Thực Xin Lỗi, Đả Thương Ngươi Cúc Hoa

Chương 17: Tiểu Thụ Tỏ Tình


Bạn đang đọc Thực Xin Lỗi, Đả Thương Ngươi Cúc Hoa – Chương 17: Tiểu Thụ Tỏ Tình


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: chương mới, lạnh quá a, gần đây bề bộn nhiều việc, cho nên thật lâu chưa có chương mới.
Chương sau nam thứ sẽ xuất hiện, Tiểu Xuân Diệu gặp được bạn trai trước của nhân vật nữ chính, ai nha nha nha, ta không phúc hậu nở nụ cười.
**********
Nhiếp Tiểu Thiến đặc biệt cảm thấy, cô chính là là nàng Juliet khuôn mặt nhỏ nhắn đầy ưu thương trốn ở dưới ban công. Lúc này, cô nhu nhược đem bàn tay mềm mại không xương của mình kiểm tra chiếc mông cực kỳ trắng của bệnh nhân, đôi bàn tay này của cô đã đâm qua vô số cúc hoa, kiểm nghiệm qua vô số người tròn tròn, thon dài, chỉ ra nguyên căn bệnh có thể đâm trúng ngực của của một người gầy yếu. Bằng kinh nghiệm của cô, có thể nói ngực của người này chính là không đến bốn lạng thịt a, gầy trơ cả xương a ~ không khỏi nghĩ đến Đới Xuân Diệu kia, xúc cảm tốt nhất chính là cơ ngực nhỏ, suy nghĩ liền bay tới người nằm phô trương ở trên giường của cô, làm cho cô chìm vào mơ mộng hão huyền, cho nên…… Như vậy có chứa tính chất xâm lược, động tác liền khựng lại một lát.
Đương nhiên, sự xâm lược này là bị động.
“Nhiếp…. bác sĩ Nhiếp, cô……cô chảy máu mũi……” một thanh âm đứt quãng nhẹ nhàng vang lên, cắt đứt ảo tưởng của cô.
Chảy máu mũi? Nhiếp Tiểu Thiến rốt cục kịp phản ứng, lúc này mới cảm giác được phía dưới mũi hơi ngưa ngứa lại âm ấm, nhấc tay lên sờ một chút, oa, oa, oa, oa! Thật sự là chảy máu !!!! Cô vội vàng thu hồi tay đang bị một đôi bàn tay gầy gò trắng như người chết gắt gao nắm chặt lấy, đi vào phòng trong dùng hai cục giấy ăn nhét vào lỗ mũi, tuy rằng phương pháp này không được đề cập tới trong bài học chữa bệnh, nhưng là lần sai lầm này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô, huống chi cô phải lập tức đem vị bệnh nhân tinh thần có vẻ không thích hợp ở bên ngoài kia tiễn bước nha!
Rút hai cục giấy ăn ra, Nhiếp Tiểu Thiến hít sâu một hơi, ngoài cười nhưng trong không cười, trở lại trước bàn làm việc ngồi xuống, trước mặt là vị nam nhân vừa cao, vừa gầy lại trắng trẻo này, cho nên, mặc dù diện mạo là bình thường, nhưng khí chất vẫn là loại thượng thừa, đương nhiên, nếu so sánh với Đới Xuân Diệu, vẫn là còn kém xa. Có lẽ là đã nhìn quen Đới Xuân Diệu ra sức khóc lóc om sòm bá đạo, hiện tại đối mặt với người đàn ông mặt tràn đầy thâm tình này, cô thật sự rất muốn từ trong lỗ mũi móc ra một dỉ cứt mũi, dính lên trên cái trán rộng sáng của người đang ngồi trước mắt này. Không phải là Nhiếp Tiểu Thiến cô nặng khẩu vị, thật sự là cô không thể nhịn được nữa. Một tháng đến đây ba lần còn chưa nói, mỗi lần đều từ cúc hoa của hắn lấy ra những thứ kỳ quái, lần thứ hai hắn tới đây, kết quả kiểm tra là bình thường không có vấn đề gì, không nghĩ rằng hôm nay hắn lại tới nữa! Vừa đến đây, không có chứng bệnh gì cũng phải yêu cầu cần chính cô kiểm tra cho hắn, ngươi nói người này có phải là bị bệnh hay không a? Không có việc gì lại lôi kéo chính cô kiểm tra cúc hoa cho hắn? Chẳng lẽ đây là thói quen của hắn sao?

“Khụ khụ! Lâm Sinh, lần kiểm tra thứ hai tôi thấy cậu tất cả đều bình thường, lúc này cậu lại có triệu chứng gì sao?” Nhiếp Tiểu Thiến khịt khịt cái mũi, trực tiếp xem nhẹ ánh mắt nóng bỏng của hắn, ở trên lịch khám bệnh bệnh ghi ghi chép chép.
Người đàn ông tên là Lâm Sinh này ước chừng hơn hai mươi, lấy chứng bệnh trước kia của hắn mà nói, trên cơ bản chính là quá khích làm cho cúc hoa bị xé rách, dị vật thần mã, hai lần gần đây lại là lạ, không có bệnh cũng vẫn cởi quần ra muốn Nhiếp Tiểu Thiến kiểm tra, nếu không phải bệnh án trước kia của hắn đang ở đây, Nhiếp Tiểu Thiến cơ hồ sẽ phải báo cảnh sát, nói hắn là đồ điên quẫy nhiễu tình dục cô.
“Cái kia…… bác sĩ Nhiếp, tôi cảm thấy được chỗ đó của tôi gần đây có điểm không thoải mái, nếu không cô thử kiểm tra cho tôi một chút được không ?”
“Là không thoải mái như thế nào, cậu có thể nói rõ chi tiết được không?”
“Chuyện này…… Chính là…… Ai nha, bác sĩ Nhiếp, cô vẫn là nên xem một chút đi, tôi nghĩ cô vẫn là nên xem một chút.”
“……”
Nhiếp Tiểu Thiến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cô chưa từng có gặp qua người bệnh chủ động như vậy nha, tuy rằng nghề nghiệp của cô có quan hệ mật thiết với cúc hoa, nhưng điều này cũng không có nghĩa là cô với cúc hoa có đặc thù yêu thích a!!!
A! Con mẹ nó!
Nhiếp Tiểu Thiến im lặng không nói gì nhìn thoáng qua bầu trời, nhìn vào màn hình máy tính một chút, còn có hơn mười vị bệnh nhân đang xếp hàng, chỉ đành phải dẫn hắn đến phòng trong. Không ngờ người này ngược lại thật thành thục, không nói hai lời đem nửa người dưới thoát, nằm ở trên giường mâm mê cái mông. Thật đúng là quen thuộc a, Nhiếp Tiểu Thiến tiểu tâm can run rẩy, bỗng nhiên có một loại dự cảm phi thường mãnh liệt, sau lần này cô trạc xong cúc hoa của hắn, khẳng định là sẽ chết rất khó coi!

Nhẫn nại, cẩn thận kiểm tra một chút, cũng không có phát hiện ra bất kỳ cái gì khác thường, cởi gang tay cao su ra, rửa sạch tay trở lại trước bàn làm việc. Nhìn người nọ cư nhiên là mặc quần áo với bộ dáng không cam lòng, thật là không rõ hắn đến tột cùng là làm sao vậy, bất quá nói trở về, nếu là thật sự có bệnh gì đó, mà lại bởi vì chính mình sơ sẩy không có kiểm tra ra, như vậy vấn đề thật sự rất lớn a.
“Tôi đã kiểm tra một chút, tạm thời không có vấn đề gì, nhưng là nếu cậu cảm thấy nơi đó khó chịu, hoặc là vẫn cảm thấy lo lắng, tôi sẽ viết giấy giới thiệu cho cậu đi xuống tầng dưới kiểm tra được không?”
Ánh mắt sáng lấp lánh như ánh sao của Lâm Sinh trong nháy mắt biến mất, hắn nhìn Nhiếp Tiểu Thiến, vẻ mặt ưu tư, nói: “Không cần, không cần, nếu không phải là bác sĩ Nhiếp, tôi đã không như vậy ~” Dứt lời, hướng cô bay tới một ánh mắt đầy quyến rũ.
Ánh mắt này là nhìn Nhiếp Tiểu Thiến nha, làm cho cô rùng mình, hồn phách đều bị dọa cho bay mất không còn. Người nọ là muốn mình chết sao!!
“Như vậy là gì?” cô cố gỉa bộ trấn định.
“Chính là…… Chính là……” người cao gầy trước mặt cúi đầu ngượng ngùng, muốn nói nhưng còn xấu hổ, không quên liếc mắt nhìn Nhiếp Tiểu Thiến một cái “Người ta không thích đàn ông a, người ta là thích cô a~”
Chậc chậc ~ cần phải liếc mắt đưa tình như vậy sao, giống như bộ dáng giả bộ của một người vợ bé nhỏ, nếu để cho Đới Xuân Diệu hỗn đản thấy được, không chừng sẽ nhào tới đem người ta ăn đây, quả nhiên là vạn năm tiểu thụ a!! Nhưng là, Nhiếp Tiểu Thiến cô chính là một cô gái đứng đắn a, bộ dáng của người này chính là đang câu dẫn người ta thích hắn nha, làm cho cô nhất thời có một loại cảm giác bị chịu sự đả kích vô cùng lớn!! Nhiếp Tiểu Thiến cô gần đây dẫm phải vận cứt chó gì vậy? Như thế nào nguyên một đám nam nhân đều chạy đến thể lộ với cô a? Cực phẩm mĩ nam như Đới Xuân Diệu đã đủ làm cho cô khó có thể tiêu hóa nổi, hiện tại lại chạy đến một tên tiểu thụ! Chẳng lẽ cô thật sự là có mị lực như vậy sao!!
“Khụ khụ ~ chuyện này… Lâm Sinh a, đầu óc anh không phải là có vấn đề gì đó chứ?”

“Không a. bác sĩ Nhiếp đã có bạn trai chưa?”
“Đương nhiên, tôi chuẩn bị kết hôn.” Lúc nói người này, Nhiếp Tiểu ngẩng đầu đầy tự tin a~.
Không ngờ sau khi tên tiểu tử kia lưu lại một câu: tôi sẽ không buông tha cho việc theo đuổi cô, liền tráng sĩ một đi không trở lại. Này thật sự là làm cho Nhiếp Tiểu Thiến không thể giải thích nổi.
Cả ngày làm việc mệt chết đi được, Nhiếp Tiểu Thiến cơ hồ là cả một buổi chiều không có rời khỏi phòng làm việc, cho đến trước mười năm phút đến giờ tan tầm, mới có một chút cảm giác thư giãn, chính là vừa nghĩ tới chuyện ngày mai, tinh thần còn chưa giãn ra lại lập tức khẩn trương lên, cuối tuần này vừa lúc cô được nghỉ ngơi, cho nên, cuộc gặp mặt bạn học cũ kia, chỉ sợ là không thể không tới a. Nhẹ nhàng mà thở dài đi xuống lầu, giống như thường ngày nhìn xuống cửa, cũng không phát hiện ra xe của Đới Xuân Diệu, trong lòng không khỏi có một cảm giác mất mát.
Anh ta bất quá cũng chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi. Công ty lớn như vậy, nhiều việc như vây, như thế nào lại có khả năng mỗi ngày đều đưa đón cô đi làm? Nhiếp Tiểu Thiến, mi lại còn tưởng là thật, đúng là ngu ngốc!
Đang định bắt xe về nhà, Đới Xuân Diệu lại gọi điện thoại tới, Nhiếp Tiểu Thiến do dự một chút, vẫn là bấm phím nghe điện. Thì ra là do quá bận, không có thời gian bứt ra, cũng khó trách đi, quý nhân thì luôn bận rộn. Cô tự giễu cười cười, lại khó có thể che dấu được trong lòng cảm thấy cô đơn, tiến vào bên trong xe taxi.
Đã mấy ngày nay, hàng đêm cùng Đới Xuân Diệu ôm nhau mà ngủ, có lẽ cô đã thành thói quen phía sau có ôm ấp rắn chắc ấm áp, mỗi ngày muốn đối với cô đùa giỡn lưu manh cũng không thực hiện được, mỗi ngày có người quét dọn phòng ở, có người làm bạn, hiện tại một người nằm ở trên giường thật lâu không thể chìm vào giấc ngủ. Trên giường trống trải thế nhưng thật sự không thích ứng được, cảm thấy vắng vẻ giống như thiếu cái gì đó, trong lòng cũng thỉnh thoảng nhớ thương, anh ta hiện tại đang làm cái gì, khi nào thì trở về. Đây là làm sao vậy? Rõ ràng mới ở với nhau được hơn nửa tháng, vậy mà cô đã quá nóng ruột nóng gan.
Nhiếp Tiểu Thiến, mi là làm sao vậy?
Một người ở trên giường trằn trọc đến nửa đêm, ý thức là càng nghĩ càng thanh tỉnh, trong đầu ngổn ngang suy nghĩ, bụng cũng thầm thì sôi réo lên, Nhiếp Tiểu Thiến thế này mới nhớ tới đến hôm nay ngay cả cơm chiều cô cũng chưa ăn, nghĩ tới trong tủ lạnh vẫn còn thức ăn ngày hôm qua còn thừa, liền xuống giường nấu một bát mì sợi, đem thức ăn hôm qua hâm nóng đặt ở phía trên bát mì.
Tay cầm cửa bị chuyển động, Nhiếp Tiểu Thiến trong lòng căng thẳng, nhìn thấy Đới Xuân Diệu vẻ mặt mệt mỏi đã trở lại.

“Tôi có nấu mì sợi, anh có muốn ăn không?” Cơ hồ là không cần nghĩ ngợi gì, lời đã bật thốt ra.
“Như thế nào còn chưa ngủ?” Đới Xuân Diệu nhíu nhíu mày, lập tức lại cười xấu xa “Tôi không có ở đây, cô không ngủ được sao?” anh vẫn là ngồi xuống, giật lấy đôi đũa của Nhiếp Tiểu Thiến, liền gắp một đũa mì sợi lên ăn.
“Mới không phải!” Nhiếp Tiểu Thiến giật lại đôi đũa, vội vàng nói: “Trong nồi vẫn còn, muốn ăn chính mình đi lấy đi, đừng chiếm tiện nghi của tôi, hừ!”
Nhìn bộ dáng tức giận của cô, Đới Xuân Diệu nhanh chóng đi tới gần hôn một cái, nói: “Vợ yêu rất là keo kiệt nha ~~ ăn phần ăn của hai người mà cũng không cho anh một miếng ~”
Nhìn bộ dáng tiểu nhân đắc chí của anh, Nhiếp Tiểu Thiến bĩu môi, nghĩ thầm có cần thiết phải đẹp mắt như vậy hay không a, như vậy làm sao mà cô tức giận được đây, thật sự là tai họa a! Buông đôi đũa trong tay xuống, giúp anh múc một bát mì sợi mang lên, Đới Xuân Diệu đang đem bát mì vừa nãy của cô ăn miếng cuối cùng, còn ở trước mặt của cô uống hết cả nước canh!
Thật sự đói đến thế sao? Nhiếp Tiểu Thiến liếc mắt, ngồi xuống ăn mì. Lúc trở lại phòng, Đới Xuân Diệu đã nằm ngủ ở trên giường, nghe tiếng hít thở đều đều của anh, nói vậy anh ta hôm nay cũng là mệt chết đi, mệt đến ngay cả quần áo cũng chưa cởi ra đã nằm xuống ngủ. Mày đẹp, mắt đẹp, cái mũi anh tuấn, môi mỏng khêu gợi, dáng người cân đối, ừm
thật sự là làm cho người ta có ý nghĩ kỳ quái nha ~ Nhiếp Tiểu Thiến si ngốc nhìn, lau quệt nước miếng đang chảy xuống khóe miệng, tắt đèn, rón ra rón rén lên giường, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh anh, sợ không cẩn thận sẽ đánh thức anh.
Cô mới vừa nằm xuống, liền có một bàn tay vòng qua eo cô, ôm chặt lấy cô, lại đến gần cô một chút, cho đến khi dán sát vào sống lưng gầy tong teo của cô mới lại lần nữa ngủ thật say. Dán tại trong lồng ngực ấm áp, cảm thụ được nhịp tim đập mạnh mẽ của anh, Nhiếp Tiểu Thiến khóe miệng khẽ giơ lên, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Ngày mai còn có một trận chiến đấu hăng hái! Nhiếp Tiểu Thiến cô phải xuất hiện thật xinh đẹp, duyên dáng ở trước mặt nhóm người kia!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.