Thượng Cổ

Chương 36: Lôi Hình


Đọc truyện Thượng Cổ – Chương 36: Lôi Hình


Khi tia sáng đầu tiên oanh tạc bầu trời, tiếng phượng gáy thảm thiết chợt vang vọng khắp Cửu Trọng Thiên Cung vốn tĩnh lặng, các vị tiên quân sống an dật mấy ngàn năm còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy từng đợt sấm rền nặng nề như tiếng trống dần dần lan khắp Tam Giới.
Đùng… đoàng… đoàng…
Tiếng sấm trên Thanh Long Đài liên miên bất tận như thể vĩnh viễn không bao giờ dừng lại.

Uớc chừng đã bảy bảy bốn mươi chín lần, đến khi tiếng sấm dừng lại thì toàn bộ Tiên Giới cũng rơi vào một sự tĩnh lặng đến quỷ dị, Ngự Vũ Điện và Huyền Thiên Cung cũng không ngoại lệ.
Tam Giới đều biết Thanh Long Đài đã có từ thời Thượng Cổ, cũng chính là nơi chịu phạt của tiên quân khắp chư thiên.

Lôi hình cực kỳ gây tổn hại tới linh mạch căn cơ của tiên nhân, chỉ được dùng tới khi gây ra lỗi lầm nghiêm trọng lắm.

Huống hồ, hình phạt thiên lôi quá mức bá đạo, mười đạo thiên lôi thôi cũng đã đủ làm trọng thương một vị tiên quân, dù là thượng quân đỉnh phong cũng không thể nào chịu nổi quá mười lăm đạo.
Trong trời đất, vô luận là tiên, yêu hay ma thì đều phải chịu lôi kiếp mới được tấn vị.

Một khi thiên lôi vượt quá ba mươi sáu đạo thì sẽ được gọi là Cửu Thiên Huyền Lôi, là con đường bắt buộc phải thực hiện để thăng lên hạng thượng thần.

Bây giờ, có tận những bốn mươi chín đạo… đừng nói là mấy vạn năm từ thời Hậu Cổ đến nay chưa từng xuất hiện, ngay cả thời Thượng Cổ cũng vô cùng hiếm thấy.
Vì thế, khi báo hiệu về số lượng thiên lôi sắp giáng lâm trên Thanh Long Đài kết thúc, tiên quân khắp Tiên Giới gần như không ai kìm được đều bay đến Thanh Long Đài.
Bất luận là người nào gây ra, chuyện này chắc chắn sẽ là chuyện chấn động nhất Hậu Cổ Giới!
Trong Huyền Thiên Cung và Ngự Vũ Điện đồng thời vang lên một tiếng ca thán đầy kinh nghi.

Sau đó, một đạo ánh sáng trắng xẹt qua, Thiên Đế và Thiên Hậu ngay lập tức biến mất khỏi cung điện của mình.
Hậu Trì đang ở trong Tử Tùng Viện chờ Thanh Mục, nàng nghi hoặc nhìn về phía sấm sét rền vang, ngước mắt lên thì thấy Phượng Nhiễm hớt hải chạy ra từ phòng Thanh Mục, lòng nàng chợt dấy lên nỗi bất an.
“Hậu Trì, Thanh Mục không có ở trong phòng, có chuyện gì vừa xảy ra trên Thanh Long Đài vậy?” Phượng Nhiễm hiển nhiên cũng đã nghe thấy tiếng sấm to lớn ban nãy, nhìn ánh mắt bất an của Hậu Trì, đáy lòng nàng run rẩy, lẽ nào Thanh Mục đã…
“Đã là bốn mươi chín lần, ai đó đã dùng tiên lực cưỡng chế để dẫn động huyền lôi, ta nghĩ chắc có vị tiên quân sắp tấn vị thượng thần.

Đây là cơ hội tốt, Thiên Cung đại loạn, Thiên Hậu nhất định sẽ không chú ý tới Tử Tùng viện.

Thanh Mục đi đâu rồi vậy?” Hậu Trì không tập trung trả lời, thấy thái độ Phượng Nhiễm không bình thường lắm, nàng vội hỏi.
“Hậu Trì, e rằng Thanh Mục đã biết mạng của hắn ấy là do Cảnh Chiêu dùng long đan cứu sống… ta sợ…”
“Sao ngươi biết?” Hậu Trì khựng lại, bàn tay nàng siết chặt: “Là Cảnh Giản nói.”
Cửu Thiên Huyền Lôi… nếu long đan đã ngấm sâu vào linh mạch của Thanh Mục, chỉ có thiên lôi của Thanh Long Đài mới có thể cưỡng chế ép lấy ra nổi!
Mười lăm đạo thiên lôi đã đủ khiến hắn trọng thương, nếu tận bốn mươi chín đạo … Huống chi một khi long đan bị lấy ra, Thanh Mục sẽ bị long tức thiêu đốt, tan thành tro bụi mất.

Bất luận kết quả nào, hắn cũng không thể sống sót nổi.
Sắc mặt Hậu Trì trong nháy mắt đã trở nên trắng bệch, lòng nàng lạnh ngắt, thẫn thờ ngẩng đầu nhìn Phượng Nhiễm, ánh mắt ngơ ngác đến tội nghiệp: “Phượng Nhiễm, hôm qua chàng đã hứa với ta, sẽ cùng nhau trở về Liễu Vọng Sơn mà.”

“Hậu Trì…” Phượng Nhiễm xót xa nhìn nàng, đặt tay lên vai Hậu Trì vỗ nhẹ: “Sợ là đã quá muộn rồi!”
Âm thanh huyền lôi vang dội, chứng tỏ Thanh Mục đã ở trong Thanh Long Đài…
Nhưng tiếng thở dài của nàng còn chưa kịp cất lên, Hậu Trì đã hoá thành một tia sáng xanh lao tới Thanh Long Đài.
Trên đài Thanh Long, thanh niên áo đỏ sắc mặt lạnh lùng nhìn những luồng điện lôi đình tích tụ trên không trung, thần tình hững hờ.
Xung quanh y, cách rìa Thanh Long Đài chừng một thước không ngờ lại xuất hiện một bức màn do lôi điện hoá thành, bao trùm lấy toàn bộ Thanh Long Đài.
Dưới ánh chớp loá mắt, thân ảnh lẫm liệt của thanh niên trông thật đơn bạc, khí tức băng lãnh dần dần lan rộng, linh lực hồn hậu từ trên người hắn trào ra, bắt đầu đối kháng với lôi điện trên trời.
Nhưng dù linh lực của y có hồn hậu đến mấy cũng vẫn còn lâu mới tới mức tấn thăng thượng thần, tiếp dẫn huyền lôi khác nào tự chui đầu vào chỗ chết! Các tiên quân tò mò tìm đến đều ngẩn nhìn thanh niên áo đỏ đứng trên Thanh Long Đài, vẻ mặt ai cũng đầy tràn đầy sự kinh nghi….
Lúc Cảnh Chiêu và Cảnh Giản vừa tới nơi thì chứng kiến cảnh tượng này, trông thấy Thanh Mục đứng dưới lôi đình, Cảnh Chiêu gạt Cảnh Giản sang một bên, vội vã lao tới Thanh Long Đài nhưng lại bị lớp màng mỏng kia cản lại.
Những tiếng chớp giật rèn rẹt vang lên, tia sét hóa thành điện quang đánh lên người Cảnh Chiêu, Cảnh Giản vội vàng lao tới đỡ, lo lắng: “Tam muội, quá muộn rồi, huyền lôi đã được dẫn xuống, bây giờ trừ phi hắn đỡ được bốn mươi chín đạo thiên lôi, bằng không lớp màng này sẽ vẫn ở đó!”
Bốn mươi chín đạo thiên lôi, e rằng chưa giáng hết thì Thanh Mục đã…
“Không đâu…” Cảnh Chiêu hoảng hốt quay đầu, sắc mặt trắng bệch hoàn toàn không quan tâm đến rất nhiều chư vị tiên quân đang lơ lửng xung quanh, hô to với Thanh Mục: “ Thanh Mục, ta không cần chàng ở lại Thiên Cung nữa, chàng mau ra đây, nếu lấy long đan khỏi cơ thể chàng sẽ chết mất!”
Tiên quân xung quanh ai cũng sững sờ trước câu nói đó, cuối cùng mọi người đã hiểu được chuyện gì xảy ra.

Kẻ dẫn Cửu Thiên Huyền Lôi xuống Thanh Long Đài chắc hẳn chính là Thanh Mục thượng quân.

Khi trước có nghe nói y bị dính long tức hoả long ba đầu, Hậu Trì thượng thần đưa hắn lên Thiên Cung cầu cứu Thiên Đế, xem ra tới tám phần Thanh Mục thượng quân đã được Cảnh Chiêu công chúa dùng long đan cứu mạng rồi…
Sau khi thần binh hàng thế trên Liễu Vọng Sơn, có lời đồn rằng Thanh Mục thượng quân và Hậu Trì thượng thần tâm đầu ý hợp.

Hôm nay, xem ra chuyện này quả không sai, e rằng công chúa Cảnh Chiêu đã đơn phương ái mộ thượng quân rồi.
“Công chúa Cảnh Chiêu, đa tạ đã dùng long đan cứu ta, nhưng mạng của Thanh Mục ta sẽ tự mình quyết định.” Giọng nói lạnh lẽo chậm rãi vang lên từ phía Thanh Long Đài, thân hình y chẳng hề ngoái lại, dường như không chút bận tâm đến chư tiên và Cảnh Chiêu đang có mặt.

Thanh Mục chỉ đăm đăm nhìn lên những tia sét chằng chịt ở cuối chân trời, sắc mặt vô cảm.
“Thanh Mục, đừng nhận lôi kiếp, mau ra đây đi…” Cảnh Chiêu vẫn đứng bên ngoài Thanh Long Đài khổ sở van nài, ánh mắt nàng ngập tràn hối hận, đầu tóc tả tơi, cây trâm bích lục rơi dưới đất phát ra một tiếng keng và vỡ vụn thành nhiều mảnh.
Tiên quân xung quanh nào đã có dịp thấy công chúa Cảnh Chiêu cao quý đoan trang trở nên thảm hại nhường này, ai cũng ngạc nhiên nhưng đều cúi đầu giả vờ như không hề trông thấy.
“Cảnh Chiêu, con làm gì thế, chẳng ra cái thể thống gì cả!” Tiếng quát giận dữ vang lên từ phía chân trời, hai tia sáng trắng xẹt qua, Thiên Đế và Thiên Hậu xuất hiện từ chốn hư không cúi nhìn cảnh tượng phía dưới, sắc mặt họ vô cùng khó coi.
“Mẫu hậu, xin người hãy phá vỡ bình chướng để Thanh Mục ra ngoài đi mà.

Nếu huyền lôi giáng xuống, chàng ấy sẽ chết mất!” Cảnh Chiêu hớt hải chạy về phía Thiên Hậu, hoàn toàn bỏ ngoài tai lời trách mắng của Thiên Đế, thần sắc nàng vô cùng vội vàng.
“Cảnh Chiêu, màn huyền lôi là do thiên địa sinh ra, trừ phi huyền lôi giáng xuống hết, còn không sẽ chẳng có cách nào phá vỡ được.” Thiên Hậu cúi nhìn Cảnh Chiêu, thở dài một tiếng.

Rồi bà quay sang nhìn Thanh Mục trên Thanh Long Đài, thần sắc thâm lường: “Thanh Mục, lẽ nào ngươi tình nguyện thà chịu Cửu Thiên Huyền Lôi chứ không muốn ở lại Thiên Cung sao?”
Bà chưa bao giờ nghĩ tính cách Thanh Mục lại dứt khoát như thế, thà chết cũng không chịu để Thiên Cung trói buộc.
Luồng uy áp lạnh lùng kèm theo câu nói của Thiên Hậu truyền tới Thanh Mục trên đài cao, dưới những tiếng sấm vang đùng đùng, lại càng khiến người nghe rùng mình ớn lạnh.
Thanh Long Đài yên lặng hồi lâu, mãi sau đó mới nghe thấy giọng thanh niên lạnh lùng cất lên.
“Đa tạ Thiên Hậu ưu ái, long đan khi lấy ra rồi, Thanh Mục sẽ không còn nợ nần gì Thiên Cung nữa, cũng chẳng liên quan gì đến công chúa Cảnh Chiêu.”

Cảnh Chiêu đứng trên khoảng trống bên ngoài Thanh Long Đài, thẫn thờ nhìn bóng áo đỏ quyết tuyệt kia, hốc mắt nàng nhoè đi, thân hình không nhịn nổi mà run rẩy.
Sao chàng có thể vô tình như thế? Tam Giới ai cũng biết rõ nàng si mê Thanh Mục, cam nguyện dùng long đan cứu lấy hắn.

Nay trước mặt bao người, dù là kẻ lòng dạ sắt đá đến bao nhiêu cũng không nên nói ra những lời này!
Không phải là hắn không mắc nợ, e rằng ý hắn muốn nói chính là muốn Hậu Trì không mắc nợ mới đúng…
Cảnh Giản lo lắng nhìn Cảnh Chiêu, hắn thầm thở dài bước đến bên nàng, đỡ nàng đứng dậy.

Thanh Mục nói câu đó là để cho phụ hoàng mẫu hậu nghe.
Thiên Đế Thiên Hậu đứng trên cao nghe thấy vậy liền biến sắc, Thiên Đế phủi tay lùi bước không lên tiếng gì, Thiên Hậu trầm mặt, ánh mắt như phủ thêm một lớp hàn băng.
“Nếu đã vậy, bổn hậu ta muốn xem Thanh Mục thượng quân nhà ngươi rốt cuộc có đỡ được bốn mươi chín đạo Cửu Thiên Huyền Lôi hay không!”
Thiên Hậu vừa dứt lời, một tia sáng xanh đã rạch một đường trên nền trời, bay tới.

Xuất hiện trước đám đông là thiếu nữ áo xanh bước khỏi tầng mây, khuôn mặt mộc mạc, toàn thân bao phủ trong một khí tức cổ xưa tĩnh duyệt ôn hoà.
Thấy vẻ mặt công chúa Cảnh Chiêu bỗng dưng cứng đờ, khỏi cần suy nghĩ chư tiên cũng biết là ai vừa xuất hiện rồi!
Bóng lưng bên dưới huyền lôi quá đỗi nổi bật, Hậu Trì từng bước đi xuống mây, chậm rãi đến tiến đến phía Thanh Long Đài.
Nàng dõi lên Thanh Mục, một luồng khí tức phẫn nộ xung thiên toả ra từ nàng khiến toàn bộ quảng trường trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.
Dường như cũng cảm nhận được sự tĩnh lặng quỷ dị này, tuy quay lưng về phía đám đông nhưng đôi tay chắp sau lưng người thanh niên càng siết chặt hơn, ánh mắt hắn rủ xuống.
Hậu Trì đứng lặng bên ngoài lớp màn lôi điện, tuy không có gió nhưng tấm trường bào màu xanh chẳng hiểu sao vẫn khẽ tung bay, Phượng Nhiễm từ xa giá vân bay tới trông thấy cảnh tượng này liền dừng lại cách Hậu Trì một khoảng không xa, lo lắng dõi theo nàng.
“Chàng nhất định phải ra ngoài, dù có huỷ hết linh mạch hay biến thành phàm nhân cũng được.

Dù có bị long tức thiêu đốt chỉ còn lại tinh hồn, chàng cũng phải ra đây cho ta.”
Giọng nói vô cùng quả quyết vang lên từ phía ngoài Thanh Long Đài, không hề chần chừ hay hoảng hốt, cứ như đang thuật lại một sự thực hiển nhiên.

Giọng nói của Hậu Trì không còn vẻ lãnh đạm ngày thường mà thay vào đó là sát khí nồng đậm.
“Chàng phải luân hồi một đời, ta sẽ đợi chàng một đời, cho có tận mười kiếp hoàng tuyền, ta cũng chờ chàng mười kiếp!”
Thiên Đế và Thiên Hậu nhìn Hậu Trì, ánh mắt đều mang theo một ý vị khác lạ.

So với lời cầu khẩn não nề của Cảnh Chiêu bên ngoài Thanh Long Đài, câu nói ngắn ngủi của Hậu Trì ….
Thân ảnh trên Thanh Long Đài chợt khựng lại.

Sau đó, hắn khẽ gật nhẹ đầu.
Đúng lúc này, tia sét chói lòa rạch ngang chân trời, tiếng sấm rền vang, một đạo thiên lôi cuối cùng cũng hình thành phía trên Thanh Long Đài, đánh xuống Thanh Mục.
Đoang…

Linh lực nồng đậm toả ra từ người Thanh Mục, bọc quanh Chích Dương Thương rồi hoá thành một tia sáng đỏ đánh mạnh lên tia sét vừa giáng xuống.

Sức mạnh tinh hồn của lôi điện men theo Chích Dương Thương, tiếp dẫn thẳng vào cơ thể Thanh Mục, đi vào sâu trong linh mạch và chậm rãi tách long đan ra khỏi cơ thể, lôi quang tấn công cũng dần tiêu tán, thân hình bên dưới Chích Dương Thương vẫn đứng vững vàng như đá tảng.
Bàn tay nắm chặt của Hậu Trì dần buông lỏng, nàng khẽ thở hắt một hơi.
Dùng linh lực của bản thân chống chọi, sau đó dẫn sức mạnh tinh lôi vào trong cơ thể, đây là điều chưa từng xuất hiện trên Thanh Long Đài.

Chư tiên vừa ngạc nhiên trước linh lực của Thanh Mục, vừa cảm khái trước uy lực của lôi điện.

Huyền Lôi quả không tầm thường chút nào, vừa mới bắt đầu mà đã mang khí thế nhường ấy.
Thiên Đế thốt lên một tiếng thật khẽ, ánh mắt y thoáng qua một chút nghi hoặc.

Nhìn sang Thiên Hậu, thần sắc ông ngưng trọng: “Vu Hoán, Huyền Lôi này hơi lạ, lúc Hoả Long ba đầu tấn vị thượng thần uy lực cũng không có lớn như thế này, hơn nữa cũng chỉ có ba mươi sáu đạo.

Tại sao Thanh Mục lại dẫn xuống tận bốn mươi chín… Chuyện này rốt cuộc là như thế nào đây?”
“Huyền Lôi là căn cứ linh lực của người thụ kiếp cao thâm đến đâu.

Hoả Long ba đầu là hung thú, theo ghi chép cổ xưa từ Thượng Cổ điển tịch, dẫn xuống ba mươi sáu đạo là đúng, con số bảy bảy bốn mươi chín chỉ có một vài tiên nhân thần mạch thâm hậu thời Thượng Cổ mới dẫn xuống được khi tấn vị thượng thần.

Nhưng linh lực của Thanh Mục lại thua xa Hoả Long ba đầu, không hiểu tại sao hắn lại dẫn tới con số đó….” Thiên Hậu lắc đầu, ánh mắt bà chuyển sang Hậu Trì vẫn đứng lặng bên ngoài Thanh Long Đài: “Chắc hẳn do cơ duyên của Thanh Mục sau này, nên thiên lôi mới giáng xuống chừng ấy.

Nhưng sức mạnh huyền lôi sẽ mạnh dần, cuối cùng còn chồng chéo lên nhau, với linh lực hiện tại của hắn, muốn đỡ hết bốn mươi chín đạo huyền lôi là điều không thể.”
Ngay sau câu nói của Thiên Hậu, lại thêm một đạo thiên lôi lập tức giáng xuống, chống chọi lại với hồng quang do Chích Dương Thương hoá thành.
Đoàng đoàng đoàng…
Tốc độ thiên lôi mỗi lúc càng một nhanh, mới có một chút mà đã tới mười lăm đạo thiên lôi giáng xuống, Thanh Long Đài rơi vào một sự yên tĩnh ngắn ngủi.
Hồng quang tản ra, tiên quân vây quanh ngây người trợn mắt khi thấy Thanh Mục chỉ hơi thở dốc.
Mười lăm đạo thiên lôi đã là cực hạn của các thượng quân thông thường, dù có Chích Dương Thương trợ giúp thì vẫn chứng tỏ linh lực của Thanh Mục thượng quân quá mức đáng sợ.
Nhìn thấy thân ảnh trên Thanh Long Đài, Hậu Trì nhấc chân toang chạy lại, nhưng cuối cùng chỉ nắm chặt tay, đứng yên tại chỗ.
Đám đông còn chưa hết thán phục, lôi điện lại một lần nữa dâng lên, tích tụ trở lại đáng sợ hơn khi nãy.

Từng đạo lôi điện giáng xuống Thanh Mục, thân ảnh vững chãi tựa Thái Sơn kia cuối cùng cũng phải khẽ run rẩy, hồng quang trên Chích Dương Thương dần dần suy yếu…
“Rắc” một tiếng giòn tan, hồng quang tắt hẳn, Chích Dương Thương mơ hồ phát ra một tiếng rên ai oán, rớt xuống bên cạnh Thanh Mục.

Cảnh Chiêu kinh ngạc hô lên, bụm miệng, mặt trắng bệch nhìn lôi điện giáng thẳng xuống Thanh Mục.
Mỗi đạo thiên lôi biến mất, thân ảnh trên Thanh Long Đài lại càng co quắp dữ dội hơn.

Cuối cùng, một tiếng rên đau đớn vang lên, máu tươi chảy ra từ khoé miệng Thanh Mục, toàn thân hắn run rẩy quỳ một chân dưới đất, tay chống mạnh xuống bậc đài.
Hậu Trì đăm đăm nhìn thân ảnh ấy, nàng siết chặt đôi tay đang run bắn, nhấc chân lao vào trong bức màn lôi điện nhưng lại bị một đôi tay kéo lại, giọng Phượng Nhiễm chậm rãi vang lên phía sau nàng, xen lẫn cả một tiếng thở dài.
“Hậu Trì, ngươi không giúp gì được đâu.”
Lôi điện vẫn đánh xuống người hắn chẳng chút kiêng dè, tấm thân máu thịt hoàn toàn chống trả lại cơn thịnh nộ lôi đình, trường bào đỏ rực dần nhuộm thêm màu đỏ sậm.


Hậu Trì thậm chí không biết phải cần tới bao nhiêu máu tươi mới nhuộm nên màu sắc nồng liệt âm trầm ấy.
Nàng quay người lại, đôi con ngươi màu đen sâu thăm thẳm, bên trong ẩn ước loé lên một màu đỏ máu.

Phượng Nhiễm sững sờ buông lỏng tay ra.
“Ta biết, Phượng nhiễm, ta chưa bao giờ hận bản thânvô dụng như lúc này.”
Giọng nói thanh lãnh từ tốn vang lên, trống rỗng và hoang hoải.
Thân là thượng thần nhưng linh lực lại yếu ớt, đừng nói đến chuyện giúp Thanh Mục kháng lại thiên lôi, thậm chí nàng còn không thể bước qua nổi tấm màn này.
Ta chỉ cách chàng một thước thôi, nhìn chàng vì ta mà chịu phạt bởi chư thiên, Thanh Mục, chàng nói xem ta làm sao mà chịu nổi!
Đếm từng đạo thiên lôi, tiếng sấm rền dần khiến người ta mụ mị, đám đông nhìn thân ảnh tưởng như vĩnh viễn không bao giờ gục ngã kia, ánh mắt kinh ngạc dần chuyển thành thán phục.
Trước khi năm đạo thiên lôi cuối cùng giáng xuống, khắp chân trời trở nên yên ắng lạ kì.

Dòng máu tươi nhỏ xuống từ tay Thanh Mục nhuộm đỏ Thanh Long Đài.

Thân ảnh kia lảo đảo chực ngã, ai cũng có thể nhận ra hắn đã đến thời khắc sức tàn lực kiệt.

Nếu thêm vài đạo thiên lôi nữa, đến khi long đan bị ép ra khỏi cơ thể thì e rằng Thanh Mục cũng chẳng còn sức chống lại linh lực long tức sót lại trong người…
Năm đạo thiên lôi cuối cùng từ từ tụ lại trong sự nín thở của đám đông nhưng mãi vẫn không giáng xuống.

Đang lúc mọi người lấy làm lạ thì chợt phát hiện ra… năm đạo thiên lôi đó không ngờ đang dung hợp lại, hình thành nên uy thế huỷ thiên diệt địa, uy áp nồng đậm truyền tới thậm chí khiến những tiên quân đứng gần có cảm giác thần phục quỳ bái!
Từ Hậu Cổ giới đến nay, chưa từng có ai kháng cự được Cửu Thiên Huyền Lôi mức độ này, cũng chưa từng có ai biết năm đạo thiên lôi cuối cùng thực ra lại chồng chéo lên nhau đến thế!
Sắc mặt mọi người chợt biến đổi, không cần nói tới chuyện lấy long đan ra, ngay khi đạo thiên lôi cuối cùng giáng xuống thì cũng là lúc Thanh Mục tan thành tro bụi!
“Mẫu hậu, con xin người hãy cứu chàng, con không cần long đan nữa, con hối hận rồi, con không đánh cược nữa!” Cảnh Chiêu thều thào, nàng bỗng quỳ sụp trước mặt Thiên Hậu, ánh mắt ngập tràn tuyệt vọng và sợ hãi.
“Cảnh Chiêu, quá muộn rồi, thiên lôi đã được hình thành, không ai có thể nghịch chuyển, nếu hắn không nhận thì đổi lại toàn bộ Thiên Cung sẽ phải chịu lôi hình.” Thiên Đế lắc đầu, ánh mắt y cũng đầy ngạc nhiên và ngờ vực.
Y và Vu Hoán cũng giống như Hoả Long ba đầu, đều chịu ba mươi sáu đạo huyền lôi tấn thăng thượng thần, nhưng y chưa từng hay biết con số bốn mươi chín đến cuối cùng lại có uy lực đáng sợ như thế.

Theo như y thấy, Thanh Mục chống cự được bốn mươi lăm đạo thiên lôi trước đó đã là một kỳ tích rồi, huống hồ y cũng nhận ra, Thanh Mục lúc này chỉ dựa vào một tia linh khí níu giữ mạng sống, cứu hay không… kỳ thực cũng chẳng còn hi vọng sống sót…
Thiên Hậu liếc nhìn Cảnh Chiêu, không nói năng gì.
“Phụ hoàng, mẫu hậu, con xin hai người đấy!” Cảnh Chiêu van nài, nàng ngã vào vòng tay Cảnh Giản, ánh mắt ngập tràn hối hận: “Nhị ca, muội hối hận rồi, muội thực sự hối hận rồi, xin huynh hãy cứu chàng.”
Cảnh Giản lắc đầu, vẻ mặt không kiên nhẫn, thở dài một tiếng.
“Thanh Mục, hãy nói cho ta nghe, chàng sẽ sống sót ra ngoài đi.” Trong bầu không khí lặng im, Hậu Trì chậm rãi cất giọng, ánh mắt thâm trầm, những giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống từ lòng bàn tay nàng, vẻ mặt nàng vẫn thản nhiên, thậm chí không thèm chau mày, nhưng giọng nói nàng lại run rẩy lạnh lẽo như hàn băng tháng chạp: “Thanh Mục, nói đi!”
“Hậu Trì, ta hứa với nàng, nhất định… nhất định sẽ sống sót đi ra ngoài!”
Giọng nói yếu ớt vang lên từ Thanh Long Đài, thanh niên nửa quỳ dưới đất dần quay đầu lại, máu tươi trong miệng hắn phun ra từng ngụm lớn, mái tóc rối bời xoã vươn trên vai, gương mặt mơ hồ nhưng đôi mắt thì sáng rực như những vì sao trong đêm tối.
Cảnh tượng trước mắt dần mờ đi, Hậu Trì bỗng run rẩy không sao kìm chế được, nàng nhìn Thanh Mục quỳ trên Thanh Long Đài, trước mặt nàng chợt thấp thoáng xuất hiện cảnh tượng khó quên mà bản thân đã từng gặp trong Triều Thánh Điện.
Tế đàn lơ lửng giữa không trung, một vị thần từ thời thượng cổ mặc áo bào đen, hồng hoang cuốn trọn Tam Giới, và cả… thân ảnh màu đen bị cản lại bên ngoài trận pháp, giương mắt nhìn Thượng Cổ tiêu tan…
Nỗi thống hận và bi ai vô tận nhấn chìm bản thân như nước thuỷ triều…
Bất luận ngươi là ai, vạn năm về trước hẳn ngươi cũng giống ta lúc này, vô cùng căm hận cái vùng tách biệt một thước với bên ngoài kia, chỉ biết nhìn sinh mệnh của người ấy tận biến trước mắt mà không thể nào làm gì được!
Nếu đúng thế thì người tuyệt tình nhất trên thế gian này, nhất định chính là người đã đẩy bản thân ngươi vào tình cảnh đó!
“Thanh Mục…”
Cùng với tiếng lẩm bẩm của Hậu Trì, tia sét huỷ thiên diệt địa giáng xuống làm tối đen cả bầu trời..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.