Tiệm Cà Phê Hoàng Tử Số 1

Chương 15Lee Seon Mi - - phần 2


Đọc truyện Tiệm Cà Phê Hoàng Tử Số 1 – Chương 15: Lee Seon Mi – – phần 2

Han Kyul nnaang cái cốc lên nhận một ly soju. Một bầu không khí vui vẻ xoay quanh cái cốc. Sun Ki không ăn nhiều thịt, nhưng không bao giờ từ chối rượu, và Ha Rim mặt đỏ gay chỉ sau 2 chén, làm cho màu tóc của cậu ta càng vàng hơn. Nak Kyun là uống có vẻ ổn nhất làm anh ta trông có vẻ người lớn.
“Ahjussi, chú đã lấy vợ rồi phải không?”
“Với hai con.”
Ha Rim, uồng hêt chén thứ ba, đã trở thành kẻ nói nhiều và cuời lắm. Cậu bé có vẻ rất dễ thương và thân thiện bên cạnh anh.
“Sajangnim có lẽ chưa lập gia đình. Anh có một bạn gái chưa? ”
“Sao, Cậu muốn giới thiệu cho tôi chắc?”
“Haha. Một người như anh, có lẽ phải có hàng tá những em xinh tươi vây quanh anh, đúng không? ”
“Tôi không giữ những cô bạn gái. Tôi thể thậm chí không nuôi vật nuôi, tôi làm thế nào để giữ một phụ nữ? ”
Ngay lúc đó, cái giộng ầm ầm của Ko En Chan vang lên,
“Ahjumma! Chú có thể thay chảo này không? Và ba thêm phần sườn heo nữa! Và kimchee! ”
Sau khi chảo đã được đổi và thịt đang được nướng, En Chan húp nước kimchee. Han Kyul chưa bao giờ thấy bất cứ ai ăn ngon lành đến thế.
“Hey, cậu không ăn được đâu?”
“Cái này ý hả? Nó vừa rơi xuống bàn. ”
“Không sao, đưa nó cho tôi.”
Nó ăn cả thịt rơi, ngay lúc đó, một cái nhìn ranh mãnh trên mặt của Ha Rim.
“Oops!” Cậu vứt một mảnh thịt xuống sàn nhà. “Oh, thật xấu hổ. Tốt hơn là vứt nó đi. ”
En Chan bỏ đũa xuống.
“Hey, sao lại ném nó đi. Đưa nó đây. Không sao nếu tôi nướng lại nó. ”
Ha Rim cười thầm và đưa miếng thịt trở lại. Và sau đó với một nụ cười làm tan chảy không ít cô gái, cậu ta thì thầm,
“Anh thấy phải không, sajangnim? Hyung này có thể ăn được bất cứ cái gì miễn là nó không bẩn. Chiều này, chúng tôi đặt mua jja Jang myun, Sun Ki bỏ lại một ít, phải không? Và cậu ta đã vét sach sẽ nược sốt trong cái bát. Tôi chưa bao giờ thấy bất cứ ai có thể trạng tốt như vậy. ”

Tất cả mọi người nhìn En Chan và thắc mắc khi chú Hong nói,
“Nó là thằng nhóc duy nhất sống sót trong lần cả lớp nó đi cắp trại. Chúng đã ăn một số laoij hải sản ôi, và thằng nhóc huyền thoại chả làm sao trong khi bạn bè nó thì vào viện vì thực phẩm nhiễm độc đang ngồi kia. Bạn bè của nó thì rên rỉ trên giường trong bệnh viện, thì nó lại đang ngồi trộng tất cả mọi thứ lên với cơm và ăn chúng một cách ngon lành. ”
Mọi người đều lắc đầu. Han Kyul nói thầm với Hà Rim đang cười thich trí,
“Hey, hãy trông chừng cậu ta cẩn thận. Hãy chắc chắn rằng hắn sẽ không ăn những cái tách cà phê hay cái gì khác. ”
Ha Rim phụt cười, và thậm chí cả Nak Kyun cũng phải bật cười, nhưng Sun Ki mặt nghệt ra với chai soju đã rỗng. Đó là một phần hấp dẫn của cậu ta, và đấy là một trong những lý do tại sao anh chọn Sun Ki. Cậu ta không nói nhiều, nhưng không khó gần, cậu ấy ít cười nhưng không có vẻ lạnh lùng, và dù bất cứ khi nào bạn nhìn thấy cậu ta cũng thật khó đoán bên trong con người ấy. Han Kyul biết ngay lúc nhìn thấy Sun Ki rằng đây là một người đàn ông hấp dẫn.
Trong trạng thái say say phê phê, Ha Rim bắt đầu xờ xẩm Mr Hong.
“Hey hey, có chuyện gì vậy nhóc? Hey, cậu đã uống bao nhiêu rồi thế? ”
“Heh, ahjussi.”
Một phát tát!
Tất cả mọi người sốc và kinh hoàng.
“Cái thằng thoái hóa ngu xuẩn! Mày nghĩ đây là đâu mà giám đặt môi vào, huh? Ya! ”
Trong khi Mr Hong điên tiết chùi má mình, tất cả những người khác tiếp tục theo dõi hành động của Ha Rim, và sốc. Ha Rim, không ngượng ngùng, mỉm cười chuyển sang bên cạnh. Cứ như thể cậu ta cảm thấy Nak Kyun không phải là người ăn cùng mình, cậu lao vào Sun Ki. Sun Ki ra sức đẩy Ha Rim ra nhưng vô ích. Ha Rim giữ chặt đầu của Sun Ki và hôn lên má. Cậu ta lại chuyển sang mục tiêu kế tiếp của mình.
“Chết tiệt, tập cho trẻ con thói quen uống rượu thực sự là không lành mạnh, phải không? Tôi cá là cậu ta có một mớ rắc rối với lũ con gái. ”
“Cậu ta không cho họ vào rắc rối, cậu ta cho mình vào rắc rối thì đúng hơn. Cậu ta luôn có những rắc rối nghiêm trọng của riêng mình. ”
En Chan quá bận rộn nướng thịt để chú ý đến những gì xảy ra bên cạnh nó. Khi nó thấy Ha Rim lại gần. Han Kyul nhìn khuôn mặt trắng sữa của En Chan. Cả hai má ửng hồng vì hơi nóng của lửa và cả vì rượu. Vì một vài lý do, Han Kyul cảm thấy bực mình. Anh muốn đẩy cái đầu của Ha Rim ra khi cậu ta tiến gần về phía En Chan.
“Mrmgmm hyung ….”
“Hmm?” Khoảnh khắc En Chan quay đầu lại, Ha Rim đặt môi cậu ta vào và.
“Ewp!” Môi họ chạm vào nhau. Tất cả mọi người cứng đơ vì shock, và thậm chí cả Ha Rim cũng mở mắt to hết cỡ. Han Kyul muốn đập vào đầu cậu ta. Vì một số lý do gây phiền nhiễu, anh cảm thấy tức giận. Anh không muốn nhìn thấy hai người họ nói chuyện với nhau. Trong đầu anh vang lên:, hey, điều này là không đúng, nhưng trái tim anh thì lại nói: Đôi môi ấy là của tôi! Một cảm giác vô cùng tức giận.
“Ya! Cậu! “En Chan tức giận hét lên khi Ha Rim lùi lại phía sau. En Chan tát thẳng vào mặt Ha Rim.

“O-ow …”
“Cậu nghĩ đó là nơi quái nào mà giám đặt đôi môi quái vật ấy vào hả, đồ biến thái! Nếu cậu đang say thì cậu đã say quá rồi đấy! ”
“Chan-ah?”
“Cái gì!”
“Thịt cháy.”
Với rằng mọi thứ lại tiếp tục. En Chan, người vừa mới hét to đến nỗi mọi người trong quán ăn phải quay lại nhìn, lại thản nhiên ngồi xuống lật thịt như chưa có chuyện gì xảy ra. Han Kyul thấy mất ngon.
Lúc Han Kul đãn mọi người rời quán thì đã mười giờ tối. Anh đi cạnh Mr Hong, nhìn bốn người họ thong thả đi tới. Ko En Chan, hoàn thành bữa ăn với bao nhiêu cơm và mỳ, Jin Ha Rim, trông vô tư lự, ngay cả sau khi bị đánh, Kwon Nak Kyun, đã thư gian đôi chút, bắt đầu đáp lại cuộc nói chuyện, và No Sun Ki, vẫn giữ sự im lặng đầy tinh tế của mình khiến bao nhiêu phụ nứ trong cái nhà hàng đó phải thèm thuồng. Tất cả bốn đã có phân biệt như vậy nhân rằng trong tương lai người lo lắng. Ban đầu, anh nghĩ mở cái tiệm cà phê như cái lỗ mũi này là một phần của chiếc bánh …
Han Kyul đã mở một bữa tiệc cà phê. Anh bắt mọi người thử sáu laoij cà phê khác nhau.
“Các cậu thử cà phê tôi pha chiều này rồi phải không? Hương vị sao? ”
“Oh, cái đó. En Chan hyung uống bốn ly lận. Anh ấy nói rằng hình như chưa đủ độ. ”
Ha Rim tránh phải trả lời, vừa cười thầm vừa xoa xoa cái dạ dày của cậu ta. Nak Kyun, người cho anh cái nhìn thiếu thiện cảm, nói,
“Tôi chưa bao giờ nếm thử nó trước đó.”
“Và?”
“Loại thì … mạnh, loại lại cho người ta cảm giác hổ lốn, và một loại làm lưỡi tôi liệt luôn. ”
“Còn cậu, Sun Ki? Cậu đã thử trước đó chưa? ”
“Có.”
“So sánh thấy hương vị thế nào?”
“Tôi không chắc. Nhưng … ”
“Nhưng?”

“Khẩu vị của tôi hơi nặng ….”
“Vì vậy, nó không phù hợp?”
“Well, không hẳn, nhưng tôi thích cái gì đó nguyên chất hơn, đặc trưng hơn.”
“Tại sao anh muốn biết những điều đó, sajangnim? Anh bảo tôi nói về việc thử cà phê, và tôi thử vì anh nói là phải thử, nhưng mấu chốt của công việc bán thời gian này là gì vậy? Nó không phải là đủ để làm cho một người hiểu cà phê? Tôi chắc chắn Mr Coffê ở đây sẽ chăm sóc nó. Đúng không, ahjussi? “Ha Rim dí sát mặt mình vào Mr Hong.
“Hey hey, cậu làm tôi muốn bệnh đấy. Thôi đi. ”
“Yo, Tae Kwon Do, cậu thì sao?” En Chan, đang khuấy lớp bọt trong cốc caramel macchiato, ngẩng đầu lên. Mắt của nó mở to, như một con nòng nọc.
“C-cái gì?”
“Espresso thế nào?”
“Oh, cái đó … Nó đắng … ”
“Cậu uống bốn cốc liền và chỉ nói được có thế thôi hả?”
“Nó cũng quá mạnh, … và … oh! Tôi không ngủ được. ”
“Cái gì?”
“Thường thí sau bữa trưa, toi rất buồn ngủ, nhưng khi uống cái đó thì tôi không thể ngủ được. Có phải chú cho chất gì vào đó để giữ cho mắt chú mở đứng không? ”
“Thế ra mắt cậu mở là lỗi của tôi à?”
“Mắt mở là lỗi của tôi? Tại sao tôi phải mở mắt lại là lỗi của tôi được? Nếu bất cứ điều gì, ông Gàn dở-ý tôi là, sajangnim, người làm chú mở mắt lại là lỗi của chú chắc. ”
“Cậu nói cái gì? Tôi làm sai sao? “Han Kyul, đang cố cãi, trông En Chan – hai mắt đầy vẻ tức giận. Thấy En Chan như muốn nổi điên, bốn người còn lại tò mò ngó Han Kyul. Đôi mắt nâu của anh trừng trừng nhìn En Chan đầy phán xét. Anh chợt nghĩ về cái vụ Valentines Day. Thằng nhóc này định lập kế hoạch nói cái quái gì đây? Nó không định nói cái vụ đó ở đây đấy chứ? “Nếu cậu mà nói bất cứ cái gì linh tinh, cậu sẽ chết chắc chết.”
“Man, chú nói: cậu sẽ chết là có ý gì. Nên nhớ tôi người làm bán thời gian, tôi có quyền mà, phải không? Nếu chú vẫn tiếp tục nói chuyện theo cách đó ….”
“Cái gì? Cậu vẫn tiếp tục khiêu chiến đấy hả nhóc? ”
“Wow! Nghiêm trọng đây! Tôi khiêu chiến sao? Hey, ai nghĩ tôi khiêu chiến thì giơ tay lên coi! Không ai? Không ai? Nhìn đi! Chú nghĩ chú là giám đốc thì tức là chú là Chúa chắc? Chú nghĩ nó cho chú quyền coi thuuwongf người làm bán thời gian? Huh? ”
“Ya, thôi đi, Ko En Chan,” chú Hong nói đầy vẻ van nài khi mắt nó đầy vẻ thích thú.
“Hey, ajuhssi, mọi thứ sẽ tốt thôi, cho nên đừng nói như thế. Xem người ta đánh nhau là trò giải trí hay nhất trên thế giới đấy. ”
“Này nhóc! Cậu nên dừng lại đi! ”

“Nên nói rằng: vẽ tranh và đánh lộn cần được đánh giá từ một góc độ.”
Thấy ngay cả Nak Kyun bắt đầu cười, Han Kyul không nói nữa. Nếu anh cứ tiếp tục bị cuốn vào cái nhịp độ của En Chan, thì chỉ là vấn đề thời gian trước khi anh đánh mất hình ảnh của mình. Chỉ cần nói chuyện với thàng nhóc này là anh lại điên lên. Anh sẽ bỏ qua cho câu ta.
Han Kyul nhấp một ngụm cốc cafe au lait của mình và bắt đầu lên tiếng,
“Sẽ tốt hơn cho chú khi học thêm đấy, chú Hong. Với kiến thức của tôi, cơ sở đào tạo chuyên môn cho barista (người pha cà phê) gần nhất là ở Shin Sa Dong. Nếu chú còn có ý định tiếp tục bán cà phê, tốt hơn là nên có một cái bằng. Thực sự mà nói, cà phê của chú chỉ ở trình độ thấp thôi. ”
Mr Hong đỏ mặt và cười đầy vụng về.
“Nó không phải trình độ thấp. Nó từng rất phổ biến vào khoảng …. 10 năm trước, các cô gái trươgnf nữ sinh đã đứng xếp hàng để uống cà phê tôi pha. Trước đây tôi chưa nói sao? Oh, được rồi, Channy, cậu biết mà, phải không? Tôi đã nói với cậu tôi gặp vợ tôi như thế nào. ”
“Có. Mà Barista là cái gì? ”
“C-chú không chắc. Chú chưa bao giờ nghe từ đó. ”
Không thể tin được. Một người đàn ông kinh doanh cà phê hơn mười năm rồi mà không biết “barista” là cái gì. Ông đã không học ở tất cả, eh? Đó là lý do tại sao không có tốc độ tăng trưởng.
“Tìm cái đó ở đây này. Đây là những cuốn sách nói về cái đó. ”
Mặt chú Hong đanh lại cùng với sự bối rối, nhưng Han Kyul giả vờ không thấy. Dù sao, anh sẽ không gặp những con người này trong ba tháng nữa. Thậm chí nếu có gặp lại, Han Kyul cũng không phải kiểu người có tâm trạng để nói chuyện thân mật được.
“Sau ba tháng kể từ bây giờ, doanh số bán hàng sẽ tăng 300%. Tôi sẽ làm điều đó xảy ra, thế nên chú có thể chuyển đến đây, chú Hong. Miễn là chúng ta không có một bãi chiến trường ở trước mặt, chú có thể mang mọi người đến đây”
“Ý anh là gì? Anh chỉ ở đây ba tháng? ”
Với câu hỏi của Nak Kyun, tất cả mọi người nhìn Han Kyul không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Han Kyul làm bộ mặt đầy tự mãn và gật đầu.
“Tại sao?”
Han Kyul quay lại phía En Chan, người đang trừng trừng nhìn anh. Ánh nhìn của nó đầy trách móc. Đây là lúc nào? Vấn đề của thằng nhóc này là cái quái gì nhỉ?
“Tôi đã cược với một số người,” Han Kyul nói, nhìn thẳng vào mắt En Chan. “Tôi nói rằng: Tôi muốn tăng doanh số bán hàng 300% trong ba tháng. Tôi làm điều đó vì là cách duy nhất để tôi có một chút bình yên và tĩnh lặng cho riêng mình. Đó là lý do tại sao tôi chọn các cậu. Không phải lo lắng đâu, tuy nhiên, ông Hong, nếu doanh thu tăng 300%, tôi sẽ bán cho chú bằng giá tôi mua. ”
“Cái gì? Làm sao chú có thể nói như thế được! ” En Chan hét lên. “Cái quái gì mà chú nghĩ mình có thể tăng doanh số bán hàng lên 300%! Hoàn toàn ngu xuẩn! ”
“Cái gì? Này đồ ăn bám, cậu có nhiều chuyện để nói quá hả?! ”
“Ya! Ko En Chan, có chuyện gì với cậu vậy! ”
“Lại đây, ahjussi, lại đây nào! Mẹ kiếp! Con sên cải bắp lừa đảo! Chú nghĩ rằng mình là tất cả, huh? Chỉ một tháng trước đây, chú chả là gì ngoài một kẻ vô công rồi nghề, thế nên đừng có cúi xuống mà nhìn người khác chỉ vì mình có tiền, được chứ? 300%? 300%? Đó không phải là tài năng, đó chính là tiền mới làm nên mọi thứ nhảm nhí này. Chú nghĩ rằng chú Hong không giỏi bằng chú ư? Gì? Trình độ thấp? Chú gọi ai là trình độ thấp, huh, rác rưởi? Chú nghĩ mình là cái quái gì mà có quyền phán xét người khác! Chú là đồ rác! Không gì hơn ngoài rác rưởi! ”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.