Đọc truyện Thức Tỉnh – Chương 11
Bữa trưa của nó hôm nay diễn ra ở trường cùng với 29 thành viên của 11B3, tiện thể nó cũng muốn khai thác những điều nó chưa biết về lớp học này, tại cơ bản hồ sơ của lớp này khá chung chung dường như cha nó đã xóa toàn bộ thông tin liên quan của lớp nên mọi thứ đề sạch tinh như một tờ giấy trắng. Không khí của bữa trưa khá ấm áp, chỉ có một thứ khiến bữa trưa không hoàn hảo đó chính là những học sinh cùng trường khác đều nhìn bọn nó mà chỉ chỉ trỏ trỏ bởi những học viên kiểu mẫu của học viện không bao giờ thèm xuống Canteen mà hôm nay lại tập chung đông đủ ở đây, hơn nữa còn có cả một nhân vật lạ hoắc (nó đấy ạ) nên ai cũng tò mò.-Thành viên số 30 còn khuyết là ai vậy ?
…
Đột nhiên không gian trùng xuống. Vì câu hỏi của nó? Nó cũng chẳng biết, chỉ biết nhìn mấy con người đang cắm cúi ăn như không nghe thấy nó nói gì.
-Lần sau đừng hỏi về người đó nữa !
Cuối bữa ăn cậu bạn Hoàng Huy vỗ vai nó nói nhỏ. Nó chỉ ậm ừ cho qua bởi cơ bản không hỏi bọn họ nó cũng có thể tự tìm hiểu được.
Một cậu bạn va phải nó, nó cười cười với Huy rồi chạy về hướng ngược lại. Ngay vừa khi nó khuất khỏi hành lang một cậu bạn khác trong lớp vỗ vai lớp phó nhìn theo nó đầy lo lắng.
-Dù gì thì cậu ta cũng là bạn của Angel, làm như thế có quá đáng không?
-Nếu cậu ta muốn vào lớp thì phải vượt qua được thử thách chứ, kể cả là bạn của Angel cũng không có ngoại lệ !
Một tia khó đoán phớt qua đáy mắt cậu bạn.
…
-Học sinh mới của 11 B3, khá đấy!
Một cậu bạn mang vẻ lười biếng đi vòng quanh nó như đang đong đếm giá trị của con mồi trước mặt. Nó chỉ hừ lạnh
-Cậu muốn gì ?
– Rất thẳng thắn ! Tôi muốn mạng của cậu, có được không? Ha ha ….!
Một cái nhếch môi vụt qua, làn khói trắng bay nhẹ tản ra xung quanh, hơn mười tên bằng tuổi nó ở ngoài góc nhỏ gục hết xuống
-Đồ chơi của tôi chưa chi đã bị cậu phá hỏng rồi, tôi phải làm gì cậu đây?
-Muốn thử không ?
Nó nhanh chóng nhảy lên nóc nhà bên trường rồi chạy băng băng qua các mái nhà khác, cậu bạn đó ra chiều thích thú đuổi theo nó, cả hai cứ dồn đuổi nhau như vậy cho đến gần hết ngày, đến mãi khi những tia nắng cuối cùng gần tắt trên những rặng núi xa xa nó mới dừng lại, tiếp một chiêu từ tên bạn chạy sau, nó dễ dàng kìm lại đà của người đó, vừa tránh cho cậu ta ngã nhào về phía trước, vừa tránh phải nhận một đòn không mấy nhẹ nhàng từ cậu ta. Nhìn bầu trời dần ngả về đêm, những đám mây màu tím dần sẫm lại rồi quyện xoắn phía chân trời. Nó ngả lưng nằm xuống mái tôn nguội ngắt còn vương chút hơi ẩm của cơn mưa vừa mới qua, khẽ nhắm mắt như chẳng quan tâm chút nào đến sự đời diễn ra xung quanh, cậu bạn nhìn nó, không do dự ngồi xuống ngay cạnh.
-Không muốn hỏi gì à ?
-Cần thiết phải hỏi sao?
-Cậu không hỏi đúng không? Vậy tôi hỏi! Lý do rời khỏi lớp của cậu-Tạ Hữu Trung Qúy, tôi muốn biết !
Khóe mắt khẽ thoáng qua tia tự diễu, cậu hỏi nhỏ.
-Hoàng Thu sao rồi ?
-Lý do là vì cô ấy?
Gật nhẹ đầu thay cho lời khẳng định, cậu chán nản nằm xuống, đáp chiếc cặp quai chéo sang một bên, một nụ cười đau khổ vương lại trên môi.
-Tôi có tình cảm với cô ấy! Thật nực cười, dù biết cô ấy đã có người trong lòng, thậm chí cô ấy còn chẳng đặt tôi vào mắt, thế nhưng tôi vẫn có cái vọng tưởng rằng khi cuộc chiến cuối cùng kết thúc tôi sẽ có thể ở bên cô ấy, khiến cho cô ấy cười…
Hai người chìm vào một khoảng lặng khó gọi tên. Vọng trong đầu nó cái thanh âm non nớt của một đứa trẻ : “Hoàng tử bé nhất định phải bảo vệ tốt cho tiểu công chúa nhé, mãi mãi nhé!”
-Tại sao lại nói cho tôi biết chuyện này ?
-Vì cậu hỏi ! Không phải sao ?
-Thế cậu không sợ tôi sẽ đứng về phía đối lập bán thông tin cho họ à?
-Cậu sẽ không làm thế ! Bọn họ nghĩ điều tra về thân thế của cậu sẽ biết được ít nhiều cậu sẽ làm gì sao? Nực cười! Tôi không như họ, cái tôi điều tra là tính cách,… mọi thứ về mặt tâm lý của cậu rồi từ đó suy ra cậu suy nghĩ những cái gì rồi luận ra hành động, tôi hiểu rõ cậu như lòng bàn tay vậy !
-Đã hiểu!
Giữa hai người lại rơi vào khoảng lặng. Trên bầu trời hiện lên những vì sao lấp lánh, cả hai cứ nằm cạnh nhau như thế, không biết đã qua bao nhiêu lâu, chỉ biết bầu trời trên kia càng ngày càng tối giống như một hố đen có thể hút hết mọi thứ vào trong. Hà một ngụm hơi lạnh ra khỏi phổi, nó khẽ rùng mình vì một cơn gió thoảng qua.
-Cậu sẽ về với lớp chứ, họ rất nhớ cậu!
-…Tùy hứng! Về!
Đưa tay lên miệng che cái ngáp dài, nó cười cười nhảy từ nóc nhà xuống con đường rợp cây xanh. Tuy tốc độ rất nhanh nhưng cũng đủ để người bạn mới nhìn thấy vệt sáng bất thường lóe lên sau tai nó, cười nhẹ.”Em giấu khéo lắm, nhưng sao qua khỏi mắt anh!”
-Em đã về rồi Angel !
Sau tai nó là một hình xăm đặc biệt hình đôi cánh với những nét hoa văn kì lạ có thể sáng lên trong bóng tối, với quầng sáng bàng bạc. Tuy nó đã để tóc giả che phần hình xăm đó nhưng trong bóng tối, ánh sáng vẫn lộ ra chút ít. Đâu ai biết rằng đó chính là thứ mà cậu bạn tìm kiếm ở người bạn mới này…