Bạn đang đọc Thực Sắc Full [hoàn] – Chương 71
“Tâm sự?” Điện thoại Trần Thiên Ngữ còn cầm trong tay, nhìn thấy Trương Tĩnh Hân cười chế nhạo ngữ khí lại nghiêm túc như vậy, không khỏi có chút hoảng hốt: “Trò chuyện cái gì?”
Trương Tĩnh Hân nói: “Đến sô pha ngồi.”
Hai người ngồi vào ghế số pha, Trương Tĩnh Hân còn nói: “Nhân lúc sữa còn nóng, mau uống đi.”
Trần Thiên Ngữ uống sữa, cười với Trương Tĩnh Hân rất hàm hậu: “Có phải ngươi không thích ta và Cao Ấu Vi liên hệ quá nhiều lần không, ta và nàng thật không có gì, trước đây cũng đã nói với ngươi, chính là quan hệ hợp tác, cộng thêm bạn bè nhiều năm nên tương đối quen thuộc. Điểm ấy ngươi có thể hiểu được mà, giống như ngươi và Tang Thanh Nhã.”
Trương Tĩnh Hân: “Ta một chữ cũng chưa nói nhưng ngươi ngược lại thẳng thắn mong được khoan hồng, rất tích cực. Bất quá một câu cuối cùng quá cố ý rồi, cái gì gọi là giống như ta và Tang Thanh Nhã? Chuyện này sao có thể so sánh? Tang Thanh Nhã cũng chưa từng thích ta.”
Trần Thiên Ngữ dán đến gần Trương Tĩnh Hân: “Ngươi xem, ngươi chính là để tâm Cao Ấu Vi!”
“Đúng vậy ta chính là để tâm.” Nói xong khẳng định lại trực tiếp, khuỷu tay Trương Tĩnh Hân chống trên lưng sô pha, bàn tay nâng lên ngưng mắt nhìn khuôn mặt Trần Thiên Ngữ, rất thong dong, bình tĩnh mà thừa nhận: “Thế nhưng ta để tâm cũng không có cách nào nha, dù sao cũng là bạn bè nhiều năm, tình cảm vẫn còn đó, hiểu biết lẫn nhau, tốt vô cùng, hợp tác thuận lợi không cần tranh cãi.”
Giọng điệu này thế nào lại quen như vậy!
Trần Thiên Ngữ nheo mắt lại nhìn Trương Tĩnh Hân, nếu không phải vừa rồi nàng thừa nhận bản thân để tâm, Trần Thiên Ngữ thật sự nghĩ nàng đang nói ra cảm thụ bình dị chân thực. Tuy rằng dùng từ độc một chút nhưng ngữ khí khẩn thiết rất có tính mê hoặc.
Trương Tĩnh Hân đây là đang ghen?
Phương thức nói chuyện này Trần Thiên Ngữ đã từng lĩnh giáo qua, lúc nàng theo đến thành phố Q cũng là tiếng trước tiếng sau “người và bạn gái”….. Trần Thiên Ngữ nàng cùng Cao Ấu Vi có phải một đôi không trong lòng Trương Tĩnh Hân hiểu rất rõ. Đoạn thời gian đó nàng và Cao Ấu Vi có chút không được tự nhiên, không quá muốn nhắc đến, hơn nữa thời điểm đó nàng và Trương Tĩnh Hân còn chưa có quan hệ này, cho nên chỉ cảm thấy Trương Tĩnh Hân thích mỉa mai bới móc nàng.
Nhưng bây giờ càng nghe càng không phải chuyện như vậy!
Quả thực đang ghen, thiên chân vạn xác.
Trong lòng vừa ra kết luận này Trần Thiên Ngữ vô cùng vui vẻ, đem mặt dán vào trước mặt Trương Tĩnh Hân: “Rất để tâm? Có bao nhiêu để tâm?”
Trương Tĩnh Hân nhíu mày, chỉ vào mi tâm Trần Thiên Ngữ: “Ta đang nghiêm chỉnh mà nói chuyện với ngươi.”
“Ta cũng vậy a! Ta cũng hỏi rất nghiêm túc, có bao nhiêu để tâm a, Trương lão bản?” Trần Thiên Ngữ mềm giọng hỏi đến thật vui vẻ, hoàn toàn không xem mình là người bị thẩm vấn. Suy nghĩ mím môi, nỗ lực tìm về tư thái khảái thời thiếu nữ quả thật có chút khả ái.
“Hắc, Trần lão sư, còn giở tính trẻ con?” Trương Tĩnh Hân dùng ngón tay nhéo mặt nàng: “Ta nói chuyện đứng đắn với ngươi, ngươi lại giở tính trẻ con, thích hợp sao?”
“Hợp, đối với Trương lão bản làm như vậy đặc biệt thích hợp.” Trần Thiên Ngữ nói: “Tuy rằng cùng Cao Ấu Vi là có một chút chuyện nói không rõ ràng, nhưng đều đã qua, hơn nữa ta và nàng quả thật cho tới bây giờ cũng chưa từng tốt đẹp được như ngươi và— bạn — thân Tang Thanh Nhã, thân mật đến mức độ đó.” Trần Thiên Ngữ cố ý nhấn mạnh hai chữ bạn thân tăng thêm trọng âm.
“Ta và Tang Thanh Nhã lúc nào có thể xưng cấp thân mật?”
” Nụ hôn ngoài sân vườn thì sao? Chuyện đó đâu! Cái đó tính là gì!”
“….. Trần lão sư, hiện tại hình như là ta đang ghen.”
Trương Tĩnh Hân bị nàng cưỡng từ đoạt lý lén đổi trọng tâm câu chuyện có chút bất đắc dĩ, Trần Thiên Ngữ thấy nàng rũ mi dáng vẻ ủy khuất ha ha bật cười. Cùng Trương Tĩnh Hân giao thủ nhiều lần như vậy, hình như đây là lần đầu tiên chiếm được thượng phong!
“Thái độ không thích hợp, không có cách nào khác trò chuyện.” Trương Tĩnh Hân lật người Trần Thiên Ngữ đem nàng đè xuống ghế sa lon, mười ngón đan vào nhau mà bắt đầu hôn môi.
Cơn ghen của Trương Tĩnh Hân lấy một nụ hôi lâu dài làm kết thúc.
Khi nàng chống người từ trên người Trần Thiên Ngữ đứng lên, môi lại biến thành đỏ thẩm.
Trần Thiên Ngữ nâng tay đem tóc dài tán lạc của Trương Tĩnh Hân vén ra sau, lộ ra khuôn mặt tuấn tú.
“Nhìn ngươi vẫn luôn rất lãnh tĩnh, kỳ thực ta thật sự không quá chắc chắn tâm ý của ngươi.” Trần Thiên Ngữ nhìn vào ánh mắt Trương Tĩnh Hân: “Tuy rằng vẫn luôn có thể cảm nhận được ngươi quan tâm chuyện của ta, nhưng phần lớn thời gian vẫn không cách nào cảm nhận được nhiệt tình của ngươi, sợ bản thân một khi xung động tiết lộ tâm tư với ngươi, ngươi lại không cùng một suy nghĩ với ta, như vậy cũng quá khó xử. Thế nhưng rõ ràng trong lòng ta lại cảm thấy ta sẽ ở bên cạnh ngươi, giống như chúng ta luôn luôn có thể ở những thành thị khác nhau gặp được nhau, loại duyên phận này khai thiên tích địa đến nay có thể có mấy người.”
Lời nói này của Trần Thiên Ngữ rất nghiêm túc mà thâm tình: “Cho nên, lúc trước ngươi rốt cuộc là làm thế nào tìm được ta?”
Môi Trương Tĩnh Hân khẽ động, muốn nói điều gì, bỗng nhiên vẻ mặt ấm áp trở nên giảo hoạt: “Đã nói nhiều lần rồi, là vì nghiên cứu món ăn mới nên mới ra bên ngoài tìm linh cảm, trong lúc vô tình liền gặp ngươi.”
Biểu tình của Trần Thiên Ngữ cũng thay đổi, căm hận nói: “Lòng phòng bị cư nhiên nặng như vậy! Miệng thật chặt!”
Trương Tĩnh Hân đứng dậy cảm thán: “Còn tưởng rằng ngươi là nghiêm túc, thì ra là không tin ta. Trời đất chứng giám, ai…..”
Trần Thiên Ngữ vội vàng nói: “Đừng! Ta mới vừa nói đương nhiên đều là lời thật lòng! Thế nhưng ta hiếu kỳ a, ngươi rốt cuộc là làm thế nào tìm được ta! Ai tin tưởng cái gì duyên phận trùng hợp gặp nhau a, thế giới lớn như vậy ngươi lại đúng lúc có thể ở bên ngoài cùng ta đi vào cùng một cái quán ăn…. Ai tin!”
Trương Tĩnh Hân vừa sửa sang lại áo ngủ vừa đi lên lầu: “Lời vàng ngọc, không tin ta cũng không có biện pháp a.”
Tiếng hét của Trần Thiên Ngữ từ dưới lầu truyền đến: “Quỷ mới tin! Ngươi chính là Dùng Bồn Ăn Cơm! Ta nhất định sẽ chứng minh! Bồn cô nương!”
Tuy rằng Trương Tĩnh Hân giảo hoạt mà tránh được đề tài này nhưng Trần Thiên Ngữ đối với phản ứng ngoài dự đoán của nàng vẫn là rất vui vẻ.
Thì ra cô gái này cũng không phải bình tĩnh như mặt ngoài, đâm một cái vẫn sẽ xù chút lông.
Trần Thiên Ngữ ôm tâm tình vui vẻ đến tạp chí xã, tiếp tân nói có vài người bên truyền thông đã đến muốn phỏng vấn nàng. Trần Thiên Ngữ nói hiện tại ai tới phỏng vấn cũng không tiếp.
Đi đến phòng làm việc mở máy vi tính ra đăng Weibo, quả nhiên tin tức lắng xuống đã lâu lại bắt đầu nổi lên.
Trần Thiên Ngữ mở ra xem, có số ít mắng nàng, nhưng càng nhiều đều là đứng về phía nàng.
Cao Ấu Vi bên kia đã có hành động mới, nhà xuất bản cũng chính là nhà xuất bản của《 Mạn Sinh Hoạt Phẩm Mỹ Thực 》tuyên bố trên Weibo. phản ứng trước việc sao chép của Chỉ Nhiên.
Sách mới của Trần Thiên Ngữ âm thầm tung ra thị trường mặc dù không có bất kỳ tuyên truyền gì chỉ trung bày ở mấy nhà sách nhỏ, nhưng phần thông tin xuất bản không gạt người, nếu như nghĩ lần này vẫn là Trần Thiên Ngữ sao chép của Chỉ Nhiên thì mời các vị đi tìm hiểu.
Chuyện Chỉ Nhiên sao chép bọn họ bảo lưu quyền truy cứu trách nhiệm pháp luật, nhất định sẽ trả lại công đạo cho Trần Thiên Ngữ!
Trần Thiên Ngữ vào Weibo của Chỉ Nhiên, nhìn thấy đăng status một chút cũng không nói tốt cho nàng, chính nghĩa công kích Trần Thiên Ngữ thủ đoạn đê tiện, giở trò phía sau. Cập nhật mới nhất là hai phút trước.
“Cô gái này…” Trần Thiên Ngữ đem Weibo của nàng kéo xuống, phát hiện nàng thực sự là cả đêm chưa từng ngủ để lướt Weibo.
Chỉ Nhiên quả thực ngủ không được, từ nhỏ đến lớn chưa từng tức giận như vậy!
Tối hôm qua status thứ nhất mắng chửi Trần Thiên Ngữ cùng hiệp hội chống sao chép, sau đó Như Phong gọi điện thoại tới nói với nàng nàng làm như vậy rất không thích hợp, tổn hại hình tượng của nàng, tốt nhất nên xóa đi.
Chỉ Nhiên suy nghĩ một chút, không khỏi sợ hãi, xóa status.
Thế nhưng hiệp hội chống sao chép kia sao lại hạ tiện như vậy? Chức năng gỡ bỏ cư nhiên bị chặn lại , còn đăng status châm chọc khiêu khích: “Chỉ Nhiên đại nhân, không làm chuyện đuối lý không sợ quỷ gõ cửa, nếu ngươi đã mắng ta sao lại muốn xóa bỏ, đây là có ý gì?”
Quả nhiên, từ bên phía hiệp hội chống sao chép có thêm một đám người mắng nàng, ngay từ đầu còn có thể nhịn, nhưng khi những người này bám lấy tiểu thuyết tình cảm trước đây nàng đã viết《 Tà Mị Vương Gia Thích Ta 》, từng chữ từng câu phân tích cười nhạo nàng não tàn, nàng thực sự nhịn không được, mắng trở lại!
Như Phong lại gọi điện thoại, Chỉ Nhiên chửi ầm lên: “Đều là ngươi! Nếu không phải ngươi ta thế nào lại vào tròng của Trần Thiên Ngữ! Nói! Có phải ngươi là do con tiện nhân kia phái tới hại ta hay không!”
Sau khi Như Phong mắng một câu “Bệnh tâm thần” liền cúp điện thoại, ngón tay Chỉ Nhiên đặt trên bàn phím không ngừng run rẩy.
Bình tĩnh, lúc này nhất định phải bình tĩnh Trần Thiên Ngữ nhất đính ở sau màn chờ để cười nhạo nàng!
Mắng chửi người không được, vậy thì giả đáng thương: Ta là một cô gái yếu đuối bị tiểu nhân âm hiểm mưu hại, bị một đám nháo hài kịch mắng chửi…. Thế giới lớn như vậy chắc chắn sẽ có người hoả nhãn kim tinh nhìn rõ chân tướng đứng về phía ta.!
Vì vậy liền có bình luận.
Cao Ấu Vi online nói chuyện với Trần Thiên Ngữ: “Ngươi xem Weibo của Chỉ Nhiên chưa? Xem chỉ số thông minh của cô nàng này, lúc trước giở trò vu khống sao chép còn cảm thấy không tệ, nhất định là có người ở sau lưng sai sử nàng. Như bây giờ nhất định là bị bỏ rơi rồi. Quyển sách này của nàng không từ nhà xuất bản Thải Hồng xuất bản ra mà là Quả Duy, rất có thể là xích mích cùng Thải Hồng bên kia, ông chủ của nhà xuất bản Quả Duy đến bây giờ cũng không lên tiếng phỏng chừng không muốn bị kéo vào chuyện này.”
Trần Thiên Ngữ trả lời: “Trước đây tất cả kế hoạch có thể là Úc tổng của nhà xuất bản Thải Hồng một tay xử lý, cũng có thể là làm việc theo chỉ thị của Phương Khôn.”
Tin tức vừa phát ra ngoài, Weibo của Trần Thiên Ngữ có một tin nhắn riêng, trong lòng Trần Thiên Ngữ có một loại dự cảm, mở tin nhắn ra.
Tin riêng này là biên tập viên của quyển sách này của Chỉ Nhiên, biên tập Như Phong của nhà xuất bản Quả Duy.
Đại ý của Như Phong là Trần Thiên Ngữ tính toán người khác như vậy thực sự không thích hợp, hy vọng có thể giải hòa. Dù sao mọi người đều là lăn lộn kiếm miếng cơm, đều là cầu tài hà tất khiến cho khó coi như vậy. Muốn đền bao nhiêu tiền cứ ra giá, nhà xuất bản Quả Duy các nàng cũng không phải không có tiền.
Trần Thiên Ngữ đem tin nhắn này chuyển cho Cao Ấu Vi xem, Cao Ấu Vi cười ha ha: “Thực sự là đùa chết đám người ngu ngốc này…”
Trần Thiên Ngữ nói: “Ta sẽ đem tin nhắn này đăng lên Weibo, ngươi bên kia cũng có thể chuẩn bị họp báo, bắt đầu lên tòa án rồi.”
“Tuân mệnh.”
Tin nhắn riêng Như Phong gửi cho Trần Thiên Ngữ đương nhiên là chủ ý của nàng ta, nàng ta không có can đảm nói cho chủ biên cùng ông chủ nhà xuất bản biết quyển sách này quả thật là các nàng trộm được. Nếu như nói cho bọn họ biết, bọ họ nhất định là sẽ không đồng ý xuất bản.
Ai lại làm khó đồng tiền? Lần này nếu như thắng, Như Phong phần huê hồng đến tay Như Phong đến năm con số. Ra ngoài nhiều năm như vậy nhưng chưa từng mang tiền về cho gia đình, năm nay rốt cục xem như là có một tia hi vọng….Nhưng Trần Thiên Ngữ này sao lại không thành thật như vậy? Nói cho cùng nàng cũng có tiền a, lúc nào mà không thể kiếm nhưng hết lần này tới lần khác muốn chặn đường tài lộ của kẻ khác?
Như Phong mượn danh nhà xuất bản Quả Duy gửi tin nhắn cho Trần Thiên Ngữ, muốn dùng tiền dẹp yên chuyện này. Chuyện này chủ biên có đến tìm nàng, khiến nàng hảo hảo nghĩ nên nói với ông chủ như thế nào… Nàng có thể nói như thế nào! Chỉ có thể hạ thủ từ chỗ Trần Thiên Ngữ, có thể hòa giải là tốt nhất.
Nói cho cùng Như Phong một phân tiền cũng không đào được, Vương Nhị Hoàn ngu ngốc kia quan tâm danh tiếng, năm nay cũng buôn bán lời chút tiền, không phải phim truyền hình cũng vớt được lợi lộc sao? Lấy một ít ra bồi thường cho Trần Thiên Ngữ cũng phải.
Trần Thiên Ngữ không hề trả lời nàng, nhưng ở mười phút sau đó nàng cập nhật status đầu tiên sau ba tháng.
“Bảo vệ bản quyền, tuyệt không cúi đầu.”
Dưới tám chữ này là tin nhắn riêng Như Phong vừa gửi.
“Lão Trần làm tốt lắm! Ta đã biết không thích sai người!”
“Trần mập mạp lại khôi phục khí phách rồi, không sai không sai.”
“Thiên Ngữ! Ta vĩnh viễn ủng hộ ngươi! Ủng hộ chính bản, bản sao chép đi tìm chết!”
….
…..
Như Phong vung tay đem con chuột nện xuống đất, pin cũng văng ra.
Đồ đê tiện này! Cho ngươi mặt mũi ngươi lại không cần!
Trần Thiên Ngữ sau ba tháng rời khỏi Weibo lần đầu lên tiếng chiếm được nhiệt liệt hoan nghênh, những người hâm mộ trên Weibo của giống nhưđàn cá phá băng mà ra, nhảy múa vui mừng. Trần Thiên Ngữ ngồi trước máy vi tính nhìn bình luận cùng chia sẻ liên tục tăng lên, khóe miệng tràn ra một nụ cười ấm áp.
Như Phong bị ông chủ chộp tới chất vấn, ông chủ hỏi nàng, quyển sách kia của Chỉ Nhiên có phải là sao chép hay không. Như Phong cả người như là ngâm trong nước đá, tim cũng muốn ngừng đập.
“Nói!” Ông chủ gầm lên Như Phong sợ đến run rẩy.
Nhìn thấy Như Phong là một tiểu cô nương sợ đến mặt trắng bệch, ông chủ cũng hạ tính tình, phun ra từng chữ: “Ngươi liền nói rõ ràng, tất cả chi tiết đều nói với ta. Có sao chép không? Chép hay không ta đều có biện pháp ứng phó, nhưng ngươi cái gì cũng không nói muốn ta làm sao bây giờ? Còn lấy danh nghĩa nhà xuất bản muốn giảng hòa bị đăng lên đó. Ngươi nói ngươi có đầu óc hay không? Ân?”
Như Phong cũng sắp khóc: “Phải, là sao chép! Nhưng ta là một người làm công muốn kiếm nhiều tiền một chút mà thôi, muốn tìm một quyển sách dễ bán cho nhà xuất bản chúng ta, ta không có ý gì khác!”
Ông chủ hừ” một tiếng: “Ngươi còn có thể có ý tưởng gì khác? Việc này ngươi đừng lên tiếng nữa, giao cho công ty đến xử lý.”
Nhìn ông chủ coi như bình tĩnh, trong giọng nói tựa hồ còn có phần có thể cứu vãn, Như Phong xem như tìm được núi dựa lớn, tâm trạng thoáng cái trấn an một ít. Ra khỏi phòng làm việc phát hiện đã hai giờ rưỡi xế chiều, lại một chút cảm giác đói bụng cũng không có.
Cao Ấu Vi để Mạc Lam liên hệ công ty pháp vụ và phòng tuyên truyền, ba ngày sau tiến hành buổi họp báo nói về chuyện sách mới của Trần Thiên Ngữ bị sao chép.
“Cần phải mời được nhiều mặt truyền thông báo giới đến nói chuyện này.” Cao Ấu Vi căn dặn.
“Tốt!” Mạc Lam tinh thần tràn đầy!
Trần tỷ chuyện này rốt cục có thể minh oan lấy lại trong sạch rồi, Mạc Lam cao hứng vô cùng, sắp xếp mọi việc cũng rất lưu loát!
Thế nhưng rất kỳ quái, một số truyền thông quanh năm hợp tác với nhà xuất bản của nàng lại đối với nàng phi thường lãnh đạm, liên lạc với mấy bên nữa cũng đều không phản ứng gì.
Mạc Lam cùng người phụ trách phòng tuyên truyền thảo luận, nghĩ chuyện này có chút kỳ hoặc. Mắt thấy một ngày nữa sẽ bắt đầu, vốn là thời gian cấp bách, Mạc Lam không dám tự mình làm chủ, lập tức đem chuyện này phản ánh cho Cao Ấu Vi.
Cao Ấu Vi điều tra chuyện này phát hiện có một lão đại trong giới truyền thông đang nhúng tay chuyện này. Lão đại giới truyền thông này là chế tác cấp nguyên lão của Vệ Thị, lời nói trong giới rất có phân lượng. Tuy rằng hắn đã ẩn lui giang hồ rất lâu, nhưng các đồ đệ hắn một tay nâng đỡ hiện tại đều làm việc trong Vệ Thị, lực ảnh hưởng có thể nghĩ đến.
Vị đại lão này ăn no không có chuyện gì làm để ý đến chuyện nhỏ nhặt này làm gì? Cao Ấu Vi tự nhiên là nghĩ đến đây là có chút mạng lưới quan hệ đang quấy phá, tìm hiểu nguồn gốc, quả nhiên, em chồng của con gái thứ hai của lão đại này ông chủ nhà xuất bản Quả Duy!
“Nói như vậy Quả Duy là muốn đem chuyện này đè xuống.” Trần Thiên Ngữ cùng Cao Ấu Vi gặp mặt: “Chèn ép buổi họp báo công bố tin tức của chúng ta chỉ là một bước nhỏ, phỏng chừng đến tiếp vẫn sẽ có hành động.”
Cao Ấu Vi nói: “Không ngờ nhà xuất bản Quả Duy nho nhỏ còn có thể nhấc lên quan hệ với đại lão, không thể coi thường. Bất quá bọn hắn có thể lừa gạt được một lúc làm sao có thể lừa gạt được một đời? Chỉ là truyền bá trên Weibo cũng đủ cho bọn họ gánh đủ, nếu thực sự không được ta trực tiếp tung tin tức lên Weibo, chuyện nào có đáng gì? Chỉ là có chút đáng tiếc, nếu như có thể lợi dụng truyền thông đem chuyện này làm lớn, đối với việc chèn ép đám người Chỉ Nhiên cùng cấp tốc đem ngươi nâng lên đều là một cơ hội khó được….”
Trần Thiên Ngữ trầm mặc một hồi, quay đầu hỏi Trương Tĩnh Hân: “Tĩnh Tĩnh, ngươi cảm thấy thế nào?”
Cao Ấu Vi một ngụm nước thiếu chút nữa phun ra ngoài: “Tĩnh Tĩnh… Nick name này có chút đỡ không nổi a!”
Trương Tĩnh Hân ngồi ở một bên cầm đao gọt trái cây, khắc quả táo trên đĩa thành một con tiểu hoàng kê mập mạp, nghe Trần Thiên Ngữ triệu hoán nàng mỉm cười: “Ta không có ý kiến gì nha, các ngươi trò chuyện đi, các ngươi trò chuyện đi.”
Trần Thiên Ngữ chỉ sợ Trương Tĩnh Hân bản chất keo kiệt không dễ dàng biểu hiện ra ngoài, cho nên lần này cùng Cao Ấu Vi chạm mặt cố ý chọn Hoa Tiền Nguyệt Thiện, để Trương Tĩnh Hân tiếp đãi, không ngờ cô gái này vẫn là như vậy.
Trần Thiên Ngữ cũng muốn quỳ xuống rồi.
Tiểu Diệp đi đến nói với Trương Tĩnh Hân dưới lầu có vị tiểu thư họ Kỳ muốn gặp nàng.
“Họ Kỳ?” Trương Tĩnh Hân cùng Trần Thiên Ngữ đều nghĩ họ này có chút quen tai, xuống lầu vừa nhìn, không nghĩ đến, đây không phải là Kỳ Uyên “Song Thúy chiên giòn” ở thành phố Q sao.
“Đã lâu không gặp, Trương lão bản, Trần lão sư.” Kỳ Uyên vừa đến cửa, cách xưng hô khiến Trương Tĩnh Hân cùng Trần Thiên Ngữ có chút mờ mịt.
“Chuyện của các ngươi ta đã nghe nói, bạn trai ta…. Kỳ thực cũng là vị hôn phu của ta làm việc ở đài truyền hình trung ương, là phó biên tập tin tức buổi trưa. Chuyện này của các ngươi hắn cảm thấy rất hứng thú, có thời gian nói chuyện một chút không?”