Tịch Mịch Thâm Cung Phi Đề

Chương 32: Bán Nguyệt (1)


Đọc truyện Tịch Mịch Thâm Cung Phi Đề – Chương 32: Bán Nguyệt (1)

Nắng dịu dàng dát vàng triền núi, mềm mại mà ôm lấy cỏ cây. Gió đưa nhè nhẹ, tiếng cây lá reo vang, cái trong trẻo của thảo nguyên bạt ngàn quyện qua từng hơi thở, khiến cho lòng người trở nên điềm nhiên, tĩnh lặng.

Bên ô cửa nhỏ, một nữ tử đang tựa mình trên sạp quý phi mà đọc sách. Tuy nhan sắc có thể xem là tầm thường nhưng bù lại, từng điệu bộ cử chỉ đều thanh tao nhã nhặn đến ngây người. Bàn tay lật giở từng trang giấy thật nhẹ nhàng chậm rãi, ánh mặt trời đậu trên mái tóc đen búi lỏng càng khiến tư thái nàng thêm nét triền miên.

Tống Ý Thiên hạ xuống cuốn sách, đưa mắt quan sát khung cảnh sơn thuỷ bên ngoài. Ngày mai, nàng sẽ rời khỏi nơi này, rời Lĩnh Nam. Ba ngày trước, Hứa Dĩ Phàm với lí do tình hình biên giới với Trịnh quốc đang xấu đi cần hồi kinh xử lý chính sự, đã âm thầm xuất phát tới Thiết Nga Trưởng. Mà nàng từ sau dạ yến tới bây giờ chính là đóng cửa không tiếp xúc với bên ngoài, chỉ truyền ra ngoài là bất ngờ mắc bệnh cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.

Nhưng cũng trong lúc này, tin tức từ biên ải tới nơi, nói nhị công tử Diêu gia, cũng là nhị huynh của Diêu tần, không may mắc bệnh đậu mùa qua đời.

Vạt trướng được vén lên, Tâm Liên bước vào, trên tay vẫn cầm chiếc tráp còn nguyên như khi rời đi, nhìn nàng lắc đầu: “Nô tỳ theo lời chủ tử mang chút điểm tâm qua cho Diêu tần, nhưng Diêu nương nương ai cũng không gặp, theo lời cung nữ bên cạnh cũng chẳng thiết ăn uống gì. Cúc Hạ đó nói tâm ý của người Diêu tần xin đa tạ, có điều điểm tâm thì đành trả lại chúng ta”. Nói đoạn, nàng tỉ mỉ rót một tách trà đưa dâng tới: “Đây là Tồn Mai trà mới được đưa tới hôm qua. Là do Thái Nhiên vương gia nghe nói người không khoẻ đã lập tức tặng xuống, người nếm thử qua xem có hợp ý không?”

Tống Ý Thiên vừa mở nắp ly trà, lập tức một làn khói mỏng toả ra mang theo hương thơm thuần khiết ngất ngây của mai hoa trên đỉnh núi quyện cùng cam thảo “Vương gia có lòng rồi, quả là trà ngon” Nàng từ tốn đưa lên nhấp một ngụm, không kìm được mỉm cười cảm khái. “Cũng may, hoàng thượng hồi kinh, sự tình ở Lĩnh Nam đều do Kỳ Sơn vương cùng Thái Nhiên vương tiếp quản. Hơn nữa còn có thái hậu chủ trì nên sau yến tiệc đêm đó, Lệ phi nét mặt khó coi cũng không thể khó dễ chúng ta được rồi” Tâm Liên cầm chiếc quạt tròn dệt mỏng vừa đều đặn quạt mát cho nàng vừa nói, còn chưa kịp dứt lời, Linh Lung rảo bước tiến vào bẩm báo: “Nương nương, Mẫn Bình trưởng công chúa, Thái Hoà trưởng công chúa cùng dẫn theo Uyển Vi quận chúa tới thăm, đang chờ ở bên ngoài”

“Trưởng bối nếu từ chối gặp mặt quả thực không phải, mau mời họ vào” Tống Ý Thiên gật đầu ngả lưng xuống sạp, Tâm Liên cũng nhanh chóng lấy tấm chăn phủ lên người nàng, xong xuôi, Linh Lung mới ra ngoài truyền: “Quý tần đã thức dậy, mời hai vị trưởng công chúa và quận chúa vào trong”.

Tâm Liên cẩn thận đỡ nàng dậy, vốn muốn đứng lên hành lễ, Thái Hoà trưởng công chúa vội vã xua tay: “Không cần đa lễ. Nghe nói quý tần thân thể đột nhiên không tốt chúng ta mới đến hỏi thăm, sao lại để ngươi hành lễ chứ” “Tạ hai vị trưởng công chúa quan tâm, thần thiếp không thể tiếp đón chu đáo rồi” Tống Ý Thiên đưa tay lên ngực, nghiêng mình tỏ vẻ cảm kích, ra hiệu cho Linh Lung và Tâm Liên chuẩn bị chỗ ngồi, dâng trà quý.

Mẫn Bình trưởng công chúa an toạ mở lời: “Từ lâu vốn đã nên để Uyển Vi tới thỉnh an quý tần nhưng lại không có dịp. Nay ngươi ngã bệnh, chúng ta cũng nhân tiện đưa con bé đến thỉnh an”. Bà dứt lời, Uyển Vi quận chúa bèn dịu dàng tiến lên, quỳ xuống hành lễ: “Tiểu nữ Chân Nhĩ Uyển Vi ra mắt Đoản Hoa quý tần, nguyện quý tần an hảo”. Tống Ý Thiên không tiện đứng lên, vội vàng đưa tay đỡ muốn đỡ dậy: “Quận chúa hà tất phải làm vậy, mau ngồi đi”.

Mẫu thân nàng, Mẫn Bình trưởng công chúa tuy không phải đích xuất cùng chung mẫu thân với tiên vương Long Tự, nhưng do là công chúa đầu tiên nên đối với phụ hoàng Hiến Thành đế rất mực gần gũi, nếu không phải năm xưa Tây Hải giao tranh với Vệ quốc cần an ổn lòng quân tướng đã chẳng phải gả đi xa như vậy. Bởi thế mà khi Uyển Vi quận chúa ra đời, Long Tự đế còn đích thân ban nhũ danh cho điệt nữ, gọi là Ngọc Diêu.

Trước kia nàng đã có mấy lần từ xa trông thấy Chân Nhĩ Uyển Vi quận chúa, có điều so với ấn tượng thoáng qua về vẻ xinh tươi rạng rỡ như bông hướng dương thì khi trực tiếp gặp mặt lại thêm chút trầm lắng ưu tư. Nàng nhìn nữ tử trước mặt, bộ dáng toát lên vẻ kim chi ngọc diệp, vừa tao nhã hiền dịu lại vẫn mang nét khoáng đạt của nữ tử Phán quốc đặc trưng, nhìn kỹ còn có thể thấy được phảng phất bóng dáng của mẫu thân nàng ta năm xưa.


Mẫn Bình trưởng công chúa mắt dõi theo nữ nhi đang cẩn thận ngồi xuống, còn tự tay chỉnh lại ngọc bội tuỳ thân của nàng. Dáng điệu tràn đầy thương yêu của mẫu tử bọn họ được Tống Ý Thiên thu cả vào trong mắt, sống mũi bất chợt cay cay. Nàng đành lấy khăn tay che mặt vờ ho vài tiếng, cũng để bình ổn lại thần sắc.

Có lẽ do trước khi đi xa trong lòng vốn đã lo lắng, giờ bất chợt lại thấy tủi thân. Nếu mẫu phi của nàng còn tại thế, liệu có phải nàng cũng được ở trong vòng tay người vô ưu vô lo như vậy không?

Thấy Tống Ý Thiên đột nhiên ho lên, Thái Hoà trưởng công chúa tận tay đưa chén trà tới, cau mày hỏi: “Mấy ngày trước không phải vẫn còn tốt sao? Sao giờ bỗng dưng lại phát bệnh vậy” “Thần thiếp là người Trịnh quốc, kì thực không quen với khí hậu mùa hạ của nước Phán nên sinh ra chứng đau đầu nhức mỏi này. Vốn bị bệnh ngại đông người nên thần thiếp mới đành đóng của dưỡng thân”

Trưởng công chúa nghe xong gật đầu từ tốn, lại tủm tỉm cười vui miệng bảo: “Ngươi không ưa náo nhiệt, may mà chúng ta đã không dẫn Liên Anh đi theo. Hài tử đó cứ ăn vạ không thôi, nhất định tới đây rồi sẽ náo tới gà chó không yên mất. Miễn là còn theo đại biểu ca và tam biểu ca của nó thì rắc rối cũng sẽ không tới lượt chúng ta”. Nghĩ tới Liên Anh, trong lòng Tống Ý Thiên bèn vui vẻ lên không ít “Mục tiểu công tử còn nhỏ đã giúp đỡ được Kỳ Sơn thân vương và Thái Nhiên thân vương, tương lai nhất định sẽ rất xuất sắc”

Mẫn Bình trưởng công chúa nghe tới đây chậm rãi đặt li trà trên tay xuống, thở dài một hơi rồi mới cất lời: “Quả thực tình hình bây giờ cũng chỉ có đám nữ quyến chúng ta là yên ổn, bên ngoài lại đang rối hết cả lên. Tạm không nói tới chuyện tiếp đón vị Nghi hoàng tử kia, vừa rồi Diêu nhị công tử chẳng may bạo bệnh qua đời, thực đúng là đột ngột. Hoàng thượng đột xuất hồi kinh, lại thêm Tiểu Diêu đại nhân đã được chuẩn ý trở về lo hậu sự cùng Diêu gia, nên toàn bộ sự vụ đều dồn hết lên vai Kỳ Sơn vương và Thái Nhiên vương rồi”. Thái Hoà trưởng công chúa cất tiếng thở dài, lắc đầu vẻ tiếc nuối: “Diêu gia vừa mới phong quang chưa bao lâu, nhị công tử đã gặp chuyện chẳng lành. Vị nhị công tử đó cũng rất có tài, trấn thủ ải Diêu Thục tiền đồ nhất định không kém tiểu Diêu đại nhân. Cứ nhìn Diêu tần là rõ, nghe nói đã cả ngày trời không ăn uống gì rồi”

Tống Ý Thiên chợt nhớ tới lần nói chuyện vài ngày trước trong khu rừng phía sau trướng trại. Diêu tộc phất lên, Diêu Linh Miêu vốn đã lo sợ cẩn thận vô cùng, nhưng xem chừng thương tổn tới quá sớm. Nàng tuy bị hoàng tộc ruồng rẫy nhưng thân là công chúa Trịnh quốc, nước Trịnh nếu vong còn khó tránh khỏi thương tâm. Nay Diêu Linh Miêu vì thân phận không thể về nhà chịu tang, nhất định sẽ vô cùng đau khổ. “Vừa rồi thần thiếp cho người mang chút điểm tâm qua bên Diêu tần cũng bị trả lại. Tiếc rằng thân thể đang mang bệnh, thần thiếp lại không thể tự mình qua thăm”

“Cũng khó trách” Mẫn Bình trưởng công chúa ngừng lại, đưa ánh mắt nhìn qua phía Uyển Vi quận chúa rồi mới nói tiếp: “Vốn ta định đưa Uyển Vi ra mắt Diêu tần theo lời thái hậu nhưng cuối cùng cũng đành phải trở ra”.

Nghe tới đó, nàng bỗng dưng hiểu ra, thái hậu hẳn đã có dự tính hợp thức mối hôn sự giữa hai nhà Diêu và Chân Nhĩ, thế nên ngay lúc này mới muốn Mẫn Bình trưởng công chúa đưa Uyển Vi quận chúa tới gặp Diêu Linh Miêu. Suy đi tính lại, đó cũng là lẽ dễ đoán. Diêu gia vừa chịu mất mát lớn, tứ hôn với một vị quận chúa chính là ân huệ của hoàng thất, không chỉ thể hiện sự an ủi mà vừa hay có thể khiến Diêu ngự thừa và trưởng nam là phó tướng cẩm y vệ càng tận lực dốc sức. Hơn nữa Diêu gia vốn trưởng quản một vùng Diêu Thục tuy không quá rộng lớn, nhưng đối với nữ nhi của Mẫn Bình trưởng công chúa vẫn rất môn đăng hộ đối, đương nhiên không hề uỷ khuất gì Chân Nhĩ thị.

Tống Ý Thiên thu lại vẻ trầm ngâm, miệng khẽ cười: “Nói vậy thần thiếp nên nhanh chóng một chút chúc mừng trưởng công chúa cùng Uyển Vi quận chúa rồi”. Thái Hoà trưởng công chúa cũng bật cười thành tiếng, liếc sang Mẫn Bình trưởng công chúa trêu đùa: “Mẫn Bình tỷ tỷ thương nhất là đứa con gái này, đã muốn nhờ thái hậu để ý cho một mối tốt từ lâu. Nay cũng coi như cầu được ước thấy rồi”. Nói đoạn nhìn sang phía Uyển Vi quận chúa vốn chưa cất lời từ đầu tới giờ, bảo: “Tiểu Diêu đại nhân mấy năm nay đạt được không ít thành tựu, quan võ nhưng lại nhã nhặn, ngoài Thái Nhiên ra thì hắn chính là mối tương tư của biết bao tiểu thư trong kinh thành. Chỉ có Uyển Vi là còn ít tuổi da mặt mỏng, từ khi biết tin cả người cứ ngây ngốc cả ra, hẳn là mừng quá hoá thẹn đây mà”

Uyển Vi quận chúa bây giờ mới có phản ứng, không nhịn được cao giọng: “Cô mẫu, con không có như vậy”


Mẫn Bình trưởng công chúa cũng gật đầu vui vẻ “Xem con kìa, giờ thì lại thành thẹn quá hoá giận rồi”. Uyển Vi quận chúa nghe xong hai má ửng hồng, đứng bật dậy không đồng tình: “Hai người là cố ý trêu chọc con, con chẳng dám ở lại đây nữa đâu” Chớp mắt nhún mình thi lễ với Tống Ý Thiên rồi nhanh chóng chạy mất. Mọi người nhất thời đều phì cười ra tiếng, tới Linh Lung và Tâm Liên đứng hầu bên cạnh khó khăn lắm mới cố mà giữ cho được lễ độ chỉn chu.

“Hôn sự của Uyển Vi coi như đã định, làm ta cũng buông nỗi lo lắng bấy lâu. Rốt cuộc cũng chỉ mong nhi nữ có thể bình bình an an hưởng phúc cả đời” Mẫn Bình trưởng công chúa nhìn xa xăm rồi cảm thán. Tống Ý Thiên đáp: “Quận chúa phúc trạch sâu dày, trưởng công chúa cứ yên tâm”

Thái Hoà trưởng công chúa khẽ chau mi, thở dài nói: “Chẳng nói đâu xa, chuyện Nghi tứ hoàng tử cầu thân An Tư công chúa còn bỏ ngỏ, thái hậu sớm chiều đều không thể an tâm. Sinh ra làm con cháu hoàng gia, ngoài hưởng thụ vinh hoa còn có trách nhiệm với xã tắc, một khi đã mang danh phận công chúa này thì lựa chọn không nằm ở bản thân nữa. Nữ nhân chúng ta cứ khoan nói về thứ khác, chỉ cần nghĩ tới việc gả tới ngoại quốc xa xôi, không thân không thích một mình nơi đất khách mà đã thấy đau lòng” “Thái Hoà!” Mẫn Bình trưởng công chúa khẽ ngắt lời, đoạn đưa mắt sang phía Tống Ý Thiên đang lặng yên lắng nghe.

“Xem ta kìa” Thái Hoà trưởng công chúa biết mình lỡ lời, vội nắm tay nàng nói: “Quý tần đương nhiên là không giống như vậy. Hoàng thượng từ lâu tâm ý đã dành cho ngươi, một mực chờ thời cơ đón về Phán quốc, tâm đầu ý hợp như vậy sao có thể nói là không tốt cơ chứ”. Mẫn Bình trưởng công chúa bên cạnh cũng góp lời: “Kì thực nữ nhân chỉ cần phu thê cầm sắt chan hoà, tương kính như tân, nuôi dưỡng nhi tử bình an trưởng thành đã là đủ phúc tích đức rồi, những thứ khác đều không quan trọng”.

Trò chuyện thêm một chút nữa, mặt mày Tống Ý Thiên ngày càng tái lại, hai vị trưởng công chúa thấy vậy cũng không muốn làm phiền, căn dặn thêm mấy câu rồi lần lượt rời đi. Tâm Liên dặn dò hạ nhân bên ngoài, không cho ai ra vào trại nghỉ của nàng nữa, xong xuôi mới cẩn thận khép màn trướng, bước tới hầu nàng ngồi dậy: “Nương nương, đã sang giờ Dậu rồi, đồ dùng mang theo Linh Lung cô cô cùng nô tỳ đã chuẩn bị đầy đủ, người xem qua còn cần thứ gì nữa không?”

Linh Lung vén tấm màn vào gian trong, đẩy bức bình phong vẽ lá trúc sang một bên, để lộ ra vài bọc hành lí nhỏ: “Theo lời nương nương, chúng nô tỳ chỉ mang theo ít thứ, tất cả nô tỳ cũng đã kiểm tra qua một lượt, chắc chắn không có sai sót gì”.

“Dù gì mấy thứ này cũng chỉ là đồ dùng ít ngày, tới Thiết Nga Trưởng sẽ còn bổ sung thêm. Vẫn là ngươi chu toàn cẩn thận” Tống Ý Thiên nhẹ nhàng mỉm cười, ngừng một lát rồi nhìn Linh Lung và Tâm Liên “Lần này xuất hành chẳng biết lành dữ ra sao, hai ngươi không nhất thiết phải đi cùng ta, hiểu chứ?”

Hai người họ, một người đang sắp xếp hành trang, người kia chuẩn bị thiện tối, thậm chí còn không nhìn nàng mà đáp: “Hiểu”

Còn không thèm để tâm đến nàng nữa kìa.


“Sao ta lại không hề thấy như vậy chứ” Tống Ý Thiên vô lực đỡ trán, thầm cười khổ trong lòng nói. Từ khi nhận lệnh của Hứa Dĩ Phàm tới Nghi quốc, nàng đã suy nghĩ rất nhiều, có nên đem theo hai người họ hay không. Tâm Liên từ nhỏ đã theo nàng nhanh nhạy tận lực, Linh Lung lại thập phần ổn trọng, suy tư sâu sắc. Cả hai đều quan trọng đắc lực với nàng, nhưng chính vì thế, nàng càng không muốn có điều gì bất trắc.

Nhưng không cần đợi đến nàng phải mở lời, cả hai đã khẳng định chắc nịch “Chúng nô tỳ đi theo chủ tử”. Nàng càng nhắc đến nhiều lần, lo lắng bao nhiêu, câu trả lời vẫn chỉ có một. Kết quả là giờ đây khi nàng hỏi lại, hai người đó mặc kệ nàng luôn.

Tống Ý Thiên bước đến bàn ăn, trên bàn bày đủ loại thức ăn nóng hổi. “Nương nương, dùng bữa được rồi” Tâm Liên vui vẻ đưa đôi đũa trúc khảm ngọc cho nàng, cười đắc ý: “Đi đường dài, sức khoẻ của công chúa vốn luôn không ổn chút nào. Lần này trước khi xuất phát, nhất định nô tỳ sẽ bồi bổ người thật tốt, người nhớ phải ăn hết đó”. Tống Ý Thiên bật cười, vờ cau mày chỉ tay vào những đĩa đồ ăn trước mặt: “Ngươi làm nhiều như vậy, một mình ta ăn ba ngày còn không hết” Nói đoạn, nàng kéo Tâm Liên và Linh Lung ngồi xuống bên cạnh: “Bởi vậy, hai người phải cùng ta ăn”. Thấy Linh Lung còn đang muốn phản đối, nàng lập tức nghiêm mặt “Còn không đồng ý, ta sẽ đi một mình”

Chủ tớ ba người mặc kệ cung quy, lén lút dùng cơm với nhau, mà Tống Ý Thiên trong đầu đã thầm ghi nhớ hết tất cả những món ăn trên bàn.

Canh ba, một thị vệ và một thái y tiến vào “Thần tham kiến Đoản Hoa quý tần, xe ngựa đã chờ sẵn ở bìa rừng, thỉnh quý tần di giá”.

Tống Ý Thiên gật đầu tỏ ý đã biết, đưa mắt nhìn vị thái y đang đứng chờ mệnh: “Chắc thái y đã được dặn dò, bệnh tình bản cung trầm trọng, cần phải đưa ra ngoài cách ly. Hoàng thượng có lệnh, ngoài thái y không ai được lại gần, tránh lây nhiễm bệnh” “Thần xin lĩnh ý”

Nàng hít một hơi sâu, khoác áo choàng đen phủ kín thân thể, cùng Tâm Liên và Linh Lung theo chân thị vệ trên thảm cỏ xanh đọng sương đêm. Bước ra khỏi trướng nghỉ, gió từ đại ngàn lập tức quấn chặt lấy nàng, không khí mát lạnh vỗ về hai gò má đang dần đỏ hồng lên.

Trăng mờ, đêm lạnh, tiếng lá xào xạc vang khắp một vùng, khiến nàng nhớ đến buổi tối nơi biên ải Trịnh Phán trước kia. Lần này cũng là rời đi, nhưng người đó thì không còn ở đây tiễn nàng.

Dưới bóng những tán cây, mấy thân ảnh đang đứng bên cạnh chiếc xe ngựa nhỏ thô sơ chờ đợi. Tống Ý Thiên bước tới gần, có đôi chút ngạc nhiên.

“Vương gia sao lại ở đây?”

“Là muốn tiễn người một đoạn”. Hứa Dĩ An nở nụ cười nhẹ, giọng nói êm đềm khiến người khác quả thực an tâm. Hắn nhìn đồ đạc trên tay Tâm Liên và Linh Lung, chỉ về hướng chiếc xe ngựa “Hành lí cứ để lên xe là được, vì không tiện gây chú ý nên tuy bề ngoài có hơi nhỏ, nhưng bên trong đã được an bài thoả đáng rồi. Hai phu xe đều là thủ hạ thân tín của ta võ công cao cường, chắc chắn sẽ đảm bảo an toàn cho ba người”.

Tống Ý Thiên cảm kích nhún gối cất lời: “Vương gia có lòng rồi”. Hắn giúp đỡ nàng nhiều như vậy, nhưng nàng hiện tại không cũng không biết nói gì hơn, chỉ đành lẳng lặng đứng một bên nhìn đồ đạc đang được xếp lên thùng xe.


“Lần này đi, quý tần hãy bảo trọng” Bên tai, tiếng Hứa Dĩ An theo gió truyền đến. “Nhất định là vậy” Tống Ý Thiên cười khẽ trả lời, lại ngước lên bầu trời cao, ánh trăng như dòng rượu rót đầy trong đáy mắt: “Trăng đêm nay rất đẹp”. Hứa Dĩ An cũng làm theo nàng nhìn lên, hơi nghiêng nghiêng đầu ngắm nghía một lát rồi mới nói: “Thông thường trăng tròn mới được coi là hoàn mỹ, quý tần lại khen ngợi trăng khuyết đêm nay. Hình như Phàm ca cũng rất hay thưởng bán nguyệt, xem ra ngắm trăng khuyết quả thực có thú vui riêng”

Tống Ý Thiên không nói, đưa hai tay lên mắt chụm lại thành hình ống, nhìn một lát rồi mở ra. Nàng hạ tay xuống, quay sang Hứa Dĩ An đang chăm chú quan sát mà tựa tiếu phi tiếu mở miệng: ” Kì thực cũng không có gì đặc biệt, chỉ là nhìn ánh trăng như vậy, ta cảm thấy mình thực may mắn khi đang đứng ở đây”

Vì trước kia nàng đã từng một mình nhìn trăng khuyết qua một mái ngói thủng.

Giờ đây có thể ngắm trăng khuyết tự tại trong bốn bề bao la, nàng cũng không còn ở trong gian phòng chật hẹp phủ đầy bóng tối ấy nữa. Tuy lành ít dữ nhiều, nhưng mở ra trước mắt nàng lúc này…

Là thế gian.

Hứa Dĩ An bước cùng nàng tới tận xe ngựa. Hắn dù không biết sự tình bên trong, nhưng hắn hiểu ánh trăng đêm nay đã khiến nàng an tâm.

“Đoản Hoa rời đi không thể nói lời cáo biệt với thái hậu, Đình Đình, các vị trưởng bối cũng như Diêu tần hay Liên Anh. Mong vương gia thay ta chuyển lời tạ lỗi. Cũng mong vương gia bảo trọng”

“Được, chờ quý tần quay trở lại, sẽ có dịp cùng thưởng nguyệt ngâm thơ” “Đa tạ”

Tống Ý Thiên nhàn nhạt mỉm cười, thong thả buông rèm xe xuống.

Tháng sáu năm Vũ Triều đế thứ tư, Đoản Hoa quý tần Tống thị tại trường săn Lĩnh Nam đột ngột nhiễm bệnh lạ. Phụng lệnh hoàng đế đưa về biệt cung Lộc Hà cách ly dưỡng bệnh, tĩnh dưỡng rất lâu.

Xin chào các nàng lại là Hannie 😭 Tối muộn thế này, gần nửa đêm mới viết xog chương mới của Tịch Mịch, rất mong các nàng ủng hộ nhé!!! Còn một tí xíu nữa là, nếu có ai thắc mắc rằng kết chương có giống một phần trong Hoạ Quốc của Thập Tứ Khuyết… thì đúng rồi đó. Chẳng là ta viết xong rồi, sau đó tự dưng trong đầu nhớ lại đoạn cáo sử ngầu lòi từng đọc được nên mượn ý tưởng thêm thắt cho cái kết được phiêu. Nếu các nàng thấy thế này “Đú nè! Đú nè!” thì mong các nàng bỏ quá nha, thực sự chủ đích của ta không phải như vậy ☺️ Cảm ơn các nàng đã đọc truyện của ta đến bây giờ. Thật sự tốc độ thì rùa bò, tác giả thì lười như hủi lại hay lảm nhảm…

Yêu các nàng lắm luôn ❤️❤️❤️


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.