Thượng Vị

Chương 87: Quyết định của lão đạo sĩ


Đọc truyện Thượng Vị – Chương 87: Quyết định của lão đạo sĩ

Lý Nam là một người lạc quan tích cực và có chí tiến thủ, tuy khoảnh khắc này mất vui vì trong lòng cảm thấy Uyển Tiểu Dao kia có khí chất cao vời không thể chạm vào, nhưng hắn cũng nhanh chóng hiểu rõ vấn đề. Thật ra điều này cũng không có gì, chính mình và Uyển Tiểu Dao này không cùng một thế giới, nàng có sự kiêu ngạo của nàng, mình cũng có sự thanh cao của mình, không nên suy nghĩ quá nhiều.

Khi đi lên đỉnh núi thì thấy lão đạo sĩ vẫn như trước kia, vẫn nằm trên tảng đá xanh dưới bóng cây, cầm quyển sách trong tay đọc rất say sưa.

Sau khi nghe được giọng nói của Lý Nam thì lão đạo sĩ đứng lên, khi thấy Lý Nam cùng Tạ Tiểu Ba và Uyển Tiểu Dao đi đến thì có hơi ngây người, phải biết rằng trước kia Lý Nam chỉ đi lên đây một mình mà thôi.

– Lão đạo sĩ, đây là bạn học tốt của tôi, chính là Tạ Tiểu Ba, còn đây là em họ Uyển Tiểu Dao của cậu ấy.
Lý Nam đơn giản giới thiệu một chút, còn tên của lão đạo sĩ thì hắn lại không biết, chỉ gọi là lão đạo sĩ, hơn nữa lão đạo sĩ cũng không cho rằng cách xưng hô như vậy là ngỗ ngược. Dựa theo cách nói của lão đạo sĩ thì tên chỉ là một ký hiệu, có biết hay không cũng chỉ là như vậy mà thôi, chỉ cần Lý Nam gọi hắn là lão đạo sĩ, như vậy cứ gọi là lão đạo sĩ thì hay nhất.

Tạ Tiểu Ba và Uyển Tiểu Dao cùng nhau quan sát lão đạo sĩ, trước đó khi nghe Lý Nam kể những câu chuyện về Phượng Hoàng Sơn, bọn họ rất hiếu kỳ với đạo sĩ trên núi, bây giờ lại thấy lão đạo sĩ này như một ông lão bình thường, chỉ là khỏe mạnh hơn người cùng độ tuổi, làn da không có nhiều nếp nhăn, hơn nữa tóc cũng không trắng mà thôi, ngoài ra cũng không có gì đặc biệt khác.

– Hoan nghênh các vị đến thăm, Lý Nam cậu nên đưa bọn họ đi tham quan, buổi tối đến đây ăn cơm.
Lão đạo sĩ tuyệt đối không quan tâm đến ánh mắt dò xét của hai người Tạ Tiểu Ba và Uyển Tiểu Dao.

Tạ Tiểu Ba định mở miệng nói không cần, tuy chỗ này non xanh nước biếc nhưng nhìn vào đạo quan thì biết sẽ không có thứ gì ăn ngon, hắn cũng không muốn làm khổ chính mình.


– Được rồi, vậy thì quấy rầy lão nhân gia.
Uyển Tiểu Dao cũng không biết vì nguyên nhân gì mà lại muốn ăn bữa cơm khổ sở ở nơi này.

Tạ Tiểu Ba dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Uyển Tiểu Dao, hắn hiểu rõ cô em họ của mình, bộ dạng của nàng giống như tiên tử không tiếp nhận khói lửa nhân gian, cũng tỏ ra rất cổ quái thế nhưng cũng là người tùy hứng, cũng không phải hạng người không chịu được mọi hoàn cảnh.

Tóm lại Tạ Tiểu Ba cảm thấy em họ của mình thật sự giống như yêu tinh, làm cho người ta không chịu được, đừng nên động vào thì hay hơn.

Lúc này tiểu đạo sĩ Chính Nhất đã đi tìm thảo dược, lão đạo sĩ lại là người lười nhác, thế nên Lý Nam xem như một nửa chủ nhân. Hắn đưa hai người Tạ Tiểu Ba và Uyển Tiểu Dao đi thăm quan đỉnh Phượng Hoàng Sơn. Thực tế thì nơi này cũng không có gì đẹp để thăm thú, ngoài núi, đá và cây cũng không có gì đặc biệt. Nhưng nếu cộng thêm những câu chuyện thần bí mà Lý Nam đã kể, thế nên đá và cây giống như có được linh khí, có thêm vài phần thần bí.

Lý Nam mang theo hai người Tạ Tiểu Ba đi dạo một vòng chung quanh đạo quan, đúng lúc này thấy tiểu đạo sĩ Chính Nhất từ đường mòn như ruột dê sau núi đi đến. Chính Nhất đeo ba lô, bên trong đựng thảo dược vừa hái được quay về. Khi thấy Lý Nam thì hắn tỏ ra rất vui, liên tục khoa chân múa tay chào hỏi Lý Nam.

Tạ Tiểu Ba và Uyển Tiểu Dao thấy cao thủ trong lời nói của Lý Nam lại là một người câm thì không khỏi tỏ ra kinh ngạc. Cặp mắt đẹp của Uyển Tiểu Dao nghiêm túc quan sát Chính Nhất, nàng cũng không thấy tiểu đạo sĩ trẻ tuổi này có bao nhiêu phong thái của một cao thủ. Uyển Tiểu Dao thấy tiểu đạo sĩ kia có cùng khí chất như Lý Nam, tuy người này không nói chuyện được nhưng trên mặt là nụ cười ôn hòa, làm cho người ta cảm thấy rất dễ thân cận.

Lý Nam thật ra cũng chú ý đến phương diện Uyển Tiểu Dao không nói gì chỉ chú tâm quan sát Chính Nhất, có lẽ là vì nguyên nhân trước đó mình giới thiệu Chính Nhất là cao thủ.

“Xem ra Uyển Tiểu Dao cũng là người có luyện võ, nhưng cũng không thể yêu cầu Chính Nhất đấu võ với nàng được!”
Lý Nam thầm nghĩ như vậy, hắn cũng muốn xem Uyển Tiểu Dao có võ công thế nào, nhưng rõ ràng là không tìm được đối thủ thích hợp.

Chờ khi Chính Nhất đi vào trong đạo quan đặt túi dược liệu xuống đất thì Tạ Tiểu Ba kéo tay Lý Nam hỏi:
– Đây là cao thủ của cậu sao? Tôi sao lại không thấy gì khác lạ thế này?

Lý Nam bĩu môi:
– Nếu như cậu nhìn ra được thì còn gọi là cao thủ sao?

Tạ Tiểu Ba tức giận trợn trừng mắt, nhưng hắn cũng thừa nhận lời nói của Lý Nam rất có lý. Nếu như mình nhìn ra người này là cao thủ, như vậy đối phương ít nhất cũng không phải cao thủ chân chính, nhưng hắn lại càng hiếu kỳ với cao thủ của Lý Nam, muốn biết cao thủ này có bao nhiêu lợi hại hơn người.


Nhưng Chính Nhất giống như có vẻ ngại ngùng khi đối mặt với người khác lạ, khi Lý Nam yêu cầu hắn biểu diễn thân thủ để cho bạn mình mở rộng tầm mắt, Chính Nhất chỉ nhếch miệng cười nhưng lại không làm gì cả, ngược lại thì ánh mắt có nhìn sang Uyển Tiểu Dao vài lần.

Lý Nam không khỏi buồn cười, chẳng lẽ gặp người đẹp thì xấu hổ không chịu biểu diễn sao? Nhưng biểu diễn trước mặt người đẹp không phải là cơ hội quá tốt à?

Chính Nhất không muốn biểu hiện thân thủ thì Lý Nam cũng không ép buộc, chỉ là có chút hiếu kỳ mà thôi.

Uyển Tiểu Dao tỏ ra có chút thất vọng, thực tế thì gia thế của nhà nàng không đơn giản, từ nhỏ nàng đã theo chân sư phụ để học tập, thế nên cực kỳ hiếu kỳ với cao thủ trong lời nói của Lý Nam.

Lúc ăn cơm thì lão đạo sĩ vừa uống rượu vừa khoác lác về những truyền thuyết của Phượng Hoàng Sơn, những câu chuyện đi ra từ miệng của hắn càng có thêm vài phần đặc sắc so với Lý Nam.

Hơn nữa lão đạo sĩ còn cho ra một quyết định làm cho Lý Nam kinh ngạc, lão đạo sĩ cười tủm tỉm nhìn Lý Nam, sau đó chậm rãi vuốt râu nói:
– Lý Nam, tôi quyết định tháng sau sẽ cho Chính Nhất xuống núi đến thành phố Vũ Dương tìm cậu, mong cậu sắp xếp cho tốt.

– Sao?
Lý Nam lắp bắp kinh hãi nhìn lão đạo sĩ, bộ dạng của lão đạo sĩ không phải là nói đùa, thế là hắn dùng giọng khó hiểu hỏi:
– Thế phải để đại ca Chính Nhất làm gì đây?

– Đó là chuyện của cậu.
Lão đạo sĩ giống như vứt đi một gánh nặng, bộ dạng rất thoải mái.


Lý Nam dùng giọng khó hiểu nói:
– Vậy thì sau này ai chăm sóc ông?

– Tôi còn cần người chăm sóc sao?
Lão đạo sĩ trừng mắt khinh thường nói.

Lý Nam cảm thấy nếu như không ai chăm sóc lão đạo sĩ, như vậy phương diện dùng cơm cũng là vấn đề, dù sao thì lão đạo sĩ trong ấn tượng của Lý Nam chính là không làm việc gì ra hồn, nếu như sau này Chính Nhất xuống núi, cuộc sống của lão đạo sĩ sẽ như thế nào đây?

Lý Nam nghĩ đến đây và có chút lo lắng cho lão đạo sĩ.

Khi thấy bộ dạng lo lắng của Lý Nam thì lão đạo sĩ cười ha hả nói:
– Cậu yên tâm đi, tôi đã nghĩ kỹ rồi, cuối năm sẽ đi ra ngoài một chút, khi đó cậu phải phụ trách tiền lộ phí cho tôi, cũng không cần nhiêu lắm, một ngàn là đủ.

Lý Nam cảm thấy lãnh đạo có ý nghĩ gì đó khác lạ, nếu không sao lại cho ra quyết định đột nhiên như vậy? Chưa nói đến chuyện cho Chính Nhất xuống núi đi theo mình, người này còn muốn một ngàn tiền lộ phí, rốt cuộc là muốn đi nơi nào?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.