Bạn đang đọc Tịch Mịch Không Đình Xuân Dục Vãn – Chương 17: Tình Nồng Ý Đậm
Mãi đến tháng 12 năm Đinh Mão, đại giá mới đi khỏi Vĩnh Định Môn, đi về hướng Nam Uyển. Ngày hôm đó hiếm khi mới được một ngày trời nắng đẹp, mặt trời chiếu xuống lớp tuyết dày, phát ra những tia sáng vàng kim loá mắt.
Hai bên đường đi đều được giăng bạt màu vàng. Sương thấm vào làm nó ướt đẫm rồi đông cứng lại từ lâu. Quan viên cùng ba doanh tướng sĩ, đại đội nhân mã hộ tống vây quanh một đoàn mười sáu người cùng ngự giá bằng gỗ, nước sơn đỏ thẫm, lăn bánh một cách đều đặn. Gió sáng sớm thổi vào những chiếc ô và lá cờ giữa hàng ngũ, làm nó bay phấp phới.
Pha Nhĩ Bồn lĩnh việc của Nội đại thần, cưỡi con ngựa đi theo sát phía sau ngự giá. Chợt thấy Hoàng đế vén màn xe lên, vẫy một cái, lại là vẫy hướng Nạp lan Dung Nhược. Nạp Lan vội phi ngựa đến gần, cách Hoàng đế một cái cửa sổ xe. Hoàng đế trầm ngâm một lúc rồi mới sai bảo hắn: “Khanh đi lo liệu cho xe phía sau.”
Nạp Lan lĩnh chỉ, xoay ngựa đi về phía sau hàng ngũ. Phía sau đều là xe ngựa của hậu cung, Nạp Lan thấy một chiếc xe màu xanh như màu y phục của cung nữ, bánh xe lớn sơn màu đỏ, không biết là xe của vị phi tần nào theo tùng, trong lòng hắn tuy cảm thấy kì lạ nhưng Hoàng đế phái hắn qua đây, hắn đành ghìm cương ngựa, đi bên sườn xe không nhanh cũng không chậm.
Vì thời tiết nắng ấm nên trên đường tuyết đang dần tan, cực kì khó đi. Dưới bánh xe và vó ngựa đều là bùn, tuyết bẩn, bắn lên tung toé. Ngự giá đi chậm nên xe ngựa cũng không đi nhanh được. Nạp Lan cầm cương đi lững thững, dường như có chút thất thần. Đúng lúc này thì trên đường có một hố sâu, vốn được lấp bởi đất đỏ rồi, nhưng khi đại đội nhân mã giẫm đạp lên nó cùng với nước tuyết tan khiến nó lõm xuống. Đến khi xe ngựa đi qua thì sa xuống một bên, bánh xe đỏ bị sà xuống đó. Thái giám điều khiển xe không ngừng hô, quát, nhưng sau vài lần cố gắng kéo xe của con ngựa, chiếc xe vẫn không thể kéo lên.
Nạp Lan vội nhảy xuống, gọi thêm mấy binh sĩ hộ tống ra đẩy xe. Hơn mười người dễ dàng nâng được chiếc xe la kia lên. Hắn vừa thả lỏng tâm tình, xoay người nhảy lên ngựa thì chợt có cơn gió thổi qua khiến mành trướng của xe ngựa bay lên, theo đó là một hương thơm mỏng manh. Là hương thơm hắn thương nhớ, quen thuộc đến mức vĩnh viễn cũng không quên được. Trong lòng vừa hoảng sợ vừa đau đớn, kinh ngạc quay đầu lại nhìn chiếc màn trướng của xe ngựa, dường như muốn nhìn xuyên thủng cái màn bằng vải xanh dày cộp kia.
Kể từ lúc đó, hắn cứ ngơ ngẩn theo sau xe ngựa. Tay cầm dây cương mà người như mất hồn. Chỉ nghe tiếng bánh xe lộc cộc và tiếng tuyết tan tạo ra âm thanh nho nhỏ ở hai bên đường. Hắn cảm giác trái tim hắn cũng đang tan chảy, đau đớn vô cùng, không có lấy một khắc bình yên.
Nam Uyển chật chội, tất nhiên là không so được với trong cung. Việc canh phòng cũng rất quan trọng, may mà có thân binh ngự doanh theo hộ tống thuộc đại doanh Phong Đài* được điều động đóng quân ở ngay cạnh. Pha Nhĩ Bồn lĩnh nhiệm vụ Nội đại thần, vừa nhậm chức chưa lâu đã phải lo liệu việc lần này, khó tránh có nhiều việc không kiểm soát hết. Nạp Lan vốn thường hộ tống, biết việc mấu chốt nên cũng đứng một bên giúp đỡ đôi ba viêc, cuối cùng thì mọi thứ cũng được lo liệu đâu vào đó.
* Đại doanh Phong Đài gồm các binh lính cận vệ tinh nhuệ tuyển chọn từ bát kỳ, được dùng binh khí tốt nhất bấy giờ, lương bổng nhiều nhất, đãi ngộ cũng tốt nhất. Đội quân này do chính Hoàng đế ra thánh chỉ lệnh chủ soái đại doanh Phong Đài điều binh. Nếu không có thánh chỉ cùng chỉ thị viết tay của chủ soái thì không ai có thể điều động binh lính.
Lúc này thời tiết âm u. Qua giờ ngọ, trời đổ tuyết, bông tuyết trong như hạt muối, như phấn như bột, từng hạt lặng lẽ rơi xuống. Pha Nhĩ Bồn tự mình dẫn lính đi tuần tra các tuyến phòng ngự, xong xuôi trở lại trong phòng. Đôi giày da nai của hắn đã ướt đẫm từ lâu, bàn chân bị nhiễm lạnh, buốt đến tận xương. Tên hộ vệ theo hầu hắn vội tiến lên giúp cởi giày, lại dời chậu than tới, vừa làm vừa nói: “Đại nhân, trong phòng không có lò sưởi chân, đại nhân xin tạm hơ một lúc vậy.”
Pha Nhĩ Bồn cảm thấy cái giày ướt sũng kia dính vào chân hắn khiến chân cũng đông cứng mất cả tri giác, hắn duỗi chân lên trước than hồng, sau một lúc mới dần cảm nhận được hơi nóng. Bỗng thấy mành hơi vén lên, có người đi vào, chính là thống lĩnh ngự tiền thị vệ chính điện Nam Cung (cung điện ở Nam Uyển), trên người khoác một chiếc áo choàng cũng đã bị ướt thẫm, khuôn mặt chỗ trắng chỗ hồng, hoảng hốt lo lắng cố sức bẩm báo với hắn: “Quan đại nhân, đã xảy ra chuyện rồi.”
Lòng hắn chùng xuống, hỏi ngay lập tức: “Chuyện gì?” Vị thống lĩnh kia liếc mắt nhìn về phía tên hộ vệ đang đứng sau lưng hắn, Pha Nhĩ Bồn nói: “Không sao, đây là tâm phúc của ta.” Tên thống lĩnh vẫn do dự như trước, Pha Nhĩ Bồn đành vẫy vẫy tay ra ý bảo tên hộ vệ lui xuống. Lúc này thống lĩnh mới mở miệng, giọng nói có chút bối rối: “Quan đại nhân, không thấy Hoàng thượng đâu cả.”
Pha Nhĩ Bồn như bị sét đánh trúng đầu, hắn vô cùng hoảng sợ, miệng bật thốt lên trách mắng: “Vớ vẩn! Sao lại không thấy Hoàng thượng được?” Tại cung điện Nam Uyển này, tuy không thể so với cấm cung được nhưng cũng được bảo vệ nghiêm ngặt, trong ba tầng, ngoài ba lớp. Đến một con ruồi cũng không bay ra được. Hơn nữa, ngự giá Hoàng đế, bình thường có mấy chục thái giám, cung nữ vây quanh, cứ coi như là đang đi lại ở trong cung đi, thì cũng có mười người hầu hạ, sao có thể “không thấy” được?
Vị thống lĩnh kia đáp: “Hoàng thượng muốn ngắm tuyết nên đi khỏi chính điện, đi dạo ở bên bờ hồ nước. Xong lại bảo chuẩn bị ngựa. Lương công công đã bẩm với người là muốn có thị vệ ngự tiền đi theo hầu hạ, nhưng Hoàng thượng bảo không cần, rồi còn nói không cho ai đi theo. Hoàng thượng cưỡi ngựa dọc theo bờ hồ lên phía trên, bây giờ Lương công công cũng lo lắng đến phát điên rồi.”
Pha Nhĩ Bồn vừa sợ hãi vừa hoang mang, hắn nói: “Còn không mau phái người đi tìm đi?”
“Thị vệ Nam Cung đã được phái hết đi, lúc này vẫn chưa có tin tức gì, tình hình có vẻ không ổn cho nên nô tài mới vội vàng chạy đến bẩm báo Quan đại nhân.”Pha Nhĩ Bồn biết hắn phải chịu trách nhiệm, nhưng cái trách nhiệm này quá lớn, đừng nói chỉ mình hắn, chỉ sợ đến tất cả các đại thần ngự tiền hộ tống chuyến đi lần này cũng khó mà gánh nổi. Hắn nói: “Mau mau đi gọi người Loan Nghi Vệ* (tên cũ của Cẩm Y Vệ), Thượng Ngu Bị Dung Sở, tất cả cùng chạy đi tìm!” Hắn cũng vội vã đi ra ngoài, chợt nghe thấy tiếng tên hộ vệ đuổi theo mình mà hô: “Đại nhân! Đại nhân! Giày!” Lúc này mới thấy dưới chân lạnh cóng, hoá ra là không đi giày, chân trần giẫm lên nền đá. Đi giày trong tâm trạng nóng như lửa đốt, quay lại dặn hộ vệ: “Nhanh đi bẩm báo Sách đại nhân! Bảo là có chuyện gấp, mời ngài ấy đến ngay!”
Tất cả thái giám cận vệ hầu hạ bên người của Hoàng đế đều đang ở bên hồ. Gió bắc thổi mạnh, thổi từ trên mặt nước hồ thổi lên, mang theo những bông tuyết trắng muốt phả vào mặt, đau rát tới mức nước mắt chảy ra không ngừng. Thị vệ được phái đi từng tốp một. Lúc này Pha Nhĩ Bồn mới bình tĩnh lại, an ủi Lương Cửu Công đang vô cùng lo lắng: “Lương tổng quản, nơi này là hành cung*, bốn mặt đều có tường cung bao quanh, bên ngoài còn có binh lính của Tiên Phong doanh, Hộ Quân doanh, Hoả Khí doanh, bên trong là ngự tiền thị vệ hộ tống. Người ngoài không thể vào được đây. Chúng ta nhất định sẽ tìm thấy Hoàng thượng thôi.”
* Cung điện Hoàng đế ở khi đi khỏi kinh thành
Tuy là nói như vậy nhưng hắn vẫn hơi bất an trong lòng, lời nói đó cũng như đang an ủi chính bản thân hắn vậy. Lại nói tiếp: “Vườn ngự uyển rộng, tuy trong rừng, tứ phía đều có người đi tuần tra, nhưng sao Lương công công có thể để Hoàng thượng đơn thương độc mã đi như vậy?” Cuối câu nói đã không giấu được sự tức giận.
Lương Cửu Công cười khổ, sau một lúc lâu mới đáp lại: “Quan đại nhân, Vạn Tuế Gia không đi một mình… nhưng cũng chẳng khác gì đi một mình.”
Pha Nhĩ Bồn càng khó hiểu hơn, hỏi: “Tức là có người đi cùng?” Lương Cửu Công gật đầu, cũng chẳng nói nữa, Pha Nhĩ Bồn lại thêm mông lung, đang định hỏi cho rõ ràng thì chợt nghe một hồi leng Keng từ xa loáng thoáng vọng tới. Tiếng vó ngựa lộp cộp, phi về hướng này.
Dưới những bông tuyết rơi lả tả, con ngựa kia càng hiện lên vẻ to lớn dũng mãnh cũng không kém phần đẹp đẽ, đúng là ngự mã của Hoàng đế. Càng đến gần, càng nhìn thấy rõ người mặc áo choàng chồn tía rồi, gió thổi vào chiếc áo choàng bay bay, lộ ra lớp vải vàng lót trong. Từ xa xa Pha Nhĩ Bồn đã thấy màu vàng của y phục Hoàng đế, hắn nhẹ nhàng thở ra, vuốt hết những bông tuyết rơi trên mặt hắn, lúc này mới nhìn rõ hơn, là hai người cùng cưỡi một con ngựa. Người ngồi trước khoác chiếc áo choàng của Hoàng đế, mũ tránh tuyết bằng lông bạc che mất hơn nửa khuôn mặt. Hắn nhìn thân hình nhỏ nhắn yêu kiều kia, hình như là nữ tử.
Hoàng đế mặc áo gấm đỏ thẫm, cổ tay là ống tay áo màu vàng, gấp lên hình móng ngựa, sắc mặt thoải mái vui vẻ. Mọi người vội vàng hành lễ, Hoàng đế cười mỉm: “Đang cưỡi ngựa bỗng có hứng thú muốn đi xa một chút, nhưng sợ các khanh lo lắng nên đến bờ phía nam liền phi quay lại… Xem ra lần này Trẫm lại khiến các khanh lo sợ rồi, đứng dậy hết cả đi.”
Đã có người giữ chắc dây cương từ lâu. Hoàng đế xoay người xuống ngựa, xong lại vươn lên hai tay. Nữ tử kia có dáng điệu uyển chuyển nhẹ nhàng, dường như Hoàng đế chỉ cần khẽ nắm lấy, đã mang nàng đứng duyên dáng trên nền đất.
Pha Nhĩ Bồn cùng mọi người tạ ơn đứng lên, hắn thầm đoán người này chắc là phi tần hậu cung, vốn nên tránh gặp nhưng hiện tại đã đối mặt thế này, không kịp tránh nữa rồi. Hắn không dám ngẩng đầu, vội vàng phủi hai tay áo xuống rồi gập người quỳ xuống: “Nô tài xin thỉnh an chủ nhân!”
Vị nữ tử kia vội tránh sang một bên, hoàn toàn không nhận hành lễ của hắn mà lùi về sau một bước. Hoàng đế cũng không để ý. Ngẩng đầu thấy Nạp Lan đang đứng phía xa, trên mặt trắng bệch như tuyết đọng trên mái nhà, không có lấy một tia máu. Hoàng đế cười, ra ý gọi hắn đến gần: “Hôm nay là Trẫm sai, ngươi cũng không nên bị doạ thành thế này. Nơi này là trong hành uyển (ngự uyển ngoài kinh thành), lẽ nào Trẫm có thể biến mất hay sao?”
Nạp Lan đáp: “Nô tài hộ giá không chu toàn, xin Hoàng thượng trách tội.”
Hắn mặc áo xanh của thị vệ, đứng một bên theo quy củ, tiếng nói lại hơi run run, cũng không biết là do thời tiết lạnh giá, hay là do vừa rồi quá lo lắng nên lúc này buông lỏng tâm tư nên thế? Hoàng đế hiện đang vui vẻ, cũng không suy nghĩ quá sâu xa, chỉ cười nói: “Trẫm đã biết là không nên nữa rồi, các khanh còn không tha thứ hay sao?”
Có tên thái giám chạy tới bẩm báo: “Vạn Tuế Gia, Sách đại nhân xin yết kiến.”
Hoàng đế hơi nhăn mặt chau mày, chỉ một giây rồi lại giãn ra như cũ, cười một cái: “Lần này Trẫm thật sự phải nghe dạy bảo rồi. Sách đại nhân chắc lại muốn khuyên răn đây, mấy cái gì mà Thiên kim chi tử tọa bất thùy đường…
Nạp Lan hoảng hốt, hắn nghe loáng thoáng trong tai, là những câu trong bài “Sử kí”, từ nhỏ hắn đã đọc thuộc làu làu, lúc này Hoàng đế đọc lên, từng câu từng chữ phảng phất như sấm rền giữa ngày hè, từng tiếng sét đánh ầm ầm bên tai. Hắn hoàn toàn không hiểu sao mấy chữ này lại gợi cho hắn ý nghĩ đó, gió mang theo bông tuyết phả vào mặt hắn, đau đớn đến chết lặng, tê dại.
Hoàng đế truyền Sách Ngạch Đồ ở ngay chính điện của Nam Cung. Sách Ngạch Đồ hành đại lễ, quả nhiên nói chưa hết ba câu đã nói tới: “Hoàng thượng vạn thừa chi tôn (chỉ người cao quý nhất), thân thể liên quan tới an nguy xã tắc. Viên Áng viết: Thiên kim chi tử tọa bất thùy đường, bách kim chi tử bất kỵ hành, thánh chủ bất thừa nguy nhi kiếu hạnh… (Người có thân phận cao quý phải trân trọng tính mạng của chính mình…) Nói xong câu mở đầu liền khuyên can thao thao bất tuyệt. Hoàng đế thấy mình đoán đúng hết thảy, không nhịn được mà cười cười. Tâm trạng hắn lúc này đang vui, cũng đáp lại vị trọng thần kia vài câu.
Đợi đến khi Sách Ngạch Đồ lui xuống, Hoàng đế mới trở về noãn các. Lâm Lang đang ngồi ở chiếc ghế nhỏ trước tràng kỉ khâu chiếc túi nho nhỏ, vẻ mặt có chút hoảng sợ cùng bất an, ngay cả Hoàng đế đi vào cũng không hay biết. Đột nhiên thấy tay áo màu vàng nhẹ phẩy qua chiếc túi, giọng Hoàng đế vui vẻ: “Khâu thứ này làm gì?”, làm nàng giật mình hết hồn, vội vàng đứng phắt dậy, miệng hô: “Vạn Tuế Gia!”
Hoàng đế nắm tay nàng, hỏi: “Sao lại lạnh thế này? Có phải lúc nãy nhiễm gió lạnh rồi?” Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, đáp nhỏ: “Lâm Lang đang hối hận…” ngữ khí có phần ảm đạm: “Không nên xin Vạn Tuế Gia mang theo Lâm Lang cưỡi ngựa, khiến các đại thần lo lắng. Tam đại mạt chủ nãi hữu bế nữ*, là Lâm Lang liên luỵ đến thánh đức của Vạn Tuế Gia.”
Hoàng đế ừ một tiếng rồi bảo: “Là Trẫm muốn đưa nàng đi, không trách nàng. Vừa nãy Sách Ngạch Đồ có dẫn sách sử, giờ lại đến lượt nàng… Tam đại mạt chủ nãi hữu bế nữ, kim dục đồng đắc vô cận tự chi hồ?* Vương thái hậu nói: Cổ có Phàn Cơ, nay có Ban Tiệp Dư’**, Trẫm lại thêm một câu: Hiện giờ có Vệ thị Lâm Lang.” Nụ cười của nàng hiện lên trong giây lát, nàng nói: “Vạn Tuế Gia cần đến chính là phúc của Lâm Lang, Lâm Lang đâu thể so sánh với các vị hiền phi nọ, huống hồ Thành đế kia sao sánh được một phần vạn của Vạn Tuế Gia.”
* Trích trong “Hán thư · Ngoại thích truyện hạ · Hiếu thành ban tiệp dư”:
“Thánh hiền chi quân giai hữu danh thần tại trắc,
Tam đại mạt chủ nãi hữu bế nữ.
Kim dục đồng liễn, đắc vô cận tự chi hồ?”
Các vị thánh hiền đều có các đại thần sáng suốt và người tài đức ở bên người.
Tam đại là chỉ ba triều đại Hạ Thương Chu, ba triều đại này đều có hôn quân, bên cạnh lại có thê thiếp phi tần nhiều vô kể.
** Ban Tiệp Dư: Thành đế thời Hán vô cùng sủng ái Ban Tiệp Dư. Thời đó, Hoàng đế hay ngồi trong một kiểu xe vô cùng hoa lệ, có hai người kéo. Còn các phi tần hậu cung thì chỉ có một người kéo. Vì yêu thích Ban Tiệp Dư nên Hoàng đế hạ lệnh chế tạo một kiểu xe đặc biệt, hai người có thể cùng ngồi. Thế nhưng Ban Tiệp Dư lại từ chối, nàng nói: “Trong những bức hoạ lưu lại từ thời cổ, minh quân đều được vây quanh bởi danh thần; Ba hôn quân thời Hạ, Thương, Chu – Hạ Kiệt, Thương Trụ, Chu U Vương lại ngồi giữa vô vàn phi tần mỹ nữ, cuối cùng dẫn đến hoạ mất nước, diệt vong. Nếu như thiếp cùng Hoàng thượng cùng ngồi một chiếc xe, vậy đâu khác gì ba vị kia?” Hoàng đế nghe nàng nói cũng có lý, liền bỏ luôn dự định xe đôi. Vương thái hậu nghe được, càng thêm yêu thích vị con dâu này, vui mừng nói: Cổ có Phàn Cơ, nay có Ban Tiệp Dư.
Phàn Cơ là phi tần của Sở Trang Vương. Lúc Sở Trang Vương mới lên ngôi, cực kì thích săn thú mà không quan tâm việc triều chính. Phàn Cơ khuyên bảo không được, nàng liền không ăn thịt động vật. Cuối cùng Sở Trang Vương cũng cảm động mà hối cải, ít đi săn hơn mà chuyên tâm vào triều chính.
Hoàng đế không khỏi cười nói: “Tuy là nịnh nọt nhưng thật khiến người ta thấy thoải mái. Trẫm cảm thấy rất kì lạ, cuối cùng thì nàng hiểu biết đến bao nhiêu, đến kinh, sử, tử, tập nàng cũng từng đọc qua. Từ trước lúc khi quân phạm thượng, Trẫm cứ tưởng nàng không biết chữ.”
Mặt nàng hơi ửng hồng, cúi mặt đáp: “Không dám giấu Vạn Tuế Gia. Nữ tử vô tài vô đức. Thái Tông hoàng đế từng dạy, cung nữ không được biết chữ.” Hoàng đế im lặng một lúc, rồi khẽ thở dài: “Các vị chủ nhân của lục cung cũng có nhiều người không biết chữ. Có lần trở về, muốn nói cười vài câu, các nàng ấy cũng không hiểu được.”
Lâm Lang thấy ánh mắt dịu dàng của hắn, đôi mắt trong trẻo, dường như có thể thấy được chính nàng trong đó, như có thể nhìn thấu đến tâm can. Lòng nàng rối như tơ vò, như có ngàn vạn nút thắt. Nàng không dám nhìn thẳng vào hắn, quay mặt đi mà tim đập thình thịch. Hoàng đế nắm tay nàng, dần dần nắm chặt hơn, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần. Mùi hương Long Tiên phả ra từ ống tay áo của hắn khiến nàng hơi mê muội, gần như không thở được. Khoảng cách gần như không còn, ngẩng mặt lên thấy khuôn mặt thanh tú của hắn, giữa ánh mắt xuất hiện một chút phức tạp rắc rối. Nàng không hiểu, cũng không muốn suy diễn.
Vì dựa vào hắn nên giọng hắn cứ như phát ra từ trong lồng ngực: “Lần đầu tiên gặp nàng, nàng đang đứng hát ở trong làn nước. Đêm đó, ánh trăng đẹp như vậy, chiếu lên cả rừng lau sậy chung quanh… đẹp như trong mộng. Ngày Trẫm còn nhỏ, ma ma cũng hát Du xa ca ru Trẫm ngủ, cứ hát mãi tới khi Trẫm ngủ say, vì vậy mới cho rằng mình đang ở trong mơ.”
Nàng không nói nên lời, khoé môi hơi run rẩy, Hắn lại ôm nàng chặt hơn: “Mấy ngày nay Trẫm cứ luôn muốn, giá như nàng sinh cho Trẫm một đứa con, mỗi ngày hát Du ca xa ru nó ngủ thì nó nhất định sẽ là đứa bé may mắn nhất trên đời.”
Trong lòng nàng tâm tư cuồn cuộn quay cuồng, nghe hắn thủ thỉ bên tai, nước mắt nàng đã sắp trào ra. Đem mặt áp vào ngực áo của hắn. Trên áo có thêu hoa văn rồng vàng, nhìn qua lớp sương mù trong mắt chỉ thấy một cái đầu rồng dữ tợn, một đôi con ngươi đen tuyền, tất cả đều hoà lẫn vào giọt lệ trong mắt nàng. Nàng chỉ nghe thấy tiếng tim hắn đập, ổn định từng nhịp. Nhất thời có hàng ngàn lời muốn nói, trong lòng không biết là vui hay là buồn, là khổ đau hay là hạnh phúc, là chán nản hay là hận, là kinh sợ hay là đau đớn. Nơi sâu nhất trong tim nàng lại dấy lên sự đau xót vô tận. Ruột như thắt lại, suy nghĩ rối rắm, hận không thể biến thành bột mịn để khỏi phải chịu sự dày vò như ngày hôm nay.
Hoàng đế cũng không nói gì, chỉ ôm nàng thật lâu, khuôn mặt áp lên tóc nàng. Sau một hồi mới nói: “Hôm đó nàng vẫn chưa hát xong, hôm nay hát lại một lần từ đầu đi.”
Nàng nghẹn ngào, khó nói nên lời. Cố gắng điều hoà hơi thở, dần dần, hương Long Tiên trên người Hoàng đế, mùi hương đặc biệt của lông chồn tía, rồi cả trăm loại hương toả ra từ chiếc lò hương phía sau, tất cả trộn lẫn, nàng dần cảm nhận được hết. Móng tay ghim chặt vào lòng bàn tay, đau lâm râm. Nàng buông lỏng tay, lại qua một lúc lâu mới nhẹ nhàng mở miệng hát:
“Du du trát, ba bố trát, sói đến rồi, hổ đến rồi, sắp nhảy tường tới rồi.
Du du trát, ba bố trát, tiểu a ca, mau ngủ thôi, a mã xuất mã chinh phạt rồi…
Đại hoa linh tử, nhị hoa linh tử, tránh hạ công lao thị nhĩ gia lưỡng đích.
Tiểu a ca, mau ngủ thôi, tránh hạ công lao thị nhĩ gia lưỡng đích.
Du du trát, ba bố trát, đêm khuya rồi, đêm khuya rồi, xuân ấm cỏ nồng rồi
Du du trát, ba bố trát, tiểu a ca, mau ngủ thôi…
Du du trát, ba bố trát, tiểu a ca, mau ngủ thôi…”
Giọng nàng ngân nga trong trẻo, bay quanh điện. Gió bắc rít ngoài cửa sổ, bông tuyết rơi lả tả như đang múa. Tuyết rơi càng ngày càng nhanh, như một chiếc mành bằng tuyết khổng lồ đang muốn bao phủ cả đất trời trong nó.
(Du du trát, ba bố trát: chỉ là từ tượng thanh, có thể hiều như “À ơi ơi à…”)