Đọc truyện Ti Trà Hoàng Hậu: Bệ Hạ, Xin Hạ Hỏa – Chương 38: Trà hương (3)
Trọng Hoa đặt hộp trà trên bàn bên cạnh, ôn hòa mà nhìn chăm chú vào Lữ Thuần: “Đã như thế, thì đem trà tốt ngươi dâng tặng trẫm mang ra đây.”
Lữ Thuần dặn dò cung nhân vài câu, cười híp mắt đến ngồi xuống bên cạnh Trọng Hoa, khoảng cách ngồi rất có chú ý, cách khoảng nửa thước, vừa không tỏ ra xa lạ câu nệ, vừa không có vẻ bất kính không dè dặt. Nếu như Trọng Hoa muốn đến mờ ám thân thiết một chút, tay với một cái thì có thể chạm tới nàng ta, nếu như không hứng thú với nàng ta, khoảng cách này cũng còn có thể tiếp nhận.
Trong mắt Trọng Hoa hiện lên một tia hứng thú, cười nói: “Ngược lại ngươi là một tiểu hồ ly thông minh.”
Lữ Thuần mím môi mỉm cười: “Khi ở nhà trường bối cũng từng nói nô tì như thế.” Lại hỏi Trọng Hoa: “Bệ hạ không thích nữ tử thông minh ư?”
Trọng Hoa nói: “Thông minh hay không là trời sinh, lẽ nào trẫm nói không thích, ngươi ngay lập tức trở nên ngu xuẩn?”
“Nếu như bệ hạ không thích, nô tì giả bộ vụng về chút là được. Nhưng mà theo nô tì thấy, bệ hạ không phải là quân chủ không dung nạp người không thông minh.” Lữ Thuần nói cười vui vẻ, trời quang trăng sáng.
Trọng Hoa nhếch mi: “Vì lẽ gì thấy rõ?”
Lữ Thuần cầm tay Chung Duy Duy, mỉm cười nói: “Nhìn Chung đồng sử sẽ biết mà. Trước đây tiên đế từng ngay trước mặt trọng thần khen nàng thông minh đa tài, phẩm hạnh đoan chính, thân phong nàng làm khởi cư lang lục phẩm, làm vị nữ quan ngoài triều đầu tiên của Ly quốc ta từ khi dựng triều tới nay, có thể thấy được nàng đúng thật thông minh. Bệ hạ giữ nàng ở bên người, lại đem khởi cư chú lục của nội cung và ngoài triều cùng giao phó cho nàng, đi theo hầu hạ, có thể thấy được tín trọng nàng là thật. Nếu bệ hạ không dung nạp người thông minh, sao lại như vậy?”
“Qúy nhân khen lầm.” Chung Duy Duy bán rủ mắt, khóe môi kèm theo một nụ cười nhợt nhạt, chỉ coi minh là một người ngoài cuộc chân chính mà thôi.
Lữ Thuần khẽ hô một tiếng: “Tay của đồng sử sao lạnh lẽo như vậy? Là bị bệnh à?”
Trọng Hoa hừ lạnh: “Nàng có thể ăn có thể uống có thể ngủ có thể đùa, khỏe giống như trâu, sẽ bị bệnh chắc?”
Chung Duy Duy rút tay từ bàn tay của Lữ Thuần: “Đa tạ quý nhân quan tâm, hạ quan chưa từng sinh bệnh, mà là trời sinh thế này.”
Lữ Thuần nhiệt tình nói: “Vậy cũng không được, nữ tử chân tay lạnh, là có chứng cung hàn khí hư bất túc *, cần phải điều dưỡng hẳn hoi mới phải. Chỗ này ta có một toa thuốc, là của trưởng bối trong nhà truyền xuống, ta dùng rồi rất tốt, cho ngươi một phần thế nào?”
*Một triệu chứng đông y.
Chung Duy Duy còn chưa kịp từ chối, lại nghe Trọng Hoa không nhịn được nói: “Tối nay ngươi nịnh hót trẫm, hay là muốn nịnh hót nàng ta? Không được cho nàng!”
Lữ Thuần cười ha ha: “Bệ hạ đây là ghen tị ạ? Là nô tì chậm tiếp đãi bệ hạ. Lá trà tới rồi, bệ hạ muốn nếm thử không?”
Đưa cho Trọng Hoa lá trà đang được đóng trong hộp trà chế tác tỉ mỉ khắc vân kim long, cái nắp vừa mở ra, mùi thơm dìu dịu liền tuôn ra, Chung Duy Duy lập tức nhận ra đây là Thương Sơn chi điên ( đỉnh), mùi vị của gốc trà già ngàn năm ở chỗ sâu trong biển mây. Từ khi rời Thương Sơn, nàng liền không uống qua lá trà này nữa, nàng nhịn không được rướn cổ nhìn sang, lại thấy Trọng Hoa keo kiệt nghiêng thân qua, dùng thân thể cản trở không để cho nàng xem.
Chung Duy Duy thu hồi tầm mắt, nói rằng: “Bệ hạ, quý nhân, nếu như không có phân phó gì khác, hạ quan liền cáo lui.”
Trọng Hoa làm như không nghe thấy, Lữ Thuần cười nói: “Nghe nói Chung đồng sử tinh thông trà đạo, tối nay thời cơ vừa đúng, không bằng mời thi triển tay chân, vì bệ hạ nấu chế trà thang đi. Ta cũng mặt dày uống nhờ một chút.”
Chung Duy Duy cung kính lại thuận theo: “Tuân mệnh.”
Trọng Hoa lạnh như băng nói: “Trà ngon khó có được, có thể nào tùy tiện cho người thử tay thử chân? Nếu là ngươi dâng trà, thì do ngươi tới nấu chế giúp trẫm.” Hắn cũng không phải rời nàng rồi sẽ không ai để ý nữa, mấy năm qua không có Chung Duy Duy nàng nấu chế trà thang, hắn cũng còn sống đấy thôi.
“Cẩn tuân thánh mệnh, chỉ là bệ hạ đừng ngại nô tì vụng về.” Lữ Thuần xin lỗi liếc mắt nhìn Chung Duy Duy, tiện tay đi lấy hộp trà bạc trước đó bị Trọng Hoa lấy đi: “Chung đồng sử đi gian ngoài dùng trà đi, ta bảo người chuẩn bị trà cụ cho ngươi.”
Trọng Hoa chợt đè hộp bạc lại, chân mày vặn lại, tức giận trầm trọng: “Ngươi không nghe thấy trẫm nói trước đó sao? Nàng vô công vô đức, không xứng ban cho. Ngươi năm lần bảy lượt lấy lòng nàng, là muốn cấu kết cận thần à?”
“Bệ hạ thứ tội, nô tì chẳng qua là muốn cho bệ hạ vui vẻ mà thôi, không có suy nghĩ nhiều như thế.” Lữ Thuần sợ đến thu ý cười lại, quỳ xuống nằm rạp thỉnh tội.
Chung Duy Duy quỳ xuống theo, dùng đầu chạm đất, không nói được một lời.
Trọng Hoa nhìn nàng như đang khiêm nhường, thực ra eo lưng thẳng tắp, đột nhiên xuất hiện một trận khó chịu, khuôn mặt âm trầm nói: “Đi ra ngoài!”
Chung Duy Duy đứng dậy rời khỏi, quan tâm mà giúp hai người đóng cửa phòng lại, từ đầu chí cuối, không đi vào trong nhìn qua một cái.
Triệu Hoành Đồ lo âu mà nhìn về phía nàng, Chung Duy Duy chỉ làm như không nhìn thấy, bình tĩnh đi đến ngồi xuống sau bàn, yên tĩnh chờ phân phó.
Cung nhân nhẹ nhàng mở cửa điện, đem các trà cụ màu sắc tinh mỹ vào trong đó, lại có người bê lò sứ trắng được thổi lửa rồi nhanh chóng vào điện, trong điện truyền đến hương trà nồng đặc của bánh trà nướng, động tác nghiền trà tới lui, nước suối đang sôi kêu vang ùng ục. Trọng Hoa cúi đầu tưới ( nước sôi lên) trà, điểm trà, phân trà, Lữ Thuần luôn miệng khen ngợi: “Bệ hạ hảo trà kỹ! Vừa nãy huyễn hóa ra chính là ngư chu xướng vãn đồ sao ạ? Thỉnh bệ hạ ân chuẩn, nô tì cũng muốn phân trà vì bệ hạ.”
(Trà đạo là xuất phát từ Trung Quốc, mà trà đạo trong tác phẩm này có lẽ đã có từ lâu rồi, theo từ đầu truyện đến giờ, cộng thêm các tư liệu mà anh gồ cho biết nữa và thực tế. Mình có thể giải thích sơ qua cho các bạn thế này: Theo như anh gồ cho biết, trước đây và hiện nay có cách dùng trà nhưng người ta nghiền ra lá trà thành bột. Ngày xưa thành bột rồi để dễ sử dụng hay vận chuyển, người ta ép nó thành các bánh hay là khối mà trong tác phẩm gọi là bánh trà nhưng mà người ta đã xao qua rồi chứ để tươi thì khó bảo quản, sau đó khi dùng thì lấy ra hòa cùng nước sôi giống như các bạn hay thấy trong trà đạo Nhật Bản, nói đúng hơn là Nhật mang trà đạo này từ Tq về nước mình. Trong tác phẩm này thì các bạn thấy Trọng Hoa hay Duy Duy đã biến hóa trà đã pha với nước thành các bức tranh. Trong đây có một giai đoạn là phân trà. Phân là chia, nếu hiểu theo nghĩa của từ này thì có thể là người ta dùng thứ gì đó phân nước trà giống như vẽ tranh ấy ạ. Nó cao siêu quá ai biết có thể chia sẻ thêm.)
Vi thị, Lữ thị là hai đại gia tộc nắm giữ hậu vị trường kỳ, nữ nhi còn quý giá hơn nhi tử, nữ nhi nuôi đi ra ngoài đều thập phần xuất chúng, cầm kỳ thư họa, trà đạo hoa đạo, may vá nữ công, kinh, sử, tử, tập, sẽ không có thứ không tinh thông. Nếu Lữ Thuần dám chủ động xin đi giết giặc, vậy đã nói rõ trà kỹ của nàng vô cùng xuất chúng.
Đầu tiên là son phấn không xoa, dùng quần áo cũ nghênh giá, biểu thị chưa từng canh chừng thánh giá, lại lấy lòng mình, biểu thị ý ôn hòa thiện lương rộng lượng; dâng lên trà ngon, chính tay nấu chế hiến nghệ, tỏa sáng chỗ tốt đến Trọng Hoa. Lữ Thuần là người thông minh, ít nhất nếu so với Vi Nhu thì thông minh hơn nhiều. Chung Duy Duy tỉnh táo phân tích, nâng bút viết xuống trên giấy: “Đêm 27 tháng bảy năm Bảo Nguyên thứ mười hai, vua lâm hạnh Mạn Vân điện, trò chuyện rất vui với Lữ thị, pha trà dưới cửa sổ phía tây. Lữ phi hệ xuất danh môn, nhu huệ đa tài, am hiểu trà đạo…”
Ngoắc gọi nữ quan qua: “Đi hỏi xem thang hoa vừa rồi Lữ quý nhân huyễn hóa là tranh gì?”
Nữ quan theo lời đi tìm cung nhân cận thị bên người Lữ Thuần hỏi thăm: “Chuyện gì?”
Cung nhân đáp lời: “Chung đồng sử đang ghi lại khởi cư chú nội đình, hỏi thang hoa bệ hạ và quý nhân huyễn hóa ra là dạng gì. Nô tỳ đã báo cho nữ quan biết rồi.”
Lữ Thuần liền tán thưởng Chung Duy Duy: “Chung đồng sử thật là tận chức, cẩn thận tỉ mỉ.”
Trọng Hoa run mi một cái, tâm tình buồn rầu bất chợt đẩy bát trà ra, nhàn nhạt nói: “Sắc trời không còn sớm, nên nghỉ ngơi rồi.”
Lữ Thuần tim đập như trống chầu, khẩn trương mà nắm cổ áo, xấu hổ kèm sợ hãi: “Vâng…”
Lại nghe Trọng Hoa nói: “Bảo Chung Duy Duy tiến vào hầu hạ.”