Bạn đang đọc Thượng Tiên: Chương 50
Chương 50
Edit: Ichikazumi
“Lần đầu tiên của ta và nàng không thể qua loa như thế này được, bi thương.”
“Ta bi thương?”
Ngón tay chàng dịu dàng lướt qua môi ta: “Lẽ nào nàng không nghĩ vậy sao? Chỉ sợ tất cả không còn kịp nữa.”
Ta nghiêng người, đáy lòng nửa ngọt ngào nửa chua xót, không ngờ rằng chàng lại có thể nhìn thấu tâm tư của ta.
Chàng ôm ta từ sau lưng, nói khẽ: “Chúng ta sẽ có thời gian vô cùng vô tận.”
Có thật không? Thời gian vô cùng vô tận, cho đến khi trời già đất cỗi?
Chàng dùng ngón tay vuốt ve mái tóc ta, đây là chiếc lược say lòng người nhất thế gian.
Ta bất giác ngủ đi.
Lâu lắm rồi không có được một giấc mộng đẹp như vậy, một bàn ngọc dài đầy món ăn ngon, sắc hương mê người, nguyên liệu đắt giá, đều được chế biến từ vàng,… ta không nhịn nổi múc một thìa canh vàng lên ăn một miếng.
Bên tai có tiếng người than khẽ, ta tỉnh lại, phát hiện ra mình đang túm chặt lấy ngón tay Dung Sâm.
Chàng khẽ cười: “Xem ra là đói quá rồi.”
Ta bình tĩnh buông ngón tay chàng ra, không dám không biết xấu hổ nói cho chàng biết, thật ra thì ta đang cắn vàng.
Sau khi rửa mặt, thị nữ dọn điểm tâm(*) lên.
(*) điểm tâm: cơm sáng.
Ăn xong, họ lại nối đuôi đi ra, vẫn khóa chặt cửa phòng như cũ.
Loại chờ đợi này khiến người ta vô cùng lo lắng.
“Lát nữa Nữ hoàng nhất định sẽ triệu kiến nàng, đây có lẽ sẽ là cơ hội duy nhất của chúng ta.”
“Ý chàng là, người bị bệnh là Nữ hoàng?”
“Ta đoán vậy.”
Nếu thật là nàng ta, vậy thì nàng ta bị bệnh gì? Ta thầm nhớ lại lần gặp hôm trước, nàng ta trẻ tuổi xinh đẹp, thần sắc tươi trẻ rạng rỡ, khí sắc cũng rất tốt, chỉ là trông hơi nặng nề tâm sự mà thôi.
Trong lúc suy tư, Như Ý mở cửa phòng bước vào.
“Mời cô nương theo ta đến Khôn Hòa cung, bệ hạ triệu kiến.”
Ta với Dung Sâm nhìn nhau, quả nhiên đúng như chàng đoán.
Dung Sâm nắm tay ta, gật đầu cười. Ta hiểu ý chàng, cũng gật đầu lại để chàng yên tâm.
Theo Như Ý ra khỏi phòng, dọc theo hành lang quanh co khúc khuỷu, vòng qua một bức tường phù điêu() long phượng cát lành, tiến vào một tòa cung điện hoa mai lững lờ. Hành lang xếp đầy hoa tươi đua thơm khoe sắc, như một rừng gấm thêu hoa.()
Tường phù điêu (影壁)
() rừng gấm thêu hoa: nguyên là (一片) 锦绣云霞 (cẩm tú vân hà): gấm vóc mây tía: Đây không phải là thành ngữ gì. Đại loại là hai cụm từ tác giả đem ra so sánh để thấy sự rực rỡ tươi đẹp của cái hàng hoa đấy thôi, vậy nên mình đã tự động tìm từ ngữ gần nghĩa sao cho hợp với văn cảnh.
Có một người đang đứng giữa trăm hoa. Áo tím đai ngọc, tĩnh lặng như núi, mặt mày thanh nhã phong lưu khó tả, xung quanh xanh vàng rực rỡ, muôn hồng nghìn tía, so với người ấy, tất cả phải mờ hương phai sắc.
Ta thầm kinh nạc, thì ra Xạ Hồng quốc cũng không phải là không có nam nhân, không những thế mà còn là một nam tử phong thái lỗi lạc, tướng mạo không thua gì Dung Sâm.
Như Ý tiến lên hành lễ: “Hoàng phu điện hạ”.
Nam tử bước tới cạnh ta, đáy mắt hư vô tĩnh mịch.
Nghe Như Ý gọi, thì ra hắn là phu quân của Nữ hoàng. Ta thầm thán phục tướng mạo phong thái của hắn, sánh với Nữ hoàng quả đúng là một đôi bích nhân().
() bích nhân: đẹp đôi, trai tài gái sắc.
Bước vào trong cung, hương trầm thủy vấn vít quanh mũi, ánh nắng từ ngoài xuyên qua song cửa sổ lưu ly rọi vào lóng lánh, sáng đến mức có thể nhìn rõ những hạt bụi lơ lửng trong không khí. Rèm châu trong trẻo sáng ngời, ấm áp mơ màng. Giường quý phi tím đậm được trải một tấm da bạch hổ ngay ngắn, không một hạt bụi, trắng thuần như tuyết.
Nữ hoàng đang ngồi biếng nhác trên đó, đầu hơi nghiêng, làn mi rủ xuống, ngón tay ngọc thon nhỏ nhẹ nhàng chải tấm lông bạch hổ, như đang vuốt ve da thịt của người yêu, thân mật mà chuyên chú.
Như Ý lặng lẽ lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại ta và nàng ta.
“Nghe nói y thuật của ngươi rất inh.”
Dung Sâm đã nói, người vô dụng sẽ chết rất nhanh. Đối mặt với những người quyền thế khuynh thiên, một tay che trời như Sưởng đế và vị Nữ hoàng này, ta không dám khiên tốn mà chỉ có thể đáp phải.
“Thế ngươi có thuốc hối hận không?”
Thuốc hối hận…
Nữ hoàng, người đang cố làm khó ta, hay đang cố làm ta khó vậy.
Ta cúi thấp đầu: “Bệ hạ thứ lỗi, thảo dân không có thuốc hối hận.” Xem ra, hoài bão của ta ngoài trường sinh bất lão ra thì giờ lại phải thêm một mục nữa rồi.
Nàng ta lặng im, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, sau mới lúc lâu mới lại hỏi: “Vậy ngươi có cách gì giúp một người vãn hồi lại quá khứ không?”
“Quá khứ không thể vãn hồi, nhưng có thể quên lãng.”
“Quên lãng…” Nàng ta thở dài, “Nhưng có một số việc ta lại không thể quên được, ngươi nói xem, phải làm sao bây giờ…”
“Không bằng bệ hạ nói ra thử xem, thảo dân xin rửa tai lắng nghe.”
Thân là thầy thuốc, nhìn, nghe, sờ, hỏi là những kỹ năng cơ bản nhất. Có lúc, lắng nghe cũng là một loại thuốc chữa bệnh.
Từng vượt biển cả, sợ gì nước sông().
() từng vượt biển cả, sợ gì nước sông: 曾经沧海难为水 (tằng kinh thương hải nan vi thủy): đã từng nếm trải nhiều biến cố, không thèm để mắt tới những chuyện nhỏ nhặt.
“Năm Mẫu hoàng ta lên ngôi, trong nước xảy ra một cuộc bạo loạn, nam nhân vọt vào hoàng cung mưu đồ cướp ngôi, lập lại nam quyền. Mẫu hoàng trấn áp cuộc bạo loạn kia, cho chém hết tất cả đám người khởi nghĩa, trong nước vốn đã ít nam nhân, sau lần ấy thì chỉ còn lại mười mấy người. Trong đó có một người, tên là Giang Toản. Lúc ta mười bốn tuổi đã nghe đến mỹ danh Giang lang, nghe nói hắn mà ra ngoài thì không thua gì Vệ Giới(), người xem kín thành, muôn người đều đổ xô ra đường. Ta không tin trên đời này có người có phong thái tướng mạo hơn được cha ta. Ta khi đó tuổi trẻ cao ngạo, không phục, để ý…”
“Thiếu nữ mười bốn tuổi, tâm cao hơn trời. Muốn xem Giang lang trong truyền thuyết là kẻ thế nào, nhưng lại ngại thể diện và tôn nghiêm, chỉ thầm nghĩ trong lòng, chưa từng nói với bất kì ai. Chớp mắt đã qua hai năm, danh tiếng Giang lang càng tăng lên, đoạt được vòng quế trên kim điện, trở thành trạng nguyên của kỳ thi xuân.
Đỉnh Thừa Thiên môn, một cây quạt tròn e ấp dung mạo như tranh của thiếu nữ mười sáu tuổi. Nàng không tin, sao lại có thể có một nam tử có thể khiến nữ nhân kinh thành không phân biệt tiểu thư khuê các hay tiểu gia bích ngọc(), bất chấp liêm sỉ xuất đầu lộ diện(), chỉ để được thấy hắn một lần.
()tiểu gia bích ngọc: con gái rượu.
() xuất đầu lộ diện: 抛头露面 (xưa chỉ việc người phụ nữ xuất hiện trước đám đông là việc làm mất thể diện, nay dùng để chỉ một người nào đó chịu lộ diện, nhưng mang ý mỉa mai)
Hắn là nam tử duy nhất trên bảng vàng đề tên anh tài trong Kim điện lần ấy.
Cung vũ son đỏ nặng nề bị bóng dáng đạm màu kia xóa mờ, phong thái như mây tía điểm tô, từ từ gần đến, bước chân như muốn in dấu lên trái tim nàng.
Cánh quạt tròn vô thức nghiêng khỏi gò má hồng, như một con bướm vỗ lửa đáp xuống trước mặt hắn.
Hắn dừng lại, ngẩng đầu lên. Nàng trên thành, nghe thấy rõ ràng tiếng trái tim đập rộn của chính mình.
Trong đời một người rồi nhất định sẽ gặp phải một người khiến ngươi thất thần. Dù cho ngươi có dung nhan tuyệt thế, dù cho ngươi có tâm có hơn trời, nhất định sẽ có một người như vậy, khiến ngươi vừa gặp đã yêu, chỉ muốn dành mọi hào quang để một mình người ấy nhìn thấy, vì người ấy cười, vì người ấy khóc, vì người ấy sống, cũng vì người ấy mà chết.
Nàng đã từng cho rằng, một nữ tử thì phải đặt tôn nghiêm lên đầu, đặc biệt là nữ nhi hoàng thất, tương lai làm nữ hoàng. Nhưng gặp phải Giang Toản, nàng mới nhận ra, nếu yêu một người mà còn để ý đến tôn nghiêm, vậy thì thực ra là ngươi chưa đủ yêu người ấy.
Xuống khỏi thành, chuyện đầu tiên nàng làm là đi tìm Mẫu hoàng.
Nam tử trong nước cực kì ít, Giang Toản chính là hoàng phu nàng chọn.
Gả cho Giang Toản là chuyện khiến nàng cảm thấy hạnh phúc nhất trong mười sáu năm qua, sự kiện ấy khiến một thành thiếu nữ tan nát trái tim, nửa thành thiếu nữ đổ vỡ nhân duyên, nhưng lại không như những gì nàng tưởng tượng.
Giang Toản đối với nàng lễ nhường tôn kính, cử án tề mi, tương kính như tân. Nhưng nàng luôn cảm thấy thiếu cái gì đó.
Tại sao hắn không kẻ lông mày cho nàng? Nàng từng giơ gương trông lại, ám hiệu vô số lần. Sau còn từng dứt khoát nói rõ, hắn lại nói mình không giỏi. Sao có thể, hắn rõ ràng có tài bút vang danh, vẽ thần bay thật như sắp đạp gió bay đi.
Nàng có mái tóc dài đến đầu gối, từng cố ý gối lên chân hắn, chỉ mong hắn có thể dịu dàng ngâm một câu: Ngả thân bên gối chàng, chỗ nào cũng dễ thương(). Nhưng hắn lại không nhúc nhích, làm như không thấy. Hắn rõ ràng kinh luân đầy mình, làm thơ hay tuyệt thế.”
() Trích Tử dạ ca kỳ 3 (thivien.net)
Nghe đến đó, ta thầm nghĩ, chuyện khuê phòng bình thường chỉ có hai loại tình huống, một là, hắn không muốn làm, hai là, hắn không thể làm.
Nữ hoàng đột nhiên cười cười, hỏi ta: “Con người luôn luôn rất tham lam, có phải là ta đã đòi hỏi quá nhiều rồi không?”
Ta cười đáp: “Có nam nhân trời sinh đã giỏi dỗ ngon dỗ ngọt, nhưng cũng có người lại cứng như đầu gỗ. Chuyện này là không thể cưỡng cầu.”
“Ta cũng từng nghĩ, có lẽ hắn vốn là kẻ không hiểu tình thú, có lẽ hắn cũng yêu ta, chỉ là để ở trong lòng mà thôi.”
“Bệ hạ anh minh.”
Nàng ta nhếch môi cười, nụ cười xinh đẹp mà cay đắng, như gió xuân còn sót khí lạnh.
“Mẫu hoàng qua đời, ta nối ngôi làm đế. Giang Toản trở thành hoàng phu, chuyển vào nội cung. Mặc dù ta luôn rất tự tin với dung mạo của mình, nhưng vẫn không muốn để thị nữ trong cung quá xinh đẹp, cho nên ta đều cố ý chọn những người không hề xuất chúng làm thị nữ hầu hạ hắn, trong đó có một nữ tử, tên là Chúc Yêu. Ta là nữ tử xinh đẹp nhất trong cung, cũng là nữ tử tôn quý nhất, ta muốn trong mắt hắn không được chứa thêm bất kì ai khác. Nhưng mà, bức họa kia như đã đập tan mọi tự tin của ta.”
“Bức tranh đó vẽ một nữ tử đang múa, tay áo uốn lượn, hắn vẽ vô cùng có thần, bức họa ấy đặc biệt sinh động như thật, tựa hồ có thể nghe thấy tiếng khắp nơi hồi xuân, trong trăm hoa đua sắc, người kia khéo cười xinh đẹp, chính là Chu Yêu.
Nữ tử nhảy “Chu yêu” trong phủ chỉ có nàng ta mà thôi. Nàng ta vốn không gọi là Chu Yêu, nhưng vì một khúc “Chu yêu” kinh diễm hậu cung nên đã được gọi như vậy.”
“Lửa giận đốt mình, trong lúc phẫn nộ ta đã mang Chu Yêu trói lại, dây trói làm bằng cây mây chông sắt, khiến đôi chân thon dài kia máu thịt đầm đìa, không thể múa ca được nữa. Thật ra thì ta vốn không muốn đối xử với nàng ta như vậy, ta chỉ muốn hỏi nàng ta, vì sao Giang lang lại thích nàng ta? Nàng ta lại nói là nàng ta không biết. Sao nàng ta có thể không biết? Nhất định là nàng ta cố ý không chịu nói, cố ý không để ta biết Giang lang thích mẫu nữ tử như thế nào.”
Tay ta đầy mồ hôi, nàng ta không hổ là nữ nhi hoàng thất, tính cách quả là uốn éo.
“Sau đó nàng ta đau đến mức không chịu nổi nữa, nàng ta nói, nàng ta từng chiết nước từ hoa tươi rồi bỏ vào mực tùng yên khi hắn vẽ tranh; từng đem mai còn đọng tuyết đi nấu trà kim quân sơn() cho hắn; từng đốt hương tỉnh thần cho hắn khi hắn đọc sách đêm. Khi hắn buồn bã thất thần, dâng lên một chén trà mới.”
() kim quân sơn 君山银针: là tên một loại trà sản xuất trong động Đình Hồ đảo Quân Sơn thuộc Hồ Nam Trung Quốc. Vì lá trà làm ra nhỏ như cây kim, lại sản xuất ở Quân Sơn, nên được gọi là kim quân sơn.
“Ta nghe đến đó, đánh một roi trúng gò má nàng ta, chông sắt làm nát da thịt như tuyết của nàng ta, nàng ta lại cười, nàng ta nói, nàng ta phải cảm ơn ta, nếu không nhờ ta, nàng ta sẽ vĩnh viễn không có cơ hội gặp được hắn. Cả đời tầm thường có thể rực rỡ một khắc, chết cũng không sợ. Nàng ta không hối hận. Cuối cùng nàng ta chết trên bức họa kia, máu tươi thấm đỏ giấy tuyên, không còn nhìn ra người trên tranh từng múa ca uyển chuyển rung động lòng người kia nữa.”
Ta nghe mà lòng bàn tay càng ra nhiều mồ hôi hơn, nữ tử ác độc này thế mà lại được ông trời ưu ái cho dung mạo khuynh thành, cử chỉ tao nhã thoát tục, hoàng quyền tối cao, có thể coi thường một mạng người đến vậy.
“Vốn là ta không muốn giết nàng ta. Nhưng khi nghe những lời đó, ta rất tức giận. Mực tùng yên, trà kim quân sơn, hương tỉnh thần đều là do ta đưa cho Giang lang. Báu vật hiếm có thế gian, thậm chí là nửa giang sơn này, ta đều không tiếc cho hắn. Thế nhưng hắn lại đi yêu kẻ khác.”
Ta thầm thở dài. Những thứ Chu Yêu có thể cho hắn, vừa khéo chính là những thứ nàng ta không thể. Không phải ai ai cũng muốn báu vật hiếm có, nửa cõi giang sơn.
“Sau khi Chu Yêu chết, hắn đối với ta càng thêm tôn kính, kính đến mức chỉ đứng từ xa. Ta rất hối hận vì đã đánh chết Chu Yêu. Nhưng việc đã đến nước ấy thì có thể làm gì được nữa, trên đời này không có thuốc hối hận để làm lại. Để lấy lòng hắn, ta dẫn hắn đi du xuân săn thú, không may gặp phải thích khách, lúc ấy hắn cách ta rất gần, nhưng không hề ra tay cứu giúp, là An quốc tướng quân đã giúp ta cản một kiếm. Khoảnh khắc đó, ta triệt để tổn thương, ta đối với hắn tốt như vậy cơ mà.”
Ta làm người ngoài nhưng không thể nghe ra nàng ta tốt với hắn thế nào? Ngược lại cảm thấy Chu Yêu như một cơn mưa dầm thấm đất, thấm vào tâm can Giang Toản.
“Trong cơn nóng giận, ta đã mang tiền tài nửa giang sơn đi tìm người Long Bá để đổi lấy một hạt hồng nhan, không có nam nhân, ta sẽ tự mình sinh con nỗi dõi, Xạ Hồng quốc không cần nam nhân.”
“Cây hồng nhan cuối cùng cũng kết quả, nhưng ta lại càng ngày càng thêm khổ sở.”
“Ta có hoàng quyền chí cao vô thượng, có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, muốn gì cũng dễ như trở bàn tay. Nhưng duy nhất đối với hắn là ta lại không biết nên làm thế nào.” Tiếng của nàng ta càng lúc càng thấp, ngập tràn bi thương bất đắc dĩ.
Trong điện im lìm, ngay cả hương thơm cũng toát lên mùi tịch mịch.
Rất lâu sau, nàng ta ngẩng đầu lên, nhìn ta khẩn cầu như một nữ tử bình thường, “Ngươi có thể trị được tâm bệnh của ta không? Khiến hắn yêu ta.”
.
() Vệ Giới (286-312): người triều Tấn, Về vẻ đẹp của Vệ Giới, Tấn thư miêu tả bằng những từ ngữ như ‘minh châu’, ‘ngọc nhuận’. Y là người hỉ nộ không lộ ra mặt, tóm lại là một kẻ mặt lạnh như ngọc không chút biểu tình. Người này từ nhỏ phong thần tú dị, ngồi trên xe dê đi dạo thành Lạc Dương, từ xa nhìn lại, tương tự bức tượng bạch ngọc, nên người đời gọi là ‘bích nhân’. Cư dân Lạc Dương ùn ùn kéo ra, chen chúc đường phố chật hẹp để ngắm bích nhân. Vệ Giới càng trưởng thành càng đẹp, đẹp như châu ngọc. Có lần y sơ ý bị bột phấn bám vào, người kéo ra đứng xem, từng đợt từng đợt không ngớt. Vệ Giới hôn mê ngay tại hiện trường, về đến nhà không lâu thì chết, đây là nguyên nhân của điển cố ‘khán sát Vệ Giới’.