Đọc truyện Ti Trà Hoàng Hậu: Bệ Hạ, Xin Hạ Hỏa – Chương 39: Trà hương (4)
Lữ Thuần lấy làm kinh hãi: Bệ hạ, như vậy, không được tốt lắm? Tuy rằng nhìn có vẻ là Chung Duy Duy đắc tội bệ hạ, nhưng để cho nàng đến vây xem hai người động phòng, có phải xấu hổ lắm hay không? Nếu không nữa thì, là hoàng đế bệ hạ thích cái này? Bất luận như thế nào, nàng ta cũng không thể đáp ứng.
Trọng Hoa lạnh nhạt nói: Ngươi nhớ kỹ, sau này ở trước mặt trẫm, bất luận trẫm nói cái gì, ngươi chỉ cần vâng theo, không cần nghi ngờ. Hiểu chưa?
Vẻ mặt hắn nghiêm nghị, uy nghiêm lãnh khốc, Lữ Thuần trong lòng sợ hãi, không dám nói thêm nữa: Vâng, cẩn tuân ý chỉ của bệ hạ.
Ý chỉ truyền ra bên ngoài, tất cả cung nhân đều xôn xao, dùng các loại ánh mắt nhìn về phía Chung Duy Duy, Triệu Hoành Đồ vẻ mặt bình tĩnh, giọng nói lại khó nén đồng tình: Chung đồng sử, người chỉ cần nhớ kỹ, ngươi là đồng sử, tận chức tận trách là được.
Ý tứ là muốn Chung Duy Duy nhớ kỹ thân phận của mình, giải quyết việc chung, không cần nghĩ quá nhiều, không nên làm khó bản thân mình quá, không thì thống khổ chính là mình.
Tình hình trong ác mộng rốt cuộc phải thực hiện rồi sao? Chuyện tới trước mắt, Chung Duy Duy ngược lại có loại cảm giác giải thoát. Không thể phủ nhận, hơn bốn năm này, nàng vẫn chưa từng quên năm đó, chưa từng quên Trọng Hoa, thủy chung canh cánh trong lòng. Trải qua mấy ngày nay, sở tác sở vi của Trọng Hoa luôn luôn ở giữa vô tình hay cố ý, để cho nàng sinh ra chút ảo tưởng không thực tế. Cho đến hôm nay, hoàn toàn nên tỉnh mộng rồi.
Chung Duy Duy cười kín đáo, hướng Triệu Hoành Đồ khẽ vuốt cằm: Đa tạ Triệu tổng quản chỉ điểm. Ta vào đây.
Cung nhân nối đuôi nhau rời khỏi, trong tẩm điện chỉ còn lại Trọng Hoa mặt không thay đổi, Lữ Thuần xấu hổ ngay cả đầu cũng không ngẩng lên nổi. Chung Duy Duy rất tự giác dời một bàn trà nhỏ, đặt ở góc phòng, lại tìm một ngọn cung đăng dương giác ổn định xong, trải giấy mài mực, ngồi ngay ngắn, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, bình tĩnh chờ đợi.
Nàng càng bình tĩnh, Trọng Hoa càng phẫn hận, cho dù nàng cứ giống như đêm ngày hôm trước, lấy ra khăn lục bịt mắt cũng tốt hơn. Bình tĩnh không quan tâm thế này, vậy thật là không cần thiết. Trọng Hoa một hơi thổi tắt ngọn đèn trước giường: Ngủ đi.
Lữ Thuần cắn môi, xấu hổ đỏ mặt, nhón chuồn chui vào chăn.
Trọng Hoa buông màn, an tĩnh ngồi xuống ở bên giường, cũng không nằm xuống theo nàng.
Lữ Thuần chờ lại chờ, thủy chung không thấy hắn nằm xuống, không nhịn được khẽ hô một tiếng: Bệ hạ? Lặng lẽ đưa tay để tìm Trọng Hoa,chỉ nghe được một tiếng lạnh lùng: Đừng lộn xộn, ngủ của ngươi đi.
Lữ Thuần cảm thấy lẫn lộn, nghĩ đến tin đồn sáng nay nghe được liên quan đến Vi Nhu kia, liếc mắt nhìn Chung Duy Duy an tĩnh ngồi ở góc phòng, nhất thời trong lòng đã hiểu bảy tám phần. Vừa ủy khuất vừa phẫn hận, lại không thể làm gì cả, lặng yên lui về, khéo léo nhắm mắt lại, nhưng vẫn không ngủ được. Nàng đánh bạo nhìn lén Trọng Hoa, chỉ thấy Trọng Hoa lặng im mà ngồi ở bên giường, mặt không thay đổi nhìn chăm chú vào Chung Duy Duy trong góc phòng.
Chung Duy Duy ngồi ở góc có đèn, bên giường bọn họ không có đèn, ở trong bóng tối nhìn rõ người ở chỗ sáng, muốn nhìn như thế nào thì nhìn như thế đó, người trong sáng vĩnh viễn cũng sẽ không phát hiện. Lữ Thuần như có điều suy nghĩ, không biết giữa hoàng đế bệ hạ và Chung Duy Duy, đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Còn có, vị hoàng đế bệ hạ này xem ra là loại vị tình đây mà. Phải tìm một thời cơ, đi hỏi bác một câu, xem nàng hiểu rõ chuyện này hay không.
Một con thiêu thân kiên nhẫn mà leo đầu vào ngọn đèn dương giác, Chung Duy Duy xuất thần mà nhìn chăm chú vào còn thiêu thân nhỏ bé này, cố gắng không chú ý thanh âm bên kia giường phát ra. Nhưng bên kia giường cũng không có phát ra âm thanh kỳ lạ nàng vốn sợ, từ đầu đến cuối cũng chỉ là hoàn toàn yên tĩnh.
Có lẽ giường quá ổn định, hoặc là Lữ Thuần tính tình tương đối an tĩnh, hoặc nữa là Trọng Hoa thích an tĩnh. Quản hắn là chuyện gì xảy ra! Chung Duy Duy chạy không suy nghĩ, cố gắng nhớ lại chuyện vui vẻ đã lâu của nhiều năm trước.
Cha mang theo nàng và đệ đệ đi lên núi tìm cây trà hoang, dạy nàng tay cầm tay chế trà, bạch ngọc hạch đào cao của a nương tự tay chưng chế là mỹ vị nhân gian khó có được. Thanh âm của nghĩa phụ đọc thi thư là vận luật ( nhịp) tốt đẹp nhất trên đời này, đại sư huynh là mỹ nam tử được hoan nghênh nhất của Thương Sơn, đi theo y ở chân núi dạo chợ một vòng, luôn có thể thu hoạch vô số món ăn ngon cùng đồ chơi nhỏ chơi thật thích. Chung Mậu đáng yêu lại lương thiện, thông minh lại săn sóc, hiện tại chắc là cao lên không ít rồi.
Chung Duy Duy nghĩ đến xuất thần, khóe môi không nhịn được hơi nhếch lên, sau đó đã cảm thấy, chuyện này cũng không có gì to tát lắm, thế gian này cũng không phải chỉ có một mình Trọng Hoa, cũng không phải chỉ có một tòa cung điện này.
Trọng Hoa thấy nụ cười bên môi Chung Duy Duy, không hiểu sao lại sinh ra một loại cảm giác sợ hãi đáng sợ. Nữ nhân gian trá ghê tởm, nhất định là tìm được cớ rồi! Hắn kiên quyết không cho nàng bất cứ cơ hội và lý do nào, tiện cho nàng và Hà Thoa Y thuận lý thành chương mà tiến tới với nhau. Là nàng có lỗi với hắn, không phải hắn có lỗi với nàng, hắn nhất định phải khiến cho nàng biết được sai lầm của nàng, phát ra từ nội tâm mà hối hận.
Hắn khụ thấp một tiếng: Cho trẫm một chén nước ấm.
Lữ Thuần muốn đứng dậy rót nước cho hắn, lại bị hắn ngăn lại: Ngủ của ngươi đi, chớ đứng lên bậy bạ.
Lữ Thuần không thể làm gì khác hơn là nằm xuống tiếp, nghe hắn nộ khí mười phần mà gọi Chung Duy Duy: Chung Duy Duy, ngươi ngốc ngếch cái gì? Có người trực như ngươi thế sao? Gọi ngươi cho trẫm một chén nước ấm.
“Vâng. Chung Duy Duy hoàn hồn, đứng dậy đi đến bên cạnh bàn, rót một chén nước ấm đưa đến bên giường, mặt hơi nghiêng đi, không nhìn bên trong, bình tĩnh nhắc nhở Trọng Hoa: Bệ hạ, nước đây.
Ý của nàng vốn là Trọng Hoa tự mình đưa tay từ trong màn vươn ra đón nước, tránh cho nàng phá hủy bầu không khí kiều diễm của hai người hắn. Hết lần này đến lần khác Trọng Hoa không tiếp chiêu, hung ba ba mà nói: Ngươi là muốn trẫm tự mình đi ra cầm à? Đưa vào!
Chung Duy Duy hít một hơi, rủ mắt vén màn, lại dâng nước lên: Bệ hạ mời.
Cái chén bị đụng một cái nặng nề, lảo đảo ngã xuống, nước vẩy ra khắp nơi.
“Ngươi làm chuyện gì thế? Mắt để vào đâu? Lau khô ngay lập tức! Trọng Hoa hung thần ác sát, chỉ sợ rằng Chung Duy Duy không chịu giương mắt nhìn thấy rõ ràng tình hình chân thực trong màn.
“Bệ hạ thứ tội. Chung Duy Duy khom lưng lục tìm cái chén, động tác có cứng nhắc trong phút chốc. Cái chén vừa lúc rơi vào giữa hai chân của Trọng Hoa, áo quần hắn hoàn chỉnh, ngồi ngay ngắn ở mép giường, cũng chưa từng làm bất luận dấu hiệu của chuyện xấu nào. Trong màn cũng không có cái loại hương hoa Đỗ Quyên kia, an tĩnh tươi mát, bản thân Lữ Thuần nằm ở trong đệm giường xa xa, cõi lòng đầy u oán.
“Nhìn cái gì thế? Phi lễ chớ nhìn, hiểu được quy củ không? Trọng Hoa vừa hung lại ác, vừa nhấc cằm: Ngươi làm ướt quần trẫm, kêu ngươi lau khô cho trẫm, không nghe thấy sao?
Chung Duy Duy thu hồi ánh mắt, cúi đầu hành lễ rời khỏi: Bệ hạ thứ tội, nước nhiều quá, đoán chừng lau cũng không khô. Vi thần bảo người hầu hạ ngài thay y phục.
“Người nào làm người đó hầu hạ. Trọng Hoa gắt gao nhìn chằm chằm lưng của nàng, hận không thể thiêu ra hai cái lỗ, để cho hắn nhìn trong lồng ngực của nàng một cái đến tột cùng có tim hay không.
Chung Duy Duy cứng đờ, thấp giọng nói: Vâng.
Lữ Thuần cắn chăn thấp giọng khóc lên, hơi quá đáng, hoàng đế bệ hạ đi chết đi! Hôm nay là ngày trọng đại của nàng, hắn khi dễ trêu đùa nàng còn chưa tính, dù sao Vi Nhu cũng không có được cái gì tốt. Nhưng hắn ở trước mặt nàng, không chút kiêng kị đùa giỡn Chung Duy Duy như vậy, là có ý gì chứ?