Tịch Mịch Không Đình Xuân Dục Vãn

Chương 18: Lời Thề Sâu Sắc* (I)


Bạn đang đọc Tịch Mịch Không Đình Xuân Dục Vãn – Chương 18: Lời Thề Sâu Sắc* (I)

Tuy Hoàng đế đang ở Nam Uyển nhưng mỗi ngày đều phái người hồi cung thỉnh an Thái hoàng thái hậu và Hoàng thái hậu. Hôm nay Triệu Hữu Trung lĩnh việc này. Hắn vừa đi thỉnh an từ Từ Ninh cung đi ra thì gặp Đoan Tần đang đi đến thỉnh an Thái hoàng thái hậu.
Đoan Tần đi thẳng về phía trước không chớp mắt, thế nhưng cung nữ tâm phúc Thê Hà đang đỡ nàng một bên, lại ra hiệu bằng ánh mắt với hắn.
Triệu Hữu Trung ngầm hiểu, không vội về Nam Uyển ngay mà đi tới Hàm Phúc cung, rồi vào phòng bên hông. Hắn cùng bọn thái giám vây quanh chậu than nói chuyện phiếm một lúc lâu mới thấy Đoan Tần hồi cung. Triệu Hữu Trung liền đi đến thỉnh an, rồi theo Đoan Tần vào trong noãn các.
Đoan Tần ngồi xuống tràng kỉ, nàng nói: “Mời Triệu am đạt ngồi.”
Triệu Hữu Trung luôn miệng đáp: “Không dám.” Thê Hà đã mang chiếc ghế nhỏ lên, Triệu Hữu Trung tạ ơn, lúc này mới ngồi xuống chiếc ghế nhỏ.
Đoan Tần cầm tách trà, lấy chiếc nắp nhẹ phẩy qua lá trà, chầm chậm mở miệng hỏi: “Vạn Tuế Gia vẫn khoẻ chứ?”
Triệu Hữu Trung vội đứng dậy: “Hoàng thượng vẫn khoẻ.”

Đoan Tần thở dài một tiếng, nói: “Vậy thì tốt.” Triệu Hữu Trung không đợi nàng hỏi tiếp đã nói nhỏ: “Chuyện Đoan chủ nhân dặn nô tài nghe ngóng, nô tài cũng không có cách nào hoàn thành được. Người bên cạnh Vạn Tuế Gia, ai ai cũng như bị dán kín miệng cả rồi, chỉ sợ khiến Vạn Tuế Gia biết được. Nghe nói đợt trước đến Lương Cửu Công – Lương am đạt, Vạn Tuế Gia cũng đã xử lí, là người khác thì không biết còn bị phạt thế nào.”
Đoan Tần nói: “Đã làm khó cho ngươi rồi.”, nói xong nháy mắt ra ý với Thê Hà, Thê Hà liền đi lấy một tờ ngân phiếu mang đến. Triệu Hữu Trung liếc mắt thấy ngân phiếu, mở miệng nói: “Nô tài không làm xong việc Đoan chủ nhân giao phó, sao có thể nhận phần thưởng của chủ nhân được?”
Đoan Tần cười cười: “Tình tình ta ngươi cũng biết, chỉ cần ngươi có lòng, coi như đã giúp ta rồi.”
Triệu Hữu Trung đành nhận lấy ngân phiếu, bỏ vào trong tay áo. Trên mặt tràn đầy ý vui mừng: “Chủ nhân xin bớt buồn phiền, chuyến này quay về nô tài sẽ nghĩ cách.”
Hắn về đến Nam Uyển thì trời đã tối. Đi bàn giao công việc xong mới về phòng của mình, mở cái ngăn tủ đầu giường lấy ra bình rượu trắng mà hắn giấu trong đó, rồi đem bọc lại một cách qua loa bởi tấm vải sờn rách. Hắn kẹp bình rượu vào dưới nách, đi tìm tên thái giám Vương Chi Phú của Nội Tấu Sự.
Thời tiết mùa đông, trời rét thấu xương. Vương Chi Phú ngồi một mình trong phòng hơ nóng lạc trên chậu than hồng. Vừa nhìn thấy Triệu Hữu Trung thì vô cùng thân thiết chào đón: “Huynh đệ, lần này lại mang đến thứ hay ho gì thế?”
Triệu Hữu Trung cười nhẹ, quay người chốt cửa rồi mới lấy ra cái bọc hắn kẹp dưới nách. Vương Chi Phú nhìn hắn mở bọc ra, vừa thấy là rượu liền vô cùng thèm thuồng, không ngừng nuốt nước bọt. Hắn vội đem tới hai chiếc bát rượu thô kệch, tay đổ rượu, miệng nói liến thoắng: “Thơm quá!”

Triệu Hữu Trung cười nói: “Nói nhỏ chút kéo người bên ngoài nghe thấy. Rượu này chẳng dễ dàng gì mới có được. Người khác mà biết, chỉ e hai chúng ta đều phải tới Thận Hình Ti một chuyến.”
Vương Chi Phú cười hì hì, đem số lạc đã bị hơ đến cháy xém trên chậu than đến, hai người vừa ăn lạc vừa uống rượu. Tuy không được gây ra tiếng động lớn, nhưng cũng được uống cho đỡ thèm. Cái bình vơi đi hơn nửa, cả hai đều đỏ bừng cả mặt mũi. Vương Chi Phú líu lưỡi nói: “Không có công không thể hưởng bổng lộc. Huynh đệ có chuyện gì cần đến ta, xin huynh nói một tiếng là được. Ta được huynh chiếu cố cũng không phải mới ngày một ngày hai.”
Triệu Hữu Trung đáp: “Huynh là người thẳng thắn phóng khoáng, ta cũng không vòng vo nữa. Huynh làm việc ở Nội Tấu Sự, ngày ngày đều gặp Hoàng thượng. Trong lòng ta có một chuyện muốn nhờ huynh đệ.”Vương Chi Phú đã ngà ngà say, hắn nói: “Ta cũng chỉ đem tấu sớ vào mỗi ngày một lần, dâng xong tấu sớ liền lui xuống luôn. Vạn Tuế Gia cũng chẳng liếc mắt nhìn ta lấy một cái. Có thể nhìn thấy Hoàng thượng đó, nhưng chẳng được mở miệng.”
Triệu Hữu Trung cười ha ha: “Ta cũng không cần huynh phải tấu lên Hoàng thượng chuyện gì.” Xong ghé vào tai Vương Chi Phú, bí mật dặn dò một hồi. Vương Chi Phú cười bảo: “Chuyện này còn phải xem có cơ hội hay không. Bây giờ những người hầu hạ ngự tiền rất kín miệng, cũng chẳng phải dễ dàng gì đâu. Nhưng huynh đã mở miệng thì dù ta có lên núi đao hay xuống biển lửa cũng sẽ hoàn thành việc huynh đã nhờ.”
Triệu Hữu Trung cười đáp: “Vậy ta cũng xin tạ ơn ngay tại đây.” Hai người uống hết cả bình rượu rồi giải tán trong vui vẻ.
Tuy Vương Chi Phú kia đã vỗ ngực đồng ý, thế nhưng mãi vẫn chưa có cơ hội. Vừa may hôm đó cơ hội tới. Hắn đang trực ở Nội Tấu Sự, trời rét đậm, thời tiết giá lạnh nên hắn nhắm mắt mơ màng cạnh chậu than. Đã gần tới canh tư, bộ binh ở kinh thành phái người phi ngựa mang tấu sớ Sáu trăm dặm khẩn từ Phúc Kiến. Vương Chi Phú cũng chẳng dám lề mề chậm trễ bởi vì việc chuyển tấu cũng có quy định riêng. Tấu sớ khẩn cấp nhất sẽ dùng cụm Sáu trăm dặm khẩn, mỗi ngày phi ngựa chạy băng băng hơn sáu trăm dặm để truyền tới. Ngoài việc tấu bẩm liên quan tới tổng đốc và tuần phủ thì loại tấu khẩn này chỉ dùng khi thành trì thất thủ hoặc giành được. Bản tấu Sáu trăm dặm khẩn này là do Đề đốc Thuỷ quân Phúc Kiến – Vạn Chính Sắc phái người gửi gấp đến, bên ngoài có dấu ấn lớn màu tím, chắc là tấu chương quan trọng về việc Trịnh thị Đài Loan*. Vì thế Vương Chi Phú vội đi ra khỏi phòng trực của Nội Tấu Sự, hắn đi về hướng chính điện Nam Cung.

*Đài Loan thời triều Trịnh. Năm 1662, Trịnh Thành Công trục xuất người Hà Lan, giành được Đài Loan. Từ năm đó cho tới năm 1683 lúc Khang Hy thống nhất Đài Loan thì Đài Loan được thống trị bởi: Trịnh Thành Công, Trịnh Kinh và Trịnh Khắc.
Gió bắc thổi mạnh, rét đến mức răng hắn không ngừng va vào nhau. Một tay cầm đèn lồng, một tay bưng chiếc hộp, cả hai đều đã đông cứng tê dại từ lâu, mất cả cảm giác. Trên trời không có trăng cũng chẳng có sao, chỉ có một mảng đen kịt. Nhìn từ xa thấy cung điện Nam Cung âm u, thấp thoáng thấy một ánh đèn le lói ở phòng bên hông của tẩm điện.
Vương Chi Phú gọi thái giám trực đêm mở cửa thuỳ hoa, rồi báo vào bên trong qua từng tầng gác. Vào đến trước tẩm điện, thái giám đứng đầu ca trực là Triệu Xương tự mình tiến tới, Vương Chi Phú nói: “Triệu Am Đạt, tấu sớ Sáu trăm dặm khẩn từ Phúc Kiến, e là phải trình lên ngay bây giờ mới được.”
Triệu Xương “ừ” một tiếng, đáp lại hắn: “Ngươi chờ một chút, ta gọi cung nữ trực đêm đi mời Hoàng thượng.”
Vương Chi Phú nghe xong câu này thì ngẩn ra. Giờ mới thấy khác thường. Theo lệ thì chỉ có thái giám đứng đầu ca trực ở bên trong tẩm điện, nếu như còn có cung nữ cùng trực thì nhất định là có phi tần đang ở trong. Nhưng Hoàng đế đi Nam Uyển còn tần phi lục cung đều ở lại trong cung cả. Triệu Xương cũng tự biết hắn lỡ lời, trong lòng tự trách mình, đập nhẹ đầu vào cửa bên noãn các hai cái.
Mành gấm được vén lên, hơi ấm ào ạt phả vào mặt. Cung nữ trực đêm bước khẽ ra ngoài, Triệu Xương nói nhỏ: “Có tấu khẩn cần trình Vạn Tuế Gia.”
Vị cung nữ kia lại nhẹ nhàng đi vào tẩm điện, Vương Chi Phú nghe nàng gọi vài lần thì Hoàng đế mới tỉnh rồi truyền lệnh thắp đèn. Đúng lúc này lại nghe thấy một giọng nói khác rất nhẹ của nữ tử từ bên trong điện, đang khẽ khàng nói gì đó, tiếc là không nghe rõ được. Chỉ nghe được tiếng đáp lại vô cùng dịu dàng của Hoàng đế: “Không sao đâu, chắc là có tấu khẩn. Nàng không cần dậy.”
Vương Chi Phú đứng ngoài nghe rõ ràng câu này, không khỏi giật mình ngạc nhiên.

Hoàng đế chỉ mặc một chiếc áo lụa đi ra khỏi noãn các. Tuy bên ngoài cũng có chậu than nhưng vẫn lạnh hơn trong noãn các rất nhiều. Hoàng đế bất giác run nhẹ một hồi, Triệu Xương liền lấy chiếc áo choàng dài từ lông chồn tía khoác lên người hắn. Cung nữ cầm đèn đi tới, Hoàng đế dựa theo ánh đèn mà đọc tấu sớ, trên mặt hiện lên một nụ cười. Lúc này Vương Chi Phú mới khấu đầu rồi lui ra ngoài.
Hắn quay lại noãn các, bàn chân đã thấy hơi lạnh. Vừa duỗi chân vào trong chăn ấm thì hơi nóng đã bao phủ. Lâm Lang vừa tỉnh giấc, khó ngủ lại, nàng cũng không dám xoay người, đành nhắm nghiền hai mắt.
Thưở nhỏ, Hoàng đế được các ma ma và Am Đạt gọi dậy đến thư phòng vào đầu giờ mão, đến khi đăng cơ vẫn vậy. Mỗi ngày đều là giờ mão ngồi dậy rồi lên triều, lúc này cũng chẳng ngủ được nữa. Hắn nghe thấy tiếng nàng thở, hỏi: “Nàng ngủ chưa?” Nàng nhắm mắt đáp: “Ngủ rồi.”, xong không nhịn được mà phì cười một tiếng, mở mắt ra thấy Hoàng đế dang hai tay, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng.
Nàng nằm cạnh ngực hắn, nghe tiếng tim đập ổn định vững vàng. Tóc dài đen nhánh như mực xoã xuống vạt áo của Hoàng đế. Hoàng đế lại cầm một lọn tóc lên, nói khẽ: “Túc tích bất sơ đầu, ti phát phi lưỡng mi. Uyển thân lang tất thượng, hà xử bất khả liên.”* Nàng không đáp lời, chỉ lấy một lọn tóc của mình, chầm chậm tết chung với bím tóc đuôi sam của Hoàng đế, tạo thành hai nút thắt đồng tâm. Ở phía xa xa trong điện có thắp một cây nến, ánh sáng hiu hắt lờ mờ dao động như một chiếc mành màu vàng nhạt bao trùm cả điện.
* Trích trong “Tử dạ ca” (Bài hát lúc nửa đêm) Bài này rất dài (84 câu =.=) Câu Hoàng đế nói nghĩa là Trước nay ta chưa từng cột tóc. Tóc dài xoã xuống hai vai, buông xuống đầu gối của tình lang, lúc đó trông ta vô cùng xinh đẹp đáng yêu.
Hoàng đế nhìn từng cử chỉ của nàng, trong lòng vô cùng vui mừng và xúc động. Tuy trời rét đậm nhưng hắn cảm thấy như trời đang ở tiết xuân tháng ba vậy, đẹp đẽ vô hạn. Cầm lấy tay nàng đặt lên ngực hắn, nguyện đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn như ngày hôm nay, như giờ khắc này. Bỗng hiểu ra lời thề của người xưa, trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành (Trích thơ Bạch Cư Dị). Nguyện làm uyên ương, không ước thành tiên, hoá ra đúng là vậy…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.