Đọc truyện Thượng Cổ – Chương 37: Cổ Quân
Mây đen giăng kín trời, cả trời đất chìm trong một màn đêm ngắn ngủi, tiếng sấm vang rền không ngớt bên tai.
Cho đến khi âm thanh ấy ngừng lại, mọi người chỉ còn thấy một mảnh yên tĩnh, bỗng một vầng hào quang nhàn nhạt phá tan màn đêm trầm tịch, từ từ dâng cao khỏi Thanh Long Đài.
Viên long đan vàng rực tràn đầy năng lượng mạnh mẽ bay ra khỏi đài cao, rơi xuống trước mặt Cảnh Chiêu đang tựa vào lòng Cảnh Giản.
Tựa như một thứ cảm ứng bản năng, long đan sung sướng toả ra năng lượng rồi bay vào trong miệng Cảnh Chiêu.
Long đan nhập thể, gương mặt tái nhợt của Cảnh Chiêu trở nên hồng hào ngay lập tức, nhưng ánh mắt nàng thì tràn đầy sự kinh hoảng.
Nàng ngước nhìn lên Thanh Long Đài, thân hình đang dựa vào lòng Cảnh Giản bỗng run lên cầm cập.
So với việc long đan quay trở về cơ thể Cảnh Chiêu, chúng tiên lại quan tâm hơn đến Thanh Mục thượng quân sau khi phải chịu Cửu Thiên Huyền Lôi rốt cuộc sống chết như thế nào.
Toàn bộ quảng trường im lặng tới nỗi có thể nghe rõ cả âm thanh lách tách của máu tươi nhỏ giọt từ lòng bàn tay Hậu Trì.
Nàng chăm chú ngước nhìn lên Thanh Long Đài mờ ảo, ánh mắt ngập tràn một nỗi tang thương nồng đượm.
Mây đen tan dần sau lôi kiếp, bóng người áo đỏ ngã gục trên Thanh Long Đài dường như không còn hơi thở, long đan đã mất, long tức nóng bỏng không còn gì khống chế đã bắt đầu lan ra khắp toàn thân, thậm chí cả tấm trường bào màu đỏ tía cũng bắt đầu có dấu hiệu bốc cháy.
Tuy đã sống sót qua lôi kiếp, nhưng hơi thở yếu ớt của hắn vẫn khiến đám đông không khỏi nghi ngờ Thanh Mục đã không còn sức chống cự với long tức sót trong lại trong cơ thể.
Bốn bề lặng ngắt, thân hình màu đỏ nằm quay lưng về phía Hậu Trì đột nhiên có động tĩnh rồi chậm rãi bò dậy dưới ánh mắt khó tin của đám đông.
Vô cùng khó nhọc, thậm chí ngay cả việc khẽ động ngón tay cũng phải run rẩy lắm mới hoàn thành nổi, vậy mà bóng người đỏ rực ấy vẫn chẳng hề bỏ cuộc.
Hậu Trì nắm chặt tay, đôi mắt vẫn đang cố gắng mở to dần dần trở nên ướt át, trái tim lo lắng, căng thẳng khi nhìn thân ảnh run rẩy trên Thanh Long Đài.
Cảm ơn chàng, cảm ơn chàng vì vẫn còn sống, Thanh Mục, chỉ cần chàng sống…
Cánh tay hơi cong xuống, một chân quỳ dưới đất, khí tức yếu ớt như thể sắp tan theo gió.
Mái tóc đen tán loạn sau lưng, dáng vẻ của hắn tàn tạ thảm thương chưa từng có.
Mặc dù gương mặt Thanh Mục đã bị máu tươi làm cho nhoè nhoẹt, nhưng Hậu Trì vẫn trông thấy đôi mắt sáng rực như tinh hà đang dõi sang mình.
Khoé môi khẽ cong lên, ấm áp đến nao lòng, dù không còn khí lực để nói gì nhưng nàng vẫn lờ mờ nhận thấy đôi môi ấy đang cố gắng thốt lên hai tiếng: “Hậu Trì…”
Im ắng tĩnh lặng, thậm chí cả đám đông vây quanh Thanh Long Đài cũng có thể cảm nhận hơi nóng từ long tức truyền tới, ngọn lửa mơ hồ nơi gấu áo dần hiện rõ, đám đông bấy giờ mới biết long tức bị che phủ dưới một tầng linh lực mỏng, giờ đây chút linh lực ít ỏi còn sót lại đó cũng bắt đầu có dấu hiệu suy kiệt, nơi áo bào tiếp giáp với long tức tan dần thành tro bụi, bóng người dưới ánh lửa thiêu mỗi lúc một mơ hồ……
“Thanh Mục, đừng… đừng mà…” Hậu Trì nài nỉ, nàng lao tới Thanh Long Đài nhưng lại bị Phượng Nhiễm kéo về.
“Hậu Trì, đừng qua đó, màn lôi điện vẫn còn chưa tan hết!”
Lúc này, Hậu Trì mới ngước nhìn lên phía trước, cách Thanh Long Đài một thước là tấm màn do lôi điện hoá thành, không ngờ nó vẫn chưa biến mất!
Sao lại thế, bốn mươi chín đạo huyền lôi rõ ràng đã giáng hết rồi mà!
Chúng tiên nhìn qua một màn này cũng không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, bị long tức phần thân, dù là Thiên Đế hay Thiên Hậu ra tay cũng không thể cứu nổi Thanh Mục thượng quân, kết cục tan thành tro bụi đã được định sẵn, nhưng tại sao màn lôi điện kia vẫn chưa tan?
Thiên Đế nhìn cảnh tượng bên dưới, âm thầm nhíu mày, trầm ngâm nói: “Vu Hoán, Huyền Lôi đã giáng hết, tấm màn kia là thế nào?”
Thiên Hậu lắc đầu, vẻ mặt nghi hoặc liếc nhìn Cảnh Chiêu phía dưới: “Bất kể ra sao, chịu bốn mươi chín đạo lôi kiếp, lại mất đi long đan hộ thân, Thanh Mục chắc chắn không sống nổi được rồi.
May mà long đan có thể đi xuyên qua tấm màn lôi điện đó, quay trở về cơ thể Cảnh Chiêu là thiếp yên tâm rồi.
Thiếp thấy hắn cùng lắm chỉ trụ được thêm một chút nữa, chúng ta đi thôi.”
Thiên Đế gật đầu liếc nhìn Hậu Trì đứng ngoài Thanh Long Đài, ánh mắt y thoáng chút không đành lòng.
Chúng tiên thở dài khi thấy Hậu Trì vẫn đứng yên bất động, mọi người đều quay đi không nỡ nhìn cảnh đó.
Long tức nóng bỏng dần lan tới chân tóc, dung mạo mơ hồ thậm chí đã trở nên vặn vẹo vì đau đớn, nhưng đôi mắt nhìn Hậu Trì từ đầu tới cuối vẫn sáng rực thâm trầm, ấm áp hệt như thuở ban đầu.
Hậu Trì chậm rãi ngã xuống nền đất, miệng nàng mấp máy, sắc mặt nhợt nhạt, đôi tay run lẩy bẩy.
“Chàng đã hứa với ta cơ mà.” Hậu Trì đờ đẫn nhìn Thanh Mục dần tan biến ở nơi chỉ cách nàng mấy bước chân, vẻ mặt nàng chợt bình tĩnh đến tột độ: “Chàng đã hứa với ta, vì thế chàng nhất định phải sống sót ra ngoài!”
Những lời lạnh lùng yếu ớt chậm rãi thốt ra khỏi miệng nàng, mang theo nỗi bi ai đau đớn đậm sâu, hơi thở tuyệt vọng xuyên qua một lớp màn lôi điện truyền tới bên tai Thanh Mục đang nửa quỳ dưới đất.
Thân ảnh hồng y chợt ngẩng đầu lên nhìn Hậu Trì cách đó không xa, mái tóc dài tung bay không cần gió, đôi mắt đen nhẵn sáng bừng như bảo thạch.
Tuy cả người chằng chịt vết máu, nhưng hồng quang bao phủ nhưng hắn bỗng toát ra một khí thế ngút trời không thua kém bất kỳ ai.
“Hậu Trì, điều ta đã hứa với nàng, ta nhất định sẽ làm được!”
Giọng hắn cực nhỏ nhưng chẳng hiểu sao tất cả mọi người bên ngoài Thanh Long Đài đều nghe thấy rõ.
Đám đông quay đầu lại nhìn, ai cũng sửng sốt ngạc nhiên trước sự kiên trì trong lời nói của hắn.
Dưới lôi kiếp, tiên thể tan thành mảnh, lại còn bị long tức thiêu đốt sắp tan thành tro bụi, rốt cuộc hắn dựa vào đâu mà dám khẳng định mình sẽ sống sót trở ra!
Sau câu nói đó, thân ảnh nửa quỳ trên Thanh Long Đài bỗng dưng đứng dậy, máu tươi chảy từ cổ tay y rơi xuống Chích Dương Thương nằm dưới đất, cán thương rực rỡ toả ra ánh sáng đỏ chói loà đâm thẳng về phía chân trời!
Đoàng… đoàng… đoàng….
Từng tiếng sấm rền liên miên bất tận vang lên, hệt như tiếng sấm từng vang khắp Tam Giới mấy canh giờ trước.
Đám đông há hốc miệng nhìn cảnh tượng ấy, đến khi tiếng sấm dừng, ngay cả Thiên Đế và Thiên Hậu chuẩn bị rời đi cũng phải khiếp sợ dừng bước.
“Không thể nào! Chuyện này không thể nào!” Thiên Hậu lẩm bẩm quay ngắt lại nhìn thân ảnh kiên cường trên Thanh Long Đài, dung nhan đoan trang hoa quý bỗng vặn vẹo dữ dằn, thậm chí giọng bà cũng trở nên sợ hãi đến chói tai: “Sao hắn có thể dẫn xuống tận bằng đó sộ lượng đạo huyền lôi! Không thể được!”
Phía chân trời lúc nãy vừa mới vang thêm âm thanh của ba mươi hai đạo thiên lôi, cộng với bốn mươi chín đạo đã giáng xuống trước đó thì vừa khéo chín chín tám mươi mốt đạo!
Thiên Đế đã mất đi vẻ trấn định thản nhiên của ngày thường, y quay sang trấn an Thiên Hậu: “Vu Hoán, có lẽ chỉ là…” mới được nửa câu, chính bản thân ông cũng phải ngậm miệng, vẻ mặt khó lường nhìn sang phía Thanh Long Đài.
Thế nhân có thể không hay, nhưng y và Vu Hoán đều biết rõ chín chín tám mốt đạo Cửu Thiên Huyền Lôi từ thuở hỗn độn sơ khai mới chỉ xuất hiện bốn lần.
Bởi vì cũng chỉ khi chân thần đản sinh (ra đời) mới có thể dẫn xuống lôi kiếp với khí thế khôi hoành như thế này!
Thượng Cổ, Bạch Quyết, Thiên Khải, Chích Dương … sau tứ đại chân thần thì không một ai có được tạo hoá này!
Nhưng Thanh Mục đã sắp tan thành tro bụi, thậm chí linh lực cũng đã hoá hư vô, tại sao hắn có thể dẫn xuống huyền lôi như thế ấy?
Nhìn Chích Dương thương lơ lửng phía trên Thanh Mục, khoé miệng Thiên Đế dần trở nên đắng chát, giọng y tràn đầy hoang mang: “Vu Hoán, lúc ở Liễu Vọng Sơn, Thanh Mục kế thừa Chích Dương thương, ta vốn tưởng hắn chỉ là kẻ truyền thừa…”
“Ý chàng là… hắn là…” Thiên Hậu vội vã lắc đầu, ánh sáng trong mắt bà ẩn hiện, ngắt lời: “Không thể nào, Bạch Quyết chân thần đã vẫn lạc từ lâu! Năm xưa…” Không rõ vừa mới nghĩ tới điều gì, Thiên Hậu vội vàng ngậm miệng, nhìn lên thân ảnh màu đỏ rực trên Thanh Long Đài, bàn tay bà từ từ nắm chặt.
“Tứ đại chân thần rốt cuộc có sức mạnh cường đại cỡ nào, chúng ta hoàn toàn không biết nổ.
Năm xưa Bạch Quyết chân thần vẫn còn lưu lại một chút tinh hồn trên thế gian, nay thức tỉnh cũng là điều có thể xảy ra, huống hồ Thanh Mục lai lịch không rõ ràng, mới tu luyện ngàn năm đã có một thân linh lực hồn hậu vô song, ta thấy…”
Thiên Hậu xua tay, sắc mặt dần khôi phục vẻ trấn tĩnh, bà ngắt lời Thiên Đế, ánh mắt bỗng trở nên âm trầm: “Mộ Quang, từ từ hẵng vội.
Bất luận hắn có phải Bạch Quyết chân thần hay không cũng phải chờ xem hắn có trụ nổi ba mươi hai đạo huyền lôi còn lại hay không đã, huống hồ khi lịch kiếp hắn đã rất yếu, chúng ta chỉ cần…”
“Vu Hoán, đừng làm càn!” Nghe câu đó, Thiên Đế biến sắc, giọng y ngưng trọng: “Bất luận hắn có đúng là Bạch Quyết chân thần hay không, nếu hắn lịch kiếp thành công, trong tương lai có khả năng sẽ tấn vị chân thần, nếu hắn biết nàng ngẩng ngược nhúng tay vào, khi ấy chúng ta sẽ gặp tai hoạ to đấy!”
“Chàng lo lắng điều gì chứ, giờ hắn chẳng qua chỉ là một thượng quân mà thôi.” Tuy nói vậy nhưng Thiên Hậu rõ ràng không còn tự tin như trước, bàn tay chắp sau lưng khẽ nắm chặt, mắt bà nheo lại.
Làm người đứng đầu Tam Giới mấy vạn năm nay, dĩ nhiên bà sẽ không cam lòng đem cơ nghiệp dâng vào tay kẻ khác.
Nếu chân thần thực sự quay trở lại, đối với bà mà nói chẳng có gì tốt đẹp.
Thấy Thiên Đế, Thiên Hậu nghiêm mặt đứng im giữa không trung, các tiên quân khác cũng chỉ biết hết nhìn nhau lại nhìn tình cảnh lạ lùng trên Thanh Long Đài.
Tiếp tục dẫn xuống huyền lôi, Thanh Mục thượng quân không ngại chết vẫn chưa đủ nhanh sao?
Hậu Trì chăm chú nhìn thân ảnh màu đỏ đứng hiên ngang đó, cất giọng từ tốn: “Phượng Nhiễm, rốt cuộc chàng muốn làm gì?”
“Bất luận ra sao, Hậu Trì, chỉ cần Thanh Mục không bỏ cuộc thì mọi sự đều có thể xảy ra.
Ngươi phải có tin tưởng hắn.” Giọng nói thoáng chút chần chừ vang lên phía sau lưng, Phượng Nhiễm nhìn Thanh Mục qua lớp màn lôi điện.
Lòng nàng thầm thán phục, trong tình cảnh này, mọi sự xảy ra đều quá đỗi khó mà tưởng tượng nổi, không ngờ hắn lại dựa vào chút linh khí và hồn mạch cuối cùng để tiếp tục dẫn huyền lôi giáng xuống…
Lôi điện dần dần ngưng tụ, không còn giáng xuống từng đạo nữa mà ngược lại bốn đạo ghép đôi tụ hợp lại với nhau đánh lên Chích Dương Thương lơ lửng trên không.
Sức mạnh lôi điện khổng lồ thông qua Chích Dương Thương đang tiến vào cơ thể Thanh Mục, khiến cho long tức bủa vây trong người hắn dần dần nhạt đi.
“Hắn muốn mượn sức mạnh lôi điện để biến long tức thành của mình, tái tạo thân thể, thật quá mức điên cuồng mà!” Phượng Nhiễm khẽ lẩm bẩm trong miệng, giọng nàng không thèm che giấu vẻ kinh nghi.
“Phượng Nhiễm, có ý gì?” Hậu Trì thót dạ, quay đầu sang nhìn Phượng Nhiễm.
“Trải qua bốn mươi chín đạo huyền lôi kia, cơ thể Thanh Mục hẳn đã tan tành lắm rồi, linh mạch bị thiêu đốt bởi long tức đã gần như huỷ hết.
Nhưng sức mạnh bá đạo nhất trong trời đất chính là huyền lôi, hắn muốn dẫn lôi điện nhập thể, thiêu huỷ long tức biến thành của mình, tái tạo linh mạch mới cho cơ thể.”
Hậu Trì khựng lại, nàng nắm chặt tay bặm môi ra vẻ quật cường, nhưng lòng thì chùng hẳn xuống.
Đồng hoá long tức, tái tạo linh mạch nghe có vẻ dễ dàng, nhưng những đau đớn phải chịu còn khủng khiếp hơn cả khi gọt bỏ tiên cốt.
Huống hồ, chỉ một chút sơ sẩy thôi cũng sẽ có nguy cơ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục dưới sức mạnh huyền lôi.
Lôi điện hội tụ vang khắp chân trời, từng đạo giáng xuống khiến long tức trong người Thanh Mục dần hoá vào hư vô.
Hậu Trì vừa mới thở phào thì lại phát hiện sau khi long tức biến mất, trên người Thanh Mục bỗng bùng lên một luồng sáng đỏ thâm u, bao bọc lấy lôi điện rồi chậm rãi đi vào cơ thể hắn.
Ánh sáng đỏ biến mất trong nháy mắt, nếu không vì nàng đứng quá gần thì chắc chắn cũng sẽ không thể nhìn ra, nhưng khí tức nồng đậm kia rõ ràng là … yêu lực!
Sức mạnh đó hoàn toàn không phải là ngoại lực, nó vốn đã tồn tại trong cơ thể Thanh Mục, thậm chí cả khi y bị long tức thiêu đốt cũng chưa từng xuất hiện, cho đến tận bây giờ, khi tái tạo linh mạch mới ẩn ước lộ ra.
Thanh Mục thượng quân sinh ra trong Tiên Giới, tại sao trong cơ thể lại ẩn giấu yêu lực bành trướng đáng sợ như thế?
Hậu Trì sững sờ, miệng nàng mím chặt, lúc này nàng không còn tâm trí để ý đến những thứ khác, chỉ biết lo lắng nhìn lên thân ảnh đang nghênh đón thiên lôi.
Ngay khi khí tức này biến mất, Thiên Đế và Thiên Hậu trên cao cũng đồng thời biến sắc, ánh mắt trầm hẳn.
“Sao trong người Thanh Mục lại ẩn chứa yêu lực?” Thiên Hậu nhìn sang Thiên Đế, đôi mắt đẹp khẽ nhướng cao, giọng nói đầy giận dữ.
“Không ngờ yêu lực trong người hắn lại ẩn giấu kỹ như thế, đừng nói là người khác, ta e rằng chính bản thân hắn cũng không hay biết.”
“Lẽ nào hắn là người của Yêu Giới?” Thiên Hậu giương tay, linh quang ngũ sắc nồng đậm xuất hiện trên tay bà.
“Ta không nghĩ là vậy, năm xưa khi hắn tấn vị thượng quân, Kình Thiên Trụ ghi tên hắn ở phía Tiên Giới.
Hắn không thể là người của Yêu Giới.
Huống hồ nếu so yêu lực trong cơ thể hắn thì tiên lực mạnh hơn rõ rệt.
Vu Hoán, hiện giờ mọi sự đều chưa rõ ràng, nàng chớ vội ra tay.” Thiên Đế chau mày liếc nhìn hào quang trên tay Thiên Hậu, thái độ của y rõ ràng không tán thành.
“Mặc kệ hắn có lai lịch gì, nếu trong cơ thể đã có yêu lực, ta tuyệt đối không thể để yên cho hắn vượt qua lôi kiếp.
Nếu không, sau này hắn sẽ thành đại hoạ cho Tiên Giới mất.
Mộ Quang, chàng đừng quên năm xưa nếu không phải do cái tên Tịnh Uyên không rõ lai lịch kia nhúng tay vào, chúng ta đã thống nhất Tam Giới từ ba ngàn năm trước, đâu cần phải lo lắng về cuộc chiến hai giới tiên yêu như ngày nay?” Thiên Hậu nghiêm mặt, ánh mắt bà nhìn Thanh Mục thêm chút sát ý không chút che đậy.
“Thượng Cổ chân thần giao tam giới cho chàng, hi vọng chàng sẽ nhất thống Tam Giới, phúc trạch cửu châu.
Chàng thừa biết Cổ Quân chưa từng nhúng tay vào cuộc chiến tiên yêu, nếu sau này Thanh Mục giúp yêu giới, chúng ta phải làm sao?” Thấy thái độ Thiên Đế đã dịu đi, Thiên Hậu tiếp tục khuyên nhủ.
Dường như đã bị bà lay động, Thiên Đế cố nén sự giằng xé trong đáy mắt, buông lơi cánh tay đang giữ Thiên Hậu.
Ra tay với người đang thụ kiếp là hành vi vô cùng bỉ ổi ti tiện, nhất là với thân phận chí tôn tam giới của y hiện giờ.
Linh lực ngũ sắc bay ra khỏi tay Thiên Hậu, xẹt qua chân trời bắn thẳng lên Thanh Long Đài.
Hậu Trì dường như cảm nhận được điều gì, nàng phi thân đến trước màn lôi điện, cản lại đòn sấm sét đó.
Đám đông ngẩn ra trước biến cố đột ngột này, mọi người chỉ biết trố mắt nhìn nhau.
Thanh Mục thượng quân vẫn đang thụ kiếp mà Thiên Hậu lại ra tay đánh lén, thật quá…
“Mẫu hậu!”
“Mẫu hậu!”
Cảnh Giản và Cảnh Chiêu đang tập trung toàn bộ tâm trí dõi theo Thanh Mục, cả hai kinh ngạc nhìn Thiên Hậu bằng ánh mắt không thể nào tin.
“Hậu Trì, chắc ngươi cũng biết lí do ta ra tay, đừng tưởng ta sẽ không đả thương ngươi, tránh ra!” Thiên Hậu lạnh lùng nhìn Hậu Trì đứng chắn trước màn lôi điện, sắc mặt bà trầm xuống, vừa rồi bà đã phát hiện ra Hậu Trì cũng biết luồng yêu lực kia không ổn, nếu cứ tiếp tục, đợi Thanh Mục lịch kiếp xong xuôi thì muộn mất rồi.
“Thiên Hậu, Thanh Mục chưa từng mạo phạm Thiên Cung, huống hồ đó chỉ là một tia yêu lực, Thanh Mục bị long tức yêu long thiêu đốt, nay đã luyện hoá được long tức, yêu lực tồn đọng trong cơ thể là điều dễ hiểu, bà chớ vội kết luận!” Hậu Trì chăm chú nhìn Thiên Hậu trên cao, nhất quyết không lùi bước.
Chúng tiên sửng sốt, lẽ nào trong cơ thể Thanh Mục thượng quân còn có cả yêu lực? Nhìn sang thân ảnh đỏ rực kia, cộng thêm câu nói của Hậu Trì khiến mọi người đều bất giác âm thầm gật đầu.
Thượng quân Thanh Mục kể từ ngày tấn vị đã có tên trong danh sách tiên quân trên Kình Thiên Trụ, sao có thể là người Yêu Giới? Thiên Hậu đã quá thảo mộc giai binh (nhạy cảm) rồi!
Thiên Đế sững người trước câu nói đó, ánh mắt ông thoáng qua vẻ tán đồng, kéo áo Thiên Hậu lại.
“Vu Hoán, đúng là có khả năng đó… cần điều tra kỹ trước khi đưa ra quyết định.”
“Mẫu hậu, Thanh Mục thượng quân vì cứu con nên mới bị long tức đả thương, mọi lỗi lầm đều do con, mong mẫu hậu hạ thủ lưu tình.”
Cảnh Giản đỡ Cảnh Chiêu đứng vững rồi vội lao tới bên Hậu Trì, đứng cạnh nàng hành lễ với Thiên Hậu.
Hậu Trì ngẩn người, ánh mắt nàng nhìn Cảnh Giản thêm vài phần ấm áp, Phượng Nhiễm nhướng mày rồi cũng bay tới đứng cạnh hai người.
“Hắn thân mang yêu lực, làm sao con biết hắn không phải người Yêu Giới? Hai giới tiên yêu như nước với lửa, nếu đại hoạ sau này thì ai dám đứng ra gánh vác? Cảnh Giản, còn không lui ra mau!”
Thiên Hậu dường như đã bị hành vi của Cảnh Giản chọc giận, một luồng sáng ngũ sắc nồng đậm hơn xuất hiện trong tay bà.
Thấy Cảnh Giản vẫn không nhúc nhích, bà hừ lạnh một tiếng lao tới Hậu Trì.
Sức mạnh thượng thần đâu phải là thứ tiên quân bình thường có thể chống chọi.
Thời điểm hào quang ngũ sắc đánh tới màn lôi điện, ba người dốc toàn bộ sức lực nhưng vẫn để lọt một chút linh lực tiến vào trong tấm màn, cuối cùng may sao đã có hào quang của Chích Dương thương ngăn cản lại.
Trong ba người thì linh lực của Hậu Trì kém nhất, sau tiếng hự khẽ, máu tươi ứa ra khỏi miệng nàng, sắc mặt nàng cũng trở nên tái nhợt.
Cảnh Giản và Phượng Nhiễm đều biến sắc, ánh mắt Phượng Nhiễm nhìn Thiên Hậu đầy phẫn nộ, nàng vội vã đỡ lấy Hậu Trì.
Thiên Đế liếc nhìn Thiên Hậu, vội nói: “Vu Hoán, đừng có làm Hậu Trì bị thương! Sau này, nàng định ăn nói sao với Cổ Quân đây?”
Bóng người nhắm mắt thụ kiếp trên Thanh Long Đài dường như cảm ứng thấy điều gì đó, ánh sáng đỏ trên Chích Dương thương bỗng nhạt dần, một đạo thiên lôi giáng xuống Thanh Mục khiến chư tiên đứng xem phải kinh hô.
Tình huống nguy cấp, chỉ một chút sơ xuất thôi cũng đủ gây ra hậu quả khôn lường.
“Thanh Mục, ta không sao, chàng yên tâm độ kiếp là được rồi.”
Nghe tiếng đám đông xôn xao, Hậu Trì cuống quýt ngoái đầu động viên Thanh Mục, nàng cắn răng nhìn gương mặt lạnh lẽo của Thiên Hậu, bất thình lình đẩy Phượng Nhiễm và Cảnh Giản ra xa mấy trượng, hai tay khẽ động, dùng linh mạch trong cơ thể kết thành vô số ấn quyết bên ngoài tấm màn lôi điện, gương mặt thấp thoáng vẻ quật cường.
“Thiên Hậu, nếu bà muốn hại chàng, trừ phi ta chết đi.” Sát khí nồng đậm trào ra từ cơ thể Hậu Trì, Phượng Nhiễm và Cảnh Giản sững sờ khi thấy nàng như vậy.
Không ngờ Hậu Trì lại thiêu đốt sức mạnh bản nguyên để nâng linh lực bản thân lên mức thượng quân đỉnh phong.
Sắc mặt Thiên Hậu càng lạnh lẽo hơn trước vẻ phẫn nộ không thèm che đậy của Hậu Trì, mấy vạn năm nay chưa từng có ai dám coi thường bà như vậy.
Bà nheo mắt, sát ý vô tận bao trùm khắp toàn thân.
“Hậu Trì, ngươi đừng tưởng… Cổ Quân giành dựt được tôn vị thượng thần cho ngươi thì ta sẽ không dám làm gì! Hôm nay, ta sẽ thay Cổ Quân dạy dỗ lại cái thói cuồng vọng vô pháp vô thiên của nhà ngươi!”
Lời nói lạnh lùng thốt ra từ miệng Thiên Hậu, bà vung tay trói chặt Cảnh Giản và Phượng Nhiễm bằng hai làn khói sáng, không thèm đếm xỉa đến vẻ mặt đại biến của Thiên Đế, một chiếc quạt lông phượng ngũ sắc nhỏ xíu xuất hiện trên tay bà, lao về phía Hậu Trì.
Thần lực ngũ sắc cùng với tiếng phượng hót lảnh lót xuất hiện cuối chân trời, thượng thần chi uy vô cùng vô tận bao trùm khắp thiên cung.
Phượng Vũ Phiến là thần binh của Thiên Hậu, vốn chưa từng hiện thế, nghe đồn một cái phẩy quạt thôi đã đủ tiêu diệt hết yêu ma trong thiên hạ, thanh trừ quỷ quái khắp cửu châu.
Nếu thực sự đánh lên màn lôi điện, tuy sẽ chỉ khiến Hậu Trì thượng thần trọng thương nhưng Thanh Mục thượng quân đang thụ kiếp thì sẽ chết chắc!
Sắc mặt Hậu Trì trở nên trắng bệch trong nháy mắt, nhưng đôi mắt nàng vẫn kiên định nhìn Thiên Hậu, thần tình lãnh đạm.
Tấm áo bào xanh tung bay, cây trâm gỗ cài trên mái tóc dài vỡ vụn rồi tan biến nơi cuối chân trời, tóc nàng xoã xuống bên hông, ẩn hiện một vẻ đại khí mênh mông khiến lòng người rúng động.
Thân ảnh dưới tấm màn lôi điện khẽ lay động, dường như đang gắng sức mở mắt nhìn sang Hậu Trì, Chích Dương Thương khẽ rung nhẹ, phát ra tiếng rên ai oán.
Chư tiên hoảng hốt, không ngờ Thanh Mục thượng quân lại cưỡng chế cắt ngang thiên kiếp, như thế khác nào huỷ hết toàn bộ công sức ban đầu!
Phượng Vũ Phiến phóng to mấy trượng, hào quang ngũ sắc mang theo uy thế huỷ thiên diệt địa ập tới Thanh Long Đài.
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, một giọng nói lãnh đạm uy nghiêm hoa phá thương khung, vang vọng khắp Thiên Cung đang lặng im đến chết chóc.
“Vu Hoán, nếu ngươi dám làm Hậu Trì bị thương, bổn quân sẽ khiến toàn bộ Thiên Cung và cả ngươi phải bồi táng!”.