Đọc truyện Tiệm Cà Phê Hoàng Tử Số 1 – Chương 19: Lee Seon Mi – – phần 3 – 4
Võ đường bắt đầu vắng tanh từ tuần trước, cuối cùng thì nó cũng đóng cửa vào ngày hôm qua. Trong suốt buổi chia tay, Seung Kyung đã khóc, Tae Won cứ hỏi En Chan rằng bao giờ võ đường mở cửa trở lại, và kế hoạch sắp tới cảu nó là gì. Đó chỉ là một buổi chia tay nhỏ ở trường cấp 3 với võ sư. Trong đầu En Chan bây giờ cứ rối tung cả lên với cái cảm giác khi không còn làm ở cái võ đường này nữa, uống hết hai vại bia rồi ông ta trở về nhà.
“Chả có nơi nào trong cái thành phố quái quỷ này cho một người làm việc hay vui chơi. Khi bạn già, ít nhất bạn sẽ có tiền hoặc không một xu dính túi, vậy đừng già đi! ” Đó là lời tạm biệt cuối cùng của ông chủ võ đường.
Buổi sáng sau khi chia tay người mà nó coi như cha thật ảm đạm. Nó ăn sang và chuẩn bị sẵn sàng để đi làm thì nghe thấy tiếng hét thất thanh từ phòng ngủ của mẹ nó. Mẹ nó bắt đầu khi nó mở cửa ra vào.
“Mẹ!”
“Cái gì thế này? Sao vậy được? ”
“Cái gì vậy?”
En Chan hướng mắt về phía mẹ nó, đang ôm lấy chiếc khăn choàng cổ hình giọt nước.
“Trước đó mẹ không thấy nó nữa. Con mua lại nó phải không? Cái này này! ”
En Chan nhìn cuộc nổi loạn của mẹ nó mà quát lên.
“C-cái gì – mẹ mua nó khi nào vậy?!”
“Đây chỉ là … à, thì vào mùa xuân và … ”
“Ôi trời ơi! Con không tin được điều này! Mẹ đã hứa là không sử dụng thẻ rút tiền một lần nữa. Và bây giờ mẹ lại làm điều này. Hóa đơn đâu? Của hàng mà mẹ đã mua ở đâu? ”
“M-mẹ không mua cái, đó là-”
“Lại một món quà khác chứ gì? Con không bị lừa một lần nữa đâu. Con biết mẹ cho người bạn nòa lại mua cho mẹ mấy món đồ này đâu, vì vậy cho con biết sự thật đi. Mẹ mua nó ở đâu? ”
Mẹ nó đột ngột làm bộ mặt như thể bị xúc động mạnh. En Chan bắt đầu nghĩ có thể nó đã hơi quá nhưng ngay lập tức nó lấy lại lập trường. Nếu tha cho mẹ nó lần này, bà sẽ lại bắt đầu đi mua túi xách, giày dép và vật dụng trong nhà, rồi thì sẽ chẳng thể nào ngăn được bà cả. Nghĩ lại thì khi cha mất. Mẹ đã trở thành kẻ nghiện mua sắm từ nỗi cô đơn. Họ thậm chí không còn có đủ tiền để trả cho một phòng trọ mà bà thì vẫn đi mua sắm tất cả những thứ gì mà bà vừa mắt. Nếu không phải vì ông bác từ khi định cư ở Canada, mọi thứ đã trở nên tồi tệ. Bây giờ thì ông bác đang bệnh và ở lại Canada, thế là chả còn ai để mà xin xỏ cả.
“Không phải là con đã quá đán với mẹ sao? Làm sao con có thể đối xử với mẹ đẻ của mình như thế được? ”
“Thậm chí nếu con có quá đáng, nó cũng chả thể giúp được gì. Ai là người có thể trả hết các khoản nợ của chúng ta hơn con đây? Nếu mẹ đã đi mua này, ít nhất mẹ không thẻ hỏi con trước sao. Làm thế nào mẹ có thể làm được điều này khi mẹ biết được võ đường đã đóng cửa và bây giờ là thời điểm khó khăn? Con là cái gì, người lao động khổ sai cảu cái gia đình này chắc? ”
En Chan cảm thấy tiếng nức nở, vì vậy nó hít một hơi thật sâu.
“Đưa thẻ đây. Mẹ làm cái mới khi nào vậy? ”
“Chú Ku đã mua cho mẹ, “En Se ra khỏi phòng tắm và nói. “Chú ý đã mang nó cho mẹ hôm qua. Chị thậm chí không biết, vì vậy đừng có phản ứng dữ dội thế chứ. ”
“Cái gì? Chú Ku? Cái ông hàng thịt ý hả? ”
“Yea, chị thật xấu xa. Chị thấy vui lắm hả mà giận dữ với mẹ vào buổi sáng sớm như vậy? Bây giờ chị đang làm tiền, chị nghĩ rằng chị là cứt, huh? Chị thậm chí không coi mẹ và em gái mình ra gì nữa, phải không? Chúa ơi ai đã chết và tạo ra chị? Tôi không thể chịu đựng sự bẩn thỉu và rẻ tiền của chị. ”
En Chan thấy cổ họng mình lạnh buốt còn mặt lại nóng bừng. En Chan nhìn mẹ bối rối.
“M-mẹ …”
Nó cảm thấy giằng xé khi mẹ nó phhanr ứng lại bằng cách chuyển qua bên cạnh nó.
“Mẹ, Con xin lỗi. Con xin lỗi. Đừng giận, huh? Ôi, sao con lại làm điều đó? Chắc con ăn sáng chưa đủ. Ý con là con đã ăn quá nhiều. Có lẽ là chứng khó tiêu. Yea, nó có thể chứng khó tiêu . Mẹ biết con không mấy khi bị như vậy nhưng khi bị là con lại điên lên và nói năng lung tung. Mẹ biết mà, phải không Mommy? Huh? ”
“Tsk tsk. Hey, cho em ít tiền đi. Em phải đi mua tài liệu học. ”
Ngay khi En Se rời đi, En Chan tiếp tục mà làm lành của nó.
“Hey, Mom, con có ý này-sao mẹ không đánh con? Huh? Con đáng bị như vậy ma. Ở đây. Đánh con một cái đi, ha? ”
“Làm sao mẹ có thể đánh con chứ … Mẹ chả muốn đánh lên chỗ nào của con cả. ”
Whew. Cuối cùng, mẹ không tức giận nữa.
“Có rất nhiều nơi mẹ có thể đánh mà. Ẹm có thể đánh vào bụng, hay mông của con, mẹ có thể đánh vào sườn con, có nhiều nơi để đánh mà-”
Mẹ nó đột ngột đứng lên, vỗ nhẹ vào chân En Chan.
“Nếu con còn nói con là kẻ khổ sai một lần nữa, mẹ thực sự ….”
En Chan nhanh chóng ôm ghì lấy mẹ và nũng nịu.
“Ok, ok. Con sẽ không bao giờ làm điều đó một lần nữa. Nếu con làm điều đó một lần nữa, con sẽ không là Ko En Chan, mà là Low En Chan. Đừng giận, Mommy. Đừng giận. ”
Cuối cùng thì En Chan cũng làm mẹ cười, nhưng có cái gì đó hơi thất vọng khi rời khỏi nhà. Tại sao chú Ku bán thịt lại mua cho mẹ nó một món quà đắt tiền như thế? Chú ý đã bao giờ muốn hỏi xem mình thích cái gì hay đại loại như vậy chưa nhỉ?
Đó là một ngày ấm áp đáng được nghi nhận nhất trong 30 năm. Thời tiết đẹp như mùa hè, mà không phải là mùa xuân, đã đến. Mặt trời, gió, các loài hoa, tất cả mọi thứ thật đẹp – nhưng chả có gì để làm cả. Chú Hong, trong nhà bếp, Ha Rim ngồi dưới cái ô bên ngoài cửa hàng, Sun Ki trên chiếc ghế xa nơi góc phòng, tất cả mọi người đều n.g.ủ.g.à.n.g.ủ.g.ậ.t!
“Hey, Nak Kyun.”
“Yes?”
“lần cuối cùng chúng ta có khách hàng là khi nào nhỉ?”
“Cách đây mười bốn giờ.”
“Ah. Tôi thấy rồi. ”
Đứng nơi cửa ra vào, En Chan cười khúc khích khi thấy Ha Rim bị đánh thức bởi tiếng còi ô tô. Ha Rim ngoạc cái miệng ra ngáp vừa tiến lại phía nó.
“Em cảm thấy cả cơ thể nặng nề. Không có chỗ nào là không đau. ”
En Chan, cảnh giác phía sau mình, nó nói với cái giọng trầm trầm
“Không phải cậu đang nhớ căn phòng với chiếc giường ấm áp, thoải mái và êm ái đấy chứ? Không phải tất cả mọi người đều là những kẻ lang thang đâu. Về nhà đi. ”
“Tại sao không thể là những cái sofa mềm mại nhỉ? Cái quái gì với mấy cái ghế gỗ, huh? Mẹ kiếp. Oh trời, em cảm thấy như đi vào phòng tắm hơi vậy. ”
“Cậu suốt ngày nói về nhà tắm hơi. Cậu kêu ca như một người đàn ông ở độ tuổi trung niên vậy. ”
“Hey, hyung. Làm một ván bóng rổ đi? ”
“Tại sao lại chuyển qua bóng rổ nhanh vậy?”
“Có một cái sân ở ngay đây. Hay chơi trong 30 phút thôi. Chúng ta có thể đnahs thức bản thân mình và bữa trưa sẽ ngon miệng hơn. Vâng, tuy nhiên, em hiểu là anh lúc nào cũng cảm thấy ngon miệng cả, huh, hyung? Anh nghĩ sao? ”
“Đây là giờ làm việc … Điều gì xảy ra nếu giám đốc đến? ”
“Chúng ta có thể nói rằng chúng ta đã đi thăm dò thị trường.”
“Được không vậy?”
En Chan cảm thấy khá nặng nề, không phải vì cái vụ đã nó đã nói những lời thật khủng khiếp với mẹ vào buổi sáng.
“Cậu nghĩ mọi việc sẽ ổn chứ nếu chúng ta để lại chú Hong ở đây?”
“Vâng, hoặc Sun Ki hyung hoặc Nak Kyun ở lại phía sau, kể từ khi anh không còn là đối thủ của em.”
En Chan ngẩng lên, phóng ánh mắt hình viên đạn vào Ha Rim.
“Tại sao lại không?”
“Hãy nghĩ về sự khác biệt về cơ bắp của chúng ta. Anh trông nhõa nhoẹt, hyung. Anh không làm việc ở ngoài phải không? ”
“Cậu muôn cái gì, huh? Trên thực tế, tôi. .. quên nó đi. Chiến thắng không đến từ lời nói. Hãy đặt cược nó đi. ”
“Cái gì? Thực sao? ”
“Yea. Hãy đặt cược là bữa ăn trưa. ”
“Ôi trời, Anh và thức ăn của anh. Bia và karaoke. ”
“Tốt thôi.”
Và như vậy En Chan mơ hồ với lòng kiêu hãnh của mình để đi chơi bóng rổ cùng Ha Rim. Khi họ đến sân, một số nam sinh viên vừa mới kết thục cuộc chơi chuẩn bị quay về. En Chan mượn bóng của họ và bắt đầu cuộc đấu một chọi một với Hà Rim. En Chan chơi bóng rổ đủ tốt để được chọn làm đại diện cho trường trung học cơ sở. Tất nhiên, đó là với những cô gái.
“Hey, anh cũng có một số kỹ năng đấy nhỉ.”
“Này thằng nhóc hỗn xược, cậu đang đùa hyung cảu mình đấy à? Chuẩn bị để trả tiền đi. ”
En Chan cúi thấp người xuống vượt qua sự phòng thủ của Ha Rim. Hà Rim vươn đôi chân dài của mình chạy cắt ngang sân bóng. Trước khi nó kịp nhận ra, thằng nhóc thì thầm và làm một cú nhẩy ngắn! Thực sự là thàng nhóc này nhanh thật, En Chan nghĩ. Ngay sau đó, một xe gắn máy tiếp cận sân bóng. En Chan đang chuẩn bị cho một cú ném, quay lại nhìn cái xe gắn máy.
“Cái gì? Lại thằng nhóc này. ”
Một tiếng ném mạnh xuống đất. Mỗi lần nó muốn quên cái gã này đi thì y như rằng hắn lại xuất hiện.
Huh. Mình đến phải cho cái con quạ này một trận mất thôi.
“Hey, thật tốt là mày ở đây. Mày, vào đội của tao. ”
“Hyung, đó là không công bằng.”
“Tôi già rồi. Tôi sẽ ngồi xuống và nghỉ một chút, vì vậy cậu chơi với thằng bé kia đi, “En Chan nói trước lời phản đối của Ha Rim trước khi vỗ vỗ vào cánh tay ném.
“Hey. Nhóc. Mày chơi bóng à? Người đại diện của tao sẽ chơi với mày thế nên làm cho tốt vào đó. Tao đã có một đặt cược vào trò chơi này. Được chứ hả? ”
“Ai nói rằng tao ở đây để chơi bóng rổ?! Thời điểm này, đi giải quyết vụ đó đi, nắm đấm với nắm đấm, thằng chó ạ! ”
“Chả có chó chiếc gì hết. Nếu mày không chơi bóng, tao sẽ không đánh nhau với mày đâu. ”
“Cái gì, mẹ kiếp!”
En Chan đẩy tất cả sự tức giận trong nó qua những ngón tay.
“Tao nghe nói là mày không còn để ý đến En Se nữa, tao nghe nói mày có bạn gái mới, tao có nghe lầm không?”
“Đ-điều đó chả lên quan gì đến En Se cả.”
“Thế thì sao tao lại phải đánh nhau với mày, huh? Không nói nữa, mày thua tao hai lần rồi còn gì. Nếu mày muốn đánh nhau với nhà vô địch cách duy nhất là chứng minh giá trị của mình mà thôi. Kiểu như là phí dịch vụ người chơi ý. Đồng ý không? ”
Nó kéo mạnh cánh tay của thằng nhóc và ném quả bóng rổ cho.
“Chú ý, mày không thể thua, được chứ hả? Đây là là trận đấu danh dự của những người đàn ông với nhau. Vượt qua thằng nhóc tóc vàng kia, ok? ”
Nó đẩy thằng nhóc đó ra và bỏ đi ra ngoài khi đột nhiên có cái gì đập vào đầu nó.
“Ow!”
Thằng chó chết nào vậy! Nó không nói được câu gì, quay vòng vòng hòng tìm xem kẻ nào vừa mới đánh nó. Giám đốc đứng đó. Vẫn như thường lệ, trông anh thật tuyệt. Quần Tây màu đen, áo sơ mi màu đen, và chiếc áo khoác màu xám. Anh ta không mang cà vạt, và ba nút áo sơ mi trên cùng để mở.
“Đứng là phong cách Han Kyun.”
“Cậu đang nói cái quái gì vậy, thằng ngốc kia! Hey nhóc, nếu cậu muốn trở thành một kẻ ngu ngốc, thì cậu nên làm nó một mình thôi chứ. Sao cậu còn kéo Ha Rim vào chơi bóng cùng vậy hả?! ”
“Đã là vì không có khách hàng nào cả, và …”
“Nếu không có bất kỳ khách hàng nào, cậu cũng không nên bỏ ra ngoài và kéo người khác theo chứ. Cậu đang đi quá xa rồi đây, nhóc, quá quá xa rồi.”
“Hey, thôi nào, đừng như thế chứ. Sao chú không tham gia trò chơi này với chúng tôi? ”
“Cái gì? Cậu là cái quái gì hả-đừng có cười với tôi, nhóc. ”
“Chỉ cần 30 phút thôi. Nếu chú chơi, tôi sẽ đứng bên cạnh đường và hở nụ cười chết người trong khi nhảy múa như một kẻ ngốc. ”
“Cái gì? Nhảy như một thằng ngốc bên lề đường à? Ha. Nghe hay đấy. Cậu hứa chứ hả? ”
“Vâng, tất cả. Kẻ thua cuộc phải làm. Ok? ”
“Ok. Cậu chết rồi. ”
Han Kyul sắn tay áo lên. Tại sao đàn ông lại đơn giản thế không biết?
“Ai ném?”
“Anh ta là đồng đội với En Chan. Anh và em là một đội nhé, sajangnim. ”
Han Kyul nhíu đôi mắt nâu lại vùa bắt đầu ném quả bóng xuống vạch giữa mặt sân. En Chan cảm thấy như bị xúc phạm và rồi nó bắt lấy quả bóng và bắt đầu di chuyển.
“Trò chơi đã bắt đầu!”
Cái trí nhớ đơn giảm cảu Han Kyul đã quên về tên cướp và tập trung vào trò chơi. Còn cậu bé ăn cướp cúng quên vụ tranh chấp tay đôi và tập trung vào trò chơi. Trò chơi đã đi qua trên 30 phút, và En Chan đổ mồ hôi, ngay cả cho đến khi cái áo trong của nó cũng ướt nhoẹt. Tôi đoán là đã đến lúc mình phải ăn ít canh thịt chó thôi. Ôi trời, tất cả cái món canh trước đó đã chảy ra hết khỏi người tôi rồi!
En Chan rơi phịch xuống sàn, kiệt sức. Thở rời rạc, nó la hét, cáu tiết,
“Aaaarggggh!!!”
Làm sao mà vụ này có thể xảy ra chứ?! Nó! Thua!
“Ha, ha, cậu phải nhảy đấy,” Han Kyul nói, trong hơi thở nông của mình.
“Earragggh!!”
Nó nằm thượt trên mặt đất, tay và chân giang rộng. Ngay sau đó nó nghe âm thanh của xe gắn máy. En Chan, quay người lại, nhìn theo cái thằng mất dậy đang đi xa dần.
“Hey! Mày bỏ trốn à?! ”
Chơi hay lắm. Hẹn gặp lại sau. Điều đó khó nói thế sao? Làm thế thì tổn thương long tự trọng của cậu ta chắc? Mà thằng nhóc này càng ngày càng dễ thương, ey?
“Ya! Ya! ”
Giám đốc đối mặt với nó. Nó nao núng trước cái kiểu phản ứng cảu anh ta.
“Cái thằng lưu manh đó! Có phải cái thằng lưu manh đó không vậy?! ”
Uh oh.
“A-ai? Tôi không biết chú đang nói về cái gì – ohhh-hey! Ha Rim! Cậu có đi rửa ráy không vậy? Đi cùng đi. ”
En Chan nhảy dựng và chạy như bay. Nó vượt qua Ha Rim và đến vòi nước ở phía trước của cậu ta. Cô mở vòi và để cho nước xối vào đầu mình.
“Có chuyện gì với sajangnim vậy?” Ha Rim hỏi, vừa nhìn giám đốc dò xét. En Chan chỉ có thể nhìn thấy anh ta qua chân mình, lẩm bẩm cầu nguyện.
Chúa kính yêu, xin hãy dội xuống một trận mưa thuốc độc dành cho sự quên lãng. Làm ơn xóa khuôn mặt cảu thằng lưu manh trong đầu giám đốc của con đi. Làm ơn.
Sau khi bước tới chỗ En Chan, Han Kyul bật nước và rửa mặt. Khi anh thấy rằng En Chanđang cúi đầu mình xuống, không di chuyển, anh chỉ đơn giản nói rằng,
“Thôi đi. Cậu sẽ bị cảm lạnh đó. ”
Nó rửa mặt và vắt mái tóc của mình. Nước chảy xuống, ướt nhoẹt cả áo ngoài của nó.
Oh mẹ nó! Mình không thể làm quần áo ướt được!
Sau khi được nhận vào làm ở cửa hàng, nó bắt đầu cuốn ngực bằng một dải băng lớn, như là một sự đề phòng, nhưng nếu cô ấy đã ướt áo sơ mi, thậm chí điều đó chắc chắn sẽ lộ ra. En Chan không biết những gì khác để che dấu, nên nó chỉ iết cúi đầu xuống cái bồ rửa, nước cứ thế chảy xuống. Ngay sau đó, một cái khăn tay xuất hiện trước mặt nó.
“Nếu cậu không thể lau được, sao còn gôi đầu làm gì? Cậu luôn làm trước nghĩ sau phải không vậy? Cậu đúng là cái đồ đầu rỗng. Cậu muốn được gọi là không có não, thêm vào đó là được gọi là kẻ ăn bám nữa hả? ”
Các tay là cách quá nhỏ, không thể, ngay cả suy nghĩ về cô ấy sấy tóc off với nó, nhưng ngay cả như vậy, cô ấy đã đụng vô cùng. Cô đã sử dụng để lau tay tắt một số các nước và các stood up. Em nghe nói Ha Rim snickering từ phía cô ấy.
“Ooh, trông anh ấy quyến rũ hơn ngay cả khi đang ướt! Rất Enchan.” Em sẽ phải thêm điều này vào. Một người đàn ông lộ đủ vẻ quyến rũ có thể làm tan chảy những người đàn ông khác. ”
“Ya! I-m đi! Lỗi cảu ai mà cậu còn nghĩ ra cái đó hả? ”
“Aw trời, nếu anh đang cố đổ lỗi cho nó, anh cũng không nên làm như thế chứ. Sajangnim, em rất xin lỗi. Chơi bóng rổ đã được ý tưởng của em. Nhưng hey, nhưng mà đây là lần đầu tiên anh di chuyển vòng vòng như vậy trong một khoảng thời gian dài phải không? Wow, anh có kĩ thuật hay quá! Đặc biệt là những người hỗ trợ là tốt nhất. Em đã cúi xuống cho anh. ”
“Đi thôi. Chúng ta còn phải xem một màn nhảy múa nữa chứ”.
Trước khi đi, Han Kyul đưa tay của mình ra về hướng En Chan. Trong khoảnh khắc đó, tay anh chạm vào cằm nó trước khi rơi xuống. Đó là hành động nhằm lau đi lau những giọt nước, nhưng có cái gì là lạ. En Chan ngừng lại một giây, tay nó vẫn còn giữ chiếc khăn tay trên tóc của mình.
Tại sao anh ta lại lau nó? Đó là cằm của mình. Nhưng trái tim mình, trái tim mình đang đập loạn xạ. Nó vẫn chạy tốt trong suốt 24 năm qua, nhưng mình chưa bao giờ nghe thấy âm thanh này trước đây. Nó có thể nghe những âm thanh vọng qua tai mình.
Thump thump, thump thump, thump thump, thump thump