Bạn đang đọc Thực Ra Tôi Cũng Dùng Hack – Chương 27: Đảo Loạn Vũng Nước Đục
“Nhiều người canh gác quá, chúng ta cứ đi qua như vậy sẽ bị chú ý.
Để người của Đoàn dong binh Hắc Lang để mắt tới liền không xong, nói không chừng còn có người nhận ra tôi.” Cách Ngôn nhìn những người này vây kín cổng vào đến gió cũng không lọt, tức khắc mặt ủ mày chau.
Cậu không muốn gánh trên lưng hắc danh hại chết ba người Carlos, càng không muốn đi đến nơi nào cả bởi vì màu tóc và màu mắt đều bị người ta nhớ thương.
“Ở chỗ này chờ ta.” Rex nói xong liền rời đi.
Nếu không phải Cách Ngôn tin tưởng y thì sẽ nghĩ rằng y muốn ném mình đi để chạy trước.
Qua hai ngày chung sống vừa rồi, cậu vẫn luôn ôm một loại tin tưởng gần như mù quáng đối với Rex vậy nên cậu liền yên tâm thoải mái trốn đi chờ xem diễn.
Hai đám người canh gác ở cổng vào đều là những người được đoàn trưởng tương đối tín nhiệm, hơn nữa thực lực cũng khá mạnh cũng là vì đề phòng trường hợp kẻ bắt Ám Ảnh Dực Hổ thật sự xuất hiện.
Đến lúc đó tranh đoạt nổi lên chỉ vì người thủ ở không đủ mạnh mà để đối thủ cướp mất thì khả năng cướp lại được cơ hồ bằng không.
Cho nên đoàn trưởng Locke phái tâm phúc của chính mình là Marvin đi, còn Hắc Ô Nha phái Phó đoàn trưởng Đông Lâm, thực lực ở đoàn dong binh chỉ sau cậu.
Giờ đây đối thủ của họ là cộng đồng nhà thám hiểm tự do.
Số lượng nhà thám hiểm chạy đến đây càng ngày càng nhiều khiến Marvin và Đông Lâm phải chịu áp lực không nhỏ.
Vốn dĩ danh dự đoàn dong binh vì ma thú triều mà hao tổn, hiện tại lại vì chuyện phong tỏa rừng rậm khiến người bất mãn.
Marvin cùng Đông Lâm mặt ngoài tỏ ra cứng rắn nhưng thật ra đều rất lo lắng.
Đừng nhìn hiện tại chưa thấy ảnh hưởng của việc danh dự giảm sút.
Sau này ra khỏi rừng rậm sẽ lập tức dựng sào thấy bóng (hiệu quả nhanh chóng, ở đây là sẽ thấy ảnh hưởng nhanh chóng).
“Mọi người nghe ta nói.
Hai dong binh đoàn Hắc Lang cùng Quạ Đen sở dĩ có thể khi dễ những nhà thám hiểm cô đơn chiếc bóng như chúng ta vì ỷ vào thực lực cường đại của họ.
Ở trong mắt họ, chúng là chỉ là một đám tiếu nhân vật không có phân lượng gì cả, bọn họ quả thực khinh người quá đáng! Ta kiến nghị chúng ta cùng nhau xông lên, ở đây nhiều người như vậy chẳng lẽ còn thất bại, mọi người nói có phải không?” Một nhà thám hiểm trong đám người tức giận bất bình mà đứng ra, lời nói khiến không ít người tán thành.
Ở đây đúng là có người từng ăn thiệt từ đoàn dong binh, còn có người bị bọn chúng khinh thường, cũng có người nhìn không quen việc bọn chúng không coi ai ra gì.
Trong nhất thời tiếng phụ họa nhiều đến mức cơ hồ bao phủ toàn bộ những âm thanh khác.
Nhìn bộ dáng ngo ngoe rục rịch của bọn họ, Đoàn dong binh Hắc Lang cùng Đoàn dong binh Quạ Đen đều có chút lo lắng.
Nếu những người này mà động tay, đoàn trưởng lại không có ở đây, bọn chúng không chắc có thể giải quyết được.
“Hắn nói đúng, chúng ta không thể cứ im lặng được.
Vừa rồi ta tận mắt nhìn thấy bọn chúng thả cho mấy người có bối cảnh đi qua, Hắc Lang và Quạ Đen chỉ khinh những người không quyền không thế như chúng ta.
Chúng ta vì sao phải nén giận, bọn chúng là người còn chúng ta thì không sao?”
“Nói rất đúng.
Chúng ta cùng nhau động thủ, mặc kệ là Hắc Lang hay Quạ Đen.
Ta cũng không tin.
Đến Đoàn dong binh Alice còn chưa từng làm chuyện phong tỏa rừng rậm như này, chỉ là hai đoàn đứng cuối mới chỉ thành lập hơn mười năm tính dựa vào cái gì mà dám làm như vậy? Tính cái chim!”
Nghe vậy đám người Hắc Lang và Quạ Đen lập tức nổi giận.
“Ngươi nói cái gì? Nói lại cho lão tử nghe?” Một tên lính đánh thuê Hắc Lang không áp được tức giận, vẻ mặt sát khí trừng mắt hỏi nam nhân kia.
Nếu không phải đồng bạn ngăn hắn lại thì hắn đã tiến lên động thủ rồi.
“Dù có nói mấy lần cũng không thể thay đổi sự thật này.
Ta nói thì làm sao, chuyện này ai chẳng biết.
Hắc Lang và Quạ Đen mặt ngoài là đoàn dong binh cấp A nhưng ai cũng biết tư lịch của các ngươi là nhỏ nhất.
Các ngươi muốn so với thế lực lâu đời như Alice, cũng sợ khiến người khác cười đến rụng răng à.”
“Ngươi muốn chết!”
Nam nhân cười lạnh một tiếng, đang định phản kích thì phía sau truyền đến một giọng nói to.
“Người tìm chết không biết là ai.
Nghe nói cháu trai của Phó đoàn trưởng Tanggele của Alice đã chết trong trận ma thú triều kia ở Âm Phong Sơn Lĩnh.
Chuyện này có người tận mắt nhìn thấy.”
Nghe thế mọi người nháy mắt quên chuyện tìm người nói, sau vài giây yên tĩnh liền bùng nổ.
Cháu trai của kẻ điên Tanggele kia vậy mà lại chết trong ma thú triều? Bọn họ chắc chắn là nghe lầm rồi, đứa cháu kia là bảo bối của Tanggele, sao có thể để hắn đơn độc đi tới rừng rậm Tasha, lại còn một kích đã chết.
Đây quả thực là chuyện cười hài hước nhất của đại lục Azeroth.
Không ai thấy khiếp sợ hơn người của Quạ Đen và Hắc Lang.
Nơi này ai mà chưa nghe qua sự tích của Alice, mọi người cơ hồ đều biết Alice như một cái trại tập trung người điên.
Đặc điểm lớn nhất của bọn họ là bảo hộ người của mình, nhất là khỏi cái chết.
Ví dụ như Tanggele, gã bảo hộ cháu trai của mình đến độ biếи ŧɦái.
Nếu chuyện cháu trai của gã chết trong trận ma thú triều người kia nói là sự thật thì Đoàn dong binh Hắc Lang và Đoàn dong binh Quạ Đen chỉ sợ sẽ không còn ngày yên tĩnh.
Marvin và Đông Lâm nghĩ đến Tanggele, thậm chí là cả Alice, sắc mặt họ lập tức trắng bệch.
“Không phải.
Người kia nhất định là muốn nhân cơ hội mà đả kích châm ngòi chúng ta.
Cháu trai của Tanggele sao có thể chết dễ dàng như thế được, hơn nữa chúng ta còn không nhận được chút tin tức nào.
Người nọ chắc chắn là bịa đặt, muốn đảo loạn vũng nước đục này.” Marvin thông minh ngay lập tức phủ định tin tức này, bởi vì hắn biết dù cho việc này có là sự thật bọn chúng cũng không thể thừa nhận.
Nhưng hắn không biết câu thoái thác cuối cùng của hắn là gần chân tướng nhất.
“Đúng vậy.
Ta có thể làm chứng, cháu trai của Tanggele không hề xuất hiện ở đây.” Đông Lâm cũng đoán được mục đích của Marvin.
Chuyện lúc này gã có thể làm được chính là phụ họa, tuyệt đối không để việc này lan rộng.
Chỉ cần nắm được tiên cơ không phải là không có đường sống.
“Làm chứng cái chó gì, các ngươi chỉ là không muốn tin này lan đi thôi.
Các ngươi đắc tội với Alice, bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho các ngươi.
Mọi người đều nghe thấy, lần này Hắc Lang cùng Quạ Đen xong rồi.
Chúng ta hiện tại không cần sợ bọn họ, mọi người cùng nhau gϊếŧ ra ngoài!”
Nhìn thấu mục đích của bọn chúng, các nhà thám hiểm sôi nổi rút vũ khí chỉ vào hướng người Hắc Lang và Quạ Đen, lời nói mang theo tính cổ động cực lớn, trong lúc nhất thời kích khởi tâm huyết rất nhiều người.
Marvin và Đông Lâm muốn ngăn cản cũng đã không kịp.
Vài nhà thám hiểm vọt tới trước mặt chúng khiến chúng không thể không rút kiếm ứng chiến.
Cảnh tượng trở nên hỗn loạn, không biết là ai đổ máu trước, theo đó liên tiếp có người bị thương, vài kẻ thì gϊếŧ người đỏ cả mắt.
Cục diện lập tức trở thành không thể thu thập.
Marvin biết rõ đây là âm mưu của kẻ khác nhưng lại không thể ngăn cản, hiện tại hắn chỉ hi vọng đoàn trưởng Locke nhanh chóng tới đây.
Người làm ra tất cả – Rex – đã trở lại bên cạnh Cách Ngôn.
Cách Ngôn há miệng thật lâu cũng chưa khép lại được.
Làm thế nào cũng không nghĩ được, Rex chỉ cần một lời nói đã khiến bọn họ đánh nhau.
Chỉ bằng tin tức ngẫu nhiên nghe được lúc trước đã có thể phát huy tác dụng lớn như vậy, nếu là cậu chắc là sẽ không nghĩ đến hai thứ này có thể liên hệ với nhau đâu.
Hai người nhân lúc hỗn loạn mà đi khỏi rừng rậm Tasha, cơ hồ cũng không có ai chú ý tới vì cũng không phải chỉ có hai người bọn họ đục nước béo cò.
Chờ đến khi đoàn trưởng Locke và Hắc Ô Nha đem người đuổi tới, nhóm nhà thám hiểm đã trốn trốn, chạy chạy.
Cái gọi là cùng hợp tác để bắt ba ba trong hũ cuối cùng cũng chỉ giúp bọn chúng đắc tội càng nhiều người hơn mà thôi.
Sắc mặt Hắc Ô Nha giống như tên hắn khó coi tới cực điểm.
Nếu biết cùng Hắc Lang hợp tác sẽ có kết cục này thì dù nói gì hắn cũng sẽ không đáp ứng.
Cuối cùng hắn mang thủ hạ còn sót lại không quay đầu mà rời đi.
“Đoàn trưởng, có một việc ta không thể không nói.” Marvin đầy mặt buồn rầu đi đến trước mặt đoàn trưởng Locke.
Hắn biết đoàn trưởng đang nổi nóng nhưng cái này cần phải nói ra, bằng không lại kéo dài thêm một canh giờ nữa thì có thể sẽ xuất hiện kết quả còn tệ hơn.
“Chuyện gì?” Đoàn trưởng Locke mặt âm trầm.
Gã biết chuyện này không thể trách Marvin, ai cũng không nghĩ rằng mọi việc sẽ trở nên như thế.
“Là chuyện liên quan đến Ali…”
“Đoàn trưởng!” Một người chạy từ rừng rậm ra đánh gãy lời Marvin.
Người này chính là người được đoàn trưởng Locke phái đi tìm Sasy và Jimmy sau khi đến rừng rậm Tasha.
Nhìn hắn thập phần chật vật, trên người còn có vết máu, vừa thấy là biết đã trải qua chuyện nguy hiểm.
Ánh mắt đoàn trưởng Locke lập tức chuyển đến người hắn, thần sắc trầm xuống: “Sao chỉ còn mỗi mình ngươi, những người còn lại đâu?”
Tên lính đánh thuê kia khóc ô ô, “Bọn họ, bọn họ đều đã chết.”
“Sao lại thế? Ta để các ngươi đi tìm thiếu gia Sasy, không tìm được sao?” Khuôn mặt tục tằng của đoàn trưởng Locke tức khắc run rẩy, chính gã cũng không phát hiện lúc mình nói còn mang theo khẩn trương.
Bắt không được Thánh Thú, hiện tại chỉ còn hy vọng vào cái này.
“Còn có cái này…” Lính đánh thuê lấy ra hai thanh kiếm.
Đoàn trưởng Locke mở to hai mắt, đoạt lấy một thanh trong đó, nén hơi thở: “Đây là bảo kiếm của thiếu gia Sasy, ngươi tìm được hắn?”
“Hai thanh kiếm này chúng ta tìm được ở Đồi Ánh Trăng, chúng rơi ở gần sào huyệt của Tật Phong Ma Lang.
Ở đó chúng ta còn tìm thấy ngọc bài của thiếu gia Sasy.” Lính đánh thuê lại từ trong ngực lấy ra một khối ngọc bài mang theo vết máu.
Khối ngọc bài này đại biểu cho thân phận Sasy, luôn không rời khỏi người giống như bảo kiếm.
Có hai thứ này làm chứng, không cần nói cũng biết Sasy khẳng định đã gặp nạn.
Còn Jimmy, căn bản không ai để ý hắn chết hay sống.
Trước mắt đoàn trưởng Locke biến thành màu đen.
Gã như thế nào cũng không nghĩ mình bị bức đến tuyệt cảnh này.
Marvin vội vàng đỡ lấy đoàn trưởng, hỏi: “Ngoại trừ đồ của thiếu gia Sasy cùng Jimmy, không phát hiện được đồ của hai vị thiếu gia Carlos và Aleur sao?”
Lính đánh thuê do dự một chút mới gật đầu.
Hắn nhớ rõ lúc trước bọn họ đã tìm được kiếm của hai vị thiếu gia, ma thú ăn thi thể hai người chắc hẳn cũng là Tật Phong Ma Lang.
Thực lực hai vị thiếu gia cũng không cao, tuyệt đối không thể chạy thoát khỏi miệng Tật Phong Ma Lang, nhưng hắn không đem nghi hoặc này nói ra.
“Đoàn trưởng, như vậy có khả năng Carlos và Aleur còn sống.” Marvin nói với giọng điệu may mắn.
“Ngươi về trấn nhỏ trước.” Đoàn trưởng Locke đem kiếm cùng ngọc bài đưa cho Marvin.
Gã mở to đôi mắt đầy quyết tâm bất khuất, chưa biết kết quả chính xác thì dù còn một khắc gã cũng không từ bỏ.
Gã ở đây ôm ấp hi vọng lại không biết ở trấn nhỏ Tris còn một tin tức càng tuyệt vọng hơn đang đợi gã..