Thực tâm giả

Chương 6 Part 1


Bạn đang đọc Thực tâm giả – Chương 6 Part 1

Qua ngày hôm sau, Phương Đăng ngồi xé mấy tờ báo đã dán trên tường xuống, theo thói quen lại hướng mắt nhìn khung cửa sổ trên căn lầu nhỏ đối diện. Cô ngạc nhiên khi nhìn thấy mấy chậu hoa mỹ nhân đặt trên bệ cửa sổ phòng anh, chậu hoa còn ướt, dường như vừa được tưới nước, những đóa hoa màu vàng xinh đẹp nhú ra giữa tảng lá xanh biếc màu mỡ.
Tờ báo bị xé ra, ánh sáng tràn vào làm chói mắt Phương Học Nông lúc bấy giờ đang ngủ trên giường tr, lấy một tay che mắt, ông ngồi dậy càu nhàu: “Sáng sớm mà cười vui vẻ gì vậy?”
Phương Đăng sờ lên mặt, mới biết đúng là mình đang cười, cô ngượng ngùng trả lời cha một câu: “Cha thích xem mặt con ám chướng hả?”
Phương Học Nông nhặt chai rượu tối qua lên, cầm quơ quơ: “Mẹ kiếp, lại hết rồi. Lão Đỗ lầu dưới có mở cửa không?”
“Ông ta có mở hay không con không biết, ba có giỏi thì tự mình xuống hỏi mua rượu đi”. Phương Đăng vừa chải tóc vừa nói.
Thấy con gái không chịu mua thiếu, sắc mặt Phương Học Nông càng thêm giận dữ, ông ta vô tình nhìn thẳng vào mắt con gái, hừ một tiếng lạnh lùng, nói đầy kỳ quái:
“Con gái khuê nữ kiểu gì mà sáng sớm đã cười tươi như hoa. Mày nghĩ có ai đang nhìn thẳng vào mày đấy hả?”
“Cha đang nói gì vậy!”
“Khó trách ngay cả lão Đỗ cũng nói cả ngày mày chỉ biết theo đuôi của người ta, lúc trước tao còn không tin. Nói ra thật mất mặt…”
Phương Đăng dù sao cũng còn nhỏ tuổi, bị cha nói câu này, mặt đã nóng lên, vừa xấu hổ, vừa giận dữ, ném cái lược thẳng lên giường: “Ném vào mặt cha đó… Cha nghĩ cha còn có mặt mũi sao? Đừng tưởng con không biết tại sao sáng sớm cha đã nổi cơn, có phải muốn con thay cha xuống lầu mua rượu không?”

“Vậy mày còn không đi nhanh?” Nói đến rượu, bất cứ cái gì khác Phương Học Nông đều quên cả.
“Bà Đỗ hai ngày nay đã về nhà mẹ đẻ rồi, nói không chừng ông ta sẽ chịu bán thiếu hai chai đó”. Phương Đăng làu bàu trong miệng. Cặp mắt đục ngầu của Phương Học Nông sáng lên, đến sát bên cô, trơ mặt gọi “Con gái ngoan”, Phương Đăng liền nói sang chuyện khác: “Người ta dựa vào cái gì mà cho cha thiếu nợ tiền rượu, mặt mũi cha ở đâu để người ta tin chứ?”
Cô ôm lấy túi đựng sách đi ngay, mau chóng thoát khỏi cánh tay Phương Học Nông đang cố tóm cô lại.
“Mày dám đùa với ông hả? Tao đánh chết mày!” Ông ta mắng nhiếc dữ dội, nhưng bước chân của kẻ say rượu không thể theo kịp Phương Đăng, nhìn thấy con gái đi xuống lầu, chỉ biết lớn tiếng mắng: “Đều là thứ không có gì tốt! Tao sớm biết bọn mày đều đê tiện như nhau, cứ cho là có thể một phút trèo lên cao, mày và cô cô mày đều không có kết quả tốt đâu….”
Phương Đăng vừa chán ghét vừa kinh ngạc quay đầu lại liếc một cái, mặt của cha cô đỏ bừng, đã lâu rồi ông ta không nổi xung thiên đến như vậy, cô thậm chí không biết hiện giờ ông ta đang tỉnh hay mê sảng nữa.
“Bọn mày nghĩ cái thứ đối diện là của bảo trân quý gì sao? Bất quá chỉ là một bọn nghiệt chủng, đều là người xấu… Một ngày nào đó ông đây sẽ lột da bọn nó…”
Tiếng mắng chửi của ông càng lúc càng xa dần và thôi lọt vào tai, Phương Đăng hiểu rõ cha mình nhất, cho dù ông có mắng chửi nhiều hơn nữa, thông thường cũng không dám xông lên đánh cô. Cô chẳng qua không hiểu tại sao ông đối với Phó gia lại tỏ thái độ thù ghét sâu xa đến vậy, chẳng lẽ duyên cớ đều là do cô Chu Nhan mà ra cả hay sao?
Xuống tới lầu dưới, Phương Đăng khẽ lắc đầu, liếc một cái qua phía cửa sổ đằng xa có đặt chậu hoa mỹ nhân, muốn mượn nó để xua tan sự bực bội mà cha cô lúc nãy đã tạo ra. Lão Đỗ hôm nay mở cửa thật sớm, vừa từ trong nhà đi ra, vừa gặm cái bánh bao mới mua ở bên cạnh trường học.
“Ô, sao hôm nay sớm vậy? Ăn gì chưa? Bánh bao mới vừa đem tới, còn rất nóng!”. Lão Độ ân cần nhìn vào Phương Đăng chào hỏi. Mụ vợ hung dữ không có nhà, cho nên lá gan ông ta cũng lộ ra thật lớn: “Mày đến nếm thử một chút đi, sợ cái gì, tao không có lấy tiền của mày đâu.”
Phương Đăng cười nhạt, trên đời này làm gì có bữa ăn nào miễn phí, lão già háo sắc này thật ra biết dùng lợi lộc để hòng lung lạc người khác.

“Không lấy tiền thật à? Tôi có thể nếm thử không?”
Một thanh âm e dè truyền đến, Phương Đăng lúc này mới để ý ở trước cửa tiệm còn có một đứa bé đang đứng. Đó là một cậu bé gầy gò, trên người cũng mặc bộ đồ học sinh giống cô, nhưng tuổi tác nhìn qua chắc nhỏ hơn cô vài tuổi, gương mặt đen đúa, chảy dài hai hàng nước mũi, thỉnh thoảng hít lên sợi dài sợi ngắn.
“Mày đừng mơ, thằng nhóc chết tiệt.” Lão Đỗ tức tối xua cậu bé đi, ánh mắt cậu bé dường như dính chặt vào cái bánh bao đang để trên quầy. Đúng là bánh bao mới ra lò buổi sáng, vỏ ngoài nướng cháy vàng thơm ngon, bọc giấy nylong trong suốt hấp dẫn, là sự cám dỗ tuyệt đối với bất kỳ ai.
Lão Đỗ bị Phương Đăng lạnh nhạt, thấy cậu bé vẫn đứng yên không nhúc nhích, trong lòng giận như bốc lửa, muốn đẩy cậu ta ra xa một chút, lại thấy cậu ta trên người dơ bẩn, sợ bẩn tay mình, liền mắng: “Đồ tham ăn chết tiệt! Muốn ăn hả? Tìm Thiên Chúa mà xin tiền đi!”
Nghe lão Đỗ nói vậy, Phương Đăng cũng liếc nhìn cậu bé này một chút. Quả thật trên người cậu ta có đeo một cái cặp sách màu đen bạc màu, đó là dấu hiệu đặc biệt của cô nhi viện Thánh Ân. Cô nhi viện này tuy có chính phủ và người dân cùng quyên góp ủng hộ, nhưng dù sao thu vào cũng có hạn, nguồn chi ra lại quá nhiều, nên cuộc sống của các cô nhi trong đó rất kham khổ, điều này ai cũng biết, có thể duy trì ấm no cho đa số trẻ em cũng không thành vấn đề, nhưng nếu có mẹ nuôi chăm sóc quần áo dầu gì cũng có chút chỉnh tề, không nhiều người ăn mặc bẩn thỉu như cậu bé trước mặt. Dù sao suy nghĩ kỹ một chút cũng chẳng có gì lạ, Phương Đăng thầm nghĩ, nơi nào cũng có cá lớn nuốt cá bé mà? Cô nhi viện cũng không ngoại lệ. Nhìn cậu bé này gầy gò ốm yếu, không bị người khác khi dễ mới là lạ, e rằng bình thường đến cả mẹ nuôi cậu ta còn chưa gặp được, nên mới ăn mặc giống như tiểu ăn mày thế này.
Phương Đăng tự nhủ bản thân mình cũng chẳng hơn gì, không có thừa tình cảm mà xót xa cho loại tiểu quỷ vô dụng này. Trước khi quay đi, cô còn nghe cậu bé kia ấp úng hỏi lão Đỗ: “Tôi có thể trao đổi với ông không?”
“Đổi con khỉ! Cút đi xa xa, đừng có cản ông mày buôn bán!”
Một món đồ nhỏ đan bằng cỏ rơi sát bên người Phương Đăng, nhìn sơ qua giống như  con chuồn chuồn, một hình  mô phỏng khá giống, chẳng qua không biết cậu bé đó nghĩ viễn vông thế nào, cho là thứ đồ chơi này có thể đổi miếng ăn từ lão Đỗ.
Cậu bé nức nở đi nhặt lại con chuồn chuồn cỏ, mặt mày buồn so, nhưng ngay cả tiếng khóc cũng đè nén không dám bật ra, hai hàng nước mũi nhỏ xuống cả lối đi khi cậu ta khom lưng xuống. Phương Đăng lắc đầu bỏ đi.
Lúc ở trường, Phương Đăng nhìn lên tấm bảng đen, trong đầu cũng chỉ có mấy chậu hoa mỹ nhân. Một ngày trôi qua rất nhanh và thoải mái, hoàn thành ca trực xong cũng là giờ tan học.

Trên đường về nhà, trời đã bắt đầu sụp tối, Phương Đăng rẽ vào con hẻm nhỏ gần khu cô ở, chợt nhìn thấy ở đằng xa, Phó Chí Thời đang lầm lũi đi về hướng mình. Nhà của Phó Chí Thời nằm ở mặt bên kia đảo, thông thường cậu ta xuất hiện ở đây cũng là đến tiệm để mua quà vặt. Phương Đăng cảm thấy rất chán ghét, thừa dịp cậu ta chưa để ý tới mình, vội vàng rẽ qua một đường mòn khác để tránh về cùng đường với cậu ta. Cô cũng không phải là sợ cái tên quỷ nhỏ đó, chỉ là không muốn đối mặt với cậu ta, rồi khi nghe mấy lời xấu xa từ miệng cậu ta phun ra, nhất thời khó kềm chế mà gây xung đột, sau đó cậu ta lại quay đầu gây phiền toái cho Phó Kính Thù.
Những con đường mòn với tường rào cao thấp xen nhau là nơi rất tốt để Phương Đăng giấu mình vào đó, y như cô đoán, Phó Chí Thời đi sang một con hẻm nhỏ khác. Lúc cậu ta đi ngang bụi rậm ở ngã ba chỉ cách sau lưng Phương Đăng chừng mươi bước, Phương Đăng nhìn thấy mặt cậu ta giương giương tự đắc, trong tay cầm một thứ đồ chơi.
Vật mà Phó Chí Thời cầm trên tay rất quen mắt – đó là con chuồn chuồn cỏ.
Đợi đến lúc Phó Chí Thời đi xa, Phương Đăng mới tiếp tục đi về nhà, đi ngang qua vườn hoa nơi giáp ranh giữa cô nhi viện Thánh Ân và tiệm tạp hóa, cô không ngạc nhiên tí nào khi thấy cậu nhóc bẩn thỉu ngồi khóc thút thít vì mất đi món đồ chơi yêu quý.
Có lẽ cảm giác được bước chân Phương Đăng dừng lại nhìn mình, cậu bé dơ bẩn càng khóc nhiều hơn nữa rất thương tâm, có thể là cậu ta buồn thật, tiếng khóc đó không chỉ là sự đau khổ xuất phát từ lồng ngực mà còn là âm thanh nghẹn ngào phát ra trong mũi. Bị người ta bắt nạt, ngay cả khóc rống lên cũng không dám. Cho dù cậu ta đang cúi đầu, Phương Đăng cũng có thể tưởng tượng hai hàng nước mũi thò lên thụt xuống rất đáng thương kia mãi mãi sẽ không thể nào lau sạch.
Trong lòng cô dâng lên cảm giác vừa tức tối vừa khó chịu. Cách đây rất lâu, vì bị con trai nhà hàng xóm trêu chọc, con gái của ma men từng núp ở góc tường len lén khóc, nhưng cô mau chóng hiểu ra nước mắt chỉ là vô dụng, phải biến bi thương cùng giận dữ thành công cụ sắc bén tự bảo vệ bản thân mình, không thể nào tự hành hạ bản thân trong bóng tối.
“Nó cướp đồ của cậu, cậu không đánh nó sao?” – Phương Đăng tức giận hỏi.
Cậu bé nhỏ bẩn thỉu không ngờ cô sẽ bắt chuyện với mình, dừng khóc một lát, hồi lâu mới cất giọng run run trả lời: “Tôi làm sao có thể đánh thắng cậu ta được”.
Đúng vậy thật, Phó Chí Thời cao hơn cậu ta gấp đôi, đừng nói là đánh nhau, e rằng đối phương chỉ cần hăm dọa một phát, liền có thể cướp đi đồ trong tay cậu ta được chứ. Dù sao Phương Đăng cũng cảm thấy điều này không quan trọng, cô không nhịn được nên mắng: “Coi như đánh không lại nó đi, nhưng nó đánh cậu ba đấm, cậu không thể đá lại nó một cước sao? Tôi không tin nó đánh cậu gãy một tay, cậu cũng không thể đánh gãy một cái răng của nó”
Cậu nhóc bé nhỏ quả nhiên bị lời nói này của Phương Đăng hù dọa, ngẩng đầu lên, mở to mắt nhìn cô, đến nước mũi cũng quên cả hút vào, mặc nó cứ lòng thòng treo ngay trên càm.
“Không dám, phải không! Vì cậu vô dụng như vậy nên người khác mới coi thường cậu!” Phương Đăng khinh bỉ nói.

“Cậu ta…” mặt mũi cậu nhóc đầy nước mắt, theo bản năng mà co rúm lại vào chỗ bồn hoa. “Tôi không dám!”
“Vậy thì khóc cho chết cậu luôn đi!” Phương Đăng bỏ đi về phía trước mấy bước, bộ dạng vui vẻ của Phó Chí Thời lúc cầm món đồ chơi bằng cỏ không ngừng hiện lên trước mắt cô, còn nhớ trước đây không lâu, cậu ta ở trước mặt mọi người cười nhạo cô mà không chút nể mặt Phó Kính Thù…Lúc thấy cha mẹ của Phó Chí Thời mượn chuyện của con trai mà giống như cường đạo vào dọn sạch cả hoa viên Phó gia, trong lòng Phương Đăng như nhóm lên ngọn lửa. Cô mím chặt môi, quay phắt lại lôi cậu nhóc từ dưới đất dậy.
“Có gì mà không dám? Cậu đi theo tôi.”
Cơ thể cậu bé đáng thương nhẹ như chiếc lá rụng, mặc cho cô lôi kéo đi nhanh về phía trước, quẹo trái quẹo phải đuổi theo qua vài con hẻm cũng thấy Phó Chí Thời đang lơ đãng bước đi cách đó không xa.
Phương Đăng thấy bốn bề vắng lặng, trời đã mờ tối, đèn đường lại chưa sáng tỏ, liếc mắt ngụ ý cho cậu bé bên cạnh đi nhẹ nhàng, nhặt một cái giỏ rác bằng tre để ven đường, y như mèo phóng vài bước tới sau lưng Phó Chí Thời, thừa dịp cậu ta chưa kịp quay đầu lại, nhanh chóng lấy giỏ rác úp vào đầu cậu ta, chân thì đá đầu gối cậu ta khuỵu xuống, Phó Chí Thời không hề đề phòng, lúc bị tấn công vội vàng mới kêu lên một tiếng: “Ai?”, cả người mất thăng bằng té nhào về phía trước. Phương Đăng không đợi cậu ta đứng dậy được, vội giơ cặp táp lên đập cậu ta nằm thẳng xuống mặt đường đá xanh.
Lúc Phó Chí Thời ngã xuống đất, mặt cậu ta vẫn còn dính vào giỏ rác, cả người Phương Đăng lại đè ở trên, khi cậu ta quay mặt lại, cái miệng đang há to ra lãnh nguyên một đống rác đầy bụi bay vào.
“Dám coi thường tao, còn bắt nạt kẻ khác sao!”
Lúc Phó Chí Thời không để ý, dù bị cô đánh một phát vào mông, nhưng không có la lên tiếng, cũng không cố gắng giãy giụa, chỉ biết ngơ ngác cố nhìn Phương Đăng đang cởi trên lưng mình.
“Cậu tới đây!” Phương Đăng giục cậu bé nhỏ đang đứng run sợ xích lại gần, ra lệnh thật mau: “Đánh nó, như tôi vừa đánh ấy, mau lên!”
 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.