Thượng Tiên

Chương 51


Bạn đang đọc Thượng Tiên: Chương 51


Chương 51
Edit: ichikazumi
Yêu cầu của nàng ta khiến ta nhớ đến Sưởng đế ngày trước. Hắn cũng từng muốn Minh Tuệ yêu hắn như thế này. Đáng tiếc, ta là thần y, không phải thần tiên.
“Bệ hạ, ta không thể khiến người ấy yêu người, nhưng ta có thể khiến người quên đi người ấy.”
Nàng ta cắn môi, không trả lời ta ngay. Ta biết, nàng ta đang đấu tranh. Yêu không phải là đau khổ giày vò, mà là chuyện đòi hỏi sự quyết đoán dứt khoát.
Cuối cùng nàng ta hạ quyết tâm: “Làm thế nào mới có thể quên được hắn?”
“Yêu một người thì trong ngực sẽ sinh ra một viên châu tương tư, lấy viên châu đó ra là sẽ quên được đoạn tình cảm ấy.”
“Ý ngươi là phải mổ tim lấy châu?”
Ta gật đầu: “Từng không có một ai tin vào chuyện này, bảo là ta bị điên. Nhưng ta thật sự đã từng chữa khỏi cho rất nhiều người.”
Nữ hoàng nhìn sâu vào mắt ta, tựa như đang muốn tìm ra thật giả trong lời nói của ta. Ta thản nhiên đón ánh mắt của nàng ta, tỏ ra hết sức tự tin. Ta biết, đây có thể là cơ hội duy nhất giúp ta và Dung Sâm bình yên rời khỏi nơi này.
Nàng ta ngẫm nghĩ hồi lâu, nói: “Được, chuyện này ngươi không được phép nói cho bất kỳ ai, ăn cơm trưa xong thì tới đây lấy châu cho ta.”
“Bệ hạ không định bàn bạc với quần thần trước ạ? Dù sao chỗ mổ cũng là nơi hết sức quan trọng, ta lại vốn không quen biết người.”
“Chỉ sợ ta mà nói thì bọn họ đều sẽ phản đối, bọn họ không chỉ cho rằng ngươi bị điên mà cũng sẽ tưởng rằng ta cũng bị điên.”
“Đa tạ bệ hạ đã tín nhiệm.”
“Ta tin ngươi là bởi vì ta biết ngươi không dám gạt ta. Nếu thất bại, ngươi chỉ có đường chết, hơn nữa kẻ chết không chỉ có ngươi, còn có Dung Sâm và những kẻ khác. Ngươi yêu hắn như thế, nhất định sẽ không dám khiến hắn vì ngươi mà chết.”

“Sao bệ hạ biết ta yêu Dung Sâm?”
“Bởi vì ta yêu Giang lang, nên ta biết yêu một người là ánh mắt thế nào.”
“Bệ hạ anh minh.”
Nàng ta thở dài, “Khổ tương tư này khắc cốt ghi tâm, không bằng đập nồi dìm thuyền, cắt đứt hoàn toàn. Nếu như thành công, ta sẽ không phải chịu nỗi khổ vạn tiễn xuyên tim, tâm như tro tàn này nữa. Còn nếu như thất bại thì ta cũng không mất mát gì, sẽ có các ngươi chết chôn theo ta rồi.”
Ta cười: “Bệ hạ yên tâm, ở Trung thổ ta đã từng chữa khỏi cho vô số người. Thủ pháp lấy châu ta đã vô cùng thuần thục, cùng lắm là mất một khắc thôi. Nhưng mà, nếu ta có thể trị khỏi bệnh cho bệ hạ, bệ hạ có thể thả chúng ta đi không?”
Nữ hoàng hơi trầm ngâm, nói: “Ta có thể thả các ngươi, nhưng không thể thả hắn.”
Hắn là Sưởng đế.
“Bệ hạ, ngài ấy không biết cây hồng nhan không thể bị nhiễm dương khí, phá quả nữ nhi cũng là do vô ý. Bệ hạ có thể khoan hồng độ lượng, tha thứ cho ngài ấy một lần không?”
“Giữ hắn lại không chỉ vì hắn đã phá hủy quả nữ nhi, mà còn là vì di ngôn của mẫu hoàng ta. Người đã để lại một bức họa, nói kẻ trong bức họa chính là kẻ người hận nhất trong đời, nếu gặp hắn, nhất định phải khiến hắn sống không bằng chết.”
Khẩn cầu vô dụng, ta chỉ có thể tạm thời từ bỏ. Ta xin giấy bút viết mấy dòng, liệt kê ra những dược liệu và dụng cụ cần để mổ, giao cho nữ hoàng, sau đó tạ ơn lui ra.
Dung Sâm thấy ta, hỏi đầy hy vọng: “Nàng ta có chịu không?”
“Nàng ta chỉ đồng ý thả chúng ta, Sưởng đế phải ở lại.”
Dung Sâm cau mày, lâu sau mới nói: “Ta không thể bỏ mặc hắn, ta sẽ nghĩ cách khác.”
“Ta không hiểu vì sao chàng nhất định phải cứu hắn? Chàng có biết những trắc trở mà chúng ta gặp phải đều là do sự tham lam của hắn? Nếu không có hắn, chúng ta sẽ không phải vượt biển xa xôi đến nơi đất khách quê người này, sẽ không suýt mất mạng giữa biển. Nếu không do hắn, mọi người cũng sẽ không bị cầm tù ở chỗ này, sống chết không rõ.”
“Linh Lung, trên đời không có thánh nhân thập toàn thập mỹ, cũng không có ác nhân tội ác tày trời, tuy hắn có nghìn vạn tội ác, nhưng chung quy vẫn là một mạng người đang sống. Nếu không cứu hắn ra, nữ hoàng nhất định sẽ từ từ hành hạ hắn đến chết, ta và nàng nỡ nhẫn tâm thế sao?”
Ta thở dài: “Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, có thể hôm nay chàng niệm tình cứu hắn, nhưng ngày sau hắn lại hại chúng ta. Vì sao chàng cứ nhất định phải cứu hắn?”

“Bởi vì ta nợ hắn một mạng.”
Ta lấy làm kinh hãi: “Chàng nợ hắn bao giờ?”
Chàng mím môi: “Đến Thập Châu Tam Đảo, ta sẽ giải thích tất cả cho nàng.”
Trong lòng chàng rốt cuộc có bao nhiêu bí mật? Vì sao cái gì cũng phải đến Thập Châu Tam Đảo mới có thể được nói ra? Ta thở dài bất đắc dĩ, kết quả cái bụng vô cùng bất lịch sự vang lên mấy tiếng.
Dung Sâm đưa mắt liếc ta, cười nói: “Chi bằng ăn cơm đi đã.”
Thông thường lúc tâm tình không tốt, ta đặc biệt muốn ăn rất nhiều, cuộc đời đắc ý hãy vui tràn, cuộc sống chán chường hãy ăn no.
Dùng cơm trưa xong, nữ hoàng lại cho người gọi ta đến tẩm cung của nàng ta. Thị vệ đứng đầy ngoài điện, ta biết, nếu lần mổ này thất bại, tất cả mọi người có chắp thêm cánh cũng không thoát được, chỉ có kết cục là chôn theo nàng ta.
Loại mổ này ta đã thuần thục từ lâu, nghe thì kinh khủng nhưng thật ra không hề đáng sợ. Nữ hoàng uống thuốc mê vào, ngủ say. Ta cởi áo quần nàng ta ra, rạch một vết thương lên tim nàng ta. Đúng như ta đoán, trong tim nàng ta có một viên châu nhỏ, ấm áp, dính máu tim. Khâu vết thương lại, bôi thuốc cầm máu, thuốc giảm đau, băng bó kỹ, sửa sang áo quần. Xong xuôi, nàng ta vẫn còn đang hôn mê.
Chờ nàng ta tỉnh lại, hết thảy sẽ chỉ như một giấc mộng, nàng ta sẽ không động lòng với hắn nữa, cũng sẽ không đau lòng vì hắn nữa. Nàng ta sẽ quên hết quá khứ, chỉ còn lại một vết sẹo trong tim, nhắc nhở nàng ta đã từng yêu một người đau đớn đến vậy.
Nàng ta tỉnh lại, hai mắt mơ màng lấp lánh ánh sương, sáng trong mà quyến rũ.
“Bệ hạ, người đã tỉnh.”
“Ngươi làm xong rồi?”
“Dạ, đây là châu tương tư được lấy ra từ ngực người.” Ta đặt hạt châu đã được rửa sạch vào lòng bàn tay nàng ta.
Nàng ta chậm chạp giơ nó lên trước mắt mình. Bởi vì viên châu được sinh ra từ máu thịt nên nó có màu hồng nhàn nhạt, như một viên trân châu.
Nàng ta thở dài, “Thì ra tất cả đều là bởi vì nó.”
Nàng ta đặt viên châu xuống, nói với Như Ý luôn đứng hầu ngoài cửa: “Đi mời hoàng phu đến đây.”

Không lâu sau thì Giang Toản tới, như nữ hoàng nói, bước chân của hắn như có mây tía theo cùng, đây là nam tử duy nhất ngoài Dung Sâm ta thấy có phong phạm như tiên nhân, nhìn mà có thể khiến người ta quên hô hấp.
Hắn tiến lên trước, hành lễ.
Nữ hoàng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Hắn cũng không mở miệng, mắt hơi khép, người cao như ngọc, như một cây trúc đứng vững trong gió.
Nữ hoàng im lặng nhìn chăm chú một lát, sau cùng phất phất tay, để hắn lui ra.
“Quả nhiên như lời ngươi nói, đúng là ta đã không còn một chút cảm giác nào với hắn.”
Trong mắt nàng ta có ánh lệ mờ, là giải thoát, hay là buồn bã?
“Bệ hạ có thể để chúng ta rời đi chưa ạ?”
“Ba ngày sau nếu thân thể của ta không có gì bất thường, ta sẽ thả các ngươi đi.”
“Đa tạ bệ hạ.”
“Nghe nói các ngươi đang đi tìm Thập Châu Tam Đảo, thuốc trường sinh bất tử?”
“Đúng vậy”
Nữ hoàng cười khẽ, “Các ngươi thật ngây thơ, đấy chỉ là truyền thuyết mà thôi.”
“Người Long Bá đâu phải chỉ là truyền thuyết. Không phải bệ hạ đã dùng nửa giang sơn tài phú để đổi lấy một hạt hồng nhan từ chỗ bọn họ đó sao?”
“Cứ cho là có thật đi, nhưng các ngươi có thể tìm được sao, như vô số vì sao trên trời, ngươi có thể lấy được một ngôi xuống không?”
Nàng ta cười: “Trên đời này có rất nhiều thứ tồn tại nhưng con người không thể lấy được. Sự theo đuổi của các ngươi nghe như là mơ mộng hão huyền vậy, không thì cũng là tự mình dâng mạng.”
“Không thử thì sẽ mãi mãi chỉ là mơ mộng hão huyền, phải thử thì mới có thể biến mộng hão thành sự thật.”
“Nam tử trong nước quá ít, cây hồng nhan phải mười năm nữa mới lại kết quả. Không bằng các ngươi hãy ở lại đây, ngươi và Dung Sâm ở lại đây an cư lạc nghiệp, ta sẽ không bạc đãi các ngươi. Còn những nam tử kia, ta sẽ ban thưởng quyền quý trong triều cho họ, hãy ở lại để sinh con đẻ cái.”

“Chuyện này . . .” Nếu là một tháng trước, ta nhất định sẽ chối khéo, nhưng bây giờ, trơ mắt nhìn ba nghìn người chỉ còn lại mười mấy người, ta không biết trả lời như thế nào. Lúc bắt đầu chuyến đi này, không ai nghĩ mình sẽ chết, nhưng không ai là không phải chết, mọi người vì trường sinh bất tử mà đi, nhưng lại dần bỏ mạng từng người một. Rời khỏi nơi này, có thể sẽ tìm được Thập Châu Tam Đảo, từ đó trường sinh bất tử, nhưng cũng có thể sẽ gặp phải nguy hiểm khó lường, tất cả mất mạng.
“Đa tạ ý tốt của bệ hạ. Ta nghĩ chuyện này nên hỏi ý kiến của họ, nếu họ đồng ý ở lại thì ở lại, còn nếu họ muốn tiếp tục đi về phía trước, xin bệ hạ hãy cho họ đi.” Ta không thể định đoạt sự lựa chọn của họ, cũng không thể lựa chọn thay họ, vì mỗi lựa chọn đều sẽ liên quan đến sống chết của mỗi người.
Nàng ta gật đầu, nói với Như Ý: “Truyền An quốc tướng quân vào.”
An quốc tướng quân bước vào, hôm nay nàng ta không mặc quân trang mà mặc một bộ áo dài nhìn như quan phục, chiếc đai lưng ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, mái tóc buộc cao búi kiểu phi tiên, gài bảy cây trâm ngọc tương, anh khí xinh đẹp bức người.
“Ngươi đưa nàng ta đến An Nhân cung hỏi những tù binh kia xem họ có bằng lòng ở lại đây không.”
An quốc tướng quân đưa ta đến An Nhân cung. Cung này địa thế vắng vẻ, bốn phía đều là rào gỗ chắc chắn. Nữ thị vệ trước cung đều đeo đao ngang hông, trông có vẻ canh phòng nghiêm ngặt. Nhưng vào bên trong lại rất bình thường. Không biết trong lò đang đốt hương gì, vị như xuân sớm, trên bàn bày đầy thức ăn hoa quả, còn có cả rượu ngon và trà.
Trên tháp mềm, Hướng Quân và Liên Duy ngồi hai bên, xung quanh hai người là Thần Uy quân và Ngự Lâm quân. Bọn họ đang mặc thường phục, nhìn như chiến sĩ đã cởi giáp về quê an gia.
Những nam nhân bình thường.
Ta đột nhiên thấy hơi chua xót, ba nghìn người trùng trùng điệp điệp, nay lại chỉ còn lác đác mấy người này.
“Thương thế của mọi người sao rồi?”
Liên Duy nói: “Họ không làm khó chúng ta, cũng không cắt thuốc trị thương, vết thương đang khôi phục rồi.”
Ta nghe vậy cũng yên lòng, nhưng một suy nghĩ khác lại đột nhiên nảy ra, nữ hoàng ưu đãi họ như vậy nhất định là do muốn lôi kéo họ ở lại để sinh con đẻ cái.
Hướng Quân hỏi: “Bệ hạ thế nào?”
“Ta không biết tình hình của ngài ta.”
Hướng Quân lộ vẻ lo lắng.
Ta nói rõ ràng: “Nữ hoàng tính thả chúng ta, mọi người có muốn tiếp tục tìm kiếm Thập Châu Tam Đảo nữa không? Hay là muốn ở lại chốn này? Chuyến đi này đã trải qua nhiều đau khổ và hy sinh nhiều huynh đệ như vậy, phía trước sẽ gian nan thế nào không ai biết được. Chuyện liên quan đến sống chết, ta không dám đoạt quyền quyết định của chư vị.”
An quốc tướng quân nói: “Ở lại đây, chỉ cần trung thành nghe lời, các ngươi sẽ có vinh hoa phú quý hưởng vô tận. Bệ hạ sẽ cho các ngươi quyền quý trong triều, dù sinh nữ nhi thì cũng sẽ được thừa kế tước vị.”
Mọi người nhìn nhau, không ai trả lời ngay. Ẩn trong sự sắp xếp đầy vẻ vang cám dỗ này chính là nỗi ô nhục khôn kể, họ sẽ không còn là tướng lính oai phong sa trường, mà chỉ là công cụ duy trì nòi giống. Nhưng nếu rời đi, con đường phía trước vô cùng hung hiểm, trải qua gian khổ những ngày vừa rồi, tìm được đường sống trong chỗ chết, liệu ai còn dũng khí nữa không.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.