Bạn đang đọc Thục Sơn Thiếu Niên – Chương 14: Bí mật
“Tư Đồ Thận, để ta cõng ngươi.” Trương Úy nói, “vừa nãy ngươi và Báo Sơn hao phí quá nhiều tâm lực, ngươi lại thụ thương, để ta cõng tốt hơn.”
Tính Tư Đồ Thận vốn cực kỳ tranh cường hiếu thắng, nhất là trước mặt hai cô gái, dù thế nào cũng quyết không để Trương Úy cõng như kẻ bị trọng thương. Nhưng vết thương trên mình y bỏng rát, mỗi lần điều tức lại thấy hơi thở ứ trệ, thể lực, tâm lực và nội lực gần hao tổn hết trong lúc đối địch với Xích phong tứ dực xà, y định sính cường cũng không còn khả năng, bèn nói với Trương Úy: “Không được, giờ đang lúc Ngự Kiếm đường náo nhiệt, chúng ta tơi tả thế này mà ngươi còn cõng ta thì sẽ gây chú ý. Bị điện giám đại nhân bắt gặp, nhất định sẽ hỏi vặn, đừng quên cố ý đi vào dãy bậc đá sẽ bị trừ điểm hạnh kiểm.”
Nhắc đến trừ điểm hạnh kiểm, sườn Trương Úy đau như bị dao đâm, lộ vẻ khó xử: “Nhưng ngươi không thể miễn cưỡng cất bước, làm thế nào bây giờ?”
“Thế này đi, dù gì cũng không còn xa nữa, ngươi mau về trước, đến chỗ ta ở lấy một bình sứ đen nho nhỏ ra đây, trong bình đựng thánh dược trị thương cha ta cho ta. Ngươi mang đến đây, ta uống rồi sẽ vận khí liệu thương, các ngươi cũng nghỉ ngơi một chốc. Đợi khi có tiếng chuông chúng ta mới về, khi ấy đại đa số đã về phòng, chúng ta đi khẽ thì sẽ khó lòng bị phát hiện, thế nào?” Tư Đồ Thận nhìn Đường Mật và Bạch Chỉ Vi xin ý kiến.
Đường Mật và Bạch Chỉ Vi là cô nương gái, càng không muốn bị người ta nhìn thấy trong dáng vẻ bẩn thỉu này, đều cho rằng chủ ý của Tư Đồ Thận không tệ, lập tức gật đầu tán đồng.
Trương Úy đi rồi, mấy đứa liền ngồi xuống, tùy ý trò chuyện bâng quơ mấy câu. Đường Mật hứng thú với Đọa Thiên hơn hết bèn hỏi: “Vì sao tổ sư của bản môn lại được gọi là Đọa Thiên? Tên kỳ lạ quá.”
“Chuyện này giờ không mấy ai biết, nhưng cái tên đó là việc của mấy trăm năm rồi, không mấy ai nhớ được.” Tư Đồ Thận tựa vào gốc cổ thụ nhắm mắt dưỡng thần, khẩu khí tùy ý.
“Ngươi biết?” Đường Mật hỏi gặng.
“Tự nhiên, cha ta cho ta biết, rất nhiều việc vì qua cả trăm năm, lại không được ghi chép trong lịch sử, nên trở thành bí mật chỉ có nhân tài như cha ta biết mà thôi.” Tư Đồ Thận thấy có người hỏi gặng liền lấy lại tinh thần, mở mắt ra nhìn, bắt gặp Đường Mật, Bạch Chỉ Vi, Báo Sơn đều nhìn y với ánh mắt đầy hứng thú, liền lấy làm đắc ý, khóe mỗi khẽ cười: “Chuyện dài lắm, ta sẽ kể từ từ.”
“Các ngươi cũng biết, năm trăm năm trước nhà Chu diệt vong, từ đó cục diện thống nhất thiên hạ chưa từng xuất hiện trở lại. Cha ta nói ban đầu, các nước chư hầu lớn nhỏ của nhà Chu gồm hơn một trăm bảy mươi, các nước liên tục thôn tính nhau, sau rốt mới hình thành nên cục diện bốn nước Hàn, Triệu, Ngụy, Sở. Chừng hơn bốn trăm năm trước, thiên hạ có hơn ba mươi nước, Thanh Nguyên tự xuất hiện một vị phật sống cực kỳ lợi hại hiểu biết cả quá khứ lẫn tương lai, có người hỏi ông ta liệu thiên hạ có thể trở về cục diện thống nhất như hơn trăm năm trước chăng? Ông ta đáp, cần có ‘Tha hóa tự tại thiên vương’ chuyển thế mới được, người đó là bậc vương giả có sức mạnh hoán đổi thời thế.”
“Tha hóa tự tại thiên vương là vị vương giả nào?” Báo Sơn chen lời.
“Cha ta bảo nhà phật chú trọng lục đạo luân hồi, trong lục đạo thì Thiên đạo đứng đầu, Thiên đạo lại chia làm ‘dục giới’, ‘sắc giới’ và ‘vô sắc giới’ trong đó Dục giới chia làm lục trùng thiên, trùng thiên thứ sáu là Tha hóa tự tại thiên, ‘Tha hóa tự tại thiên vương’ tất nhiên là vương giả ở đó.”
“Đạo thứ sáu hướng đến thế giới của thần phật, nên ta cho rằng thực tế vị phật sống đó muốn nói là nếu thống nhất thiên hạ tất phải xuất hiện người lợi hại nhất lục đạo. Như thế có khác gì không nói.” Đường Mật bĩu môi, cho rằng mấy hòa thượng cổ đại cố ý giở trò bịp bợm.
“Chuyện này thì ta không biết, dù sao cha ta cũng nói rằng bị phật sống đó còn cho biết ‘Tha hóa tự tại thiên vương’ cần một người phụ tá, người này sẽ đột ngột xuất hiện như từ trên trời rơi xuống, có thể nhìn thấu mệnh trời, vì nguyên do này mà có danh xưng Đọa Thiên. Không hiểu sao lời sấm này bị đồn ra ngoài, các đời vương giả có hùng tâm đều muốn nhất thống thiên hạ, tất phải được phật sống coi là ‘Tha hóa tự tại thiên vương’ luân hồi chuyển thế, họ bèn liên tục xây dựng miếu thờ ở quốc gia của mình, hòng được phật sống các đời ủng hộ. Nhưng chùa miếu trong thiên hạ ngày càng nhiều mà chưa có vương giả nào thống nhất được thiên hạ, hơn hai trăm năm qua đi, quan niệm về ‘Tha hóa tự tại thiên vương’ có thể biến đổi thời thế dần bị quên lãng.”
Đường Mật đột nhiên nhận ra vị hòa thượng cổ đại này thực ra là một cao thủ sắp đặt, liền xen lời: “Vị phật sống nói ra câu đó thật lợi hại, ông ta không có tiền hay thế lực để đến đâu cũng lập miếu xây chùa, chỉ dựa vào một câu nói đó tạo ra dư luận khiến các quân vương nhao nhao xây hộ. Ta dám chắc thế lực nhà phật hưng khởi được là từ ông ta.”
Tư Đồ Thận lần đầu tiên được nghe đến quan điểm này, ngưng thần ngẫm nghĩ: “Thời kỳ Phật gia hưng thịnh xác thật từ ba bốn trăm năm trước, nhưng ta không nghĩ đến điều ngươi vừa nói. Ta nhớ từng hỏi cha rằng nếu các quân vương đươc phật gia ủng hộ chưa từng thống nhất thiên hạ, sao họ còn tiếp tục tin tưởng ủng hộ nhà phật?”
Đường Mật bật cười: “Người ta chẳng phải nói cần Đọa Thiên sao, ‘Tha hóa tự tại thiên vương’ có rồi mà chưa thấy Đọa Thiên từ trên trời giáng xuống thì trách được ai? Ha ha, hòa thượng đó không thật thà rồi.”
Tư Đồ Thận vốn uể oải tựa vào gốc cây, nghe Đường Mật nói liền hứng thú hẳn lên, quan sát kỹ lưỡng cô bé như búp bê đó: “Cha nói phật sống các đời giải thích là cái gì mà mệnh trời chưa tới, người trời không giáng xuống.”
“Cổ nhân có cách nghĩ khác hẳn chúng ta.” Bạch Chỉ Vi chợt cảm khái, “ta hiện giờ vẫn chưa nghĩ thông vì sao quốc gia của mình không muốn hợp với quốc gia khác thành một nước?”
“Vì cục diện bốn nước như bây giờ đã tồn tại được mấy trăm năm. Ngươi không nghĩ thế là đương nhiên, các quân vương muốn thống nhất đều là nhân vật ở khoảng một trăm năm sau khi triều Chu diệt vong.” Đường Mật giải thích.
“Ồ, từ đó trở đi, chúng ta đọc sử sách hình như toàn viết các nước thi thố sách lược cường quốc thế nào, thành bá chủ như thế nào, quả thật không có nhân vật muốn nhất thống thiên hạ.” Báo Sơn chen vào một câu.
“Có đấy, có đấy, ta sắp kể đến rồi, các ngươi đừng xen lời.” Tư Đồ Thận nói: “Không phải đã nói việc thống nhất đó bị người đời quên lãng sau hai ba trăm năm rồi sao. Cha ta bảo, lúc đó cục diện bảy nước tồn tại được hơn hai trăm năm, nước Triệu xuất hiện một vị quân vương, người này cách chúng ta hơn trăm năm, không thể coi là quá cổ xưa, hơn nữa chúng ta có thể xem trong sử sách. Triệu thư chỉ viết lại về ông ta chừng hai, ba chục chữ, nhưng thực tế đấy là một nhân vật rất thú vị. Cha ta nói, việc của ông ta không thể kể cho trẻ con nghe.”
“Vì sao?” Ba thính giả không hẹn mà cùng hỏi.
“Cha bảo trẻ con chưa hiểu thị phi, dễ sa vào ma đạo. Ồ, ta kể tiếp nhé. Cha ta bảo lúc đó thế lực Thanh Nguyên tự mạnh hơn bây giờ nhiều, chùa miếu của họ ở các nước không chỉ rất hùng vĩ, nhân tài vô số, thậm chí có thể ảnh hưởng đến chính trị các nước. Đương nhiên thành tựu này không dựa vào truyền thuyết ‘Tha hóa tự tại thiên vương’, người ta phát triển mấy trăm năm, tự lâu đã không cần viện vào thứ huyền bí xa vời đó nữa, hà huống lúc đó làm gì còn ai nhớ đến truyền thuyết. Lại nói về vị Triệu vương ấy, ông ta cho rằng thế lực nhà phật là trở lực lớn với mình, hơn nữa khi ấy tăng nhân không thanh tâm quả dục như hiện tại. Triệu vương đó bèn nói rằng các tăng nhân cưỡng chiếm ruộng đất quanh chùa miếu, đàn áp bách tính, thao túng triều cương, còn tiết lộ tình báo của nước Triệu cho ngoại quốc, nên ông ta hạ lệnh trong một ngày phải san bằng mọi chùa miếu trong nước Triệu. Việc đó gây ra ảnh hưởng lớn, sau đấy phật sống của Thanh Nguyên tự viết một bức thư khẩn cho ông ta, đại khái khuyên nhủ gì đó, về chuyện này không ai biết cả. Tóm lại, ông ta đọc thư xong liền hồi âm, lời lẽ phi thường khách khí, song chữ ký lại là ‘Đệ lục thiên Ma vương’.” Tư Đồ Thận kể đến đây liền dừng lại, nhìn các đồng môn đầy thâm ý.
“Đệ lục thiên có hàm ý ông ta là ‘tha hóa tự tại thiên’, đúng không?” Bạch Chỉ Vi hỏi.
“Đúng, vị Triệu vương đó tự phong làm ‘Tha hóa tự tại thiên vương’, hoàn toàn không coi Thanh Nguyên tự và nhà phật vào đâu.” Tư Đồ Thận kể tới đây, nét mặt hiện rõ khao khát.
“Không chỉ thế,” Đường Mật không nhịn được, buột miệng xen lời, “nhà phật nói rằng người thuyết luân hồi đến Tha hóa tự tại thiên có thể hưởng thụ niềm vui của người khác, có thể tự tại rong chơi nên người ta mê luyến chốn này, không thể đốn ngộ thành phật để rồi vượt khỏi lục đạo luân hồi. Thành ra ‘Tha hóa tự tại thiên vương’ là địch nhân của người một lòng thành phật, cũng là Phật địch. Thực ra ý của vị vương giả đó là chỉ cần ông ta còn sống sẽ tự do sinh tồn theo ý chí của mình, hưởng thụ niềm vui trên đời là đủ rồi, không cần cân nhắc đến vấn đề sau khi chết đi, cũng không ngại coi nhà phật trong toàn thiên hạ là địch nhân.”
“Người như thế…” Bạch Chỉ Vi cảm khái, nhất thời không biết nên nói gì, liền nhìn lên vòm trời đêm xa xăm thần bí.
Tư Đồ Thận tiếp lời: “Có lẽ các ngươi cũng biết, công phu Thục Sơn chúng ta có một phần của Thanh Nguyên tự, vì lúc đó tổ sư của chúng ta tu luyện phật pháp ở Thanh Nguyên tự. Nhưng cha ta nói, người Thanh Nguyên tự cho rằng chúng ta học lén công phu của họ, căn bản không vững vàng, bởi tổ sư Thục Sơn từ bé đã yếu ớt, bị đưa lên Thanh Nguyên tự, chỉ học phật pháp, lại chưa từng được vị sư phụ nào dạy dỗ công phu, hoàn toàn do người dựa vào thiên tài trác tuyệt lĩnh ngộ ra. Lại nói đến vị phật sống đó, nhận được thư hồi đáp thì giận đến dựng đứng râu tóc, không hiểu vì sao tổ sư gia Thục Sơn chúng ta ở cạnh đó bèn cầm bút viết thư trả lời, cha ta không biết nội dung, chỉ là chữ kí của người rất rõ ràng: Đọa Thiên.”
Kể xong, Tư Đồ Thận ngẩng đầu nhìn trời sao tối sẫm ngoài xa, cảm khái vô hạn: “Lúc đó Đọa Thiên và Ma vương đều là thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi.”
“Thật là những nhân vật khiến người ta khao khát. Thiếu niên tự phong là Ma vương và thiếu niên tự nhận là Đọa Thiên rồi cũng có ngày gặp nhau.” Đường Mật ôm mặt thở than, có phần hối tiếc đã không xuyên việt về thời đại đó.
“Sau đó, vì sao…” Báo Sơn chưa hỏi xong liền bị tiếng gọi của Trương Úy cắt ngang. Gã thở hồng hộc chạy tới, toàn thân dính đầy hạt đen nhánh đã khô, móc một cái bình nhỏ màu đen trong ngực áo ra: “Đây, đây này.”
Tư Đồ Thận đón lấy, đổ một viên thuốc đỏ lòm lớn cỡ quả trứng chim bồ câu ra, nói có phần khoe mẽ: “Đây là thánh dược liệu thương ‘Cửu vinh hồi thiên đan’ của Thục Sơn.” Đoạn tống viên thuốc vào mồm. Cùng lúc đó, y nhìn thấy sau lưng Trương Úy có một bóng người màu xám vô thanh vô tức từ trên không đáp xuống như chim trời, liền kinh hãi nuốt chửng viên thuốc, hô hấp nghẹn lại.
Bóng xám thấy sắc mặt Tư Đồ Thận nháy mắt chuyển thành nhợt nhạt liền khẽ lướt tới sau lưng y, phất khẽ tay áo, vỗ một chưởng lên lưng. Cổ họng Tư Đồ Thận chấn động, viên thuốc nuốt xuống bụng, hơi thở trở lại bình thường.
Chúng nhân nhận ra vẻ mặt người đó lạnh lùng, một con mắt ánh lên màu xanh pha trắng, chính là điện giám Mục Hiển của Ngự Kiếm đường, liền cùng quỳ xuống, đồng thanh: “Kính chào điện giám đại nhân.”
Mục Hiển chắp tay đứng im, lạnh lùng nhìn cả nhóm, nhất thời bầu không khí chuyển thành căng thẳng như trước cơn mưa bão.