Bạn đang đọc Thuốc Trường Sinh FULL – Chương 48: Phiên Ngoại 2
Từ đầu, tiểu hồ ly đã thích nằm vào trên vai Lý Thích Xuân như khăn choàng cổ, nhưng hiện giờ nó bị bọn họ nuôi đến tròn vo, Cố Khê Hàn ngại nó nặng, nên không cho nó ngồi trên vai Lý Thích Xuân, cũng không cho Lý Thích Xuân ôm nó, chỉ để nó tự mình chạy trên mặt đất.
Một ngày nọ, Lý Thích Xuân đột nhiên phát hiện nó ở Vân Sơn đã lâu cũng không có một cái tên đàng hoàng, đang suy nghĩ xem nên gọi nó là gì cho hay thì Cố Khê Hàn thuận miệng nói: “Gọi nó là Xuất Vân cũng được.”
Thế là chuyện đặt tên cứ như vậy mà được giải quyết.
Sau khi Lý Thích Xuân tu dưỡng đã hơn một năm, mang theo Xuất Vân đi một chuyến về băng nguyên Côn Luân, hy vọng có thể tìm được Bạch Tích Độ.
Xuất Vân sau khi trở về với băng nguyên thì tinh thần liền có vẻ phấn chấn, chạy nhanh về phía trước mà vội dẫn đường, Lý Thích Xuân ở ngự kiếm đi theo sau.
Lý Thích Xuân không thường dùng kiếm và cũng không thường xuyên ngự kiếm, chỉ vì băng nguyên quá rét lạnh, gió giống như dao cắt, y luyến tiếc nên không mang Quy Nguyệt tới, Mộc Điểu ở chỗ này cũng không thể bay, vậy nên y mang theo một bội kiếm đã không dùng đến.
Cố Khê Hàn cũng muốn đi theo, nhưng bị Lý Thích Xuân cự tuyệt.
Bởi vì y không muốn nhìn thấy Cố Khê Hàn bị Bạch Tích Độ giết chết.
Vận khí của y không tồi, lúc này Bạch Tích Độ đúng lúc ở băng nguyên, khi y vừa tiến vào trong kết giới thì Bạch Tích Độ đã liền nhận ra, khó có thể tin được mà hóa thành nguyên thân bay ra ngoài.
Một con chim thần thật lớn vỗ cánh mang theo gió từ phía xa xa ảnh hưởng tới Lý Thích Xuân, Lý Thích Xuân dứt khoát hạ xuống trên mặt đất, đứng tại chỗ chờ Bạch Tích Độ.
Khi phượng hoàng tuyết đến gần phát ra tiếng kêu thanh thúy kêu rất to, thu cánh lại hóa thành một luồng ánh sáng trước mắt Lý Thích Xuân: “Cậ…” Bạch Tích Độ bước nhanh về phía trước bắt lấy cánh tay Lý Thích Xuân mà nhéo nhéo: “Cậu đã lớn như vậy rồi sao?”
Lý Thích Xuân bật cười: “Ta vẫn chưa đi đầu thai chuyển thế.”
Bạch Tích Độ sốt ruột, biến trở về nguyên thân chở Lý Thích Xuân bay trở về chỗ ở của mình, yêu cầu y đem hết thảy mọi chuyện xảy trong một năm cho mình nghe.
Sau khi Bạch Tích Độ nghe xong thì tựa lưng vào ghế ngồi thật lâu không nói lời nào, Lý Thích Xuân lo lắng mà quơ quơ tay trước mắt hắn, thế là bị hắn bắt lấy.
Chỉ nghe hắn nói một cách yếu ớt: “Cậu liền như thế mà tha thứ cho hắn?”
Lý Thích Xuân mấp máy môi, nhẹ nhàng gật đầu.
Bạch Tích Độ hận sắt không rèn sắt thành thép mà nhìn chằm chằm y một lúc lâu, rồi nhụt chí xua tay: “Tùy cậu vậy.” Lý Thích Xuân nhảy qua đề tài này, từ túi trong tay áo lấy ra một tấm thiệp mời, khẽ cười nói: “Sinh nhật của ta sắp đến, mở tiệc Vân Sơn.
Tích Độ, ngài có thể nể mặt ta mà đến được không?”
“Sinh nhật của cậu thì tất nhiên ta muốn đến rồi.” Bạch Tích Độ nhận thiệp mời, “Có một phần đại lễ muốn tặng cho cậu.”
Cố Khê Hàn đối với tiệc sinh nhật của Lý Thích Xuân rất là để bụng, sinh nhật lần trước bởi vì thể lực y chống đỡ hết nổi, tinh thần uể oải, nên chỉ qua loa ăn một chén mì trường thọ rồi cho qua, Cố Khê Hàn liền âm thầm thề lần này nhất định phải làm cho thật tốt, từ sớm liền bắt đầu chuẩn bị.
Lý Thích Xuân không thích phô trương, chỉ nguyện thỉnh chút người quen thân cận, Cố Khê Hàn liền tinh tế dựa theo đó mà làm.
Đợi khi Lý Thích Xuân trở lại lại Vân Sơn, vừa vặn thấy hắn rượu nhíu mày nhìn hai bộ ly rượu.
Lý Thích Xuân nghiêng người nhìn nhìn, nghi hoặc nói: “Bộ ly rượu này có cái gì vấn đề sao?”
Cố Khê Hàn thuận tay nắm lấy cánh tay y đem người ôm lấy tới trước mặt mình: “Hai bộ ly rượu này có tác dụng khác nhau, không dễ chọn lựa.
Tiểu Xuân, em thích bộ nào?”
Lý Thích Xuân nhìn chằm chằm bộ ly nạm ngọc dát vàng rồi chuyển tầm mắt sang chỗ kia, tiếp đó nâng cằm lên nhìn một bộ tráng men có màu xanh lam lưu li: “Chọn cái này đi.” Rồi sau đó lại nhìn Cố Khê Hàn nói: “Những việc này giao cho người hầu làm là được, cớ sao phải bận tâm làm gì?”
Cố Khê Hàn cọ vào sườn mặt Lý Thích Xuân nói: “Giao cho người khác ta không yên tâm.”
Tôi tớ đã đem hai bộ chén rượu mang xuống, nơi này chỉ còn hai người bọn họ.
Lý Thích Xuân thuận tay sờ sờ gương mặt Cố Khê Hàn, chần chờ nói: “Lý Thừa Thu…”
“Hửm?”
Mặc dù chuyện của Lý gia, Lý Thích Xuân đã biết được, nhưng cũng không quan tâm.
Thứ nhất, y không có nhiều sức để quan tâm như vậy, thứ hai y đối với người Lý gia cũng không có gì là thân tình đáng nói.
Y vì Lý Thừa Thu mà chết, nhưng Lý Thừa Thu lại làm nhiều thứ để cứu y, lúc này nhớ tới, tư vị trong lòng thật sự khó tả cho hết.
Vì bọn họ là anh em song sinh, nên sinh nhật đương nhiên cũng sẽ trùng nhau, vì vậy Lý Thích Xuân cảm thấy khó vì điều này.
Cố Khê Hàn tựa hồ biết ý tứ của y, tìm được tay y mà nắm lấy: “Nếu em muốn hắn tới, ta liền sai người đem thiệp mời đưa đi.
Nếu như không muốn, vậy thì thôi.”
“Ta suy nghĩ lại.” Lý Thích Xuân nắm lấy tay hắn, dựa vào trong lòng ngực hắn, “Ta mệt rồi, trước tiên mang ta trở về nghỉ ngơi đã.”