Đọc truyện Thượng Tiên, Nàng Dám Trốn? – Chương 46: Những câu chuyện xoay quanh chai xì Dầu
P/s: Vì nhiều bạn nói không hiểu chương trước nên mình giải thích 1 chút nhé. Đây là giấc mộng của chị Tiểu Hi nhà mình… Là mộng thôi…~~
****
Chiều tối, tôi vội vã mua xì dầu về cho mẹ nấu cơm. Đi ngang qua sân bóng thì nghe thấy tiếng ẩu đả. Tiểu Hoa Hoa thấy bóng dáng của tôi thì gọi lớn:
-” Lão đại! Lão đại! Nhập trận với bọn em~”
Hôm nay tôi quả thật không có hứng đánh nhau cho lắm nhưng trông mấy anh em của tôi đang bị đánh bầm dập, tôi không chịu nổi! Từ xưa đến nay, tôi quý nhất hai chữ ” Anh em”, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.
Thấy tôi đến, hơn chục người đang đứng rỉ tai nhau to nhỏ. Tôi đỡ Tiểu Hoa Hoa và Lão Bạch, Lão Hắc dậy. Có tôi, nhất định không để họ chịu ủy khuất
-” Muốn đánh thì nhào vào, nói nhiều làm gì!”
Tôi ngồi trên ống bê tông của sân bóng, nhếch mép nhìn đám người trước mặt. Bọn này gan gớm, dám đánh hội đồng người của tôi. Tưởng chị mày dễ chơi à?
Trên người tôi mặc quần áo thể dục, tóc cột đuôi ngựa, trên tay còn cầm chai xì dầu mới mua từ siêu thị. Áo quần này dễ vận động rồi. Đám trước mặt phải có hơn chục tên, mặt mày ngang ngược, cầm hung khí cơ đấy. Bọn này bắt nạt con gái mà hùng hổ như thân chinh vì tổ quốc ấy nhỉ.
Lão đại bên đó cười khẩy, cũng ngồi trên ống nước giống tôi, vẻ ngoài thư sinh nho nhã, đàng hoàng đạo mạo thế thôi nhưng bản lĩnh không vừa đâu. Hắn đánh nhau còn hăng hơn tôi nhiều, hơn nữa, hắn học judo mấy năm rồi.
-” Đánh hội đồng thì không hay. Là chính cô lao vào anh hùng nghĩa hiệp, bọn này tất nhiên phải đón tiếp chu đáo rồi”
-” Ai có bản lĩnh đều lên đây, không dài dòng, lão nương còn đem xì dầu về cho mẹ”
Thuộc hạ của Tống Lam Quân nghe tôi nói vậy thì hăng máu lên, xắn tay áo, quyết cho tôi một trận nhừ tử.
Quả thật là tôi đang mang trong mình nhiệm vụ cao cả đấy chứ. Mấy người phải thông cảm cho tôi, sao lại quát lên thế kia.
-” Lão đại, con này láo, hôm nay anh đánh cho nó không lết xác được về”
Người vừa nói là Ái Lạp Nhĩ, trong giới này, hắn là tay có tiếng. Dáng người cao to, tính tình nóng nảy, nói đánh là đánh. Tuy nhiên, cũng chẳng phải cơ to não teo nên hơi khó nhằn.
Tôi nhảy từ trên ống xuống, định dìu mấy cậu ấy đi ra khỏi sân bóng, tôi đói rồi!
Ái Lạp Nhĩ chặn trước tôi.
-” Đánh đã, đấu tay đôi”
-” Được”
Tôi nhường hắn vài chiêu, toàn mấy cú đấm tiêu hao sức mạnh. Tôi nhẹ lách người cũng tránh được. Hắn gạt chân một cái, tôi đã nhanh nhẹn nhảy lên, đạp cho hắn một cước ngã ra sân bóng. Ơ, tôi còn tưởng hắn không phải cơ to não teo cơ, hóa ra chẳng hơn gì, hay cho cái tiếng vang danh bấy lâu nay.
Tống Lam Quân thấy vậy mặt hơi tái, khẳng định không tin tôi vừa làm một cú dứt điểm ngoạn mục như thế. Hắn hỏi tôi.
-” Này đằng đó tên gì ấy nhỉ?”
-” Lão đại Lâm Chấn. Cẩn Thần Hi”
Mỗi lần chiến thắng mà nói tên ra như vậy cũng ngầu đấy chứ. Ra khỏi sân bóng, tôi gõ vào đầu Tiểu Hoa Hoa:
-” Cậu thì giỏi rồi, còn biết ra ngoài gây sự cơ đấy”
Lão Hắc không nói gì, bóc một cái băng gout dán lên mặt cho Lão Bạch.
Mặt Tiểu Hoa Hoa ấm ức.
-” Lão đại, là bọn họ kiếm chuyện trước”
-” Được rồi, các cậu tự về, tôi về đây”
Tôi vác xì dầu lang thang về nhà thì gặp Lãnh Hoa đang phụ một bác gái đứng đuổi bê mấy thùng đồ lên xe tải. Bác ấy đang chuyển nhà, may có cậu giúp đem mấy đồ còn lại tống lên xe, cười nói mãi.
Cậu lấy tay quệt vệt mồ hôi trên trán, nhe hàm răng trắng cười với tôi.
-” Cậu đi đâu vậy?”
-” Đi mua xì dầu này!”
Cậu không nói gì, xoa xoa bả vai trái. Thấy vậy tôi lo lắng, không phải là bị chấn thương rồi đấy chứ, người đâu mà yếu ớt vậy?
-” Cậu sao không? Tôi dẫn cậu đi bệnh viện nhé”
Cậu lại với tay xoa đầu tôi khiến tóc rối bù, thấy tôi bất lực vì chiều cao rồi phá lên cười. Sao cậu đáng ghét thế nhỉ?
Cậu thở dài nói.
-” Mấy thùng đồ đó nặng thật, mãi mới nhấc được lên xe đấy. Nhưng mà… còn chẳng nặng bằng cậu đâu”
Tôi xị mặt, hậm hực, tôi nặng đến vậy cơ á? Có khi sau này phải siêng đánh nhau để giảm cân thôi.
-” Đáng giận!”
Tôi cố tình đi trước, thấy mặt cậu nghệt ra, ai bảo bình thường tôi có bao giờ dỗi đâu chứ. Lãnh Hoa níu tay tôi lại.
-” Giận thật à?”
Tôi nhăn mày.
-” Mẹ tôi bảo gọi cậu sang ăn cơm đấy”
-” Thiệt hả? Bác gái nấu ăn ngon như vậy, tôi không sang thì hơi tiếc đó”
Cậu chạy theo tôi, lau chau xách hộ chai xì dầu, sao cậu đứng gần tôi thế nhỉ. Mơ hồ tôi còn ngửi thấy hương hoa đào trên người cậu. Nhưng đó không phải mấu chốt, mấu chốt là cậu đứng như vậy chỉ làm bàn dân thiên hạ nhìn thấy rõ chiều cao một mẩu của tôi hơn thôi.
Về đến nhà, miệng tôi chưa thốt được ra câu chào thì đã nghe thấy mẹ cau mày.
-” Con bé kia đi đâu mà lâu thế không biết, chốc về em phải cho nó một trận mới được. Lần nào sai cái gì cũng la cà!”
Ha, tôi đi mua xì dầu cho mẹ có bao giờ la cà đâu. Lần đầu tiên là tôi hoàn toàn không biết đường, mù mờ mãi mới thấy cái cửa hàng bán xì dầu truyền thống mẹ bảo. Tôi nói là thà vào siêu thị mua còn hơn, mẹ là người khăng khăng bảo xì dầu siêu thị không hợp khẩu vị. Tôi đành vác xác đi tìm cả mấy khu phố. Mãi mới về mẹ lại mắng. Haizz….
Lần thứ hai, tôi bận phải giúp mấy cụ già qua đường nên về muộn.
Lần thứ ba, loằng ngoằng thế nào tôi lại quên đường về nhà, không dám gọi mẹ, đành phải gọi Lãnh Hoa cầu cứu. Mà hôm đó cũng thốn thật. Cậu hỏi.
-” Cậu đang ở đâu?”
-” Ở chỗ có mấy khu nhà màu vàng, cao ba tầng, có hai cái cây bằng lăng cách nhau 3m, còn có mấy cụ già đang ngồi đánh cờ trên bàn ghế đá kìa”
Tôi nghe tiếng cậu thở dài.
-” Cậu nhìn xem có cái biển nào ghi tên đường không?”
-” Tôi chịu, không có cái nào cả, tôi đã mù đường rồi cậu còn hỏi là sao hả?”
-” Cậu đứng yên đó, tôi đến ngay đấy”
Tôi hậm hực ngồi bên vệ đường chờ mãi, thấy cậu nhễ nhại mồ hôi chạy đến. Cậu mặc chiếc áo phông màu trắng họa tiết rồng con đáng yêu tôi tặng sinh nhật đợt trước. Cậu thấy tôi ngồi vệ đường nhìn xe cộ đi qua ngơ ngẩn như con ngốc.
Cậu mắng.
-” Sao cậu ngốc vậy hả? Bao nhiêu tuổi rồi còn lạc đường”
Đâu phải do tôi, là mà do đường thành phố đâu như ở quê. Cứ rẽ mấy ngõ lạ là y rằng lạc đường.
-” Tôi không ngốc, tôi đói rồi, cậu đưa tôi về nhà đi”
-” Ừ”
Tôi uể oải lắm rồi, nhìn mặt tôi có giống đang muốn cãi nhau với cậu không?
Đi đường, cậu không yên tâm, đòi cầm cổ tay tôi cho bằng được. Tôi không đồng ý. Cậu ném cho tôi một ánh nhìn khinh bỉ, thong dong nói như điều hiển nhiên.
-” Cậu là trẻ nhỏ, tôi phải trông chừng cẩn thận”
-“….”
À, nãy giờ lạc đề quá, mẹ đang mắng tôi tơi bời, cậu đi sau, bước vào nhà. Chào mẹ tôi bằng chất giọng đàng hoàng kèm theo một nụ cười tỏa nắng.
-” Cháu chào bác ạ, hôm nay ngại quá, Tiểu Hi cứ đòi cháu đến bằng được”
Mẹ tôi lật mặt nhanh hơn cả bánh cuốn.
-” Tiểu Lãnh đấy à, vào đây, vào đây. Cháu sang đây ăn tối thì tốt quá bác đang chờ cháu mãi, Tiểu Hi nhà bác vốn hiếu khách mà.. Ha ha”
Mẹ là thế luôn luôn quý cậu ta hơn cả tôi… Tất nhiên, bàn cơm hôm ấy cậu ta trở thành khách quý còn tôi bị ra rìa. Ha ha… Chẳng đáng cười chút nào đâu!!
Tôi bị mẹ sai như chong chóng, cậu ta có thiện ý giúp tôi thì mẹ gạt phắt, nói cậu ta là khách. Dẫu vậy, cậu ấy vẫn làm giúp tôi hơn phân nửa những việc vặt vãnh.
Hôm ấy bố rất vui, mà hôm nào cậu ta đến bố chẳng vui, đem chai rượu quý ra mời cậu ta uống:
-” Tiểu Lãnh, hôm nay vui vẻ, uống với bác vài ly đi…”
-” Thôi ạ, nhà trường không cho phép uống rượu”
Tôi vừa ăn cơm vừa đá đểu:
-” Uống một chút có sao đâu~”
Tôi biết cậu dễ say hơn tôi nhiều, cho đêm nay cậu tự lết xác về nhà.
-” Vậy thì cháu uống vài ly vậy…”
Mọi người cụng ly, cười nói vui vẻ, tôi ngồi uống nước hoa quả, nhìn ly nước cam sóng sánh, tôi thấy bóng cậu ánh lên qua chiếc ly. Cậu ngồi bên phải tôi, đối diện với bố, bàn ăn nhà chúng tôi hình vuông mà. Lúc này mới để ý, mặt cậu có phần đỏ hồng, cứ phải tiếp rượu bố mãi, mẹ nói:
-” Tiểu Lãnh, con say rồi. Tối nay vào phòng Tiểu Hi nghỉ tạm nhé, cô cho người về lấy cặp cho cháu mai đi học”
Đoán chừng cậu đã say lắm rồi, chỉ gật gù được vài cái.
-” Tại sao là phòng con? Sao mẹ không cho cậu ta ở phòng cho khách ấy”
-” Làm sao sạch bằng phòng con được. Phòng cho khách con tự đi mà dùng. Còn nữa, giúp Tiểu Lãnh vào phòng đi kìa!”
Tên to lớn này cư nhiên lại say đến mức đó, tôi vác xác cậu ta khó khăn đặt lên giường. Giọng mẹ từ ngoài vọng vào:
-” Nhớ lấy khăn lau người cho Tiểu Lãnh nghe chưa?”
-” Sao mẹ không lau đi…” Chưa kịp nói dứt câu, mẹ đã mắng tôi:
-” Vì ai mà thằng bé uống rượu say như thế hả? Mẹ còn lo cho bố mày!”
Tôi đành vào phòng tắm, lấy một cái khăn ướt mát lạnh lau mặt cho cậu. Khoảng cách gần như vậy mới thấy da cậu thật mịn, lại còn trắng sáng. Da kiểu này con gái ghen tị chết là phải!
Tôi mở cúc áo sơ mi của cậu ra, nhưng mở được vài cúc thấy bản thân không chịu được nhiệt nữa, đành quay người đi. Sao dáng người cậu lại chuẩn vậy chứ. Ai ngờ có một lực đạo giật tôi trở lại giường, Lãnh Hoa với gương mặt hồng hồng đè lên tôi, thủ thỉ vào tai tôi:
-” Đừng đi….”
Cậu tiến sát mặt tôi, môi sắp kề sát môi tôi, hơi thở ấm nóng của cậu phả vào mặt, dù mùi rượu có nồng nhưng tôi vẫn ngửi thấy hương hoa đào thoang thoảng trên người cậu. Tôi đơ người, không biết nên làm gì, may mắn, cậu còn chưa kịp hôn tôi đã gục đầu lên vai. Ngủ luôn rồi hay sao ấy!
Tôi thở phào nhẹ nhõm, khó khăn đẩy cậu ra, chạy bằng tốc độ nhanh nhất ra khỏi phòng. Ôi, may quá, xém chút nữa thì….