Đọc truyện Thượng Tiên, Nàng Dám Trốn? – Chương 45: Tôi là Học sinh
-“Ải hai sẽ xóa sạch trí nhớ của mọi người. Trở thành con người khác, trong một thế giới khác….”
-“Tại sao không giết luôn. Hừ, lại còn bày trò…” Lãnh Hoa hừ lạnh trong không gian tối tăm, không nghe thấy gì, chỉ nghe thấy âm thanh.
-” Sắp đặt cả!”
***
-” Ta bắt cho nàng chín mươi chín con đom đóm, nàng nghe lời thề mãi mãi ở bên của dân tộc Ái Lạp Nhĩ chưa? Chắc hắn chưa kể cho nàng đâu nhỉ”
Nói rồi hắn tung người lên không trung. Tôi ngơ ngác nhìn hắn chẳng khác nào chú nhóc tinh quái, nhảy vọt lên như sao băng, sau cái khuya tay hình vòng cung đã chụp được mấy con đom đóm, chúng tỏa sáng giữa kẽ tay.
Hắn thả chúng vào vạt áo tôi, rồi nhảy lên lần nữa. Võ công của hắn rất cao cường, tung người giữa không trung, ống áo khẽ gợn theo làn gió. Bây giờ hắn đang mặc trang phục hiện đại, quần đen áo trắng đã đầy khí thế như vậy, nếu hắn mà mặc quần áo Công tử khi xưa chắc chắn rất giống anh hùng hào hiệp.
-” Bên phải kìa, chỗ gần bụi cây ấy, nhiều lắm”
-” A, nó chạy trốn kìa”
-“….”
Bầy đom đóm chụm lại, như ánh trăng tinh khiết, no đầy. Hắn đặt vào vạt áo đang đùm lại của tôi.
-” Đủ 99 con chưa? Có cần đếm lại không?”
-” Đủ rồi”
-” Đẹp không? Có những thứ không cần phải hiểu căn nguyên, cặn kẽ, chỉ cần bản thân thấy vui vẻ là đủ rồi”
Hắn ngồi lại bên đống lửa, nhìn thẳng mắt tôi, hắn nói:
-” Mãi mãi ở bên”
Lời thề của dân tộc Ái Lạp Nhĩ!
***
Giấc mơ này, đã liên tục tái diễn lại từ nhỏ đến giờ. Người trong mộng là ai? Tôi trước nay chưa bao giờ nhìn rõ mặt….
Mẹ gọi tôi dậy ăn sáng kìa.
-” Con gái mau dậy ăn sáng đi, không thì muộn giờ đi học đó”
Tiếng mẹ vọng lên từ dưới nhà, tôi trở mình trong chăn, mắt nhắm tịt không có dấu hiệu muốn mở ra. Tối hôm qua thức khuya cày game, đồng đội đánh đang hăng tự nhiên cúp điện làm tôi tức điên, quằn quại mãi mới ngủ được. Còn phải nghĩ xem ra lớp phải tạ lỗi huynh đệ thế nào.
-” Mới có mấy giờ mà~”
-” Con gái, con không dậy mau là Tiểu Lãnh đi học trước đó”
Sau câu đó là tiếng cười sảng khoái của bố. Bố cười kiểu này là không tốt lành gì rồi.
-” Bà này… Ai lại nói thế bao giờ, để Tiểu Lãnh đi trước với cô bạn gì đó xinh xinh đi, cho con bé nó hối hận chết”
Tôi biết ngay mà!
Uể oải tỉnh dậy, vệ sinh cá nhân, thay đồng phục bằng tốc độ nhanh nhất rồi lao xuống cầu thang.
-” Bố, bố tốt quá à”
-” Quá khen”
-“….”
Dù vậy, bố tôi là điển hình cho người đàn ông thành đạt. Trước khi đi làm ngày nào cũng hôn mẹ tôi một cái thật đắm đuối.
-” Anh đi đây”
-” Nhớ về sớm nhé~”
Ngồi vào bàn ăn tạm một lát bánh mì, uống vài ngụm sữa. Bữa sáng hôm nay vẫn ngon nhưng không có tâm trạng ăn chút nào.
-” Con cũng đi đây”
-” Ăn thêm đi, Tiểu Hi”
-” Thôi ạ, đến trường con ăn thêm”
Tôi là Cẩn Thần Hi, năm nay là học sinh lớp 11, trường trung học phổ thông Chuyên Lâm Chấn. Bề ngoài cũng khá ổn, tóc dài da trắng, lại còn thêm đôi mắt tím mê người, mẹ tôi là người ngoại quốc bà rất xinh đẹp. Mắt tôi là di truyền từ bà đấy.
Dẫu sao thì cũng coi là mĩ nữ! Tôi là lớp trưởng của lớp 11a2. Học hành cũng chẳng ra gì đâu, nhưng ông thầy chủ nhiệm cứ đè đầu tôi ra, bắt tôi làm lớp trưởng. Chắc trong lớp bá nhất là tôi rồi…
Cũng không phải người đặc biệt gì, thỉnh thoảng có dẫn mấy thằng đàn em đi trả thù nợ máu hoặc đơn giản là đi đánh nhau lấy may. Mỗi lần trước kì thi mà không vận động gân cốt một chút là y rằng thi không tốt. Tôi là lão đại của trường đấy, đừng rảnh động vào.
À, tôi cũng không phải dạng mê trai gì cho cam nên đừng lo. Ngoài hai lần tỏ tình soái ca thất bại, hai lần đem tiểu soái ca lạc đường về nhà, ba lần vì mải ngắm trai mà trễ học… thì hoàn toàn không mê trai!
Đó, tiểu sử của tôi khá trong sạch.
Nhà tôi sống ở một khu biệt thự không xa trường, hằng ngày tôi đều cùng cậu bạn Lãnh Hoa đi học.
Này, mọi người có nhìn thấy anh bạn mặc áo sơmi trắng, tỏa nắng kia không. Đẹp trai nhỉ, bạn chí cốt của tôi đấy.
Cậu ta đang đứng dưới cây bằng lăng chờ tôi kia kìa.
-” Này, Lãnh Hoa, cậu chờ lâu chưa?” Tôi ngồi vào yên sau, cười nói. Nhìn cậu ta hôm nay có vẻ đẹp trai hơn mọi ngày, hay là tại tâm trạng tôi tốt nhỉ.
-” Thói ngủ muộn, dậy muộn của cậu bao giờ mới bỏ được hả?”
Cậu ta nhăn mày, ném cho tôi một cái bánh mì. Sau đó đạp xe phóng vù vù.
-” Cảm ơn nha. Sao cậu biết tôi đang đói hả?”
-” Mặt cậu viết mấy chữ đó đấy”
Ha ha, tôi thật có phúc, bạn thân vừa đẹp trai, học giỏi lại “galant” hết phần thiên hạ. À, quên, cậu ta là “crush” của tôi đấy. Đừng nói cậu ta biết nha.
Đi được một đoạn, một cậu học sinh gọi với tôi.
-” Lão đại, trận hôm qua được đấy!”
Cậu ta là Tiểu Hoa Hoa, nghe tên giống con gái nhỉ. Lần đầu nghe tôi còn bụm miệng cười mãi không dứt, làm cậu bé mặt mày nhăn nhó mãi. Bề ngoài cũng ưa nhìn, trắng trẻo cùng cặp kính khá dễ thương.
Nhưng mà cậu ta đang nói trận đầu tiên chiến thắng hoàng tráng hay trận tôi bị cúp điện nhỉ?
Sao nghe đi nghe lại vẫn thấy có mùi khinh nhau ở đây nhỉ?
Cô bạn Nhan Lam, cũng là hotgirl của trường, xinh đẹp, thông minh vẫy tay với Lãnh Hoa. Cậu ta nhìn cô ấy cười tươi rói:
” Chào nha”
Tôi sầm mặt:
– ” Cậu muốn chết à?”
– ” Chết dưới tay cậu thì còn gì bằng”
Vừa vào đến cổng trường, tôi đã nhảy từ xe của Lãnh Hoa xuống, khoác vai với mấy cô bạn đang túm tụm nhau.
-” Nói gì vậy?”
-” Tiểu Hi? Sao cậu cười tít mắt thế hả?”
Tôi gãi đầu, chẳng lẽ cô ấy đọc được suy nghĩ của tôi? Biết tôi đang vui như mở cờ trong bụng vì Lãnh Hoa quan tâm hả???
Đành đánh trống lảng.
-” Không có gì đặc biệt. À, hôm qua mấy cậu có xem show ca nhạc của Trần Bạch không?”
-” Có xem có xem, anh ấy đẹp trai thật. Giọng còn ấm nữa chứ. Mình chết mất~”
Chưa kịp cười thêm cái nữa thì thầy chủ nhiệm mặt nặng mày nhẹ đi từ phòng giám hiệu ra. Thôi chết rồi, hình như hôm qua quên tìm thầy nộp bài cho cả lớp rồi.
Quay phắt người lại, chạy về phía lùm cây phía xa, chui xuống. Qua kẽ hở tán lá thấy thầy tìm mãi trên sân trường, mấy cô bạn kiểu tóc giống tôi bị thầy túm lại tìm. Trông đến khổ, ha ha…
Giờ việc cần làm là vào phòng ban giám hiệu, đặt tập bài lên bàn thầy, coi như nó đã nằm chình ình ở đó từ tối qua nhưng thầy không thấy.
Tiểu Hoa Hoa ngồi bên cạnh tôi, nói nhỏ.
-” Lão đại, làm gì vậy?”
-” Tôi có việc giao cho cậu đây, mau đi đánh lạc hướng thầy chủ nhiệm hộ tôi”
-” Làm gì ạ?” Cậu ta lơ mơ hỏi lại.
Tôi nghiêm mặt.
-” Là quân lệnh rõ chưa?”
-” Rõ!!”
Giao việc xong, tôi rón rén mở cửa phòng, đặt tập tài liệu lên bàn giáo viên của thầy. Chưa kịp thở phào nhẹ nhõm một hơi thì ngoài cửa đã vang lên giọng đanh thép.
-” Làm gì vậy?”
Chết tôi rồi!!
Đang tìm chỗ nào để trốn thì nhận ra người nói câu đó là Lãnh Hoa. Làm tôi hú hồn, suýt ngất luôn đấy.
-” Cậu làm gì mà dọa tôi vậy hả?”
Cậu không thèm nhìn tôi lấy một cái, đặt mấy quyển sổ lên bàn thầy.
-” Cậu lén lút ở đây làm gì?”
Lãnh Hoa hỏi tôi, còn ném cho tôi một cái lườm rõ dài. Nghĩ là tôi làm mấy chuyện mờ ám như ăn cắp đề, ăn cắp điểm… sao.
Tôi thề là tôi chỉ làm thế có mỗi một lần, đó là vì nông nổi tuổi trẻ chứ tôi xưa nay có ham hố mấy thứ điểm trác đâu.
Phạm lỗi một lần nó khổ thế đấy.
-” Nộp bài, nếu thầy biết tôi quên nộp chắc chắn sẽ giết tôi đó”
Bên ngoài nghe tiếng thầy chủ nhiệm cười với Tiểu Hoa Hoa, tôi không tìm được chỗ nào trốn, gấp đến định đứng đây chịu trận. Cùng lắm thì bị mắng nửa tiếng, một tiếng, cũng không mất miếng thịt nào.
Cậu thấy vậy, kéo tay tôi vào trong tủ đựng chổi của giáo viên. Lấy tay đặt lên miệng tôi.
-” Đừng nói gì, ngồi yên trong này”
Tôi cười, gật gật lắc lắc một hồi như đứa ngốc.
-” Ngốc quá!”
Lãnh Hoa bất đắc dĩ xoa đầu tôi, đóng cửa nhưng không kín. Tôi ngồi trong bóng tối có chút khó thích nghi, cảm thấy thầy cô thật không chăm chỉ chút nào, cái máy chổi còn không chịu treo lên. Trong này còn bẩn nữa chứ, thật muốn hắt xì! Nghe thấy tiếng cậu nói với giáo viên chủ nhiệm.
– Lãnh Hoa, em lên đây làm gì vậy?
– Dạ, Nhan Ân bảo thầy gọi em lên đây giúp viết học bạ cho các bạn ạ.
Cậu viết rất đẹp, chữ còn đẹp hơn cả con gái, nét chữ ngay ngắn, thẳng hàng. Học lâu như vậy, tôi còn chưa thấy ai có nét chữ giống cậu đâu.
– À… dạo này thầy đầu óc không tốt cho lắm. Sau này vẫn là để thế hệ trẻ các em lên thôi…
Sau đó là một tiếng thở dài.
– Đâu ạ, thế hệ sau không phải là do thế hệ trước dìu dắt hay sao ạ? Chúng em nên người hay không đều do thầy dạy bảo, em rất biết ơn thầy ạ…
– Thằng nhóc này… được rồi, lại đây viết giùm thầy.
– Dạ.
Tôi ngồi co mình trong tủ vệ sinh, qua khe cửa thấy cậu đang chăm chú viết dưới sự dạy bảo của thầy giáo. Gió từ cửa sổ thổi bay vài sợi tóc trên trán cậu. Góc nghiêng của cậu rất đẹp, sống mũi cao, đôi môi mỏng cương trực. Đôi mắt có khi như hồ nước mùa thu, có khi lại giống bầu trời sao huyền bí. Dáng người lại cao ráo, mảnh khảnh, cậu cao hơn tôi một cái đầu cơ đấy. Hồi cấp 2 tôi còn cười cậu vì cậu còn thấp hơn cả tôi, ai ngờ lên cấp ba cậu lại phát triển nhanh đến mức tôi không đuổi kịp.
Tôi ngồi trong tủ vệ sinh mà ngủ thiếp đi, dẫu sao không phải lên lớp học là tốt rồi.
Cuối năm, lên lớp học cũng là tự học.
Chẳng biết tôi ngủ đến bao giờ, nghe tiếng cậu gọi.
” Về thôi”
Tôi nhìn cậu đứng đó, lơ mơ dụi mắt, chân đứng không vững còn mấy lần suýt ngã. Cậu đành ngồi xổm trước mặt tôi, giọng dịu nhẹ.
” Lên đi, tôi cõng cậu”
Giờ này sân trường vắng vẻ, mọi người đã về hết…
Tôi thấy vậy cũng không có gì to tát, liền leo lên lưng cậu, vòng tay ra trước ngực cậu, tiếp tục ngủ.
Chẳng hiểu sao tôi thấy lưng cậu cứng đờ, mang tai có chút hồng hồng.
Tôi nói:
– Tai cậu đỏ kìa~
Cậu quát tôi.
– Cậu nhìn lầm rồi, mà chắc do nóng quá, mùa hè rồi mà!
Tôi thấy rõ ràng là cậu đang chối bay chối biến đấy chứ.