Ha Rim? ”
“Tôi…tôi không biết.”
“Tôi sẽ hoàn thành cuốn sách cà phê của mình ngay bây giờ.”
Mọi người nhanh chóng chánh xa khỏi cái vòng lửa cho đến khi chỉ còn En Chan và Han Kyul ở phía trước khu vườn nhỏ.
“Chú quan tâm quá nhiều đến cái gì vậy? Nó không giống như chú quân tâm một chút thông tin về nhân viên của mình. ”
“Ko En Chan, đến đây!”
“Tôi phải lau mấy bàn ở bên ngoài. Mấy đứa nhóc làm vương vãi vụn bẩn trên bàn. ”
En Chan cầm miếng rẻ chùi đi ra ngoài. Khi En Chan quay trở lại, Han Kyul phải đổ tất cả những hòn đá ra và phân loại lại chúng. Đúng là một căn bệnh. Các cái bình luôn ở cùng một vị trí, dãy bình không bao giờ bị xê dịch dù là nhỏ nhất, bàn và ghế cũng phải cách nhau chính xác 12 cm. Với điều này, Ha Rim và và Chan chỉ có một điều để nói:
Đúng là bản chất HanKyun.
Gần đến giờ ăn trưa, Han Kyul gọi En Chan và nói:
“Cậu vẫn thích lãng phí thời gian vào mấy cái trò trẻ em sao?”
Nó đã nghĩ thể nào anh ta chả quát mắng mình về cái vụ trộn mấy viên đá đó, nhưng những lời nói cuả anh ta hoàn toàn không như mong đợi.
“Cậu vẫn còn vướng rắc rối với thằng ăn cướp đó hả? Hay là tình trạng của cậu thực sự rất xấu? ”
“Chú đang nói cái gì cơ? Chú đang muốn nói là nếu tôi làm việc vào ban đêm hay là mưu đồ bất lương với thằng khốn ấy? ”
“Yea.”
“Ha. Cảm ơn vì đã rõ ràng như vậy. ”
En Chan đầy ngờ vực, hỏi với giọng thách thức,
“Và chuyện gì sẽ xảy ra với tôi? Chú định làm điều gì với nó nào? ”
Han Kyul chỉ đơn giản là nhìn chòng chọc vào nó. En Chan cảm thấy má của mình nóng bừng vì vậy nó ho một tiếng. Nó xoa xoa mặt mình và cười ngượng nghịu.
“Trẻ con, trẻ con. Mà cái thằng nhóc đó … cậu ta là người mà tôi muốn biết. ”
Ngay cả En Chan cũng phải thừa nhận rằng đó là một sắc thái khả nghi trong tình hình của mình. Nhưng đó là sự thật. Nói một cách trung thực, nó chỉ nghe tên của thằng nhóc đó một lần từ En Se, do đó, nó thậm chí không nhớ chính xác tên nữa. En Se thường gọi cậu ta là gã du côn ngu ngốc hoặc gã trường trung hcj kĩ thuật khờ dại.
“Tại sao chú lại hỏi lộn xộn thế? Chú không lo lắng rằng tôi vẫn giao du với cậu ta, phải không? Không có lý nào mà sajangnim của chúng ta có thể lo lắng cho tôi, phải không? Trái tim của anh ta là băng, băng tinh khiết. Thậm chí nếu một trong các nhân viên của anh ta có không đến và nghỉ luôn đi chăng nữa thì anh ta cũng chả them hỏi lý do …..”
“Thay quần áo đi.”
“Huh? Chưa đến giờ đóng của mà. ”
“Cậu muốn hỏi ý lịch của cậu ta phải không?”
En Chan mở tròn mắt, và tất cả các nhân viên khác đang nghe trong cuộc hội thoại của họ cũng tròn mắt theo. Họ nhìn nhau như thể muốn nói, Cái quái gì đang xảy ra với gã này vậy?
“Chú cũng đi sao?” En Chan lắp bắp.
“V-V-Vâng, chính xác,” Han Kyul nói bằng cái giọng chế nhạo, trong khi với tay lấy cái áo Jacket của mình. “Có vẻ như cậu sẽ còn lầm mấy cái trò ngu xuẩn với tôi về vấn đề đó trong một thời gian dài, thế nên tốt hơn là tôi sẽ ngu ngốc 1 lần bằng cách đi với cậu .”
“Đó quả thực là việc chú nên làm, do đó đừng có ra vẻ kẻ cả.”
“Ồ, cậu không muốn đi hả?”
“K-không, không! Chỉ cần đợi ở đây.Tôi sẽ quay lại ngay trong mười giây. ”
En Chan chút bỏ quần áo trong phong thay đồ và ngay lập tức cháy vào nhà vệ sinh, không chú ý rằng Han Kyul đang nhìn nó.
Sau khi nhanh chóng thay quần áo, nó vẫy tay chào mọi người rồi chui vào xe của Han Kyul. Nó gọi cho Nak Kyun trong suốt quãng đường, nhưng cậu ta không nhấc máy.
“Sajangnim, cho tôi mượn điện thoại một phút. Tôi nghĩ rằng chánh số của tôi. ”
“Cậu ta cũng không nhận cuộc gọi của tôi.”
“Chú gọi cho cậu ấy khi nào vậy?”
“Khi tôi phân loại mấy viên đá, được chưa?”
En Chan phá lên cười. Những hình ảnh thú vị của Han Kyul ngồi xổm trên sàn phân loại mấy viên đá đột nhiên xuất hiện lại trong đầu nó.
“Cậu sẽ rách miệng đấy, nếu cười như thế.”
En Chan cười như điên, đến khi nước mắt chảy xuống cả mắt nó. Nó thấy mình đang vỗ vỗ vào vai của Han Kyul.
“Điều đó buồn cười thế sao?”
“K-không phải là ….” nó cố kiềm chế để nói trong cái giọng hổn hển. “T-trước đây, cha của tôi …. chúng tôi đã sống trong một căn hộ ngay phía sau. Cha thường đấu vật với tôi trong phòng khách khi chúng tôi nhặt rổ đậu ở ngoài ban công.” Bây giờ En Chan có thế hít thở bình thường, nhưng giọng nói vẫn còn đầy hứng thú. Cái rổ đậu đổ đầy ra sân vườn, vì vậy chúng tôi đã bị mẹ quát mắng như điên, rồi cha và tôi đã kết thúc bằng việc phải nhặt đậu suốt buổi chiều. Tôi vẫn còn nhớ điề đó. ”
En Chan bắt đầu cảm thấy lạ, do đó nó im lặng. Khi En Chan lặng xuống, Han Kyul bật nhạc lên. Bài hát mà không có lời luôn luôn làm En Chan buồn ngủ. Nó tựa đầu vào của sổ, nhìn ánh đèn trôi qua, và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.