Đọc truyện Thượng Vị – Chương 86: Cao không thể chạm
Uyển Tiểu Dao mỉm cười với Lý Nam lộ ra hàm răng trắng tinh, gò má lộ ra hai má lún đồng tiền trông rất đẹp mắt:
– Nhưng em lại không thấy như vậy.
Lý Nam nở nụ cười, Uyển Tiểu Dao này không những xinh đẹp, tâm tư cũng rất tốt, thế là hắn cười hì hì nói:
– Cậu thấy chưa, ánh mắt quần chúng thật sự rất sáng, chỉ có những người bản thân không thuần khiết mới đánh giá người khác không thuần khiết.
Tạ Tiểu Ba cười khổ bất đắc dĩ, có thể thấy hắn thật sự không có biện pháp gì với Uyển Tiểu Dao.
Ngô Vân Phong và Lưu Tiến cũng ngạc nhiên với người bạn của Lý Nam, đầu tiên là chạy xe việt dã BMW, nhìn ngoại hình chiếc xe đã làm cho người ta chấn động rồi.
Đồng thời Uyển Tiểu Dao xinh đẹp thoát tục cũng làm cho hai người Ngô Vân Phong và Lưu Tiến rất ngạc nhiên. Không phải thành phố Vũ Dương không có người đẹp, hơn nữa phải nói là thành phố Vũ Dương có rất nhiều người đẹp, chẳng qua những người đã đẹp lại có khí chất thì rất hiếm có.
Hơn nữa hai người Ngô Vân Phong và Lưu Tiến đều thấy rõ Tạ Tiểu Ba chạy một chiếc BMW việt dã, lại thêm một cô gái xinh đẹp thoát tục ngồi trên xe đi xuống, điều này nói rõ gia thế của cả hai là rất tốt.
Hai người Ngô Vân Phong và Lưu Tiến tương đối hiểu rõ về gia cảnh của Lý Nam, biết rõ nhà của Lý Nam ở một thị trấn ngoại ô thành phố Vũ Dương, điều kiện gia đình bình thường, chắc chắn không có thân thích nào giàu có. Bây giờ Lý Nam đột nhiên có một người bạn học như vậy, hai bên chắc chắn có quan hệ không tệ, nếu không người ta sẽ chẳng thể nào vượt đường xa đến thành phố Vũ Dương thăm Lý Nam.
Xem ra còn phải xem xét lại Lý Nam, vì trên người Lý Nam có rất nhiều tiềm lực để khai thác.
Sau khi ăn cơm trưa ở quán cơm sân vườn, Tạ Tiểu Ba đưa Lý Nam và Uyển Tiểu Dao đi chơi ở núi Phượng Hoàng Sơn huyện Kiến Ân.
Sau khi lên xe thì Lý Nam mới biết Uyển Tiểu Dao năm nay mới tốt nghiệp đại học Bắc Kinh, tạm thời còn chưa có công tác, đến tỉnh Giang Thiên chủ yếu là đi chơi. Tạ Tiểu Ba là người được sắp đặt làm lái xe kiêm dẫn đường cho Uyển Tiểu Dao, chiếc xe này là Tạ Tiểu Ba mượn của một người bạn.
Nói đến xe thì Uyển Tiểu Dao dùng giọng bất mãn nói:
– Còn không biết xấu hổ nữa sao? Anh đúng là nhà giàu mới nổi, không mượn xe gì lại đi mượn xe này.
Giọng điệu của Uyển Tiểu Dao rất dịu dàng uyển chuyển, nghe vào tai làm cho người ta cảm thấy như đón luồng gió mát vào mùa hè, sau khi nói xong thì vẫn còn vang vọng trong lòng người nghe.
Tạ Tiểu Ba chuyên tâm lái xe, hắn cũng không quay đầu lại mà nói:
– Anh mượn xe không phải là vì em sao? Nếu không anh cũng chẳng mượn chiếc xe này làm gì.
Lý Nam nghe hai người Tạ Tiểu Ba và Uyển Tiểu Dao đấu võ mồm với nhau mà buồn cười, nhưng hắn lại không nói gì. Chiếc xe này rất thoải mái, không gian rộng rãi, lần đầu tiên hắn được ngồi chiếc xe cao cấp như vậy.
Hai người Tạ Tiểu Ba và Uyển Tiểu Dao đấu khẩu với nhau thêm vài câu, sau đó Tạ Tiểu Ba kéo Lý Nam tham dự, yêu cầu Lý Nam giới thiệu tình huống núi Phượng Hoàng Sơn.
Lý Nam thấy rõ Tạ Tiểu Ba căn bản không có cách nào đối phó với em gái, có lẽ chạy đến thành phố Vũ Dương này cũng là vì bất đắc dĩ mà thôi.
Sau khi đến thị trấn Đông Hồ thì Tạ Tiểu Ba dừng xe dưới nhà Lý Nam, lúc này mẹ Phạm Tuệ Trân của Lý Nam không có ở nhà, thế nên bọn họ cũng không lên lầu mà trực tiếp đến núi Phượng Hoàng Sơn.
Lý Nam cảm thấy Uyển Tiểu Dao chỉ là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, lát nữa không biết có lên núi được không, không bằng chạy xe đến núi Phượng Hoàng Sơn. Nhưng Uyển Tiểu Dao dùng giọng nhàn nhạt nói không có vấn đề, nàng không yếu ớt đến mức như vậy.
Tạ Tiểu Ba cũng cho rằng Lý Nam không nên xem thường Uyển Tiểu Dao:
– Cô ấy từng được một cao nhân dạy võ đấy.
Lý Nam nhìn Uyển Tiểu Dao, thầm nghĩ bộ dạng của cô gái này không giống như người luyện võ, tất nhiên cũng biết không nên đánh giá người ta qua vẻ bề ngoài.
Lúc này Tạ Tiểu Ba nói:
– Đúng rồi, Lý Nam, cậu không phải từng nói đã học vài chiêu của một vị đạo sĩ sao? Cậu còn nói lão đạo sĩ kia là thế ngoại cao nhân gì đó…
Uyển Tiểu Dao đưa mắt nhìn Lý Nam, trong ánh mắt có vài phần hứng thú.
Lý Nam nói:
– Ha ha, tôi không biết tiêu chuẩn cao nhân là gì, nhưng tôi cảm thấy lão đạo sĩ kia đúng là cao nhân, ông ấy có một đồ đệ cũng tính là cao thủ.
– Thật vậy sao?
Uyển Tiểu Dao hỏi, bộ dạng giống như không quá tin tưởng nơi này có cao nhân, thực tế nàng chính là một người có nhiều kinh nghiệm võ thuật, chẳng qua biểu hiện bên ngoài là mềm mại như vậy mà thôi.
– Điều này là đương nhiên, lát nữa chúng ta có thể được gặp bọn họ.
Lý Nam nói. Khi đi qua một cửa hàng tạp hóa thì hắn đi vào mua một bao gạo năm mươi cân, mua thêm một thùng dầu cải.
Mỗi lần lên Phượng Hoàng Sơn thì Lý Nam đều mua theo một số thứ thực dụng, dù sao thì lão đạo sĩ và tiểu đạo sĩ cũng không làm gì ra tiền, hầu như đều nhờ vào chút dược liệu mà tiểu đạo sĩ Chính Nhất đào được để duy trì cuộc sống. Mặc dù bọn họ nói ngoài những thứ cần thiết cho cuộc sống cũng không cần gì nhiều, thế nhưng thường xuyên rơi vào túng quẫn.
Ngay sau đó đã đến Phượng Hoàng Sơn, Lý Nam phát hiện Uyển Tiểu Dao đi lại rất nhẹ nhàng, tuy mùa này thời tiết vẫn nóng thế nhưng nàng căn bản không có phát sinh bất kỳ vấn đề gì. Chỉ là khi xuống xe thì trên đầu đội thêm một chiếc mũ che nắng màu trắng, nhìn qua có thêm vài phần quyến rũ.
Tạ Tiểu Ba giúp Lý Nam xách thùng dầu mười lít thì lấm tấm mồ hôi, áo sơ mi cũng ướt sẫm.
– Nếu sớm biết như vậy thì lái xe đến đây cho rồi.
Tạ Tiểu Ba oán giận nói.
Lý Nam mỉm cười, hắn vươn tay cầm lấy thùng dầu rồi nói:
– Cậu cần phải rèn luyện sức khỏe nhiều hơn, nếu không qua vài năm nữa sẽ có bụng bia, khi đó sức khỏe càng kém.
– Ha ha, cậu yên tâm, tôi đây đang có dáng người đúng tiêu chuẩn đấy.
Tạ Tiểu Ba cười không biết xấu hổ, ngay sau đó hắn phát hiện sự khác thường của Lý Nam, thế là nói:
– Sao cậu lại không có chút mồ hôi nào vậy?
Lý Nam vác bao gạo hơn năm mươi cân đi một đoạn đường khá xa nhưng lại tỏ ra cực kỳ thoải mái, gương mặt như bình thường như đứng trong bóng râm. Người bình thường dù không khuân vác gì nhưng đi một đoạn đường xa dưới ánh nắng cũng đổ không ít mồ hôi.
Lý Nam mỉm cười rồi hỏi ngược lại:
– Tại sao phải đổ mồ hôi?
Tạ Tiểu Ba không biết nói gì hơn:
– Cậu rõ ràng là quái vật.
Uyển Tiểu Dao cũng dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Lý Nam, trong cặp mắt đẹp lóe lên ánh mắt nghiền ngẫm.
Khi đi lên đường núi thì không khí mát mẻ hơn, Lý Nam vác một bao gạo và xách một can dầu vừa đi vừa kể chuyện liên quan đến Phượng Hoàng Sơn cho hai người Tạ Tiểu Ba. Tất nhiên Tạ Tiểu Ba từng nghe qua khá nhiều chuyện của Lý Nam, ngược lại không tỏ ra ngạc nhiên, ngược lại thì Uyển Tiểu Dao nghe rất say sưa, thỉnh thoảng còn đặt ra vài câu hỏi.
Lý Nam cảm thấy Uyển Tiểu Dao xinh đẹp và có khí chất mơ hồ cao không thể chạm vào, tuy hắn đã có bạn gái thế nhưng khi gặp những cô gái xinh đẹp thì vì là đàn ông thế nên đều khó thoát khỏi cảm giác muốn tiếp cận. Cho dù không phát sinh quan hệ gì khác, nhưng chỉ cần ở gần bên cạnh mỹ nữ cũng làm cho người ta sinh ra cảm giác hưởng thụ. Hơn nữa nếu được mỹ nữ tán thành thì lại càng làm cho đàn ông thêm tự hào. Tuy Uyển Tiểu Dao cũng không có biểu hiện quá cao ngạo, thậm chí thỉnh thoảng còn nở nụ cười, nhưng khí chất của nàng thật sự giống như hoa sen trong ao bùn, làm cho người ta không dám thân cận. Chỉ cần nàng nhăn mặt và nở nụ cười cũng làm cho người ta cảm thấy giống như được tiếp nhận linh khí của thiên địa, làm cho người ta sinh ra cảm giác tự ti mặc cảm.
Lý Nam rất có lòng tin với chính mình, thậm chí lòng tin đó là rất mạnh, thế nhưng vẫn cảm thấy tức tối vì cảm giác hiện tại của mình, chẳng lẽ chính mình chỉ được như vậy thôi sao?