Bạn đang đọc Thuốc Trường Sinh FULL – Chương 49: Phiên Ngoại 3
Hai người trở lại trong phòng bèn cởi áo choàng, cả hai cùng ngã lên giường.
Lý Thích Xuân lăn nửa vòng, tìm một tư thế thoải mái trong lòng ngực Cố Khê Hàn, nhanh chóng rơi vào ngủ.
Một tay Cố Khê Hàn lót đầu Lý Thích Xuân, một tay ôm lấy y và vỗ về trên lưng, ánh mắt lưu lại trên khuôn mặt y, dường như nhìn không đủ.
trong lúc Lý Thích Xuân ngủ mơ thường thường ho khan vài tiếng, đầu ngón tay Cố Khê Hàn chợt lóe ánh sáng, phòng bếp liền được lệnh, lập tức chọn hai quả lê tuyết to giòn, gọt vỏ sau đó cắt thành khối nhỏ, lấy một đường phèn, một loại nấm tuyết và hoa huệ tươi, đun với nước suối trên núi.
Khi sắc trời tối hẳn hoàn toàn, Lý Thích Xuân duỗi người, rồi sau đó mở mắt, đối diện với tầm mắt Cố Khê Hàn.
Y định mở miệng nói gì đó, nhưng chỉ phát ra những âm tiết đứt quãng.
Lý Thích Xuân nhíu nhíu mi, duỗi tay sờ lên cổ mình, trong yết hầu vừa ngứa vừa đau, khó chịu như là có đồ vật gì cản lại.
Cố Khê Hàn đứng dậy xuống giường, kéo chăn bông lên trên, che kín mít những khe hở sau đó đi đến bên cạnh bàn, bưng bát canh lê vẫn còn ấm lại đây.
Độ nóng của canh lê vừa phải, Lý Thích Xuân ngồi dậy, dùng muỗng bạc nhỏ uống từng ngụm canh và ăn một miếng lê, rất nhanh liền thấy đáy.
Giọng nói của y cuối cùng thoải mái hơn chút, y nhìn Cố Khê Hàn dứt khoát nhấc tay áo đem chén đặt trên bàn, thanh giọng nói: “Ta vừa mới mơ thấy một ít chuyện của quá khứ.”
Cố Khê Hàn đem gối lại đây, để Lý Thích Xuân ngồi dựa cho thoải mái hơn, nghe vậy thì niết mặt lụa nhăn của gối dựa: “Là chuyện gì?”
“Là chuyện khi còn nhỏ,” Lý Thích Xuân nhìn ra hắn đang lo lắng, duỗi tay che mu bàn tay của hắn lại, “Lúc ấy Lý Thừa Thu còn rất đáng yêu.” ánh mắt của y trở nên có chút mơ hồ, không hề tiêu điểm mà dừng lại ở trên chăn, có vẻ như đang rơi vào trong hồi ức.
Cố Khê Hàn không mở miệng quấy rầy, một lát sau Lý Thích Xuân mới lấy lại tinh thần, nhìn Cố Khê Hàn nói một câu “Khi đó ngài cũng rất đáng yêu”.
Y ngủ một giấc khá lâu, xương cốt đều cứng ngắc, đứng dậy mặc quần áo chỉnh về sau đó đi bộ ở trong viện vài vòng rồi mới vào thư phòng, mài mực đề bút để viết thiệp mời Lý Thừa Thu.
Nhưng sinh nhật của bọn họ vốn là trùng nhau vì là anh em song sinh, phát thiệp mời Lý Thừa Thu thỉnh hắn tới tham gia tiệc sinh nhật của mình, tựa hồ viết như thế nào đều có chút kỳ quặc không thể nói rõ.
Sau khi viết rồi hủy đi mấy tấm thiệp mời, Lý Thích Xuân đem bút ném sang một bên không làm nữa, gọi Cố Khê Hàn đang ở bên cạnh thấp thỏm bất an, phỏng đoán rốt cuộc Lý Thích Xuân đã mơ thấy gì.
Cố Khê Hàn cầm bút lên và chấm vào mực, suy tư một lúc liền viết xuống rất nhiều chữ trên thiệp mời.
Lý Thích Xuân đem đèn trên bàn chỉnh sáng hơn một chút, sau đó kề gần quan sát động tác của hắn.
Năm ngón tay Cố Khê Hàn thon dài mạnh mẽ lúc cầm bút, tay chấp kiếm lại mang đến mỹ cảm khó tả khi cầm bút.
Sau khi viết xong thì đặt bút xuống, trải thiệp mời nằm sang một bên chờ cho khô mực, giương mắt nhìn đến Lý Thích Xuân không khỏi cười: “Xem cái gì mà mê mẩn vậy?”
“Hửm?” Ánh mắt Lý Thích Xuân thẳng tắp dời đi, đối mặt với Cố Khê Hàn, “Xem cách ngài mới vừa rồi cầm bút, cảm thấy rất quen thuộc.”
Cố Khê Hàn vươn tay ôm lâyd Lý Thích Xuân, đem y ôm chặt vào trong lòng ngực của mình.
Chăm Lý Thích Xuân lâu như thế cũng không thể có nhiều thịt hơn chút, dáng người đơn bạc khi ôm vào trong ngực làm người có chút sợ hãi.
Giọng Cố Khê Hàn rất thấp, mang theo chút ý vị thỉnh cầu: “Em mơ thấy gì, nhớ tới điều gì, nói với ta được không?”
“Cũng không có gì, chỉ là một ít chuyện trong quá khứ mà thôi.” Lý Thích Xuân chậm rãi nói, “Khi đó gặp ngài tới nhà tìm Lý Thừa Thu, ta muốn đi lên cùng ngài nói đôi lời, rồi lại không dám, sợ làm các người mất hứng, sợ các người không để ý tới ta, thật sự xấu hổ.
Có một lần ở trong thư phòng tìm thư, không biết từ khi nào các người đi vào, khi rời đi ta tình cờ đụng phải những thứ ngài trên án thư, rồi dày mặt đứng ở một bên xem.”
Lý Thích Xuân chọc vào sau eo Cố Khê Hàn: “Đã nhiều năm như thế, tư thế khi ngài viết chữ một chút cũng không thay đổi.”
Y tựa hồ còn mang theo ý cười, nhưng nghe người lại cảm thấy khó chịu: “Ta nhớ rõ lần đó.
Bỏ qua đi… Là ta không tốt.”
Không biết đây là lần thứ mấy Cố Khê Hàn xin lỗi, Lý Thích Xuân trái lại an ủi hắn: “Đều đã qua rồi, chuyện xưa nhắc lại cũng không có ý nghĩa gì.” Bàn tay y từ sau lưng Cố Khê Hàn trước về phía trước, dừng lại trước ngực hắn nhẹ nhàng đè đè: “Chỉ cần nơi này hiện tại có ta.”
Cố Khê Hàn đặt lên giữa mày của y một nụ hôn: “Chỉ có em.”
Ngoại truyện không có tí cảm giác, cảm thấy càng viết càng dở… hung hăng châm thuốc
Sinh nhật Lý Thích Xuân ngày đó, Kiếm Tông trên dưới đều được nghỉ một ngày.
Có những sư đệ nhỏ tuổi không hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra, liền cầm kẹo đi hỏi các sư huynh sư tỷ, sau khi có được đáp án liền mang vẻ mặt tỉnh ngộ tươi cười rời đi, đi chơi.
Lột giấy gói kẹo ra đem kẹo bỏ vào trong miệng, vị chua chua ngọt ngọt liền theo nước miếng chảy vào bụng.
Sau buổi trưa, các vị khách của Thiên Cơ Đường mới lần lượt tới, Lý Thích Xuân ở thính đường cùng bọn họ nói đùa, mọi người nhìn khí sắc và vẻ tươi cười của y rất khác so với lần gặp mặt trước, nỗi lo lắng trong lòng cũng dần dần buông xuống.
người bên Thiên Cơ Đường không thấy Cố Khê Hàn, không biết suy nghĩ cái gì, ánh mắt thâm ý mà ngồi bên cạnh Lý Thích Xuân, cũng không nói lời nào, khi thấy nước trà sắp tới đáy thì rót thêm trà.
Trong buổi tiệc tối, Lý Thích Xuân được một chén mì trường thọ đặc biệt.
Mạnh Quan Sùng loạng choạng cầm chén rượu không khỏi đắc ý nói: “Chúng ta mỗi người làm một sợi mì, nấu thành này một chén, sau khi ăn xong nhất định có thể sống đến thiên hoang địa lão.”
Lý Thích Xuân dở khóc dở cười, nhưng lại cảm động, đôi mắt phiếm hồng nói lời cảm tạ sau đó cúi đầu ăn mì, lại cảm thấy số lượng người hình như không đúng.
Y nâng mắt lên liếc nhìn Cố Khê Hàn một cái, Cố Khê Hàn cũng đang nhìn y, sau khi đối diện tầm mắt nhau thì hắn bèn đưa tay lên sờ sờ chóp mũi, như che giấu gì đó mà cúi đầu dùng bữa.
Mọi người sau khi ăn uống no say lại ồn ào nhốn nháo một lúc, cuối cùng cũng đi theo người hầu mà về phòng ngủ của từng người.
Lý Thích Xuân và Cố Khê Hàn trở lại sảnh phụ của Thanh Bình Điện, ngay sau người hầu đó nối đuôi nhau mà tiến vào, đem rượu và món ngon dọn lên đầy trên bàn.
Không bao lâu, khách mà bọn họ chờ cũng đã tới rồi.
Mạnh Quan Sùng đang cởi áo ngoài muốn tắm gội bèn ngoáy ngoáy lỗ tai, quay đầu hỏi Hoắc Tinh: “Nàng có nghe được âm thanh gì hay không?”
Hoắc Tinh không rõ nội tình ngẩng đầu: “Hả?”
Mạnh Quan Sùng vỗ vỗ mặt lại lắc lắc đầu: “Có thể là do ta uống nhiều quá.”
Nếu không thì ngay lúc này làm như thế nào có thể nghe được tiếng chim kêu, còn kêu rất dễ nghe.
Ba vị Bạch Tích Độ, Tạ Trần Chu cùng Hứa Vân Tùng không phải phàm nhân, chung quy không nên cùng những người khác ngồi lẫn lộn cùng một chỗ, liền tổ chức lại một yến khác cho họ.
Bạch Tích Độ lôi kéo Lý Thích Xuân lẩm bẩm cũng không biết là đang nói cái gì, Cố Khê Hàn đối diện Tạ Trần Chu, chắp tay: “Đa tạ tiên quân ngày đó đã đưa ‘ Mong Xuân ’ trở về.” Tạ Trần Chu gật gật đầu, cũng không hỏi Cố Khê Hàn làm thế nào biết được là hắn đem kiếm đưa trở về, cùng hắn câu được câu không nói chuyện.
Không người để ý tới Hứa Vân Tùng vùi đầu ăn, đem thức ăn trên bàn tiêu diệt hơn phân nửa, rồi sau đó móc thoại bản ra nhìn, trái lại cũng cảm thấy tự đắc.
Bạch Tích Độ uống cạn một bầu rượu, lau miệng rồi lấy ra một cái hộp nhét vào trong lòng ngực Lý Thích Xuân, Lý Thích Xuân vừa mở ra liền thấy, bên trong đựng đầy hai viên đan dược đen lúng liếng: “Đây là?”
“Đây là thứ mà rất nhiều phàm nhân nằm mơ đều muốn là thuốc trường sinh bất lão.” Bạch Tích Độ dùng một ngón tay chỉ về Hứa Vân Tùng, “Là hắn làm ra.”
Đôi mắt Hứa Vân Tùng cũng không rời khỏi trong thoại bản, dùng cây quạt che khuất nửa khuôn mặt: “Tâm ý nho nhỏ, không đủ thành kính.”
Bạch Tích Độ nhỏ giọng nói: “Hắn sợ nhất là tặng đồ cho người khác, cảm thấy xấu hổ.”
Lý Thích Xuân bật cười: “Cảm tạ Trường Thanh tiên quân.
Chỉ là lễ vật này quá là quý giá, ta thật sự không dám thu.”
“Sợ cái gì.” Bạch Tích Độ bất mãn không thèm để ý nói, “Lúc trước không phải nói phải cho cậu một phần đại lễ sao? Cấp trên ở ta đã cho t xem số mệnh của hai người, cậu biết không? Cái tên họ Cố có tiên duyên, nhưng cậu thì không có, ta đã khiến cho lão nhân Tư Mệnh kia sửa lại mệnh cho cậu, cho các người có thể cùng nhau phi thăng.
Như thế nào, lễ vật này không tồi đúng không?”
Lý Thích Xuân bị bất ngờ sau một lúc lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần, Cố Khê Hàn đứng ở một bên cũng sững sờ hồi lâu, rồi sau đó mới hỏi Tạ Trần Chu: “Số mệnh này, còn có thể sửa được à?”
Tạ Trần Chu càng bình tĩnh so với Bạch Tích Độ: “Tư Mệnh đánh không lại Tích Độ.”
Điều hắn không nói chính là, lúc ấy hắn ôm kiếm đứng ở một bên, Tư Mệnh bởi vì sự tình lúc trước nên trong lòng vốn cảm thấy hổ thẹn đối với bọn họ, càng sợ Bạch Tích Độ uy hiếp, liền ỡm ờ mà sửa lại.
Sau khi hắn nói xong thì lật tay, trong tay xuất hiện một ngọn lửa nhảy lên, một màu đỏ thuần khiết.
Ngọn lửa kia tựa như có sinh mệnh bay về hướng Lý Thích Xuân, Lý Thích Xuân ngơ ngác mở ra tay, ngọn lửa kia dừng ở trong tay y, rồi biến mất trong tích tắc.
“Đó là lửa phượng hoàng để lại, nó sẽ rất có ích đối với việc luyện khí của cậu.” Tạ Trần Chu giải thích.
Những vị thần tiên đại yêu ra tay rộng rãi khiến Lý Thích Xuân cơ hồ sợ muốn chết, Cố Khê Hàn cũng không kịp phản ứng.
Bạch Tích Độ nhìn Lý Thích Xuân có chút lo lắng, hay là ngu người rồi? Còn làm gì mà không đứng đó không đến lấy.
Lý Thích Xuân cuối cùng cũng hoàn hồn, nhưng há mồm rồi ngậm miệng mấy lần, đến một chữ cũng nói không nên lời.
Bạch Tích Độ khoát tay: “Làm ơn, đừng nói cảm ơn, ta không muốn nghe.”
Lý Thích Xuân bị cậu chọc cười, lau mặt: “Ta thật là… Cũng không biết nên nói cho đúng, ta nào có tài đức gì?”
“Đây là một món cuối cùng, không thể tính lễ vật, chỉ có thể nói nó vốn dĩ nên là của cậu.” Bạch Tích Độ không cảm thấy lời này của hắn hoàn toàn không có vấn đề gì, sờ soạng trong tay áo, móc ra một cái chậu vàng hình thỏi sáng rực rỡ lên trên bàn.
Lý Thích Xuân nhíu mày nhìn hình dáng rất nổi bật, tự nhiên mà nghĩ tới lá thư mà Cố Khê Hàn cho mình xem tin Lý Thừa Thu gửi trước đó, lắp bắp nói: “Cái này sẽ không, không phải là, Lý, Lý…”
Bạch Tích Độ nhìn y nói thânt vất vả, tiếp lời: “Lý gia.”
Lý Thích Xuân không nói một lời, hai mắt nhắm lại liền rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh.
Cố Khê Hàn phản ứng rất nhanh, lập tức đem người đỡ được người trong lòng ngực, Hứa Vân Tùng ném thoại bản sang một bên, vươn tay bấm vào huyệt thái dương của Lý Thích Xuân liền thấy y từ từ tỉnh dậy lại.
Bạch Tích Độ bị dọa đến cơ hồ xù lông mới chậm rãi ngồi lại chỗ cũ thở ra một hơi: “Làm ta sợ muốn chết… Xảy ra chuyện gì? Tiền đó vốn dĩ nên thuộc về cậu mà.”
“Không có gì… Ngài nói đúng… Đúng rồi.” Lý Thích Xuân suy yếu nói.
Bạch Tích Độ khó hiểu mà nhìn về phía Tạ Trần Chu và Hứa Vân Tùng, lão thần Tạ Trần Chu đang uống rượu, Hứa Vân Tùng vẫn như cũ xem thoại bản, kia ánh mắt cơ hồ muốn nhìn xuyên qua trang sách.
Đợi cho bọn họ đi rồi, Lý Thích Xuân ôm cái chậu vàng kia ghé vào trên bàn phát sầu.
Bọn họ gửi Lý Thừa Thu thiệp mời kèm theo là quà sinh nhật, Lý Thừa Thu trả lễ lại kèm theo phong thư, trong thư nói rằng hiện tại trong nhà ly không được thiếu người, nên không thể đi đến Vân Sơn.
Lý Thích Xuân thở dài: “May mà hắn không có tới, bằng không chuyện này sao có thể giải thích…”
Hắn biết biến cố của Lý gia là Bạch Tích Độ ra tay, thật ra mà nói, trong lòng y mừng thầm.
Nhưng mà thỏi vàng này thật sự rất khó giải quyết, để lại cũng không làm gì, nhưng đưa trở về, lại cảm thấy có chút mất mát.
Cố Khê Hàn xoa xoa lưng y, nảy ra chủ ý: “Không bằng ngày mai tìm gian phòng trống đem đồ vật cho vào bên trong, giữ một nửa, một nửa kia tìm một cơ hội trả về.”
“Cũng không tệ,” Lý Thích Xuân ôm bồn ngồi dậy, ngửa đầu nhìn Cố Khê Hàn, kỳ thật vừa rồi y cũng muốn làm như thế, nửa ngẫm nửa nghĩ, “Thế sẽ tốn bao nhiêu thời gian và sức lực?”
“Yên tâm giao cho ta làm đi, không cần em phải nhọc lòng.” Lý Thích Xuân uống xong rượu, mặt có chút hồng, đôi mắt vừa ướt lại hồng nhuận, trong tay ôm cái “Kim nguyên bảo” tư thế ngửa đầu nhìn mình thật sự quá ngoan, Cố Khê Hàn nhịn không được dùng hai tay ôm mặt y, khom lưng hôn hôn cái trán của đối phương.
Lý Thích Xuân mừng vì được rảnh nợ, lập tức đem chậu đưa qua đi: “Vậy ngài đi đi.”
“Cái này ngày sau hãy nói.
Hiện tại đêm đã khuya, chúng ta có …”
Tiếng thở dốc có chút ái muội bay ra ngoài cửa sổ, trên cành cây chim tước đang kề sát vào bạn đời của nó để nghỉ ngơi, đầu chôn sâu vào bên cánh.
Trăng đêm thu sáng vằng vặc treo cao trên trời đêm, không chỉ soi sáng núi rừng, mà còn có cả những đôi tình nhân trong thiên hạ.