Đọc truyện Tịch Mịch Thâm Cung Phi Đề – Chương 33: Bán Nguyệt (2)
Thiết Nga Trưởng từ bao nhiêu năm nay đều là vùng đất biên ải trọng yếu trải dài bên mạn đông của nước Phán. Nơi đây một nửa là hoang mạc ngút ngàn, nơi cư trú và thao luyện của quân lính, một nửa lại là cồn cát nối liền với cửa biển, lều lán chợ họp buôn bán mọc lên đều tăm tắp, là chốn lập nghiệp của muôn dân.
Trên đường, người qua kẻ lại tấp nập, hàng quán lớn nhỏ nối đuôi san sát vang dội tiếng nói cười không ngớt. Mấy đứa trẻ nghịch ngợm ùa ra, tay cầm những xâu kẹo hồ lô đỏ au, những trái túc cầu vui vẻ chạy len lỏi trong đoàn người rộn rã. Có đứa va phải một người khách đi đường bèn la lên một tiếng, cười hì hì rồi chạy biến đi.
Trưởng Tôn Dư Huyền nhìn sang bên cạnh, bình thản hỏi: “Lãnh công tử không sao chứ?”
“Không sao” Hàng lông mày hơi nhướn lên nhìn vệt đường dính trên vạt áo, người nọ lên tiếng “Vừa rồi phường thêu của người nước Trịnh đó ngã giá quá cao, có điều cứ cho người mua lại toàn bộ xưởng và nhân công, sau này mở rộng ra, vừa tạo thêm công việc cho lê dân mà ngân khố Thiết Nga Trưởng cũng thu về được không ít”
Trưởng Tôn Dư Huyền gật đầu, nói: “Trước giờ Trịnh quốc muốn đưa vải vóc sang nước Nghi đều qua trung gian là một vài thương quán tại Thiết Nga Trưởng. Làm như vậy, vừa hay có thể phá vỡ thế độc quyền xuất vải của thương nhân Trịnh quốc” “Ngươi nhanh chóng hoàn tất việc đó, nhưng nhất định phải giữ kín chuyện phường thêu đổi chủ. Còn nữa, giữ lại tất cả các mối giao thương của ông chủ người Trịnh kia phòng khi cần dùng”
“Tại hạ đã rõ” Trưởng Tôn Dư Huyền tiếp lời “Công tử, sáng nay thư của hạ nhân báo tới phủ, nói Lãnh phu nhân trong ngày hôm nay sẽ đến nơi”
Người kia thờ ơ gật đầu, nhàn nhạt mở miệng: “Vậy chúng ta hồi phủ chờ phu nhân”
– ——————————————–
“Cho xe ngựa đứng lại” Từ bên ngoài, tiếng lính gác vang lên làm Tống Ý Thiên khẽ giật mình thức giấc. Linh Lung đang quạt cho nàng bèn dừng lại, ghé qua tấm màn hỏi hai người phu xe: “Có chuyện gì sao?”
“Không vấn đề gì, người nói chủ nhân trong xe cứ yên tâm, qua cổng thành này rất nhanh sẽ tới” Phu xe đáp lời, lại quay qua tên lính gác cười bảo: “Vị đại ca này, trong xe chính là khách quý của Trưởng Tôn phủ, Lãnh phu nhân. Nhất định phải đến nơi trước khi trời tối, nếu không sẽ không hay đâu”
Nghe nhắc tới Trưởng Tôn phủ, hắn lập tức thu lại bộ dáng khó dễ: “Thì ra là phu nhân Lãnh gia buôn vải người Trịnh quốc sao? Lãnh gia từ mấy hôm trước đã vào thành, giờ phu nhân tới đúng là không ngờ, do tiểu nhân không có mắt”
Vị Lãnh đại gia này, cả Thiết thành này sao có thể không biết chứ, tên lính gác nghĩ. Nội trong vài ngày nay đã tạo nên biết bao truyền kì khiến người ta không ngớt bàn tán xôn xao.
“Đại ca quá lời rồi, phu nhân thân thể không tốt, trên đường đi cũng không thể vội” “Không vội không vội” Nói đoạn, lính gác nhanh chóng dẹp đường cho xe qua.
Xe tiếp tục chuyển bánh, Tống Ý Thiên trong người mới nhẹ nhõm hơn đôi chút, đưa ly trà Tồn Mai thanh ngát lên uống một ngụm. “Thiết Nga Trưởng vốn là biên giới, vậy mà thành nội náo nhiệt không kém gì Khiết Dương thành ở kinh đô” Tâm Liên hé mắt qua rèm xe nhìn ra ngoài, trầm trồ kêu lên “Đi đường hơn ba ngày vất vả, cuối cùng cũng đã đến rồi. Tối nay nhất định chủ nhân phải hảo hảo ngủ một giấc mới được”
“Chúng ta là người Trịnh quốc, nữ quyến trong nhà lần đầu đi xa tới Phán quốc, nhất định không được tỏ ra quá am hiểu biết chưa?” Tống Ý Thiên khẽ cười khổ nhắc nhở. “Nô tỳ ghi nhớ” Tâm Liên xụ mặt, lại nhớ ra chuyện gì đó, hí hửng đưa cho nàng một chiếc khăn tay lụa: “Trong lúc người nghỉ ngơi, nô tỳ đã làm xong chiếc khăn người phân phó rồi. Có điều chữ là cô cô thêu, nô tỳ làm đâu có đẹp được như vậy”.
Nàng mỉm cười đón lấy từ tay Tâm Liên, khăn tay thêu chìm vài bông mai trắng vô cùng tao nhã, bên góc là đường chỉ thanh mảnh rất nhỏ màu lục – Thục Âm.
“Đúng là rất đẹp. Linh Lung vốn không cần phải nói, nhưng tiểu tử ngươi đúng là đã tiến bộ không ít rồi”
Thục Âm.
Hiện giờ, nàng không phải là Tống Ý Thiên, cũng không còn là Đoản Hoa quý tần của Vũ Triều đế nữa.
Tên nàng là Việt Thục Âm, phu nhân của Lãnh gia trang chủ Lãnh Yên, lần này tới Phán quốc và Nghi quốc để vận chuyển tơ lụa vải gấm, cũng thuận tiện mở rộng việc làm ăn. Đó là những điều nàng được phép biết cho đến thời điểm hiện tại mà hai thủ vệ của Hứa Dĩ An đã cho nàng hay.
Xe đi suốt ngày đêm, mà tâm tư nàng cũng theo đó âm ỉ. Nàng hiểu rõ, phía trước nàng không chỉ là một chuyến đi bình thường. Cuộc chiến hoàng quyền của năm vị hoàng tử Nghi quốc, không chỉ là tranh giành nội bang mà còn tượng trưng cho chiến tranh gián tiếp đã được châm ngòi.
Kì thực, Hứa Dĩ Phàm lấy thân phận thương nhân buôn vải này quả rất xác đáng. Nước Nghi là quốc đảo nằm phía đông nam, từ Trịnh quốc muốn tới đây nhất định phải đi qua Phán quốc. Vốn biệt lập, tài nguyên của cải lại có hạn nên Nghi vương đặc biệt thúc đẩy buôn bán làm ăn. Mặt khác, gấm vóc Trịnh quốc nổi tiếng bốn bề, không nhắc tới loại lụa Thang Phỉ thượng phẩm là thứ hàng độc nhất. Ngần ấy yếu tố đã tạo nên một lí do xuất hành rõ ràng, hợp lí hơn hẳn việc một vãn khách tới Nghi quốc hành tẩu ngao du.
Bất quá, không sợ nhất vạn, chỉ e vạn nhất. Lần này Vũ Triều đế thân chinh tới Địch Hoá, vùng đất thuộc quyền quản lí của Phong Viên – đồng minh nước Trịnh, thật chẳng khác nào đi vào hang cọp. Chỉ cần sơ xảy một bước khiến sự tình bại lộ, không chỉ Phán quốc sẽ như rắn không đầu, thế trận Tứ quốc an bang hiện tại tất cũng theo đó rơi vào cực loạn.
Tống Ý Thiên trong lòng cười nhạt, có lẽ chính vì thế mới cần có một Việt Thục Âm. Giả làm thương đoàn Trịnh quốc, còn gì tốt hơn là có hẳn người nước Trịnh bên trong. Nhưng quân cờ được sử dụng ấy lại chính là phi tử của hoàng đế, điều đó có mấy ai ngờ.
Xe ngựa đã dừng lại từ lúc nào không hay, nàng mới bừng tỉnh. “Thưa phu nhân, đã tới Trưởng Tôn phủ rồi”
Trưởng Tôn thị vốn là phong vân thế gia cai quản Thiết Nga Trưởng, một trong Phán quốc tam đại tộc gồm cả Ma Lãnh Đa Lạt dòng chủ tướng và Chuẩn Hữu thị của Chuẩn Cát Nhĩ, là khai quốc công thần của triều đại Mặc từ bao đời nay.
Trưởng Tôn gia chủ Trưởng Tôn Nghi Tạ, hữu tướng đương triều nhận tước Trấn quốc công. Con trai độc tôn Dư Huyền từ nhỏ đã là đồng học cùng Vũ Triều đế và Thái Nhiên vương, tuy chưa được phong hàm nhưng thanh danh đã sớm vang xa tới tận kinh kì. Dưới trướng Trưởng Tôn thị, Thiết Nga Trưởng luôn luôn phồn thịnh sầm uất, nhân dân an hưởng thịnh thế ấm no.
Bước xuống xe, một lão gia nhân tiến lại, hướng Tống Ý Thiên tôn kính nói: “Lãnh phu nhân hảo, lão nô họ Ngô, là quản gia của Trưởng Tôn phủ. Lãnh gia hiện tại đang chờ ở trung viện, lão nô lập tức dẫn đường cho phu nhân”. Ba gia nô theo sau nhanh chóng dỡ đồ đạc khỏi xe ngựa theo hướng dẫn của Linh Lung, đem vào bên trong. Ngô quản gia đưa tay chỉ đường ôn tồn: “Mời phu nhân”. Nàng hơi nghiêng mình đáp lễ, đoan trang đáp “Đa tạ Ngô quản gia”
Trưởng Tôn gia tuy là dòng họ võ quan nhưng phủ đệ lại tinh tế vô cùng. Không hề hào nhoáng khoa trương, bước qua cửa lớn là khoảng sân rộng với một diễn đài sơn son rực rỡ, đi xuyên qua một hành lang dài rủ đầy hoa thơm xen lẫn những chiếc lồng màu tía là tới trung viện, chính đường của Trưởng Tôn phủ.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Tống Ý Thiên theo bước chân Ngô quản gia tiến vào trung viện. Trong phòng, mùi hương của trầm hương cùng phật thủ tươi để trên bàn gỗ toả ra nhàn nhạt khiến đầu óc nàng tỉnh táo lên không ít.
“Phu nhân, nàng đã tới”
Nàng ngước mắt lên, phía trước là nét cười nhàn nhạt như nước, thập phần ung dung. Giọng nói hững hờ lành lạnh của hắn, không ngờ ở bên ngoài cung, dùng thân phận khác đi, lại thấy có chút trấn tĩnh mà bớt đi vẻ lãnh khốc ngày thường. Vẫn là cảm giác đè nén dị thường nơi ngực trái quen thuộc mỗi khi ở gần hắn, Tống Ý Thiên mở miệng, khoé môi ẩn hiện nụ cười ôn nhu.
“Phu quân”
“Tỷ tỷ!” Một bóng dáng nhào tới ôm chầm lấy Tống Ý Thiên, khiến nàng kinh ngạc. Nếu hiện tại vẫn còn mang giày thượng chi, chắc chắn nàng đã không thể đứng vững. Tống Ý Thiên mở to mắt nhìn nha đầu mày mi nở hoa trước mặt, đằng sau là Linh Lung và Tâm Liên đang đứng tủm tỉm cười khẽ, buồn cười hỏi:”Đình Đình?”
“Phải phải, tỷ đừng ngạc nhiên. Là có người bắt nhốt muội lại vài ngày, sau đó thì bị lôi đến đây nhốt tiếp đó” Hứa Lạc Đình len lén bắn ánh mắt oán trách về phía vị Lãnh gia đang nhàn nhã ngồi trên bàn kia, nửa hờn dỗi nửa vui vẻ nói với nàng.
Chẳng trách từ sau dạ yến ở Lĩnh Nam, nàng tuyệt không nghe thấy tin tức gì từ phía Đình Đình nữa, thì ra là đã cùng Hứa Dĩ Phàm đến Thiết Nga Trưởng. Cũng phải, Lĩnh Nam còn có Phong Hành, đến Hứa Dĩ Phàm cũng không có trong cung, đưa Hứa Lạc Đình tới đây chính là giải pháp an toàn nhất để tránh khỏi vũng nước đục từ Nghi quốc kia.
Hứa Dĩ Phàm rút ra từ trong tay áo chiếc quạt trúc, an nhàn quạt mát, phối với một thân trường y màu lục, quả thật rất có phong thái đạo mạo của các vị thiếu gia Trịnh quốc. Hắn không để ý Hứa Lạc Đình, vừa phẩy quạt vừa nói: “Trưởng Tôn công tử rốt cuộc vẫn là không quản được nha đầu này”.
Đến bây giờ Tống Ý Thiên mới nhận ra trong phòng còn có hai người nữa. Một người nàng trông rất quen mắt, chính là thiếu niên đã hoàn thành xuất sắc đề thi tiễn pháp ngày hôm đó. Vị còn lại trạc độ tứ tuần, nét mày nghiêm nghị, dáng cao hơn núi, uy dũng oai nghiêm nhưng lại toát ra vẻ ổn trọng làm người khác an tâm. Nàng nhẹ nhàng nhún mình, điềm đạm cất lời: “Trưởng Tôn đại nhân, Trưởng Tôn công tử. Thịnh tình quý phủ đón tiếp, ta thực vô cùng cảm kích”
“Quá lời rồi. Phu nhân đi đường dài chắc hẳn đã mệt, nơi ăn nghỉ cũng đã sắp xếp ổn thoả. Mời phu nhân tới tiểu viện nghỉ ngơi” Trưởng Tôn Nghi Tạ chậm rãi đáp lời, cho hạ nhân dẫn ba người các nàng đi về chỗ ở. Lại nói, Trưởng Tôn Dư Huyền cũng thản nhiên nói với Hứa Lạc Đình: “Tiểu thư, xin mời” “Hả, ta muốn đi cùng với Lãnh phu nhân…” Mới trăng trối được chừng đó đã bị lôi đi mất.
Nàng, Tâm Liên và Linh Lung, chủ tớ im lặng theo gia nhân dẫn đường mà rảo bước. Qua trung viện, qua hoa viên, đi qua đông viện, tây viện rồi lại tới một dãy hành lang sâu, cuối cùng Tống Ý Thiên đột ngột dừng lại. Nàng cụp mi mắt hít vào một hơi rồi lên tiếng: “Lãnh gia, người đang đi đâu vậy?”
Hứa Dĩ Phàm không vì nàng dừng lại mà ngừng bước, trên tay vẫn cầm chiếc quạt hờ hững phất phơ, lười biếng mở miệng: “Sương phòng của ta ở phía trước”
Còn tưởng hắn muốn diễn tiếp vở phu thê tương ái, đi theo nàng chứ. Tống Ý Thiên như thả được một cục đá trong lòng. Hơi gật đầu, nàng cũng tiếp tục bước đi.
Sắc trời đã ngả về chiều, ánh nắng lọt qua lớp màn rủ của lá cây, vương thành từng mảnh vụn lấp lánh trên nền gạch đỏ. Bóng người đi trước bị ánh dương xế tà kéo dài, dài mãi bao trùm lên cả đôi chân bó gọn trong đôi guốc gấm thêu mai, dập dềnh theo từng vạt váy lụa.
Gia nhân dừng lại trước một tiểu viện, tấm phù điêu khắc gỗ đề ba chữ Ngưng Lam viện đã bạc màu treo trên cánh cổng đá phủ kín dây leo và rêu phong. “Phu nhân, đây chính là Ngưng Lam viện, chỗ nghỉ ngơi của người. Hành lí đã được chuyển về sương phòng sắp xếp ổn thoả, nếu cần gì thêm, phu nhân cứ phái người đến nói với Ngô quản gia, nhất định sẽ chuẩn bị cho người chu đáo”
Lời còn chưa dứt, đã thấy Hứa Dĩ Phàm một thân tiêu sái bước qua cổng mà tiến vào.
Tống Ý Thiên nhìn trân trân.
Thì ra đây là ý nói sương phòng của hắn ở phía trước.
Nàng cũng gật đầu với nô tài dẫn đường, đành bước vào Ngưng Lam viện. Hắn đi sang gian nhà bên trái, nàng liền rẽ phải.
Hứa Dĩ Phàm so với nàng cứng nhắc rõ ràng thập phần bình tĩnh, thong thả đẩy cửa gỗ vào phòng nói: “Trưởng Tôn phủ vốn không lớn”
“Đúng là không lớn” Tống Ý Thiên rất tự nhiên đồng tình “Linh Lung, đóng cửa”
Sương phòng ấm áp dễ chịu, trên bàn trà để phật thủ và hoa quả, ngửi rất thanh tịnh, cũng đã bày sẵn điểm tâm. Ngồi trên xe ngựa đã nhiều ngày lưng mỏi chân đau, hầu Tống Ý Thiên an toạ là cả Tâm Liên và Linh Lung đều không kìm được ngồi sụp xuống “Thật là thoải mái quá đi”
“Ba ngày nay ăn uống trên đường đều bất tiện không ngon, các ngươi nếm thử chút điểm tâm này cho lại khẩu vị” Nàng bật cười, cầm dĩa bánh sữa bò đưa xuống cho hai người, thuận tiện đi về phía gương tháo bớt trang sức trên người. Tháo bỏ đôi khuyên tai mã não, nàng rút cây trâm từ trên búi tóc ra, cạo vết sẹo đỏ ửng, chạy từ cần cổ dọc lên thái dương.
Thân phận hiện tại quả thực có điểm rất thuận tiện, nàng vừa không phải đeo một núi phục sức vàng ngọc cầu kỳ như ở trong cung, móng tay không có hộ giáp làm việc gì đều dễ dàng, cũng không cần thiết hoá trang nặng nề để che giấu dung nhan như trước. Lần này đi cùng, ngoài Tâm Liên và Linh Lung thì không có người cũ trong cung, vốn không sợ bị lộ tung tích. Có điều dung nhan thực của nàng để bớt gây chú ý, hay nói đúng hơn là tránh gây thị phi, vẫn phải dùng cỏ lan tâm vẽ thêm một vết sẹo. Bất quá vết sẹo giả này so với hàng lớp bột than thì vẫn tuyệt đối thoải mái hơn nhiều.
Linh Lung đã lấy nước ấm đặt cạnh nàng, mở nắp mấy chiếc hộp sứ xanh kiểm tra tất thảy một lượt rồi cầm lược lên giúp nàng chải tóc: “Trưởng Tôn phủ tiếp giá quý nhân đúng là đã chuẩn bị không thiếu thứ gì, phu nhân xem, có cả cao hoa hồng, bột ngọc trai, nguyệt thạch. Tiểu viện này tuy nhỏ nhưng phòng bày trí rất trang nhã. Chỉ là nô tỳ không ngờ lại như vậy ở chung viện với gia”
Tống Ý Thiên đang lau sạch màu đỏ của lan tâm thảo, không kìm được thở dài: “Phu thê chung chỗ vốn là điều đương nhiên, vẫn còn may không cùng ở một phòng. Như vậy vừa thể hiện ra bên ngoài cầm sắt chan hoà, bên trong người đó vừa hay dễ dàng nắm được hành tung của ta”
“Lúc trước nô tỳ còn lo Thiết Nga Trưởng biên ải khô nóng, sức khoẻ phu nhân sẽ không chịu được. Nhưng Trưởng Tôn phủ trồng lắm cây xanh, Ngưng Lam viện này lại đặc biệt nhiều, rất mát mẻ, có thể yên tâm rồi. Phu nhân, người có thấy nơi này thiết kế cùng với Thính Phong uyển của chúng ta có điểm giống nhau không?”
“Ngươi nói cũng phải, nhiều cây xanh được trồng và nuôi dưỡng tự nhiên không cầu kì, cấu trúc cũng khá tương đồng. Tiếc là sẽ chỉ ở đây vài ngày thôi” Nàng đáp. Kì thực ngoài Thính Phong uyển, phong cảnh Ngưng Lam viện dường như nàng đã thấy mơ hồ ở nơi nào đó. Nhưng kí ức phủ bụi quá lâu, nhất thời lại không thể nhớ ra được.
Giờ dậu ba khắc, chủ tớ các nàng dùng bữa xong, sắp xếp tư trang ổn thoả một chút rồi đi dạo. Cửa sổ sương phòng đối diện vẫn còn sáng đèn, cửa chính cũng đóng kín, có lẽ bên trong vẫn đang bận rộn với chính sự. Trước giờ có hai lần nàng tới ngự thư phòng, một lần trong vụ Mộ Nhược Chỉ bị hạ độc, lần còn lại gần đây ở Lĩnh Nam, tấu chương luôn cuộn thành từng xấp cao xếp trên long án. Nay tình hình Trịnh Nghi không yên, rời khỏi hoàng cung không thể tận tay giải quyết, lại phải an bài mọi chuyện cho chuyến xuất hành sắp tới, hẳn là tốn sức hơn hẳn thường ngày.
Đêm tối, vầng trăng chưa đến thời như mờ ảo rọi thứ ánh sáng yếu ớt qua hàng lớp cây cao. Ven con đường lát đá để hàng loạt bát đèn hoa rọi đường, tạo thành những đoá hoa sen nở rộ dưới gót chân. Đi hết cuối đường đá, một bên là hồ nước, bên còn lại là khoảng sân rộng xào xạc gió reo.
Trên mặt bàn đá lạnh là một bình trà, vài quyển sổ và một bàn cờ còn chưa chơi xong.
Mái tóc xoã tung che khuất đi gương mặt đang ngước lên, chỉ để lộ sống mũi cao thon thả và hàng mi đẹp đến mê người. Một chân gác trên ghế tròn, tay tựa đầu gối, khung cảnh tựa như một bức tranh có thanh âm có tư sắc, người tuy bất động nhưng thần thái sống động tới diệu kì.
Tống Ý Thiên nhìn người đó, bất giác nhớ lại lời của Hứa Dĩ An.
Người đó quay đầu lại, mày tạc hơi nhướn lên tỏ ý ngạc nhiên, rồi phất tay nói: “Không ngờ phu nhân cũng có hứng thú đi dạo”
“Cô đăng bất minh tứ dục tuyệt, quyển duy vọng nguyệt vô trường thán (*)” Nàng vừa nói vừa bước đến bên bàn đá, thuận tay cầm lên ấm trà rồi lại đặt xuống “Ngồi đã lâu, trà cũng nguội rồi”
(*) Tạm dịch: Bóng đèn lẻ loi hiu hắt ánh, vén rèm thưởng nguyệt thở dài than, trích trong bài Trường Tương Tư nổi tiếng của nhà thơ Lý Bạch.
“Vậy sao?” Hứa Dĩ Phàm đưa mắt lười biếng nhìn một cái, với tay chạm vào thành ấm nhàn nhạt lên tiếng: “Để chủ nhân ngươi ngồi đó, chút nữa gió lớn sẽ có cánh hoa rơi”. Tâm Liên đang kéo ghế cho nàng ngồi nghe vậy nhún mình đã hiểu, vội vàng chọn chỗ khác rồi mới đỡ nàng ngồi xuống.
Tống Ý Thiên thư thả nhấc bình trà đã lại trở nên ấm nóng lên, ngón trỏ và ngón giữa chặn nắp bình, tay kia hơi nghiêng rót xuống hai tách trà toả hơi nghi ngút, đáy chén tạo thành vòng như xoáy nước dưới bể sâu, nước trà xanh nhạt không hề gợi lên dù chỉ một bọt khí.
Hai người cứ thế im lặng, một người châm trà, một người ngắm trăng. Cuối cùng Hứa Dĩ Phàm lên tiếng trước: “Vừa rồi Dư Huyền mang tới vài thứ, vừa hay ngươi tới có thể nhanh chóng giao cho”. Hắn đưa tới trước mặt nàng vài quyển sách, chờ nàng lật giở trang đầu tiên mới mở miệng: “Giả làm thương nhân buôn vải, ta đã âm thầm cho người mua lại một số phường vải vóc ở cả Trịnh quốc và Phán quốc làm sản nghiệp Lãnh gia. Những lão bản cũ được đồng sở hữu một phần, cũng đã thương lượng rõ ràng, vì vậy chuyện đổi chủ sẽ không bị truyền ra. Đây là tất cả những mối làm ăn quen biết của các tú phường đó, trong vòng mấy ngày tới ngươi tuỳ cơ xem xét, đóng tốt vai nữ chủ nhân Lãnh gia”
Tống Ý Thiên cầm tới quyển được đặt dưới cùng, cũng là dày nhất, ngẩng đầu lên nói: “Cuốn này là của Lãnh gia Bích Giai phường?”
Hứa Dĩ Phàm gật đầu, nhấc chén trà trước mặt hắn lên quan sát một chút, bên trong vô thức có chút tán thưởng: “Ta vừa mới mua lại sáng nay. Bích Giai phường vốn ông chủ cũng họ Lãnh, hơn nữa còn là một trong số thương quán trung gian lớn nhất vận chuyển vải vóc ra vào Phán quốc, quan hệ rộng hơn nhiều những chỗ kia” “Như vậy sẽ thuận tiện xác minh thân phận” Tống Ý Thiên chậm rãi tiếp lời “Chỗ này chuẩn bị rất chi tiết, lúc cần dùng nhất định sẽ hữu dụng”
Một đợt gió mạnh thổi qua, còn đang định đưa đống ghi chép cho Tâm Liên, đã thấy nàng ấy hốt hoảng phủi đầy cánh hoa tử vi vương lên búi tóc. Tống Ý Thiên mỉm cười điềm đạm, cất tiếng “Người có vẻ đã rất thân thuộc với nơi này”
Hứa Dĩ Phàm uống một ngụm trà, nhàn nhạt đáp lời: “Ta ở Thiết Nga Trưởng năm năm, tới tám tuổi mới trở về. Tuy phần lớn đều ở quân doanh, nhưng Ngưng Lam viện là biệt viện của ta trong Trưởng Tôn phủ, thời gian ở đây cũng không hề ít”.
Theo truyền thống, thế tử Phán quốc trước khi trưởng thành từ năm ba tuổi đã được đưa ra ngoài cung sống ẩn dật để thao luyện rèn trí, tới tám tuổi mới trở về hoàng cung. Thật không ngờ Hứa Dĩ Phàm sống chính tại vùng đất biên cương xa xôi vạn dặm này, cũng không ngờ chính Ngưng Lam viện mà nàng đang ngồi đây lại là mái nhà của hắn.
Vậy có chăng, đã biết bao nhiêu đêm hắn cũng ngồi tại góc sân này, một mình ngắm trăng khuyết.
Tống Ý Thiên không tiếp lời ngay, nàng cúi xuống nhìn vầng trăng sóng sánh phản chiếc trong chén trà trên tay, trong lòng tự hỏi, với nàng trăng khuyết từng rất đau, vậy với nam nhân này có ý nghĩa thế nào? “Người luôn nghĩ ta là quân cờ của Trịnh quốc, những điều này vốn dĩ là bí mật, có thể nói cho ta biết sao?”
Hứa Dĩ Phàm nhìn thẳng vào nàng, làm bộ ngẫm nghĩ một chút, khoé miệng dâng lên: “Chẳng phải đã nói rồi sao, hiện giờ chúng ta đang tạm thời đình chiến. Huống hồ, phu nhân nên biết chút chuyện về ta là lẽ dĩ nhiên”
Không để ý của hắn tà ngôn mị khẩu, nàng nhìn vào bàn cờ đang đánh dở mà nói: “Hẳn là Trưởng Tôn công tử đã ở đây đánh cờ, quả nhiên lợi hại. Liệu Lãnh gia có chấp nhận khai chiến với tiểu nữ không?”
Ly trà thơm rất nhanh được đặt xuống, giọng điệu biếng nhác thâm trầm cất lên: “Được, nhường phu nhân đi trước”