Đọc truyện Tia Nắng Từ Anh – Chương 20: Khiêu Khích
Lan Thy cùng Đằng Triết đứng trước thang máy chờ đợi. Cửa thang máy cuối cùng cũng mở ra, chờ một số người bên trong bước ra thì hai người họ mới bước vào. Trùng hợp hay không thì không biết, chuyến thang máy chỉ có hai người.
– Anh đến đây một mình à?_Lan Thy chớp mắt nhìn Đằng Triết.
Đằng Triết lại chỉ nhìn cô một cái liền quay mặt đi giống như không được tự nhiên:
– Anh đến cùng Vũ ca.
– Oa, thế à? Chị Giao đến đây cùng anh Quang không biết họ có gặp nhau không?
Đằng Triết kinh ngạc, còn định mở miệng thì thang máy đã đến nơi. Hai người lại cùng bước ra ngoài.
– Anh cũng ăn ở tầng này à?
– Đúng vậy. Chẳng qua…anh muốn hỏi chuyện…Thư Giao đi cùng Trác Quang có phải thật không?
Lan Thy nhíu mày nhìn Đằng Triết giống như đang hỏi anh muốn biết chuyện đó để làm gì. Thế nhưng cô vẫn nở nụ cười ngọt ngào:
– Đúng thế. Hình như là ở phòng số hai, dãy phòng thường.
Lan Thy nhìn đông nhìn tây cũng không biết là căn phòng kia ở nơi nào. Đôi mắt cô lúng liếng đảo quanh có chút lúng túng. Đằng Triết lại lâm vào trầm mặc.
– Không thể nào. Lúc nãy Vũ ca bảo anh đến thăm dò, căn phòng đó không có ai cả. Anh còn sợ Thư Giao đã đi về nên mới chạy xuống đại sảnh tìm.
Lan Thy trợn mắt kinh ngạc. Thư Giao đi cùng Trác Quang nhưng hiện tại lại không thấy. Không phải là mất tích đấy chứ? Nhưng có Trác Quang ở bên cạnh hẳn là không xảy ra chuyện này mới đúng.
– Em cũng không rõ nhưng em đứng ngoài cửa lớn rất lâu làm gì có ai đi ra chứ.
– Vậy…em có biết Trác Quang hẹn Thư Giao đến đây làm gì không?
– Theo em nghĩ chắc là hẹn hò.
Lan Thy vẫn đăm chiêu chìm trong suy nghĩ. Đằng Triết lại vô cùng ngạc nhiên với đáp án kia. Đại Vũ căn dặn anh đến phòng Trác Quang thăm dò nhưng khi anh đến nơi lại chẳng thấy ai cả, anh còn nghĩ do Đại Vũ lo lắng cho Thư Giao nên sinh ra ảo giác.
– Hẹn hò? Hai người họ yêu nhau khi nào?
– Chuyện này…chắc chỉ có chị Giao mới rõ. Thôi em đi tìm chị ấy đây._Lan Thy vẫy tay chào anh, mỉm cười rời đi.
Đằng Triết thoắt cái bắt tay Lan Thy lại, Lan Thy ngạc nhiên nhìn Đằng Triết.
– Trên tầng này tình hình hơi lộn xộn một chút, anh đưa em đến chỗ Vũ ca sẽ an toàn hơn. Chuyện của Thư Giao anh sẽ cho người thăm dò sau.
Đằng Triết không đợi Lan Thy đồng ý đã kéo cô đi một mạch. Lan Thy có chút khó hiểu nhìn chằm chằm bóng lưng Đằng Triết. Đằng Triết đi rất nhanh đến nỗi Lan Thy vừa đi vừa chạy mới theo kịp. Đằng Triết giống như rất vội vàng, đến trước cửa phòng đã vội mở cửa.
– Vũ ca chị hai mất…
Chữ “ tích” còn chưa ra khỏi miệng Đằng Triết cùng Lan Thy đứng bên ngoài trợn mắt kinh ngạc nhìn hai con người đang ngồi trong phòng. Mà tư thế kia rất là đáng nghi, chính là khuôn mặt Đại Vũ đang kề sát mặt Thư Giao. Hai người vẫn nhìn nhau như thế. Cánh cửa đột ngột mở ra Đại Vũ lười nhác nâng mắt nhìn về phía cửa. Chỉ thấy Đằng Triết đứng ngốc ở cửa, từ phía sau Đằng Triết cũng lồi ra thêm một cái đầu. Lan Thy tròn mắt nhìn hai người trong phòng. Thư Giao cũng kinh ngạc nhìn hai người bên ngoài nhưng cô nhìn không rõ lắm vì bị Đại Vũ lấy mắt kính mất rồi.
– Ô, chị Giao! Chị không phải đi cùng anh Quang sao? Tại sao lại ở đây cùng Vũ ca rồi?
Lan Thy cười toe toét đi đến bên cạnh Thư Giao. Đằng Triết lúc này cũng hồi phục tinh thần mà đóng cửa lại.
– Chị…chị…vậy còn em đến đây làm cái gì?_Thư Giao ấp úng lại trừng mắt nhìn nụ cười gian của Lan Thy.
– Em đến đây làm thám tử, chị không biết muốn làm thám tử thì vào ban đêm là khó bị phát hiện nhất sao.
– Thám tử? Em thì điều tra cái quái gì._Thư Giao hừ lạnh một tiếng.
– Điều tra ngày chị hẹn hò.
Lan Thy nhún vai cũng không biết nên nói cái gì chẳng lẽ lại nói “ Em đi theo dõi chị đấy!”, nếu nói thế Thư Giao không tống cổ cô ra ngoài mới là lạ. Thư Giao liếc Lan Thy một cái về tội ăn nói nhảm nhí thế nhưng cả ba người ở đó đều nhận ra ánh mắt Đại Vũ âm trầm mà lạnh lẽo vô cùng.
– Hai người ngồi đi, đừng đứng mãi thế._Đại Vũ dựa ghế bộ dạng rất là lười biếng.
Lan Thy rất là không khách khí, cứ xem như ở nhà vậy. Đại Vũ khẽ liếc Đằng Triết một cái. Anh rất là khó hiểu. Anh không phải đã bảo Đằng Triết đi thăm dò xem Thư Giao có ở bên cạnh Trác Quang hay không sao? Tại sao Đằng Triết đi cả buổi trời mà lúc trở về còn mang theo Lan Thy, sự tình hình như rất kì lạ. Đằng Triết bị Đại Vũ quan sát đến mức sóng lưng không ngừng có luồng hơi lạnh chạy dọc.
– Triết, không phải cậu đi thăm dò sao?
– Vũ ca, em đã đi đến phòng tìm chị hai nhưng thật sự không thấy. Em mới chạy xuống đại sảnh, cho nên…lâu một chút._Đằng Triết nở nụ cười còn khó coi hơn khóc.
Đại Vũ nhướng mày, trong mắt lóe lên một tia đùa cợt:
– Hửm? Không phải đi đón Lan Thy chứ?
Thư Giao nghe được đáy mắt cũng nhất thời sáng lên nhìn Đằng Triết rồi nhìn Lan Thy. Lan Thy cùng Đằng Triết kinh ngạc nhìn nhau rồi quay mặt đi nơi khác. Đằng Triệt lại kịch liệt ho khan.
– Khụ..khụ…làm gì có chuyện đó chỉ là trùng hợp thôi. Em thấy Đỗ Hoàng cho nên mới đi cùng Lan Thy.
Đại Vũ cùng Thư Giao lại liếc mắt nhìn nhau rất ăn ý một sự nghiêm túc hiện lên trong đáy mắt. Tầm nhìn của hai người lại chuyển về Lan Thy.
– Thy, em không gặp hắn ta chứ?_Thư Giao có chút lo lắng hỏi.
Lan Thy nghe Thư Giao hỏi mới từ trong mơ màng hồi phục tinh thần:
– Gặp nhưng chắc là hắn không thấy em. Chị tại sao phải khẩn trương như thế?
Thư Giao nhất thời lúng túng cười gượng làm như không có chuyện gì:
– Không, không có gì. Tại vì lúc trước hắn hay tìm chúng ta gây chuyện cho nên chị lo vậy mà.
Thư Giao cầm một cái ly trên bàn đưa lên miệng uống để che dấu sự bối rối. Đại Vũ trừng mắt nhìn Thư Giao một cái:
– Đó là rượu.
“ Phụt”
Thư Giao nuốt xong một ngụm liền trực tiếp phun ra ngoài. Sắc mặt đỏ lự, cô trừng mắt nhìn Đại Vũ một cái. Lan Thy cùng Đằng Triết khẽ mím môi cười trộm.
– Anh cố ý đặt trước mặt tôi có phải không?
Đại Vũ nhếch môi cười vô hại:
– Là em tự ngồi xuống chỗ đó, không phải lỗi của tôi. Huống hồ phải trách em hậu đậu không biết phân biệt rượu mà nước.
– Anh…
– À, chị ở đây vậy anh Quang đâu?_Lan Thy rất thắc mắc.
Mắt Thư Giao trừng lớn một cái mới nhớ đến cuộc hẹn của cô và Trác Quang còn chưa kết thúc.
– Chết, chị quên mất phải trở về thôi.
Thư Giao không thèm liếc Đại Vũ một cái đã đứng lên hướng về phía cửa đi ra ngoài. Lại đột nhiên nhớ đến mắt kính bị người kia giữ nữa rồi.
– Trả đây!
Đại Vũ đứng lên nhìn cô, anh thích nhìn cô ngẩng đầu nhìn anh có một cảm giác thành tựu. Anh cao hơn cô kia mà.
– Trả cái gì?
– Mắt kính.
– Tại sao phải trả?
– Đó là của tôi, không lẽ…anh muốn đeo?_cô cười nhìn anh.
Đằng Triết cùng Lan Thy lại mím môi nhịn cười. Đại Vũ cùng Thư Giao lại đồng tâm hợp ý trừng mắt nhìn họ một cái. Đại Vũ lại không có cái gì gọi là xấu hổ.
– Ai nói tôi giữ mắt kính của em để đeo?
– Thế anh muốn làm cái gì?
– Ngắm.
Thân thể Thư Giao có chút lảo đảo, cô trừng mắt nhìn anh một cái. Cô không biết là anh tại sao lại có suy nghĩ quái lạ như vậy. Mặt dày kinh khủng.
– Không nhiều lời nữa, trả đây tôi còn phải đi.
Chân mày Đại Vũ nhíu chặt:
– Đi đâu? Tiếp tục hẹn hò nữa à?_Đại Vũ rít ra từng chữ.
Thư Giao sợ hãi rụt cổ lại liếc anh một cái nhưng không có phủ nhận cũng chẳng thừa nhận:
– Tôi đi đâu là quyền của tôi liên quan anh à? Anh có trả không, nếu không trả tôi vẫn có thể đi.
– Em nghĩ bước vào đây rồi còn có thể đi à?
Thư Giao thoáng cái rùng mình. Cô lùi mấy bước, anh lại tiến mấy bước. Cảnh tượng lúc này có cảm giác một người bị uy hiếp còn một người lấy việc uy hiếp người khác làm thú vui.
– Anh muốn sao hả?
– Muốn em đi cùng tôi.
Cô trợn mắt một cái, vô duyên vô cớ bảo cô cùng anh đi đâu chứ?
– Tại sao tôi phải đi cùng anh chứ?
– Vì em xém chút tôi sập bẫy, cho nên em phải bồi thường.
Đại Vũ nở nụ cười đến đẹp mắt, chỉ thấy Thư Giao ngẩn ngơ một lúc mất phòng bị liền bị anh kéo đến bên người. Cô hoàn hồn muốn đẩy anh ra thì không có tí ăn thua nào. Lan Thy há hốc mồm nhìn một màn kia, lúc sau lại treo trên môi một nụ cười. Đằng Triết lại tỏ ra vô cùng bình thường. Ánh đèn vẫn tỏa sáng, ánh mắt đen láy của Đại Vũ trong đêm lấp lánh ý cười. Trong lòng Thư Giao bỗng bật thốt trong lòng một cái tên. Trí Hi? Đúng thế nụ cười người này lúc này cùng Trí Hi không sai khác chút nào. Cô lại lắc đầu sợ mình bị ảo giác. Đại Vũ lại cảm thấy rất thú vị khi nhìn cô rối loạn như thế.
– Thế nào? Bị tôi hấp dẫn rồi?
Cô nhìn anh bằng ánh mắt cực kì ghét bỏ:
– Nhảm nhí! Nè, anh làm cái quái gì thế? Mau thả ra. Anh Quang chắc còn đợi tôi đấy.
Đại Vũ lại không cho là đúng:
– Phải không? Để tôi gọi điện cho anh ta nhé!
Cô đưa mắt nhìn anh lại không biết là anh đang giở trò quỷ gì. Đại Vũ ấn vào một số điện thoại nhàn nhã chờ nghe máy. Người đầu dây rất nhanh bắt máy.
– Alo! Trác Quang nghe.
Đại Vũ nhướng mày nhìn Thư Giao, nở nụ cười đắc ý:
– Không biết đội trưởng Trác đã bắt được nhiều đối tượng tình nghi chưa?
Trác Quang rất kinh ngạc:
– Đại Vũ?
– Sao? Không thấy tôi nên rất tiếc nuối phải không?
Đại Vũ thỏa mãn cười một tiếng, cười trên sự nổi giận của người khác. Mà Trác Quang thì nghiến răng nghiến lợi. Người này cư nhiên gọi điện đến khiêu khích anh.
– Là anh truyền tin giả?
Thư Giao đứng rất gần cho nên cô nghe rất rõ. Cô trợn mắt nhìn Đại Vũ không thể tin người này ngay cả cảnh sát cũng đùa cợt. Đại Vũ lại hướng cô bằng ánh mắt vô tội, giọng nói lại hướng về Trác Quang.
– Chà, tại sao lại là tôi rồi? Tôi làm tại sao không nhớ gì cả nhỉ?
Thư Giao lại âm thầm khinh bỉ nụ cười của anh. Mặt dày thì nói gì cũng được. Thư Giao thừa cơ anh nói chuyện cố giãy dụa muốn thoát khỏi anh. Anh lại càng ôm càng chặt không cho cô thoát. Ánh mắt anh lộ ra tia nhìn cảnh cáo.
– Buông!_Thư Giao giận dữ trừng mắt nhìn anh, lại vô tình bật thốt ra tiếng nói.
Đại Vũ đắc ý nở nụ cười giống như có chuyện diễn ra đúng ý muốn của anh vậy. Trác Quang lại vì giọng nói của cô mà giật mình. Còn chưa kịp hoàn hồn đã nghe Đại Vũ ở bên bồi thêm một câu.
– Thư Giao ngoan ở yên một chút đi.
Câu này rõ ràng là nói cho Trác Quang nghe. Thư Giao mắt nhìn anh đăm đăm á khẩu, cái gì cũng không thể nói.
– Anh làm gì Thư Giao rồi?_Trác Quang cả giận.
– Tôi có thể làm gì chứ? Anh quên tôi đã từng nói, cô ấy là người của Vũ ca này sao? Tôi nói được sẽ làm được, nếu tôi đã nói như thế sẽ không để cô ấy gặp bất cứ tổn thương nào.
Giọng nói anh trầm thấp tản ra trong gian phòng, ba người còn lại lâm vào trạng thái u mê. Lan Thy cùng Đằng Triết bốn mắt nhìn nhau. Thư Giao lại nhìn chằm chằm anh như sinh vật lạ. Cô ngẩng mặt chỉ thấy khuôn mặt điển trai kia cũng đang cúi đầu xuống nhìn cô. Ánh mắt dịu dàng mà chứa gì đó kiên định. Câu nói kia tự như một lời hứa sẽ bảo vệ cô vậy. Thư Giao cảm thấy mờ mịt. Người này chẳng phải mang lòng hoài nghi đối với cô sao?
Trác Quang lại vì câu nói này mà trầm mặc một lúc nhưng vẫn phủ nhận ngụ ý hứa hẹn của Đại Vũ:
– Anh nói như vậy thì tôi sẽ tin sao? Anh hiện tại bắt cô ấy đến nơi nào nếu không tôi không khách khí gán cho anh tội bắt cóc đâu.
– Xem kìa anh tại sao phải nổi giận như vậy? Không lẽ tôi cùng bạn gái đi dạo cũng sai?
Trác Quang ở bên kia giận đến tay nắm chặt thành quyền. Anh sau khi làm xong công việc lập tức trở về nhưng không nhìn thấy Thư Giao trong phòng. Anh đợi một lúc lâu cũng không thấy cô xuất hiện. Anh phải ra ngoài tìm, điện thoại của cô anh không gọi được, tâm trạng cực kì không tốt lại bị người này quấy nhiễu.
– Anh…đưa điện thoại cho Thư Giao đi.
Đại Vũ nhướng mày tỏ vẻ không sao cả. Anh đưa điện thoại đến bên tai Thư Giao, thân thể Thư Giao có chút không nhịn được mà run lên.
– Alo…! Anh Quang là em.
Trác Quang rất kích động khi nghe được tiếng của Thư Giao:
– Em ở đâu?
– Em đang ở nhà…
Thư Giao còn chưa nói xong chữ “hàng” thì đã nhận một cái trừng mắt của Đại Vũ. Cô hoảng sợ rụt cổ lại.
Trác Quang khó có thể tin:
– Em ở nhà?
– Không, không phải ý em là em nhìn thấy anh làm nhiệm vụ cho nên đi về trước rồi ạ. Bây giờ đang trên đường về ạ.
Thư Giao cảm thấy rất là có lỗi khi nói dối. Cô không quên Đại Vũ và Trác Quang không hợp nếu nói ra vị trí hiện tại của Đại Vũ chỉ sợ sẽ có rắc rối. Cô lại không muốn người trước mặt gặp rắc rối. Đại Vũ nhếch lên một nụ cười hài lòng.
– Vậy em đang ở cùng một chỗ với Đại Vũ à?
– Em tình cờ gặp…gặp anh ấy cho nên anh ấy đưa em về. Anh không cần lo lắng đâu._cô cười khan một tiếng.
– Vậy được, cẩm thận một chút. Anh còn định đưa em đến một nơi nhưng để lần sau vậy.
Trong đáy mắt Trác Quang thoắt ẩn thoắt hiện nhiều cảm xúc vô cùng khó tả, khiến người ta khó nắm bắt ý nghĩ của anh hiện tại. Có loại lo lắng cũng có loại mất mát rồi giống như thản nhiên.
– Vậy tạm biệt anh.
– Tạm biệt!
Trác Quang cúp điện thoại. Anh vừa bước đến sảnh ăn, trước mắt một bóng dáng mảnh mai đang ngồi ở sảnh ăn tại một cái bàn gần cửa sổ giống như đợi ai mà cũng giống như lo lắng điều gì. Trác Quang đứng lặng một lúc nhìn vào cô gái kia. Trúc Đào đang ngồi ngẩn ngơ mơ màng về cuộc chạm mặt cùng chàng trai lạ mặt thì cảm nhận có một ánh mắt đang quan sát mình thì xoay người tìm kiếm. Trong mắt Trúc Đào lóe sáng khi nhìn thấy Trác Quang. Dưới ánh đèn, dáng anh cao cao hiện ra trước mặt Trúc Đào như một thứ ánh sáng hấp dẫn tầm nhìn.
– Anh Quang!
Trác Quang cũng nhìn thấy cô nở một nụ cười nhàn nhạt, không ai có thể nhìn ra anh đang không vui.
– Trúc Đào!