Thục Sơn Thiếu Niên

Chương 13: Chiến đấu


Bạn đang đọc Thục Sơn Thiếu Niên – Chương 13: Chiến đấu

May mà võ công Trương Úy tuy thấp nhưng cũng có tác dụng, Tư Đồ Thận nắm lấy thời cơ lui khỏi vòng chiến, cắm bảo kiếm vào bao, hai tay kết ấn quát to: “Hỏa.” Một dải lửa từ tay y xạ ra, đập vào mình Xích phong tứ dực xà.
Đường Mật mới học pháp thuật này, nó nhớ Diêm Giai Chi dặn rằng thủ ấn đó diễn hóa từ Kim cương giới tự tại ấn của nhà phật, tuy đơn giản nhưng có thể lợi dụng được cả ngũ hành, diễn hóa thành năm loại biến hóa kim mộc thủy hỏa thổ, là căn bản trong căn bản của pháp thuật công kích phái Thục Sơn, được gọi là “Ngũ hành kim cương thuật”. Lúc đó Diêm Giai Chi cười bảo rằng kỳ thật chỉ cần thật sự học được pháp thuật này cũng đủ lăn lộn trong giang hồ.
Đường Mật chứng kiến Tư Đồ Thận thi triển pháp thuật này, khí thế khá uy lực nhưng cầu lửa đánh trúng yêu xà liền tan biến mất tăm mất tích.
Tư Đồ Thận ngẩn người, thầm nhủ phải chăng yêu vật không sợ hỏa thuật, liền quát to: “Thủy.” Một dài càu tuyết mang theo vô số băng đao lại xạ ra, đánh trúng mình Xích phong tứ dực xà, tiếng băng vỡ vang lên rào rạo, vụn băng tung tóe khiến Trương Úy và Báo Sơn buộc phải lui lại. Nhưng khi lớp tuyết vụn tan đi, yêu xà vẫn bình an vô sự bay lượn trên không, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Tư Đồ Thận chăm chăm, không thèm để tâm đến Trương Úy và Báo Sơn.
Báo Sơn và Trương Úy muốn lao bổ tới ngăn cản nhưng ở trên không, yêu xà linh hoạt hơn cả hai nhiều, vốn không thể ngăn cản được. Tư Đồ Thận thấy yêu xà tấn công, y không kịp tuốt kiếm, bèn lăn xuống đất, tránh khỏi hàm răng bén nhưng không tránh được cái đuôi quét tới, xương sườn bị trúng một đòn đích đáng, mắt y tóe hoa cà hoa cải, khí huyết trong ngực nhộn nhạo.
Đường Mật và Bạch Chỉ Vi biết ba đồng môn tuyệt đối không phải đối thủ của Xích phong tứ dực xà, hai cô bé nhìn nhau, dắt tay cùng xông tới, để quầng sáng của Trầm địch bao phủ Tư Đồ Thận đang thụ thương rồi lớn tiếng gọi Báo Sơn và Trương Úy đang giao đấu với Xích phong tứ dực xà: “Mau vào đây, đừng sính cường.”
Cả hai hiểu rằng đánh thế này chỉ còn đường chết, lại lo lắng cho Tư Đồ Thận nên vừa đánh vừa lui và quầng sáng của Trầm địch.
Diện mạo Tư Đồ Thận tuy giống con gái nhưng gân cốt và tính tình đều cứng cỏi, nghiến răng đỡ Báo Sơn đứng dậy: “Không sao, không tin rằng Mộ Dung Phỉ giết được mà chúng ta bó tay.”
“Có phải trên mình yêu vật có bảo vật phòng ngự? Hoặc là…” Bạch Chỉ Vi vốn định nói công lực, pháp thuật của ngươi quá kém nhưng thấy sắc mặt Tư Đồ Thận trắng nhợt, cô bé liền nuốt nửa câu sau xuống.

“Để ta nghĩ xem, Trương Úy, bảo bối của ngươi hữu dụng, nó không dám tiến vào chứ?” Tư Đồ Thận hỏi.
Đường Mật xòe tay, đưa Trầm địch cho Tư Đồ Thận xem: “Đây, nó đây, bình thường rất hữu dụng.”
Lúc đó, Xích phong tứ dực xà vẫn lượn vòng trên đầu chúng nhân nhìn thấy Trầm địch liền hưng phấn hẳn lên, gáy vang như tiếng còi rít khiến chúng nhân phải ngẩng nhìn.
Tiếng gáy không dứt, chuyển từ trầm trầm thành lảnh lót, lặp đi lặp lại khiến cảm giác bất an dấy lên trong lòng năm thiếu niên. Thoáng sau, cây lá rung lên xào xạc, cành cây lay động, bốn con Xích phong tứ dực xà nữa bay đến trên đầu cả nhóm.
“Làm sao đây, hình như chúng muốn lấy bảo bối của chúng ta.” Đường Mật nhận ra ánh mắt năm con Xích phong tứ dực xà đều nhìn Trầm địch chằm chằm, lộ vẻ tham lam…
“Tư Đồ Thận, thôi đi, cúng ta phải lui mau.” Báo Sơn đỡ y dậy.
Tư Đồ Thận tuy không cam lòng nhưng biết không thể ham chiến, gật đầu: “Đi thôi.”
Chưa dứt lời, đột nhiên con Xích phong tứ dực xà vừa giao chiến với cả nhóm phun ra một vật tương tự bùn nhão dính lên mình năm đứa. Vật đó tanh ngòm, khá dính, chạm vào thân người liền nhanh chóng khô đi, như keo dính giữ chân chúng. Mấy đứa nhấc chân cũng khó khăn, chỉ đành đỡ nhau từng bước rời khỏi rừng Ảo hải.

Năm con yêu xà thấy địch nhân vẫn di động được liền định phun thêm, Tư Đồ Thận đã có phòng bị, quát to với Báo Sơn: “Báo Sơn, phong thuẫn.”
Tư Đồ Thận và Báo Sơn đẩy mạnh song chưởng ra phía ngoài, ngay sát na chất nhầy từ trên không đổ xuống thì Đường Mật được bảo vệ trong vùng cương khí mạnh mẽ. Lớp chất nhầy trên đầu nó như thể va vào bức tường vô hình, bắn tóe ra bốn phía.
Năm con yêu xà càng lồng lộn, yêu tính đại phát, từ trên lao xuống, liên tục dùng đầu và đuôi quật vào quầng sáng. Mỗi lần chúng bổ xuống, Đường Mật lại thấy quầng sáng nhảy nhót trong lòng Trầm địch lóe lên, nó lo lắng hỏi Trương Úy: “Đầu to, ngươi xem bảo bối có trụ được không?”
“Nếu chúng liều mạng tấn công, thì ta cũng không chắc.” Trương Úy tỏ vẻ khó xử, nó được Trầm địch bảo vệ nhiều năm, chưa từng gặp phải yêu vật liều mạng tấn công, nên không hiểu rốt cuộc thế nào.
“Yêu vật thấy bảo bối liền tham lam đến độ liều mạng, ồ, mấy các ngươi đừng đờ ra nữa, mau dùng pháp thuật đuổi chúng đi.” Tư Đồ Thận một mặt gian nan cất bước cùng cả nhóm, một mặt thi triển pháp thuật duy trì phong thuẫn, thật sự không thể lo lắng cho ai nữa.
“Chẳng phải pháp thuật vô dụng sao?” Đường Mật đáp, kỳ thật nó mới học được vỏ ngoài của pháp thuật, chưa thi triển được, nhưng những lời này dù chết cũng không nói với mấy nhóc con này được.
“Trên mình yêu xà nhiều khả năng có bảo vật tị hỏa, không, chưa chắc đã có bảo vật khác, ngươi tấn công kiểu khác đi.” Tư Đồ Thận nhìn Bạch Chỉ Vi: “Không phải thế chứ?”
Năm con yêu xà thay nhau lao xuống, dải sáng trong Trầm địch lấp lóe khiến ai nấy rùng mình, Đường Mật nghiến răng đưa Trầm địch vào tay Trương Úy: “Chỉ Vi, chúng ta thử xem.”

Bạch Chỉ Vi không dám chắc, mím môi nhìn Đường Mật gật đầu. Hai tay cô bé kết ấn, nhìn một con yêu xà trên không chằm chằm, tập trung tâm lực, dần cảm giác sức mạnh khó nắm bắt được tụ lại ở lòng tay, trong tích tắc cô bé cảm giác trong thế giới của mình chỉ còn lại bản thân và yêu xà bay lượn trên đầu, bên tai vang rõ mồn một tiếng tim đập “thịch thịch thịch”. Yêu xà lao xuống, càng lúc càng gần, thân thể cô bé nhanh hơn một bước, cổ họng buột ra tiếng quát: “Hỏa.” Lập tức một dải cầu lửa từ tay cô vọt ra, rít vang rồi đập trúng bụng yêu xà, nó kêu lên thê thảm, bay vút lên cao không dám hạ xuống nữa.
Cô bé hưng phấn quay lại, mắt sáng lên nói với Đường Mật: “Đường Mật, Đường Mật, ta làm được rồi.”
Đường Mật nhìn vào thần sắc xưa nay thản nhiên của Bạch Chỉ Vi đang lộ ra niềm hân hoan, trong lòng nó đầy cảm giác muốn thử xem, bèn nhắm kỹ mục tiêu, hai tay kết ấn, tìm điểm đột phá để phát ra sức mạnh. Dần dần cảm giác như lúc minh tưởng ban sáng trào lên, thân thể nó như dã thú đang nguy khốn đánh hơi nguy hiểm, sức mạnh liên miên tụ tập vào lòng tay, trong sát na, nó nắm bắt được cảm giác có vật gì đó sắp nổ tung trong thân thể, liền quát khẽ: “Thủy.” Một mũi băng tiễn từ tay xẹt ra, xuyên qua lớp cánh yêu xà. Yêu xà định giẫy giụa trên không nhưng cánh bị thủng, dù miễn cưỡng bay được cũng không thể lao xuống đầy khí thế như trước, chỉ còn cch lượn vòng phía trên.
Đường Mật ngoái nhìn Bạch Chỉ Vi, không giấu được hưng phấn, thò tay nói: “Chỉ Vi, chúng ta đập tay chúc mừng thắng lợi, sau này chúng ta cứ dùng cách này chúc mừng nhau, đấy là cách riêng của chúng ta.”
Bạch Chỉ Vi mỉm cười đưa tay ra đón tay Đường Mật, bốp, hai bàn tay vỗ vào nhau.
Cả hai không hẹn mà cùng nhìn sang Trương Úy, quả nhiên nó đang nhìn cả hai, dáng vẻ như đứa trẻ tham ăn nhìn cục kẹo trong tay người khác. Cả hai liền mỉm cười, bốp bốp, hai bàn tay đập vào tay Trương Úy, nó đau quá ré lên oa oa: “Ác nữ, ác nữ.”
Đường Mật cười híp mắt: “Trương Úy, đây là cách chúc mừng riêng của bọn ta, nhớ đấy.”
Lúc Đường Mật và Bạch Chỉ Vi định dốc tâm lực thi triển lần nữa mới phát giác một đòn vừa rồi đã hao tận tâm lực cả hai, thân thể trống trơn, không nắm bắt được gì nữa, chỉ còn cảm giác mệt mỏi lan khắp tứ chi.
May mà cường địch bị dẹp bỏ mất mất hai thanh viên, Trầm địch không còn chịu lực xung kích như vừa nãy, cả nhóm năm đứa gian nan cất bước, sau cùng cũng về đến chỗ bậc đá. Mấy con yêu xà chạm phải kết giới, không dám tiến lên nữa.
Dọc đường xuống núi, mấy đứa đều ủ rũ, bầu không khí trầm mặc đến đáng sợ. Đường Mật vốn hoạt bát như nam nhân cũng mệt mỏi không buồn mở miệng, đi hồi lâu chợt Trương Úy nói: “Hôm nay được thấy cảnh Ảo hải hiện ra, thật tráng lệ quá nhỉ.”

Bốn phía yên tĩnh.
“Cảnh sắc như thế, cả đời cũng không quên được.” Giọng Báo Sơn cất lên khe khẽ giữa yên lặng.
Trước mắt Đường Mật như hiện lên cảnh bãi cỏ tĩnh lặng dưới ánh trăng, cả khu rừng xanh mướt hiện lên từ từ trong hư không, nó lên tiếng: “Đúng là cảnh sắc động lòng người.”
“Cảm động?” Tư Đồ Thận lấy làm lạ sao Đường Mật lại dùng từ đó để hình dung cảnh sắc, nhưng nhớ lại lúc chăm chú quan sát cảnh đẹp, cảm thụ ý nghĩa của những lời vừa nghe ngưng kết trong lòng, y chợt máy động, lên tiếng tán đồng: “Đúng vậy.”
“Nên chuyến đi này không uổng.” Bạch Chỉ Vi xen lời. Cô bé nói xong cũng lấy làm lạ, sao xưa nay cô có thói quen đổ nước lạnh vào niềm vui của người khác mà lại thốt ra một câu như thế.
Có điều các đồng môn nghe thấy đều cười thoải mái.
Đường Mật lúc đó toàn thân dính đầy chất nhầy tanh hôi, mệt mỏi vô cùng, song cũng mỉm cười.
Nó nghĩ, đại khái đây chính là tuổi trẻ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.