Bạn đang đọc Thực Xin Lỗi, Đả Thương Ngươi Cúc Hoa – Chương 16: Anh Mới Thẹn Thùng
Lúc Lâm Thanh Hà ôm cục cưng đến văn phòng của Nhiếp Tiểu Thiến, Đới Xuân Diệu đang bị một đám oanh oanh yến yến vây quanh, chợt nhìn vẻ đẹp vô song phối hợp với nụ cười người gặp người thích, hoa gặp hoa tàn, giống như là mama ở kỹ viện thời cổ đại, đang phổ cập khoa học ba mươi sáu chiêu thức mây mưa ột đàn tiểu nha đầu!
Lâm Thanh Hà ôm chặt cục cưng vào trong lòng, chen chen lấn lấn, sử dụng tất cả chiêu thức, rốt cuộc cũng đột phá được trạm kiểm soát, đi vào bên cạnh Nhiếp Tiểu Thiến, nhìn vẻ mặt u oán của cô bạn, lại nhìn một phòng toàn phụ nữ hai mắt mê trai, đột nhiên cảm giác được một dòng điện chạy qua toàn thân.
“Đây không phải là anh bạn trai GAY của bạn đó chứ?”
Nhiếp Tiểu Thiến đùa em bé vài cái, chậm chạp gật gật đầu.
“Nhiếp Tiểu Thiến a, bạn thử nói xem rốt cuộc kiếp trước bạn đã tích được phúc đức gì vậy? Đã vậy còn quá đẹp trai, đáng tiếc là mình đã có Tiểu Lâm Tử rồi, bằng không……” Lâm Thanh Hà quay mặt về phía trước, ném cho Đới Xuân Diệu mấy cái liếc mắt đầy mị lực.
“Đủ rồi a, đủ rồi a! Đừng phát xuân nữa, bây giờ không phải là lúc đâu, bạn xem đi, cần phải xử lý như thế nào đây, ầm ĩ muốn chết, đến mức mình rất muốn mắng chửi người!”
Chỉ cần một cái liếc mắt của Nhiếp Tiểu Thiến, Lâm Thanh Hà cũng biết là có ý tứ gì, cô nhét cục cưng bé bỏng vào trong lòng Nhiếp Tiểu Thiến, sửa sang lại đầu tóc một chút, lại xoay người dùng ngực đẩy các cô nàng kia ra, ánh mắt đột nhiên tràn ngập sát khí, tinh thần sảng khoái đi lên phía trước, tươi cười đầy mị hoặc, dáng người phải nói là đầy bốc lửa, đầy khí thế, nguyên bản các cô gái đang vây quanh bên cạnh Đới Xuân Diệu, hận không thể đem mình dán lên thân anh, chưa từng gặp qua yêu nghiệt như vậy, trận thế như vậy, vội vàng tự giác dạt sang hai bên tạo thành một lối đi.
“Tất cả giải tán đi, tản đi! Đây là vị hôn phu của bác sĩ Nhiếp ~ các cô đã tới chậm rồi~” Dứt lời, kéo theo cà vạt của Đới Xuân Diệu chạy về phía Nhiếp Tiểu Thiến, các cô gái đứng ở cửa thấy thế, chỉ có thể ấm ức mà quay về.
Lâm Thanh Hà thân hình như rắn nước uốn éo, hất cà vạt trong tay lên, thành công đem Đới Xuân Diệu vứt đến trên bàn làm việc của Nhiếp Tiểu Thiến, thu lại khí thế vừa rồi, lộ ra tươi cười thẹn thùng, nói: “Anh chính là anh chàng vĩ đại kia sao? Quả nhiên là nghe danh không bằng gặp mặt, bộ dạng thật là điển trai, chính là không biết…… Chậc chậc! Nghe Tiểu Thiến nói, yêu thích của anh có chút đặc biệt a?”
“Hử?” Đới Xuân Diệu nhìn cô gái mạnh mẽ gợi cảm trước mắt, nhớ lại một chút có một lần khi Nhiếp Tiểu Thiến gọi điện thoại cho anh, có nhắc tới một người, anh liền đoán ra được người trước mắt này là ai “Cô là Lâm Thanh Hà? Quả nhiên là một đại mỹ nhân.”
Phụ nữ đương nhiên là thích được nghe người khác khen mình xinh đẹp, nhất lại là một người đàn ông bộ dáng còn đẹp hơn mình, nghe anh nói như thế, Lâm Thanh Hà có một chút đắc ý, ôm lại cục cưng từ trong lòng Nhiếp Tiểu Thiến, ánh mắt vẫn như cũ dừng lại trên người Đới Xuân Diệu, kỳ thật mà nói, trong lòng cô bây giờ mới hiểu được cảm giác lần đầu tiên Nhiếp Tiểu Thiến nhìn thấy anh ta là như thế nào. Vì sao trai đẹp đều đã có bạn trai a, này bảo sao Tiểu Thiến của chúng ta không kêu gào được đây? Nhưng mà giác quan thứ sáu của cô cho cô biết, người đàn ông này tuyệt đối không có khả năng là GAY!
“Cám ơn, anh cũng cực kỳ đẹp trai, thật sự là rất đáng tiếc !!!”
Nhiếp Tiểu Thiến ngồi không, nhìn Đới Xuân Diệu trên mặt không nhịn được tươi cười, vội vàng dùng bút trong tay chọc chọc Lâm Thanh Hà, nào biết cô bạn thân này lại gào thét thành tiếng, xoay người mang theo ánh mắt phẫn nộ trừng cô.
“Tiểu Thiến, sao bạn lại đâm mình! Mình cũng không phải là bệnh nhân của bạn!”
Ách…… Cô thực rõ ràng cảm giác được ánh mắt tràn ngập ý tứ đánh giá đầy hàm xúc của Đới Xuân Diệu, thật sự là áp lực lớn.
“Cái kia, Thanh Hà a~, cậu ôm em bé đến bệnh viện làm gì?” chuyển đề tài, cần phải chuyển đề tài gấp!
Lâm Thanh Hà rốt cục thu hồi ánh mắt sắc bén không ngừng bắn phá ở trên người Đới Xuân Diệu, tháo tã của cục cưng ra, đưa cái mông trắng nõn, mũm mĩm, trơn bóng của cục cưng bé bỏng đến trước mặt Nhiếp Tiểu Thiến “A, đúng rồi, bạn không hỏi mình cũng quên mất, cục cưng bé bỏng của mình gần đây hình như bị táo bón, đã ba ngày rồi không đi được, làm cho cái bụng trướng lên thế này đây, cho nên mình mới vội vàng mang cục cưng đến cho bác sĩ Nhiếp nhìn một cái ~”
Đứa bé ở trong lòng không an phận vặn vẹo cái mông mềm nhẵn, trơn bóng, Nhiếp Tiểu Thiến nhìn vẻ mặt sốt ruột của Lâm Thanh Hà, trong lòng giống như có một vạn câu Đ.M lao nhanh, cô giống như đang nói tục phải không a! Đây gọi là chuyện gì đang xảy ra a, muốn là tất cả những người bị táo bón đều đến tìm cô sao, cô chẳng lẽ là nguyên nhân giúp người ta giảm béo phì sao? Cô lé mắt nhìn thoáng qua trước ngực lắc lư của Lâm Thanh Hà, không khỏi cười lạnh, quả nhiên là ngực to mà không có não, táo bón chẳng lẽ đơn giản là vì mắc bệnh trĩ rồi sao ? Xì! Còn có rối loạn tiêu hóa a! Từ từ mà chờ!
(*Đ.M : *khụ khụ* dịch ra nó là thế này : đíu mịa mày (fuck your mom)
“Ô, Lâm Thanh Hà, có vẻ bạn đã đi vào nhầm phòng rồi, bạn cần phải đến khoa nhi, còn đây là khoa hậu môn! Khoa hậu môn bạn hiểu không a! Trẻ mới sinh có mấy tháng sao có thể bị bệnh tĩ được!! Bạn có đầu óc hay không vậy? Phiền toái bạn ra khỏi cửa, đi thẳng quẹo bên phải, đi xuống đại sảnh đăng ký một lần nữa!”
“Thật vậy chăng? Nhưng là vì sao mình cảm thấy bạn có thể trị được a?” Lâm Thanh Hà vẻ mặt ngu ngốc hỏi.
Ông trời của tôi ơi, đời này chưa từng gặp qua người nào ngu ngốc đến vậy, làm sao mà Nhiếp Tiểu Thiến chịu nổi được đây, coi như là có lý, lấy chỉ số thông minh của cô bạn này nghe cũng không hiểu, Nhiếp Tiểu Thiến tuyệt vọng, gục xuống bàn giả chết.
Lâm Thanh Hà đẩy cô vài cái, thấy cô không thèm đếm xỉa gì đến mình, ủy khuất chạy xuống đại sảnh một lần nữa đăng ký.
Thân thể đột nhiên rơi vào bên trong một lồng ngực nóng hừng hực, Nhiếp Tiểu Thiến mở choàng mắt, đối mặt với đôi mắt tràn ngập mị hoặc của Đới Xuân Diệu, trái tim nhỏ bé lập tức run rẩy, lắp bắp nói: “Anh, anh, anh, anh lại muốn làm gì! Nơi này là phòng làm việc!”
Đới Xuân Diệu nụ cười càng ngày càng làm càn, chậm rãi tới gần Nhiếp Tiểu Thiến, đôi môi dán tại trên vành tai của cô, nhẹ nhàng cắn cắn.
Nhiếp Tiểu Thiến thân mình cứng đờ, chỉ cảm thấy một trận tê dại, khụ ~ cô ngược lại hút một ngụm khí lạnh, vội vàng nghiêng đầu, rời xa đôi môi ướt át của anh. Cầm thú! Sắc lang! Cư nhiên ở ngay tại phòng làm việc đối với cô như thế!Thật là quá đáng, quá khi dễ người rồi, Gừ, gừ, gừ, gừ ~ cô hung hăng đẩy anh một phen, nhưng là, đã thấy thân thể của Đới Xuân Diệu bay thẳng đến trên mặt đất ngã xuống. Nhìn cái mông của Đới Xuân Diệu dán sát vào mặt đất, Nhiếp Tiểu Thiến nở nụ cười xấu xa.
A! Con mẹ nó! Kỳ thật Nhiếp Tiểu Thiến cô thầm nghĩ ra oai phủ đầu với anh ta thôi, không nghĩ tới không cẩn thận quăng ngã anh ta xuống mặt đất!
“Tiểu Thiến của tôi ơi, cô thật sự đối xử rất thô lỗ với tôi a~” Đới Xuân Diệu phi thường tao nhã từ trên mặt đất đứng lên, phủi bụi trên người, một bên xoa mông đẹp, một bên vừa làm điệu bộ thẹn thùng.
“Xì! Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, anh có phải là đàn ông không vậy?”
“Ô ~ tôi có phải là đàn ông hay không cô còn không biết sao?” Đới Xuân Diệu hướng cô chớp mắt đưa tình, không biết xấu hổ cười rộ lên.
Móa! Nhiếp Tiểu Thiến lại muốn mắng thô tục, tên khốn khiêp này cười rộ lên sao lại mê người đến vậy! Này làm sao mà mình tức giận được đây! Như thế nào tức giận đây! Bề ngoài hiệp hội thật sự là không thể chấp nhận được, thật sự không thể chấp nhận được a! Anh ta qúa đẹp trai a!
“Anh, anh, anh, anh có thể đi được rồi đó!” Nhiếp Tiểu Thiến trừng mắt liếc anh một cái, hít một hơi thật sâu, không nhìn tới dung nhan đẹp trai của anh nữa.
“Tiểu Thiến của chúng ta thẹn thùng a!” Đới Xuân Diệu rất rõ ràng Nhiếp Tiểu Thiến mẫn cảm ở đâu nhất, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của cô, nhịn không được cười xấu xa.
“Ai thẹn thùng, anh mới thẹn thùng! Anh cả đời đều thẹn thùng! Vừa rồi còn trâng tráo nói năng lung tung với đám y tá kia, tôi khi nào đã đính hôn với anh chứ! Khi nào thì với anh hàng đêm đêm xuân! Khi nào thì ra sức làm nũng với anh!” Nhiếp Tiểu Thiến vừa nghĩ tới ánh mắt đói khát của đám y tá ban nãy, là trong lòng lại thấy phát hỏa.
Đới Xuân Diệu nghe vậy, nao nao, thật sâu nhìn Nhiếp Tiểu Thiến, đáy mắt ý cười càng sâu, kéo ghế dựa đến ngồi bên cạnh cô, bàn tay to đặt lên tay Nhiếp Tiểu Thiến, lòng bàn tay nhẹ nhàng ma sát da thịt mềm nhẵn của cô. Đang là giờ nghỉ trưa, cửa phòng làm việc cũng được đóng lại, rất yên lặng, yên lặng đến ngay cả tiếng hít thở của hai người đều nghe được rõ ràng rành mạch, Nhiếp Tiểu Thiến nhẹ nhàng tựa vào lồng ngực anh, hơi thở chỉ thuộc về một mình anh chui vào trong mũi cô, dễ ngửi làm cho người ta nghiện. Thời gian phảng phất dừng lại, hoặc là giống như đang nằm mơ, năm tháng trôi qua yên bình, có lẽ chính là như vậy, bùm bùm, nhịp tim đập loạn cào cào làm cho Nhiếp Tiểu Thiến sinh ra một tia ảo giác, thật giống như đang trở lại mối tình đầu năm ấy, chỉ là vụng trộm nhớ thương, để ý người đó thôi cũng đủ làm ình vui vẻ cả ngày.
Đang lúc mấu chốt nhất, một tiếng chuông điện thoại phi thường không cần thiết đột nhiên vang lên, phá vỡ đi sự yên tĩnh này.
Nhiếp Tiểu Thiến đỏ mặt, phốc~ một chút đứng lên, không ngờ lại đụng vào cằm của Đới Xuân Diệu, làm cho anh chàng đẹp trai ~ nhe răng trợn mắt, trừng mắt!
“Này~ aiz ~” Đới Xuân Diệu nhìn dãy số hiện lên trên màn hình di động, trên mặt đột nhiên khôi phục lại biểu tình bình thường, thậm chí còn có một chút sợ hãi “Con, con hiện tại đang ở bên ngoài!”
Nghe không rõ người ở đầu dây bên kia nói cái gì, chỉ cần nhìn biểu tình biến hóa cấp tốc của Đới Xuân Diệu là có thể suy đoán ra, kia chắc chắn không phải là người bình thường, ít nhất so với Đới Xuân Diệu khủng bố hơn nhiều! Nhiếp Tiểu Thiến trong lòng đột nhiên nổi lên sự hiếu kỳ, người có thể làm cho Đới Xuân Diệu cầm thú nghe tin đã sợ mất mật, rốt cuộc là nhân vật nào đây?
“Được, được, con sẽ bớt chút thời gian mang cố ấy về thăm nhà, ừm, hẹn gặp lại!” Đới Xuân Diệu vội vàng cúp điện thoại, khuôn mặt khẩn trương mới dần dần buông lỏng.
“Xuân ~ Diệu a ~ là ai vậy ~” Nhiếp Tiểu Thiến trên mặt tràn đầy tươi cười giảo hoạt.
“Là ông nội của tôi!” Đới Xuân Diệu nâng chặt khuôn mặt của cô, hôn chụt một cái, hắc hắc cười hai tiếng nói: “Ông nội muốn chúng ta thu xếp thời gian về nhà ăn cơm!”
Nhiếp Tiểu Thiến xấu hổ, một tay lau quệt nước miếng của anh ở trên mặt, đột nhiên có một cảm giác vô dụng, tại sao tên yêu nghiệt này luôn muốn cùng cô có những động tác thân mật như thế này a? Vì sao diễn trò còn muốn diễn đến thập phần xuất thần như thế này a? Hiện tại lại không có người ngoài, nếu ở trước mặt thân nhân nhà anh ta cũng làm thế này, thì anh ta có cảm thấy buồn nôn không? Anh ta không cảm thấy e lệ sao? Mặt của người này còn dày hơn cả Trường Thành?
“Này, này! Về sau không nên hơi một tí liền làm ra những động tác rác rưởi này! Ở trước mặt tôi anh cũng không cần giả bộ là một người đàn ông tốt!”
Đới Xuân Diệu ánh mắt tối sầm lại, vô tội nói: “Tôi không có giả bộ a, tôi đây là làm theo nội tâm a.”
“Nội tâm cái đầu anh, nội tâm của anh chỉ có hai chữ: Đùa giỡn lưu manh!” Nhiếp Tiểu Thiến chống nạnh.
Aiz ~ khuyết điểm lớn nhất của Nhiếp Tiểu Thiến cô đó chính là thích nói sự thật, này vừa rồi không cẩn thận còn nói ra bản tính thật sự của người ta, thật sự đã làm cho anh ta xấu hổ rồi a
~“Ngốc quá, đùa giỡn lưu manh rõ ràng là ba chữ!” Đới Xuân Diệu vuốt vuốt tóc đuôi gà của cô nhu, chỉnh chỉnh giọng nói: “Hai chữ là thật tâm. Cô vì cái gì mà lại không tin là tôi thật tâm với cô?”
(Đùa giỡn lưu manh tiếng trung nó là 3 chữ này: 耍流氓)
“Tôi vì sao lại phải tin tưởng anh! Chúng ta mới quen nhau chưa bao lâu nha ~ tôi lại không ngốc.” Nhiếp Tiểu Thiến quyệt miệng, cúi đầu xem lịch khám bệnh.
“Cô còn không ngốc á? Cô không ngốc sao lại không nhìn ra tôi thiệt tâm!”
Đới Xuân Diệu vẻ mặt bi thương, lôi kéo tay Nhiếp Tiểu Thiến bắt đầu quấn quít chặt lấy.
“Cô vì sao lại nói với Lâm Thanh Hà tôi là người đồng tính luyến ái?”
“Ách……việc này……” Nhiếp Tiểu Thiến yếu thế, bắt đầu đan hai tay vào nhau, ấp úng nói không ra lời.
Nhìn bộ dáng lúc này của Nhiếp Tiểu Thiến, trong lòng Đới Xuân Diệu nhất thời hồi hộp, nhịn không được tiếp tục trêu chọc cô: “Cô nhìn thì cũng đã nhìn, sờ cũng đã sờ, hôn cũng đã hôn, cư nhiên còn, còn nói tôi là GAY…… chẹp chẹp chẹp~”
A! Con mẹ nó! Nhiếp Tiểu Thiến đột nhiên cảm giác bị sét đánh trúng đỉnh đầu, ngoài khét trong sống, tâm can tì phế đều chín! Người này càng ngày càng được voi đòi tiên, rõ ràng là anh ta sờ mình, hôn mình, nhìn mình, lại ở trong này điềm nhiên như không, giả bộ là người bị hại. Nhìn cái cách anh ta ôm ngực, giả bộ tim đau thắt, anh ta nghĩ anh ta là Lâm muội muội sao (*)?
(*Lâm muội muội : Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng)
“Đủ rồi!Anh nên đi làm đi! Tôi cũng phải làm việc!” Nhiếp Tiểu Thiến rốt cục không chịu nổi sức ép, rít gào.
Một lần nữa ngồi xuống, tiếp tục mở ra lịch khám bệnh vừa rồi chưa có xem xong, đây là bệnh nhân của buổi chiều, chính là nhìn đến cái tên này như thế nào lại cảm thấy quen mắt a? Móa! Đây không phải là bệnh nhân hậu môn bị xé rách nghiêm trọng lần trước sao? Như thế nào lại tới nữa? Chỉ trong vòng một tháng lại đến đây những ba lần! Sẽ không phải lại là do vấn đề lần trước đó chứ? Nhiếp Tiểu Thiến trong lòng sốt ruột, người này rốt cuộc là muốn gây náo loạn loại nào đây! Rõ ràng hai lần trước đều rất nghiêm túc nói với anh ta, không thể tiếp tục ăn những thứ kỳ quái nặng khẩu vị kia nữa hay sao, lúc này sẽ không phải là lại muốn từ trong cúc hoa của anh ta xuất ra cái gì kỳ quái đó chứ ?