Thực Sắc Full [hoàn]

Chương 70


Bạn đang đọc Thực Sắc Full [hoàn] – Chương 70

Trên thế giới quan hệ đơn thuần nhất chính là quan hệ lợi ích.

Trần Thiên Ngữ cùng Cao Ấu Vi ký hợp đồng hai năm, trong hợp đồng bao gồm hai quyển sách, các loại tuyên truyền, cũng có các loại quảng bá Cao Ấu Vi cần Trần Thiên Ngữ tranh thủ xuất hiện.

Cuộc sống của Trần Thiên Ngữ chậm rãi trở về quỹ đạo, mà ở ngoài quỹ đạo, Vệ Phong gần đây xem như phiền muộn muốn chết.

Mấy ngày trước Jeanne nói cùng bạn bè ăn nhà hàng lớn, hỏi hắn có đi không, Vệ Phong ghét nhất là đám nữ nhân kia tụ tập líu ríu không ngừng, cũng không nói chuyện đứng đắn, bất quá là chuyện ngồi lê đôi mách, hoặc là đồ trang điểm hiệu nào dùng tốt vân vân. Từ sau khi Jeanne cùng Trần Thiên Ngữ ngã bài giữa bạn bè của Jeanne không một ai mà Vệ Phong muốn nhìn thẳng, vì vậy hắn mượn cớ ở nhà xem ti vi không đến.

Xem đua xe trên TV, đua nửa ngày cũng không có sự cố lật xe nào để hắn phấn khích, gọi điện thoại cho Martha nàng cũng không nhận, tin nhắn cũng không trả lời không biết đang bận rộn cái gì, thật là nhớ nàng.

Hai lon bia xuống bụng, muốn đến tủ lạnh nhìn xem có cái gì có thể ăn, nhìn thấy trong tủ lạnh ngoại trừ hai miếng bánh mì để lại từ mùa hè ngoài ra chỉ còn một cây hành nở hoa, tâm tình của Vệ Phong uể oải đóng cửa tủ lạnh lại.

Lúc còn chưa trở mặt cùng Trần Thiên Ngữ , Jeanne luôn luôn lôi kéo Trần Thiên Ngữ ra ngoài mời khách, mỗi lần đều có thể ăn ké cơm. Hôm nay chỉ có thể đứng ở nhà bụng rỗng uống bia, ngẫm lại cảm thấy thua thiệt!

Jeanne ngu xuẩn này rốt cuộc nghĩ như thế nào, trở mặt với ai cũng không nên trở mặt với Trần Thiên Ngữ a!

Vệ Phong càng nghĩ càng giận, quyết định chờ Jeanne trở về hảo hảo nói với nàng, đương nhiên, là hảo ngôn hảo ngữ mà nói, hắn có mấy lá gan mà dám lớn tiếng với Jeanne?

Jeanne rất trễ mới về nhà, Vệ Phong đã ngủ như chết trên ghế sô pha, nghe tiếng động rất lớn khiến hắn tưởng là kẻ trộm vào nhà. Tỉnh lại lau nước miếng trên miệng, nhìn thấy Jeanne mặt đen lại bước vào phòng, tiện tay đem túi xách cùng áo khoác đều ném trên ghế sô pha.

“Làm gì tức giận như vậy, đánh bài đi? Lại thua rồi?” Vệ Phong thuận miệng vừa hỏi không ngờ Jeanne trực tiếp bùng nổ.

“Thua cái đầu ngươi! Ngươi đứng lên cho ta!” Jeanne đột nhiên bệnh tâm thần đem cái ly trên bàn trà hung hăng ném xuống đất khiến Vệ Phong sợ đến cả người giật thót.

“Ngươi lại phát thần kinh cái gì!” Chân của Vệ Phong bị miếng thủy tinh văng vào cắt trúng, cũng không quản nhà này ai làm chủ nữa, mắng: “Bản thân đi ra ngoài ăn uống ca hát, để lão tử ở nhà một mình ngay cả miếng cơm nóng cũng không có mà ăn, ngươi còn có mặt mũi hung dữ với ta!”

Mười móng tay dài của Jeanne đâm vào cánh tay Vệ Phong, đứng gần Vệ Phong mới phát hiện trong mắt Jeanne đều là tơ máu, trên cổ có dấu đỏ đáng sợ, cúi đầu mà thở hổn hển, hiển nhiên là giận không kềm được!

Vệ Phong nghĩ có chút không thích hợp: “Ngươi làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”

Jeanne: “Xảy ra chuyện gì? Lời này phải hỏi ngươi mới đúng! Nói ta đi ra ngoài ăn ngon uống mát không để ý ngươi? Con mẹ nó ngươi dám nói lại lần nữa không? Đến tột cùng là ai ở bên ngoài ăn vụng! Ngươi một tên tiện nhân! Vương bát đản!”


Lửa giận trong lòng cùng phẫn nộ khi bị Trương Tĩnh Hân sĩ nhục khó có thể nén xuống, ngón tay bấu trên da thịt Vệ Phong giống như dã thú ngửi được mùi máu tươi, chỉ dùng bạo lực để hả giận, hận không thể đem Vệ Phong bầm thây vạn đoạn! Móng tay nàng hung hăng cắm xuống, trên cánh tay Vệ Phong lưu lại vài vết máu!

Vệ Phong bị đau, một tay đẩy Jeanne ngã xuống đất, bưng cánh tay bị thương rống giận: “Ngươi có phải bị bệnh hay không a! Mẹ nó! Ăn vụng cái gì! Chuyện của Trần Thiên Ngữ không phải đã nói rõ với ngươi rồi sao! Là tiện nhân kia câu dẫn ta trước! Nam nhân nào gặp chuyện như vậy cũng nhịn không được! Trước đây ngươi đã làm loạn không chịu để yên, sau đó ta cũng đã quỳ lâu như vậy, không phải đều đã qua rồi sao! Ngươi thế nào còn nhắc lại! Có phiền hay không, cuộc sống này còn có thể sống nữa hay không!”

Jeanne đứng lên, không để ýđau đớn trên mông cùng móng tay, cầm gối ôm trên số pha ném vào Vệ Phong: “Trần Thiên Ngữ tính cái gì! Chuyện giữa ngươi và Martha còn muốn giấu diếm ta bao lâu?! Ngươi ăn cây táo, rào cây sung Vương bát đản! Ăn của ta dùng của ta, công việc cũng là ta cho ngươi! Ngươi đối với ta như vậy?! Ve vãn bạn bè của ta một người rồi lại một người! Con mẹ nó! Ông nội ngươi! Đã nhiều năm như vậy ngươi mua cho ta được thứ gì chưa! Nhưng lại dẫn Martha đến trung tâm lớn mua sắm! Các ngươi giỏi quá, hắc, đôi gian phu dâm phụ các ngươi cấu kết đã bao lâu! Nói cho ta! Nói! Nói!”

Jeanne căn bản cũng không nghĩ đến Vệ Phong còn có thể cùng Martha có một chân.

Lúc xảy ra chuyện của Trần Thiên Ngữ , Vệ Phong quỳ ở dưới lầu cả đêm sám hối, Jeanne mới tha thứ cho hắn, hắn lời nói thâm tình biểu thị sau này nếu hắn nhìn nhiều nữ nhân khác một cái thì sẽ bị thiên lôi đánh xuống!

Sau khi Jeanne lật đổ Trần Thiên Ngữ tâm tình thật tốt, thiên sai vạn sai đều là lỗi của tiện nhân Trần Thiên Ngữ, nhìn thấy Vệ Phong cũng là thành tâm nên trên cơ bản đã tha thứ cho hắn.

Nếu không phải ở nhà hàng gặp Trần Thiên Ngữ, thấy nàng ăn mặc trang điểm xinh đẹp cư nhiên sống cũng không tệ, nuốt không trôi cơn giận đến đùa cợt nàng, cứ thế bị Trương Tĩnh Hân kéo đến phòng vệ sinh giáo huấn, lại xem được đoạn video giữa Vệ Phong cùng Martha nàng thật sự nghĩ không ra Vệ Phong trên mặt kinh tế toàn bộ dựa vào nàng lại dám ăn vụng, hơn nữa đối tượng còn là “người bạn tốt cuối cùng của nàng”, Martha!

Ở trước mặt Trương Tĩnh Hân ngoan cố nói cứng, nói bản thân đã sớm biết được, kì thực tâm can tỳ phế thận cũng sắp giận đến nổ tung!

Trên đường về nhà nàng vẫn nghĩ phải giáo huấn Vệ Phong thế nào, đánh hắn vào chỗ chết cũng không thể hả giận!

Vệ Phong bị nàng đánh đến chịu không nổi, đoạt lấy gối đấu, một cái tát gián xuống mặt Jeanne: “Ngươi điên đủ chưa!”

Jeanne hét lên một tiếng ngã trên ghế sô pha, Vệ Phong ngây ngẩn cả người, hắn không ngờ mình sẽ đánh Jeanne, nhưng lòng bàn tay tê dại cùng vui vẻ vì được trút giận lại đang nhắc nhở hắn: “Đúng vậy, ngươi đánh nàng! Ta đánh nàng! Sớm nên đánh nàng! Thoải mái”

Jeanne tóc tai bù xù mà che mặt, nhìn không thấy nét mặt của nàng, lại có thể nghe giọng nói mang theo run rẩy của nàng.

“Ngươi đánh ta! Vệ Phong ngươi dám đánh ta! Ngươi ăn của ta dùng của ta ngươi còn dám đánh ta!”

Trong đầu Vệ Phong liệt hỏa quá cảnh, nhịn lâu như vậy cũng không nhịn được nữa: “Đắm rắm cái con mẹ ngươi! Cái gì gọi là ta ăn của ngươi dùng của ngươi! Phải! Công việc của ta là ngươi cho! Nhưng mỗi phân tiền không phải tự ta kiếm về sao?! Công việc nhỏ nhoi trong cửa hàng rách của ngươi bổn đại gia không hiếm lạ gì! Loại đại thẩm giống như ngươi, ta có thể chịu ngươi lâu như vậy đã là nể mặt đồng tiền rồi! Nói cho ngươi biết! Bổn đại gia đã sớm tìm được công việc mới rồi! Ngươi ít tự dát vàng lên mặt mình đi, cho rằng ta không có ngươi là không được sao? Martha thì sao, Trần Thiên Ngữ thì sao, đều tốt hơn ngươi ngàn vạn lần!”

Jeanne cầm lên chén trà dụng hết toàn lực ném về phía Vệ Phong: “Ngươi cút ra ngoài cho ta! Cút!”


Tất cả mọi thứ của Vệ Phong đều bị Jeanne vứt xuống dưới lầu, giữa mùa đông cũng không cho hắn thời gian mặc quần áo, quần đùi áo ngắn tay liền đem hắn đá ra cửa.

Vệ Phong hùng hùng hổ hổ xuống lầu, từ dưới đất đem quần áo nhặt lên mặc vào, những thứ đồ khác tùy tiện nhét vào trong vali.

Từ áo khoác lấy ra hộp thuốc lá, rút một điếu.

Nghĩ đến sau này có thể không cần gặp lại Jeanne nữa, không cần chuyện gì cũng nhìn sắc mặt nàng ta chịu cơn giận của nàng ta, Vệ Phong đã cảm thấy thả lỏng cùng hài lòng trước nay chưa có!

Như Phong một mực thúc dục Chỉ Nhiên, khiến nàng mau giao bản thảo đến.

Thế nhưng quyển sách này của Trần Thiên Ngữ viết thực sự rất nhiều những chi tiết mang tính chuyên môn, tất cả đều là ẩm thực, chọn nguyên liệu, cách làm… Nàng căn bản cũng không hiểu về ẩm thực, phải sửa thế nào?

Cuối cùng đơn giản là thay đổi trình tự văn chương, tùy ý sửa vài đoạn rồi liền giao cho Như Phong. Hai ngày sau Như Phong cho nàng tin tức, nói sách sẽ nhanh chóng ra thị trường, chủ biên đặc biệt hài lòng về quyển sách này, nhuận bút cũng sẽ nhanh đến tay, chúng ta chờ kiếm tiền đi.

Chỉ Nhiên vui vẻ tuyên truyền sách mới của mình trên Weibo, được xưng là siêu việt《Mỹ Thực Tâm Sự》.

Cũng không lâu lắm, sách mới chuẩn bị đưa ra thị trường, nhà xuất bản Thải Hồng bên kia nhận được tin tức, Úc tổng tự mình gọi điện thoại cho Chỉ Nhiên tức giận tại sao sách mới của nàng lại xuất bản ở nhà xuất bản Quả Duy, đây coi như là hành vi phạm hợp đồng.

“Ta vi phạm hợp đồng gì?” Chỉ Nhiên vừa sửa móng tay vừa nói: “Ta chỉ ký hợp đồng xuất bản 3 quyển với các ngươi, hơn nữa các ngươi cũng có trách nhiệm giúp ta tuyên truyền, kết quả các ngươi đã làm gì? Một quyển so với một quyển bán đến ế ẩm, các ngươi tuyên truyền căn bản không ra gì, cho dù vi phạm cũng là các ngươi vi phạm, ta không kiện các ngươi đã xem như không tệ rồi! Đừng cản đường tài lộ của tỷ, bằng không ta không để yên cho ngươi.”

Úc tổng không còn gì để nói, chỉ để lại một câu núi xanh còn đó, sau này còn gặp lại!

Chỉ Nhiên cúp điện thoại cười nhạt: “Não tàn.”

Sách mới sẽ nhanh chóng triển khai tuyên truyền, lần này nhà xuất bản Quả Duy xem như là ra số tiền lớn để thúc đẩy sách mới của Chỉ Nhiên《 Mạn Phẩm Mỹ Thực 》, chỉ ở thành phố B đã có bốn điểm tuyên truyền, địa điểm ngoại trừ nhà sách còn có trung tâm thương mại.

Chỉ Nhiên rất thích loại cảm giác được ngoại lực nâng đỡ này , ngày mai sẽ là buổi tuyên truyền cho sách mới, nàng thuê thợ trang điểm vì mình tỉ mỉ trưng diện.

Tuyên truyền diễn ra trước buổi chiều, Chỉ Nhiên khoác băng rôn đi giữa dòng người chen chút, mà nàng là tâm điểm. người nhà làm bán kính, đoàn người vây thành một vòng tròn, cuối cùng lối ra làm giao điểm. Nàng uống một hớp rượu, hài lòng thưởng thức chính tích của mình.


Như Phong gọi điện thoại.

“Vương nhị..Chỉ Nhiên, ngươi có xem Weibo không?”

Nghe giọng nói của Như Phong có chút cấp bách, Chỉ Nhiên theo bản năng nghĩ có chuyện gì phát sinh, cảm giác chột dạ thoáng cái dâng lên cổ họng: “Cái gì Weibo? Xảy ra chuyện gì?”

“Mau…. Có người ở trên Weibo nói ngươi sao chép…. Chứng cứ đều đăng lên rồi. Chỉ Nhiên ngươi hãy thành thật nói cho ta biết, bản thảo trước đó ngươi đưa cho ta có sửa lại hay không?”

Chỉ Nhiên vừa nghe, tức giận: “Cái gì gọi là ta có sửa bản thảo hay không! Ngươi là biên tập viên của ta, văn chương của ta cái dạng gì ngươi cư nhiên không biết, ngươi làm việc như thế nào vậy?”

Như Phong bị nàng mắng tính tình cũng lên tới: “Ngươi nổi giận với ta cũng vô dụng thôi, người ta có chứng cứ nói ngươi sao chép, chính ngươi lên mạng xem đi!”

Trước khi Như Phong cúp điện thoại Chỉ Nhiên liền vội vả lên Weibo, vừa mở ra trang chủ thì phát hiện có mấy nghìn mention cùng bình luận, trong lòng nàng lộp bộp một tiếng, đại sự không ổn!

Weibo tố cáo nàng sao chép nàng có nghe tên, là một fanpage phản đối sao chép, vẫn luôn hoạt động trên văn đàn, sự kiện sao chép, người theo dõi hơn 20 vạn, tương đối có sức ảnh hưởng. Lúc trước Trần Thiên Ngữ cũng bị page này hung hăng đâm một cái, xem như là một trong những lực lượng chính lật đổ Trần Thiên Ngữ.

Thế nào hiện tại lại quay đầu lại đâm nàng?

Chỉ Nhiên có chút không dám mở mention cùng bình luận ra xem, há miệng run rẩy đem chứng cứ sao chép mở ra, bên trong là so sánh sách mới của Chỉ Nhiên《 Mạn Phẩm Mỹ Thực 》và sách mới của Trần Thiên Ngữ《 Mạn Sinh Hoạt Phẩm Mỹ Thực 》, phần lớn là tương tự.

Sách mới của Trần Thiên Ngữ? Quyển sách đó ra lúc nào!?

Chỉ Nhiên lập tức vào xem Weibo của Trần Thiên Ngữ, phát hiện Weibo của nàng cập nhật đến ba tháng trước thì đã ngừng.

Chạy đến các nhà sách cũng không tìm được thông tin về bài post《 Mạn Sinh Hoạt Phẩm Mỹ Thực 》, nhưng hiệp hội chống sao chép lại nói quyển sách này Trần Thiên Ngữ đã xuất bản vào hai tuần trước.

Đây là chuyện gì!

Chỉ Nhiên hoang mang!

Ngày mai sẽ là tuyên truyền, cư nhiên ở thời điểm mấu chốt này xảy ra chuyện!

Trần Thiên Ngữ này thế nào lại hèn hạ như vậy a!


Chỉ Nhiên mở bình luận trên Weibo, một đống bình luận đều là mắng nàng!

“Giấu đầu lòi đuôi rốt cục đã lộ ra rồi! Đã nói ngươi càng viết càng thối nát, thì ra chính là một kẻ đạo văn!”

“Thật là ghê tởm nga, ngay cả tên sách cũng sao chép!”

“Nhìn nàng ở trên ti vi dáng vẻ hồ ly tinh luôn phóng điện với đạo diễn, loại kỹ nữ trà xanh này cũng có hôm nay.”

“Hiệp hội chống sao chép làm rất tốt!”

“Có phải nàng đã phẩu thuật thẩm mỹ không? Cảm giác như mũi, mặt đều cứng, nhất định là di chứng hậu thẩm mỹ.”

…….

…….

Chỉ Nhiên giận điên lên, đăng Weibo mắng: “Trần Thiên Ngữ tiện nhân ngươi! Có bản lĩnh thì bước ra! Ở sau lưng đánh lén rất lợi hại sao! Còn có cái gì mà hiệp hội chống sao chép, ngươi là chó của Trần Thiên Ngữ sao! Ngươi có chứng cớ gì nói là ta chép sách của nàng mà không phải là nàng sao chép của ta! Lần trước nàng sao chép sách của ta bồi thường đến táng gia bại sản ngươi biết không? Cẩu vật nhà ngươi.”

“Ha ha ha ha!”

Trần Thiên Ngữ vừa gọi điện thoại cho Cao Ấu Vi chợt nghe nàng đang ở bên đầu điện thoại kia cười to.

Cao Ấu Vi nói: “Chỉ Nhiên kia giận đên lên rồi, mắng chửi trên Weibo, hai phút sau lại gỡ xuống, bị hiệp hội chống sao chép chặn đường rồi, lúc này còn thêm một đám người xông vào chỗ nàng, chuyện này chia sẻ trên năm vạn chỉ trong ba giờ ngắn ngủi.”

Trần Thiên Ngữ cười nói: “Cũng nhờ ngươi PR tốt, hiệp hội chống sao chép cũng đồng ý giúp đỡ, lần này thú vị, gậy ông đập lưng ông.”

Cao Ấu Vi: “Đó cũng không phải, tuyên truyền ngày mai để xem nàng làm sao, ta đã liên hệ với người khác xong rồi, nếu như nàng tiếp tục tuyên truyền, ta tuyệt đối khiến nàng mặt mũi vứt xuống sàn nhà. Ngươi bên này trước tiên án binh bất động, dựa theo kế hoạch chúng ta đã bàn bạc mà làm.”

” Tốt…..”

Lúc Trần Thiên Ngữ nói chuyện điện thoại cùng Cao Ấu Vi đã thấy Trương Tĩnh Hân xuống lầu rót sữa tươi, cúp điện thoại, Trương Tĩnh Hân đưa cho nàng một ly sữa: “Cùng Cao Ấu Vi nói xong rồi?”

“Ân….. A.”

“Vậy đổi thành ta và ngươi tâm sự đi?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.