Bạn đang đọc Thực Ra Tôi Cũng Dùng Hack – Chương 14: Kỹ Năng Diễn Xuất Của Simon
Simon cũng không lùi bước, nó cách thành viên đoàn dong binh hô với đoàn trưởng Locke: “Xin hỏi ngài có phải là đoàn trưởng Đoàn dong binh Hắc Lang không, ta có một chuyện phi thường trọng yếu muốn nói với ngài.”
Thanh âm không lớn, chung quanh lại ầm ĩ, nhưng đoàn trưởng Locke cũng không phải người thường.
Nhìn thấy chỉ là một đứa nhỏ bảy tám tuổi biểu tình lại nghiêm túc không giống hài tử tuổi này nên có, gã vốn định để thủ hạ đuổi nó đi đột nhiên lại thay đổi chủ ý, cảm thấy nếu bỏ lỡ điều đứa nhỏ này nói không chừng sẽ hối hận.
Vì vậy ma xui quỷ khiến mà gã bảo thủ hạ để nó lại đây.
Một đứa nhỏ bảy tám tuổi thì có thể có uy hiếp gì.
Đường đường một Kiếm Sư lại sợ một đứa nhỏ, cái này truyền ra mới mất mặt.
Thủ hạ thấy đoàn trưởng lên tiếng thì không ngăn nữa.
“Ngươi tên là gì? Tìm đoàn trưởng ta đây có chuyện gì?” Đoàn trưởng Locke nheo mắt đánh giá Simon.
Tuy rằng không cảm thấy địch nhân sẽ phái một đứa nhỏ đến đánh lén nhưng gã cũng không dám thiếu cảnh giác, hiện tại dù sao cũng là thời kỳ đặc biệt.
“Ta tên Simon.
Ta nghe nói các ngươi có treo giải thưởng.” Simon dựa theo lời Rex dạy mà trả lời đúng sự thật, trên mặt không hoảng không loạn, chỉ lộ ra một chút khẩn trương, rất phù hợp với phản ứng của một đứa nhỏ còn chưa hiểu việc đời, co quắp mà đối diện với một người xa lạ.
Đoàn trưởng Locke đột nhiên kích động đến đứng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Simon trở nên nóng như lửa, nói là nhìn thấy phụ mẫu tái sinh cũng không quá.
Người nghe hiểu cũng kích động mà đứng lên theo.
Trên thực tế bọn chúng mấy ngày nay tìm người tìm đến độ sắp điên.
Vài vị đại thiếu gia kia cũng không phải người bình thường, nếu bọn họ xảy ra chuyện thì những người đi theo như bọn chúng cũng sẽ gặp xui xẻo.
Từ khi phát ra giải thưởng đến bây giờ thời gian tuy rằng không dài nhưng tâm tình bọn họ lại liên tục thay đổi như đi tàu lượn siêu tốc vậy.
Một mặt là do cho đến bây giờ cũng không có tin tức, cái gọi là không có tin tức chính là tin tức tốt.
Mặt khác lại lo mấy vị đại thiếu gia kia thực sự đã xảy ra chuyện, cố tình bọn chúng bây giờ lại có nhiệm vụ quan trọng trong người, gấp đến độ rụng hết cả tóc.
Hiện tại bỗng nghe được có người vì giải thưởng mà tìm tới, tâm tình bây giờ tựa như thấy được thượng đế.
“Simon đúng không, ngươi biết tin tức người muốn tìm?” Đoàn trưởng Locke hít sâu một chút, mang theo một tia khẩn trương cùng thấp thỏm nhàn nhạt mà chằm chằm nó.
Simon do dự một chút mới gật đầu.
“Ta không xác định mấy người kia có phải người ngươi tìm hay không.
Nhưng bề ngoài xác thật có điểm giống hình dung của các ngươi.”
Lời nói không xác định được này ngược lại khiến đoàn trưởng Locke càng cảm thấy có thể tin tưởng.
Bởi vì vài vị đại thiếu gia nhóm Carlos kia gia nhập Đoàn dong binh Hắc Lang thời gian cũng không dài, người gặp qua bọn họ cực ít, nếu đối phương vừa tới liền dùng ngữ khí khẳng định thì ngược lại sẽ gây hoài nghi.
Nhưng để chứng thực người mà đứa nhỏ này nhìn thấy chắc chắn là bọn họ thì đoàn trưởng Locke còn hỏi mấy vấn đề, ví dụ như kiểu trang phục bọn họ mặc lúc ấy, trên người này có phối trang sức như thế nào linh tinh.
Simon đều một mực trả lời, nhưng nó cũng không trả lời toàn bộ, một vài vấn đề cho một đáp án mơ hồ, cái thì không biết.
Đây đều là Rex dạy cho nó.
Rốt cuộc cũng chỉ là “gặp qua một lần”, quá mức toàn diện ngược lại dễ khiến cho đối phương hoài nghi.
Đoàn trưởng Locke hỏi xong thì xác định chắc chắn người nó nhìn thấy chính là mấy người Carlos, trên mặt gã tức khắc kích động, vội vàng truy vấn nơi bọn họ đi.
Simon dựa theo phân phó của Rex mà cũng cấp tin tức giả cho bọn chúng.
Xong việc quả nhiên đoàn trưởng Locke đưa cho nó một nghìn đồng vàng.
Đứng sau Đoàn dong binh Hắc Lang là quý tộc thế gia nên không thiếu mấy đồng vàng này, bởi vậy trả thù lao rất dứt khoát.
Hơn nữa thời điểm đoàn trưởng Locke dò hỏi Simon, gã đã phái người đi điều tra thân phận Simon, đáp án nhận được tất nhiên là một người dẫn đường bình thường.
Đặc biệt là với loại thân phận dẫn đường này, người mang chức nghiệp đều đứng ở gần cổng chính của trấn nhỏ, thường xuyên thấy được người ra người vào trấn.
Đây cũng là một trong hai nguyên nhân để Rex lựa chọn Simon, một cái khác cũng vì nó chỉ là một đứa nhỏ, mà lời một đứa nhỏ nói ra sẽ dễ tin hơn so với người lớn.
Sau khi ra khỏi lữ quán, Simon xác định không có ai theo dõi mình mới lặng lẽ đi đến nơi mà Rex đã ước định với nó.
“Tiên sinh, con đã theo lời ngài phân phó mà nói cho bọn họ.” Simon cầm một túi đồng vàng nặng trĩu, nặng đến mức nó cảm thấy chính mình có khi không ôm nổi.
“Ngươi làm rất tốt.
Túi đồng vàng này là của ngươi.” Rex đã thấy đoàn trưởng Locke hoàn toàn không hoài nghi nên rất vừa lòng đối với Simon.
Simon ngây ngẩn cả người.
“Tiên sinh, cái, cái này thực sự quá nhiều.
Con chỉ là hỗ trợ truyền lời mà thôi, thù lao ngài cũng đã cho rồi.”
Cách Ngôn chú ý tới sau khi Simon nghe được câu nói kia phản ứng đầu tiên không phải cao hứng mà là hoảng loạn cùng lo lắng.
Rõ ràng thời điểm lần đầu tiên đứng trước bọn họ biểu hiện của nó trấn định như vậy mà.
Nhưng ngay sau đó cậu liền biết nguyên nhân.
Một nghìn đồng vàng đối với người trước nay chưa từng có nổi một đồng vàng thật sự là một gánh nặng trầm trọng.
Thật ra sau khi Simon ra khỏi lữ quán, bọn họ đi phía sau đã thấy vài người không có ý tốt đi ra theo nó, đương nhiên cuối cùng đã bị Rex giải quyết hết, chỉ là tượng răng đốt người (?).
Lấy năng lực của Simon hiện tại quả thật không thể chịu nổi gánh nặng này..