Tiệm Cà Phê Hoàng Tử Số 1

Chương 14Lee Seon Mi - - phần 1


Đọc truyện Tiệm Cà Phê Hoàng Tử Số 1 – Chương 14: Lee Seon Mi – – phần 1

Chương 8
Espresso
Mặt Han Kyul giờ thành màu đỏ như áo của anh, không biết nơi để xả tức giận của mình, và do đó ông tiếp tục nổi đóa. Có lé ý kiến hay nhất bay giờ đối với anh là đập phá một cái gì đó hay làm vỡ một vài quả bong bay chẳng hạn. Rõ ràng rằng bây giờ anh như một gã nóng tính. En Chan quyết định là tình nguyện viên Chữ thập đỏ của anh ta trước khi người đàn ông đó chết vì sự tức giận của anh.
“Oh, man, mắt của tôi. Tôi hy vọng không bị mù vì lý do này chứ. ”
“Im đi. Ngậm miệng của cậu lại. Tôi sắp nổ tung lên đây này. ”
“Tôi không thấy vậy. Tôi là người duy nhất bị đấm, vậy tại sao chú phải giận dữ vậy? Ý tôi là đó chỉ là một trong hàng trăm những sai lầm của một gã đàn ông, nhưg tôi đã không thể kiểm soát nó theo ý mình-”
“Ya! Cậu có thể giải quyết theo cách của riêng mình, huh!? Thế sao trông cậu lại giống một con gáu trúc ngu ngốc thế kia?! ”
“Ôi trời. Chú không biết chú đang nói về cái gì đâu, ahjussi. Những người như tôi không thể chạy vòng quanh rồi tung những cú đấm sấm sét bất cứ khi nào chúng tôi muốn, chú biết không? ”
“Cậu đang đùa tôi. Nói thật đi. Cậu là giáo viên Tae Kwon Do- cậu đã phải ngủ với ai để có nó thế hả? ”
Gã này thực sự là quá lắm rồi! Grrr … Được rồi, its ok, bỏ qua đi, bỏ qua -KHÔNG! Tôi không thể bỏ qua được!
“Ý chú là tôi phải ngủ với ai đó là thế quái nào vậy!?”
“Tôi đang trong tâm trạng khủng khiếp lắm đấy, bây giờ đừng có làm rối tôi them nữa, nhóc.”
Tuy vậy, dường như anh trông có vẻ khá hơn trước. Sắc mặt anh ta đã gần trở lại bình thường.Nhưng chả có vấn đề gì mà nó lại phải suy nghĩ quá nhiều, nó nên laoij bỏ chúng khỏi đầu rằng tại sao anh lại giận giữ đến vậy. Dù sao, phải thừa nhận rằng, anh ta cáu giận mọi lúc mà.
“Cậu ổn chứ hả?”
“Ừm.”
“Ừm, thế là có nghĩa gì? Ngày mai sẽ có một vết tím bầm lớn trên làn da kem sữa của cậu đấy. Cám ơn Chúa là chúng ta không mở cửa cho đến tháng sau. Không có cách nào, chúng ta có thể làm kinh doanh với một bộ mặt như thế.
Psh. Mình cứ nghĩ rằng anh ta thực sự lo lắng về điều đó. Thế ra, anh ta lo ngại về việc kinh doanh riêng của mình, eh?
“Nếu cậu không thể đánh lại, ít nhất cậu nên tránh cú đấm đó chứ Trong số tất cả các võ sĩ Tae Kwon Do tôi biết, cậu là người đầu tiên bị hạ như vậy. ”
“Thế chú biết bao nhiêu võ sĩ Tae Kwon Do?”
“Một.”
“Psh.”
“Cậu thấp quá, chân ngắn, ôi nhóc, một mẩu. Và bọn trẻ con đến để cậu dạy hả? ”
Tôi hoàn toàn đối với một đứa con gái!
“Psh.”
“Psh? Cậu nghĩ ai mà cứ psh-ing thế hả? ”
“Xét cho cùng chiều cao lẫn chân tôi đều dài đẹp cả, nếu chú không phiền.”
“Dài đẹp cái con lừa. Nó không bằng một nửa chân tôi. ”
“Nghiêm túc mà nói, cái quái quỷ gì với cái ………-”
Han Kyul được cứu bởi chuông điện thoại di động. Nếu nó đã không rung, En Chan đã có kế hoạch để đưa anh ta vào bản tin tối nay.
“Cái gì?”

Lối cư xử gì vậy. Hình như, đó là cách anh ta trả lời tất cả các cuộc gọi.
[Anh lớn đây.]
“Han kyu?”
[Haha Cậu làm gì mà nóng tính thế? Tôi đây.]
“Mẹ kiếp, cậu muốn chết hả?”
Ngay cả bạn bè của anh ta dường như cũng không mấy bình thường. Cười rung cả xe qua điện thoại nói của xe ô tô. Nó nghe đầy vẻ khiêu khích.
“Cậu đang nghĩ gì về cái vụ bịa đặt đó thế? Tôi đang bận. ”
[Không cần biết cậu bận ra sao, cậu sẽ không thể từ chối đâu.]
“Tôi không giao động đâu. Bỏ đi. ”
[Yo! Yo! Hoa hậu Thế giới.]
“Cái gì? Cậu nghĩ tôi tin…-thật chứ? ”
[Tất nhiên. Seung Soo nói rằng đàn em cảu ông ý từ nối khác hay cái gì đó đại loại thế, và cô ấy vừa trở về từ cuộc thi Hoa hậu Thế giới năm ngoái. Ông nói rằng cô ta dẫn bạn bè theo, thế nên đến đây nhanh lên, công tử bột.]
“Ở đâu?”
[Biệt thự mùa hè của Seung Soo.]
“Cái gì? Đảo JeJu? ”
[Hey, suy nghĩ về điều đó trước khi cậu bỏ qua nó. Những cơ thể nóng bỏng và sự thong minh.]
“…….”
[Cậu sẽ đến, phải không?]
“Chuyến bay lúc mấy giờ?”
En Chan há hốc miệng. Nó không thể nói một lời ngay cả khi anh ta ngừng xe tại lề đường. Chuyện ngớ ngẩn gì đây?!?
“Yo, ra đi.”
Nó trông thật đần độn, không thể nói một từ. Khi nó chớp mắt, anh ta mở cửa. Ông chủ hoặc không, nó muốn giữ gã đàn ông này lại!
“Bắt taxi.”
“Cái gì?”
“Hoặc xe buýt.”
“Thế còn bữa trưa?”
“Tự đi ăn đi.”
“Ahjussi! A-ahjussi!! ”
En Chan bị ném ra lề đường một cách không thương xót. Kêu cũng vô nghĩa chiếc xe ngày càng xa hơn và xa hơn. Làm cho nó càng thấy đói.
Đó là một điều tốt khi En Se có một giấc mơ trong cuộc sống. Thậm chí như vậy, đôi khi tôi không thể ngăn, nhưng thực tế khốn khổ là ước mơ của nó là trở thành một ca sĩ-nhiều khi giống như một đám mây trên bầu trời. Tôi cố gắng để suy nghĩ tích cực: “nó đã quá say mê đến mức mượn tiền của bạn để đăng ký vào lớp luyện giọng.” Nhưng ngay cả như vậy, tôi không thể ngăn nổi một tiếng thở dài, ước gì nó nói cho tôi trước. Dù sao, En Se có vẻ như đang làm việc rất chăm chỉ vì cái mục tiêu đầu tiên trong đời nó, và rồi mẹ sẽ có thể lấy lại sức lực để có nhiều thời gian lam món Spaghetti ngon tuyệt. Thậm chí như vậy, tôi không thể ngăn cản nhưng thật đáng tiếc cho xuất mỳ Spaghetti ngon lành đó dường như quá tầm tay. Tôi lấy làm tiếc và điều đó làm tôi muốn khóc.

En Chan kéo cái xe đạp Secondhand vào chỗ của nó và đi lên cầu thang. Nó rửa và ăn sáng trước khi trở lại để mang cà phê cho nhà cung cấp ở chợ. Sau ba năm làm điều này, nó nhớ mỗi lúc thường uống cà phê và hương vị yêu thích. Trên đường đưa hàng, nó ghé Mr Ku bán thịt.
“Thật tốt khi còn trẻ, eh? Dường như ngày hôm qua là cái gì đó cũ rích, và bây giờ tất cả đều trôi đi. ”
“Điều đó không vấn đề gì, thịt là câu trả lời tốt nhất.”
“Một cô gái tham gia đánh lộn … Chú chỉ có thể tưởng tượng nối mẹ mày đã phải chịu đựng bao đau khổ vì mày. ”
“Cháu đã nói với chú rồi. Hắn tar a đòn nhanh như chớp vậy. Và cháu đã không có thời gian để phản ứng. ”
“Chú nghe nói Seung Kyung đã đem bán toàn bộ hộp của quả trứng cho mày.”
“Có vẻ như chúng ta sẽ sống mà không có trứng trong một thời gian. Tae Won nói rằng nó cảm tháy thật xấu hổ vì thầy dạy Tae Kwon Do của nó cứ đi đánh nhau. Chú à, cháu chắc không thể hòa thuận nổi với nó nữa rồi, huh? ”
“Đó là bởi vì mày quá thân với Seung Kyung.”
“Huh?”
“Mày như một hộp đậu lên men rồi. Tae Won thích Seung Kyung, mày biết không sao? ”
“Vâng, cháu biết.”
“Và mày vẫn không nhận ra? Mày biết Seung Kyung thích mày, phải không? ”
“Phải, cháu cũng biết luôn. Cái-gì? Thôi nào đừng có nhỏ nhen thế chứ? Chúng đang học tiểu học mà! ”
“Những ngày này, ngay cả trẻ mẫu giáo cũng có nhẫn đôi đó.”
“Ý cháu là, thôi nào! Cháu là một người lớn, chú biết đấy. Và …. Không, không có, không có lý nào. Ahjussi, cháu là con gái. ”
“Chú biết chính xác mà. Nếu mày là một cô gái, mày nên hành động như là một cô gái đích thực. Dù sao, mà này. Chú nghe nói mày được làm việc tại Cà phê hoàng tử. ”
“Làm thế chú biết?”
“Mày đang có kế hoạch gì đấy? Chú nghe chủ mới là một người lạ hoắc. Chú còn nghe hắn ta làm việc cho một dự án trai đẹp hay cái gì đó đại loại thế. ”
Nó quên rằng ông Ku và ông Hong là bạn nhậu.
“Ý chú là, chúng ta không quan tâm cháu là trai hay gái, nhưng nó có vẻ không như vậy với gã đó. Nó có vẻ như là mục tiêu của kế hoạch là nhằm vào những người phụ nữ đến uống cà phê bằng cách sử dụng những anh chàng đẹp trai, cháu biết không? ”
“Oh!! Cháu biết! ”
“Đây không phải là thời gian để hét lên Eureka. Nghiêm túc này, mày đang có kế hoạch gì? ”
“Cháu sẽ cố gắng gắn bó với nó.”
“Và nếu mày bị bắt?”
“không phải là anh ta sẽ báo cáo với công an hay cái gì đó chứ.”
“Well, mày can đảm đấy. Dù là mày có một căn hộ, khối lượng-ít hơn, một cơ thể đàn ông đáng buồn, sớm muộn gì mày cũng bị phát hiện ra thôi. Đàn ông và phụ nữ khác nhau. Đừng hỏi. Chú cũng bị lầm lẫn khi nhìn thấy mày. ”
“Chú nghĩ rằng cháu không bị lẫn lộn khi nhìn vào cơ thể của chú sao, ahjussi? Chú nói về đàn ông và phụ nữ bằng vái cơ bắp nhão nhoét đó sao? “En Chan tấn công, không nhượng bộ một từ nào ông nói. Dao vẫn tiếp tục chặt xuống mặt thớt. En Chan lùi lại và nói nhẹ, “Mr Hong đã không nhận ra trong một năm. Và lý do duy nhất mà chú ý phát hiện ra là thấy cháu từ phòng tám nữ đi ra với cái quai áo trễ. Tất cả là cháu phải cẩn thận trong phòng tắm. ”
“Chú thực sự lo lắng cho mày.”

“Là năm đô một giờ-năm đô. Chú nghĩ rằng việc làm bán thời gian dễ tìm lắm sao? Giữ bí mật cho cháu nhé. ”
“Anh ta có thể đủ khả năng để cho ra rằng nhiều? Mr Hong đã làm việc tự do và không thể đủ để trả tiền thuê nhà của mình. Làm thế nào mà mày lại làm việc dược trong cái quán cà phê bé như cái lỗ mũi ý với bốn gã làm bán thời gian? Chú nghe nói hắn ta yêu cầu Mr Hong ở lại. Mỗi tháng được bao nhiêu? Hắn ta sẽ giả quyết mọi việc ra sao? Cá là nó sẽ không quá một tháng. ”
“Ahjussi, chú đang cầu để chúng tôi thất bại phải không?”
“Ya, đó không phải là cái chú-”
“Ack. Mới sớm đã làm mình bực mình rồi….”
“Hey! Đừng đi! Chú sẽ đưa cho cháu thịt cho món hầm, cầm đi. ”
“Thôi quên đi.”
“Cháu đang dỗi đấy hả?”
“Chú cho cháu vì cái gì?”
“Những cô gái thật là hay dỗi.”
“Hey, vứt cái lòng kiêu hãnh ấy đi. Đó là lý do tại sao chú không thể lấy vợ. Tại sao chú lại cho cháu thịt? ”
“Oh, ah, chỉ vì. Hey, cháu phải chăm sóc mẹ tốt đấy. Bà ấy phải mệt mỏi nhiều ngày, sắc mặt bà ấy không tốt lắm. ”
“Đừng lo lắng về điều đó.Da mẹ cháu còn đẹp hơn cả da cháu kia. ”
Ngay cả khi mang thịt về nhà, tâm trạng nó vẫn nặng trĩu những lời ông Ku về việc khi một tháng kết thúc. Không biết bao nhiêu lần nó tính toán sau mỗi lần trở về nhà, và kết luận, chú Ku đã đúng. Không chỉ thế, những tách cà phê ngớ ngẩn đắt đỏ, việc tu sửa nội thất tầng một dường như chúng là điềm báo về việc cửa hàng có thế đóng cửa.
Chính xác là anh ta đang nghĩ những gì? Anh ta có nghĩ về tất cả chúng không nhỉ?
Mặc dù nó không hay phiền muộn lo lắng, nhưng En Chan thấy đau đầu. Nó muốn nhanh chóng gặp anh ta để hỏi, nhưng anh ta bây giờ ở đâu mà tìm. Anh ta bỏ lại một mớ chỉ thị rồi biến mất cùng Mr Hong. Gì đó về tìm kiếm hương vị cho cà phê Hoàng tử?
****
Bốn gã làm bán thời gian 5-đô la-một-giờ tập hợp xung quanh để đưa ra ý kiến lúc mọi việc đã hoàn thành. En Chan hỏi trước.
“Yea, ok, thế, mọi người có nghĩ rằng chúng ta có thể được nhận tiền lương không?”
“Anh ta bắt tay làm vì anh ta có một ít tiền. Ngoài ra, anh ta đầu tư có thể vì anh ta đang có một kế hoạch nào đó. Cái CPU của anh ta không quá tệ đâu. Cậu thực sự đã nghĩ rằng anh ta chọn bốn người chúng ta mà không có kế hoạch ? ” Nak Kyun nói.
“CPU? Đó là cái gì? ”
Nak Kyun cốc lên đaauf En Chan.
“Oh, cái đầu? Tốt, cậu trông không có vẻ hoàn toàn thông minh. Anh ấy chắc chỉ bị ấm ảnh bởi vẻ ngoài của cậu ta thôi bên ngoài. ”
“Cậu chưa nhìn thấy xe hơi của anh ấy à? Cậu có biết nó trị giá hàng trăm ngàn đô la không? ”
“Một trăm ngàn?”
“Trời ơi, tôi thích mặc thử cái áo khoác Hugo Boss mà anh ấy vẫn mặc. Đồng hồ đeo tay của anh ấy, tuy nhiên, thật khó với những người theo phong cách cổ như tôi. Dù sao, từ giày đến ví, chúng đều là hàng hiệu, do đó số tiền anh ta rót vào cửa hàng này có lẽ chỉ là giá của một cái kẹo cao su. Kiểu cửa hàng nhỏ xíu này có lẽ chỉ là một sở thích hay cái gì đó. Anh ta xem nó là một trò chơi bài, ” Anh chàng tóc vàng Ha Rim lên tiếng. Dù bất cứ cái gì cậu ta nói, cậu ta trông vẫn rất cute. Sun Ki không phủ nhận lòng tin khi anh nếm thử cà phê. Đó cũng là một phần công việc của ngày hôm nay, thử mỗi mẫu cà phê mà ông chủ đã pha trộn trước khi đi và để đánh giá.
“Giá một cái kẹo cao su? Kẹo cao su được làm bằng vàng trong khu phố của cậu? ”
“Tôi nói cho chủ của chúng ta. Tôi đã nói cho tôi sao? ”
“Trong trường hợp đó, chúng ta là cái gì, người làm cho cái cửa hàng này với chi phí nhiều hơn một cái kẹo cao su? Giấy bọc kẹo chắc? ”
“Cậu đang hỏi về vấn đề gì? Chúng ta chỉ là người hầu. Cái gì, cậu nghĩ chúng ta đang làm cho một cái gì vĩ đại lắm chắc? Cậu giả vờ thông minh, và vẫn không biết gì, huh? ”
“Cậu có thể là người hầu, nhưng chúng tôi đang nhân viên. Nhân viên cung cấp các dịch vụ và được trả lương cố định. Chúng tôi không đây để cư xử ngu ngốc và giết thời gian như cậu, được chứ? ”
“Cái gì? Quên đi. Hãy cho nó rơi đi. Đứng là cái nơi vô bổ. ”
Trong khi Ha Rim và Nak Kyun bắt đầu cãi vã, thì En Chan đã được đắm mình trong suy nghĩ của riêng nó.
“Liệu sau đó nó được ok không nhỉ ?”
Mọi thứ có thể sẽ ổn cả, nếu người chủ thực sự giàu. Khi nó nghĩ đến cái phòng khách sạn, nó có thể tin rằng quán cà phê này chắc chỉ là một trò chơi của anh ta thôi.

“Hey, cậu có muốn xem cái này không? Mấy bức ảnh tôi chụp hôm qua. Cậu thích cái nào nhất, hyung? ” Đầy thân thiện, Ha Rim rút cái điện thoại di động ra. Trên màn hình là ảnh của Ha Rim và Sun Ki trong mẫu đồng phục. Bất cứ cái gì họ mặc trông đều đẹp, như người mẫu vậy. En Chan thấy trống rỗng khi nó nhìn bức ảnh. Bởi vì nó cảm thấy như có cái gì đâm vào lương tâm mình.
Có thật sự ổn không khi nó tham gia vào cái dự án trai đẹp này? Mình thực trông cũng được mà, và tất cả những bức ảnh do En Se chụp cho nó chẳng phải đã được bình chọn là gương mặt hot nhất sao … Hmm …
Cách tốt nhất để đảm bảo hiệu quả nhất việc phát triển khả năng của các nhân viên là đưa cho họ cái cảm giác của một ngườu chủ sở hữu. Nói cách khác, là làm cho họ cảm thấy rằng cửa hàng là của riêng mình. Để làm được điều này, một phải làm rõ các chi tiết trong việc kinh doanh và cần phải mở các cuộc thảo luận để khuyến khích tham gia trong quản lý của các cửa hàng. Đây là triết lý mà Han Kyul áp dụng, và anh thấy tự hào vì thấy các nhân viên của Cà phê Hoàng tử đã nghiêm túc tuân theo những gợi ý của họ .
“Tôi đang nói với cậu, màu đỏ là quá chéo. Màu trắng là tốt nhất. Nó đẹp mắt và an toàn. ”
“Chú có biết là mình đang nói vè cái gì không, anh già. Bây giờ là thười kỳ của không khí nội thất nhẹ nhàng. Ý tôi là, thôi nào, thành thực mà nói, hương vị cà phê ngon thì ở đâu chẩ như nhau đúng không? Chúng tôi không thể bắt kịp với Star hay nhãn hiệu Seattle, do đó chúng ta sẽ xem xét phương thức tấn công khác. Lý do tại sao sajangnim đã chọn chúng ta, vì anh ấy muốn thu lưoij nhuận từ vẻ ngoài xinh đẹp của chúng ta, đúng không, sajangnim? ”
“Sử dụng mặt của cậu thôi chưa đủ đâu. Nếu đó chỉ cần có thế thì tôi dùng mannequins cho xong. ”
“Ý anh là chúng ta cần phải cung cấp dịch vụ tốt? Well, Duh, tất cả mọi người đều biết các nhân viên phải thân thiện. ”
“Một điều nữa. Chúng ta cần sự hấp dẫn giới tính. ”
“Huh?”
“Vì vậy họ mới muốn quay lại. Bây giờ thì chính những định hướng lợi nhuận đã chọn mọi người. Thôi hãy tiếp tục nào. Nak Kyun, cậu thích màu gì? ”
“Đen hoặc trắng. Tôi thích màu sắc sạch sẽ. ”
“Thế còn cậu, Sun Ki?”
“Tôi không thực sự thích cái gì cả…”
Câu trả lời của tất cả mọi người dường như thể hiện chính con người họ. Ko En Chan có thể sẽ nói màu hồng? Nếu Ko En Chan mặc áo sơ mi màu hồng, cậu ta trông sẽ giống như một cái kẹo bông. Han Kyul thấy mình mỉm cười với cái hình ảnh đó và cảm thấy như có một khoảng trống. Bởi vì nó làm anh nhớ lại cái đem ác mộng vào Valentines Day. Nhưng bản thân cậu ta đã quá bận vào việc ngấu nghiến thịt rồi.
“Ya, Ko En Chan.”
Tất cả mọi người quay đầu về hướng Ko En Chan đang ngồi ở cuối bàn, nhưng có vẻ như nó chả có ý gì là trả lời câu hỏi cả. Miệng nó đang đầy sườn heo và tất cả những gì nó có thể làm là chớp chớp dôi mắt to tròn nhìn mọi người. Ai biết được cậu ta đã ăn bao nhiêu phần rồi? Han Kyul nghĩ. Làm thế nào mình có thể xử lý cí thằng nhóc đang ngon miệng kia ở đâu chứ? Mình tốt hơn là nên nuôi một con bò.
“Gì?”
“Quên đi. Ăn đi. Hãy quyết định giữa chúng ta thôi. Như vậy, Ha Rim là người duy nhất thích màu đỏ, phải không? “Ha Rim mút ngón tay mình bên cạnh En Chan đang bận nhai. Không hiểu gì tình hình hết, nó với tay lấy lọ hạt tiêu.
“Ok, hai người. Màu trắng thế nào”.
Khi Mr Hong giơ tay, Nak Kyun theo, và thậm chí cả Sun Ki cũng giơ tay. Thực tế Su Ki là người khá kín tiếng, anh chẳng bao giờ bày tỏ ý kiến của mình, việc anh giưo tay chỉ là anh chả ưa nổi cái màu đồng phục đỏ choẹt đó .
“Aw, man! Màu đỏ tốt mà. Mọi người yếu đuối quá. Sajangnim, tôi sẽ mặ màu đỏ một mình vậy. ”
“Nếu cậu thực sự muốn mặc nó thì đi thẳng ra khỏi cửa.”
“Thật sao? Được chứ? ”
“Tại sao không? Đây đâu phải là trường học hay bất cứ cái gì. Oh, nhân tiện, cậu đã nói đến dâu khi cậu đi học vậy? ”
“Tôi đã nói với bạn Tôi đang theo học năm đầu đại học. Nak Kyun tranh thủ thời gian nghỉ ở trường và … cậu nói cậu làm gì, Sun Ki? ”
“Tôi đang ….”
Ngay lúc đó thì chuông diện thoại di động kêu. Tất cả mọi người xung quanh tìm trong túi để kiểm tra điện thoại di động của họ, nhưng chuông không ngừng. Tất cả mọi người nhìn En Chan.
“Hyung, điện thoại.”
“Huh?”
Nó một tay thì quấn thịt cho vào miệng một tay kia thì rút điện thoại. En Chan tắt điện thaoij mà chat them nhìn xem ai gọi.
“Tại sao cậu không nhận? Ai đó? ”
“Thằng nhóc đó không nghe điện khi nó đang ăn.” Mọi người đều có vẻ hài lòng với giải thích của chú Hong.
“Hey, tất cả mọi người, ăn thôi, trước khi En Chan ngốn hết tất cả. Sajangnim, sao anh không làm một ly?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.