Bạn đang đọc Thức dậy đã lập gia đình rồi – Chương 75:
Ngày hôm sau lúc Hạ Sở đi qua, phát hiện nơi đó nhiều thêm hai người nữa.
Bọn họ nhìn thấy Hạ Sở đều cực kì kinh ngạc.
Giang Hành Mặc không hề ngẩng đầu mà giới thiệu nói: “Ben bệnh rồi, hai người họ đến giúp đỡ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Sở đã hiểu, anh không tin tưởng cô, lại tìm thêm hai người đến giúp đỡ.
Hạ Sở mới không thèm tức giận, cô mỉm cười nói với hai người đó: “Em là Megan.”
Hai thanh niên này cũng tự giới thiệu, người cao tên là Logan, người hơi thấp, hơi hoạt bát tên là Samuel.
Rõ ràng hai người đều rất tò mò về Hạ Sở, ai mà không biết Giang Hành Mặc “không gần nữ sắc”, cô gái này là ‘thần thánh’ phương nào?
Hạ Sở biết hai người đang nghĩ gì, cô không định giải thích nghi ngờ cho hai người, chỉ thân thiết nói: “Công việc của Ben hầu như đều ở chỗ em, hai anh qua đây xem thử đi, chúng ta chia công việc ra.”
Cô nói chuyện bằng giọng điệu của người từng trải, thành công kéo gần khoảng cách với hai người này.
Mọi người không ai ngốc, có một ‘ngọn lửa nhỏ’ ấm áp ở đây, ai mà còn vui lòng đi chạm vào ‘tảng núi băng’ lớn đó chứ!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mắt thấy ba người nhanh chóng thân quen, Giang Hành Mặc hé mí mắt, xì mũi coi thường với chuyện này.
—— Mới bây lớn cơ chứ, đã không thành thật như thế.
May mà Hạ Sở không biết thuật đọc tâm, nếu không thì sẽ phải cho anh một đấm.
Chỉ bất quá mới một ngày mà thôi, Logan và Samuel đã đối xử chân thành với Hạ Sở, trở thành bạn tốt.
Hạ Sở cũng dốc hết sức, dùng hết khả năng trên người, nâng cao tinh thần hết mức, cố gắng hết sức để làm tất cả những thứ có thể nghĩ tới thậm chí là không nghĩ tới đến mức hoàn hảo nhất.
Một giờ sáng, Giang Hành Mặc dừng lại chuyện trong tay, vuốt hai đầu chân mày, anh vốn cho rằng đã không còn ai hết nhưng lại nghe thấy tiếng bàn phím lách ca lách cách, vừa ngẩng đầu nhìn, Hạ Sở vẫn còn ở đó.
Anh hơi ngã ra sau, ung dung thản nhiên nhìn cô.
Dưới ánh đèn sáng rực, cô ngồi thẳng tắp, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào màn hình.
Cô mặc một chiếc đầm liền màu vàng nhạt, cổ áo dạng nếp uốn, giống như cánh hoa đang nở, làm nền cho chiếc gáy xinh xắn và khuôn mặt thanh tú.
Dường như cô đã gặp vấn đề khó, đôi môi màu nhạt mím chặt lại, hơi nhăn mũi, trong đôi mắt đen nhánh đều là sự suy nghĩ tìm tòi và bối rối.
Ngay lúc này, Giang Hành Mặc lại muốn đứng dậy đi xem thử, nhìn xem là vấn đề gì đã làm khó cô, thậm chí anh muốn giúp cô giải quyết một chút…
Rất nhanh, Hạ Sở hơi cong môi, đôi mắt sáng rực, rõ ràng đã nghĩ ra cách.
Giang Hành Mặc: “…” Buồn cười, sao anh có thể giúp cô?
Giang Hành Mặc dời ánh mắt đi nhưng lại không thể tập trung suy nghĩ vào chuyện nên làm.
Dần dần, anh cảm thấy tiếng bàn phím vọng lại từ hướng đối chéo rất chói tai, còn cảm thấy không khí ngột ngạt, thậm chí ngay cả ánh đèn chiếu xuống cũng làm anh cảm thấy rất chói mắt.
“Choảng” một tiếng.
Hạ Sở giật nẩy mình, ngẩng đầu nhìn qua.
Ly nước của Giang Hành Mặc đã đổ, đổ nước ra cả chiếc bàn.
Hạ Sở nhanh chóng đứng dậy: “Tôi đã sớm cảm thấy ly nước này của anh không đáng tin.”
Nói rồi cô đã nhanh nhẹn giúp anh lấy tài liệu trên bàn.
Giang Hành Mặc không hề động đậy, Hạ Sở cũng sợ ‘ông lớn’ này luôn rồi: “Nhanh đi lấy giẻ lau đi, một lát nước thấm vào máy tính là gặp họa đấy.”
Giang Hành Mặc vẫn không động đậy.
Hạ Sở tức giận ném tài liệu vào người anh, tự cô đi tìm giẻ lau.
Giang Hành Mặc ôm lấy cả đống đồ, cánh tay còn dính nước, thế mà tâm trạng lại trở nên tốt đẹp một cách rất kì lạ.
Hạ Sở giống như một người lính cứu hỏa, bận rộn một cách sôi nổi, “người bị hại” kiêm “người gây ra vụ cháy” Giang Hành Mặc lại bình chân như vại, giống như một tôn Phật ngồi ở đó.
Sau khi Hạ Sở dọn dẹp xong, nói: “Anh không thể dùng loại ly này nữa, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.”
Hạ Sở từng quan sát qua, Giang Hành Mặc uống nước đều dựa theo cảm giác, mắt không rời khỏi màn hình, hoàn toàn là dùng tay lần mò ly nước, rất nhiều lần cô đều cảm thấy anh sắp đổ nước lên bàn.
Cuối cùng thì ‘ông lớn’ Giang đã mở miệng: “Thế dùng ly nước như thế nào?”
Hạ Sở sững sờ trong chốc lát, cô không nghĩ đến anh sẽ hỏi câu hỏi như thế.
Sau khi Giang Hành Mặc hỏi xong thì có chút hối hận nhưng lời đã nói ra như bát nước đã đổ đi, không còn cách nào thu trở về.
Hạ Sở trả lời anh: “Loại có nắp sẽ tốt hơn.”
Giang Hành Mặc không nhìn cô: “Tôi không có loại ly như thế.”
Hạ Sở: “…” Sao mà cô có chút xem không hiểu tiến triển này nhỉ.
Giang Hành Mặc đứng dậy, lấy chìa khóa xe nói: “Cửa hàng tiện lợi có bán hay không?”
Hạ Sở vẫn đứng ở chỗ cũ, hoàn toàn không theo kịp tiết tấu của anh.
Giang Hành Mặc quay đầu nhìn cô, lời nói ra cũng cực kì không được tự nhiên: “Cửa hàng tiện lợi chỗ cô ở có bán hay không?”
Hạ Sở mở miệng theo bản năng: “Có… có chứ.”
Giang Hành Mặc đã muốn ra ngoài.
Cuối cùng Hạ Sở đã phản ứng kịp, cô cầm túi lên nói: “Đợi tôi một chút, tôi chỉnh lại đoạn cuối một chút, còn phải tắt máy tính…”
Giang Hành Mặc mới không thèm đợi cô.
Hạ Sở tắt máy tính, chạy chậm ra ngoài, nhìn thấy người đàn ông đang hút thuốc bên cạnh xe.
Ánh trăng rất sáng, khói thuốc nhẹ bay, Giang Hành Mặc bắt chéo đôi chân dài, nét mặt giấu trong màn đêm, dáng vẻ lại cực kì đẹp trai.
Quả nhiên anh đang đợi cô.
Hạ Sở thật sự không nhịn được, cười tít mắt (1).
Giang Hành Mặc dụi thuốc, mở cửa lên xe.
Hạ Sở cũng thành thực ngồi vào chỗ đối chéo ở ghế phía sau.
Xe khởi động lên, Hạ Sở không nhịn được: “Anh sẽ không cố ý làm ngã ly nước đi?”
Bàn tay nắm lấy vô-lăng của Giang Hành Mặc chợt xiết chặt, nhìn thẳng: “Tại sao tôi phải cố ý làm ngã?”
Hạ Sở cười tít mắt: “Ví dụ như anh muốn đưa tôi về nghỉ ngơi?”
Chiếc xe đột ngột tăng tốc, tiếp đó lại chợt thắng lại bất ngờ, Hạ Sở theo quán tính đập trán vào ghế phụ lái: “Ây da!” Cô che trán hét ra tiếng: “Anh làm gì thế!”
Giang Hành Mặc cười lạnh: “Có thời gian suy nghĩ lung tung, chi bằng thắt dây an toàn đi.”
Hạ Sở tức giận nói không nên lời: Trời ơi, trên đời này sao mà lại có loại người kỳ quặc như thế chứ!!!
Bỗng nhiên Hạ Sở rất đồng cảm với Giang Cảnh Viễn, có một người con trai như thế, e là Giang Cảnh Viễn đã lo nghĩ hết lòng người bố đi.
Cả đoạn đường không nói chuyện, Hạ Sở không dám chọc Giang Hành Mặc nữa, thành thực thắt xong dây an toàn.
Sau khi đến host family (2), Hạ Sở ngáp một cái, muốn đi lên đi ngủ.
Giang Hành Mặc lại nói: “Ly nước.”
Hạ Sở: “Hả?”
Giang Hành Mặc nhướng mày: “Tôi ra ngoài mua ly nước.”
Trong lòng Hạ Sở trợn mắt: Thằng cha này đúng thật là muốn làm mọi chuyện đến cùng (3) nha!
Hạ Sở hỏi: “Đối diện chính là cửa hàng tiện lợi, tôi đi cùng với anh?”
Giang Hành Mặc nhìn cô, ánh mắt đó Hạ Sở có thể hiểu được, chính là hai chữ: Nói nhảm.
Hạ Sở chỉ đành đi theo anh.
Thời điểm này, cho dù là cửa hàng tiện lợi 24 giờ cũng không có một ai.
Hạ Sở giúp ‘ông lớn’ Giang chọn một chiếc ly màu đen, sau khi ‘ông lớn’ Giang nhìn nhìn xong thì nói: “Lấy thêm một cái nữa…”
Hạ Sở: “Hả?”
Giang Hành Mặc nhanh chóng đổi lời: “Lấy thêm ba cái nữa.”
Hạ Sở không hiểu: “Một mình anh muốn dùng bốn cái ly?”
Giang Hành Mặc nói: “Ba người bọn họ không uống nước?”
Hạ Sở đã hiểu: “À à à, là phúc lợi của nhân viên nha.”
Giang Hành Mặc nói: “Bọn họ không phải là nhân viên của tôi.”
Hạ Sở mỉm cười, về điểm này ngược lại cô rất đồng ý với Giang Hành Mặc, quả thực anh không xem bọn họ là nhân viên, mà là đồng bọn, mặc dù là làm đồng bọn của anh thì áp lực nhiều đến mức đau khổ tột cùng, sống không bằng chết…
Cô vui vẻ chọn lựa chiếc ly, để tránh dùng sai ly, mỗi người đều khác màu nhau là sự lựa chọn tốt nhất.
Ben thích màu xám, Logan dùng màu trắng đi, Samuel tính tình hoạt bát, có thể dùng màu cam.
Sau khi chọn xong cô mới nhận ra mà nói: “Tôi đâu? Tôi không cần uống nước hay sao?”
Giang Hành Mặc không để ý đến cô, đã đi về phía quầy thu ngân.
Hạ Sở mới không thèm đối xử tệ với mình, cô chọn một chiếc ly màu hồng.
Lúc tính tiền Hạ Sở nói: “Tôi có thể tự mình mua…”
“Khó coi.” Giang Hành Mặc lấy đi chiếc ly trong tay cô, tính tiền chung.
Hạ Sở: “…” Sao mà khó coi chứ? Màu hồng khó coi chỗ nào hả!
Bỏ đi bỏ đi, tranh cãi với anh, người chịu thiệt chắc chắn là cô.
Lúc ra khỏi cửa Giang Hành Mặc xách túi, bên trong chỉ đựng năm chiếc ly.
Đi đến trước chiếc xe, Hạ Sở nói: “Ly của tôi…”
Giang Hành Mặc đã đặt chiếc túi vào trong xe.
Hạ Sở nói: “Anh yên tâm, không phải tôi muốn biển thủ của công, chỉ là muốn đem về trụng nước sôi một chút.” Ly mới dù sao cũng phải khử trùng một chút mới dùng nha.
Giang Hành Mặc nói: “Ngày mai tự mình qua đó trụng đi.” Nói xong thì lên xe đi mất.
Hạ Sở nghĩ cô cũng mệt rồi, lười phải làm đi làm lại nữa, ngáp xong liền quay về đi ngủ.
Sau khi Giang Hành Mặc về đến nhà, dừng xe xong, nhìn nhìn mấy chiếc ly bị vứt trên ghế phụ lái.
Anh nhìn chằm chằm chiếc ly màu hồng một hồi, xì mũi coi thường nói: “Ấu trĩ.”
Nói xong anh muốn xách chúng lên, lúc tay sắp chạm đến túi tiện lợi anh lại ngừng lại.
Chiếc túi đã mở ra, những chiếc ly bên trong bị lắc lư cả đoạn đường sớm đã nghiêng lệch lung tung: Chiếc ly màu đen ở góc trong cùng, cứ như sắp rớt xuống ghế, ba chiếc ly còn lại đều cách anh rất xa, chỉ có duy nhất chiếc màu hồng dựa qua, dính chặt lấy nó.
Giang Hành Mặc không có biểu cảm gì mà nhìn một lúc, thu tay lại.
Anh xuống xe, đốt một điếu thuốc, yên lặng đến mức như đang ở trên một hòn đảo độc lập dưới màn đêm mát mẻ.
Ben nhìn thì to con, thật ra cơ thể rất yếu ớt.
Trận bệnh này lại kéo ra bệnh viêm phổi, mãi mà không thấy chuyển biến tốt.
Mặc dù nói là Hạ Sở có thể ở lại lâu hơn vì chuyện này nhưng rốt cuộc vẫn áy náy.
Dù sao cô cũng đã lợi dụng Ben.
Bởi vì phần áy náy này, Hạ Sở cực kì lo lắng cho Ben, lúc gọi đồ ăn ngoài luôn băn khoăn đến khẩu vị của Ben, không dám để anh ăn đồ quá dầu mỡ cũng không dám để anh ăn đồ quá mặn quá cay.
Giang Hành Mặc lạnh lùng nhìn xem, trong lòng suy nghĩ: Nhóc này đúng thật là suy nghĩ cho Ben rất nhiều.
Nghĩ đến đây anh có chút buồn bực, lại ngẩng đầu, nhìn thấy cô nói nói cười cười với Logan, lại cảm thấy cực kì chướng mắt.
Hạ Sở nhận ra ánh mắt của anh, hỏi anh: “Sao vậy?”
Giang Hành Mặc nói: “Rất rảnh rang? Test và điều chỉnh Module G rồi?”
Logan lập tức ngồi xuống, bắt đầu lách ca lách cách.
Hạ Sở cũng không hiểu nổi ‘ông lớn’ Giang lại tức giận chuyện gì nữa, chỉ có thể thành thực làm việc.
Thời gian trôi qua rất nhanh, sau khi sức khỏe của Ben hồi phục, dự án này cũng gần đến phần kết.
Kết thúc lần test và điều chỉnh cuối cùng, bên phía khách hàng cũng đã đưa ra câu trả lời chắc chắn, cuối cùng bọn họ đã kết thúc công việc rồi.
Logan và Samuel hô to một tiếng: “Thành công rồi!”
Hạ Sở cũng rất vui mừng, bất kể quá trình khó khăn như thế nào, bọn họ đã làm ra một thứ rất tuyệt vời, một sản phẩm hoàn chỉnh mà cho dù ở một nơi đỉnh cao nhất thế giới này cũng có thể đủ để làm cho người ta thấy mới lạ.
Những thứ khác đều là thứ không quan trọng, loại cảm giác thành tựu này thật sự là làm con người ta vô cùng hài lòng.
Tâm trạng Hạ Sở tốt, lại có gan trêu chọc Giang Hành Mặc rồi: “Thế nào, tôi không làm mất mặt Ben chứ?”
Giang Hành Mặc cười lạnh như bình thường.
Vốn dĩ Hạ Sở không hy vọng anh có thể nói ra một câu tiếng người nhưng ai mà biết được một lúc sau anh thế mà lại nói khẽ: “Ừm.”
Hạ Sở cho rằng mình đã nghe nhầm: “Hả?”
Giang Hành Mặc dời ánh mắt, châm điếu thuốc nói: “Cũng không tệ.”
——
Giải thích:
(1) Cười tít mắt: raw là 眼睛笑成了月牙, dịch thô là cười mà ánh mắt híp lại như trăng lưỡi liềm, tương đương cười tít mắt trong tiếng Việt.
(2) Host family: raw là 寄宿家庭, có nghĩa là gia đình bản xứ nơi mà cho phép du học sinh lưu trú trong suốt thời gian du học.
(3)Làm mọi chuyện đến cùng: raw là 把皇帝的新衣给穿到底, dịch sát nghĩa là bận áo mới của vua đến cùng, xuất phát từ một câu chuyện “Bộ quần áo mới của vua”, dịch thoát ý là làm một chuyện gì đó đến cùng.