Bạn đang đọc Thức dậy đã lập gia đình rồi – Chương 74:
Căn phòng lớn như thế, hai người mỗi người chiếm một nửa, chỉ có tiếng bàn phím vang lên liên tục không ngừng, bỗng dưng nghe thấy còn rất có tiết tấu.
Đoán chừng Ben là vừa bệnh vừa mệt, lúc này đã uống thuốc, ngủ cũng khá yên ổn, không hề muốn tỉnh dậy chút nào.
Hạ Sở vừa giúp như này liền giúp đến 12 giờ đêm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ngồi đến mức cổ đều đơ lại, vừa hay hoàn thành một phần, dứt khoát đứng dậy vận động một chút, thuận tiện tìm chút nước uống.
Vừa đứng dậy thì đã nhìn thấy ‘ông lớn’ Giang ngồi “liệt” trên ghế.
Thật sự là liệt, một tư thế ngồi hoàn toàn không có xương.
Hạ Sở len lén nhìn một lúc, anh dường như không hề phát giác, tập trung tinh thần nhìn vào màn hình, ngón tay như đang bay.
Mặc dù nói tư thế ngồi này không dám khen nhưng không thể không nói dáng vẻ tập trung này của anh cực kì cuốn hút.
Đôi mắt đen đó dường như phản chiếu một thế giới số liệu khổng lồ, bên trong sự sâu không lường được đó chứa đựng những khả năng bất tận, giống như Internet thông dụng khắp nơi bây giờ.
“Nhìn đủ chưa?” Người đàn ông không hề nhìn sang chỗ khác mà nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Sở: “…”
Cô bình tĩnh di chuyển ánh mắt, cầm ly nước lên uống, giả vờ không nghe thấy.
Tiếng gõ bàn phím đột ngột dừng lại, người đàn ông nâng mắt nhìn về phía cô.
Hạ Sở nói: “Tôi đi xem thử Ben thế nào rồi.”
Giang Hành Mặc: “Cậu ta đang ngủ ngon lành, cô đi đánh thức cậu ta làm gì.”
Ai cần anh quan tâm! Trong lòng Hạ Sở nghĩ như thế, ngoài miệng lại không nói như thế, cô nói: “Thời gian không còn sớm nữa, tôi nên quay về rồi.”
Giang Hành Mặc thu lại ánh mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình, mặc dù không nói chuyện nhưng xung quanh người đều đang tỏa khí hơi thở “cô nên đi từ sớm rồi”.
Hạ Sở xách túi ra khỏi cửa, sắp đến cửa lại đứng lại.
12 giờ đêm, một mình cô ra ngoài, thế này là tìm đường chết nha!
Làm sao đây? Gọi Ben thức dậy? Ý định ban đầu của cô là để anh nghỉ ngơi cho tốt, lúc này gọi anh thức dậy, không phải là lẫn lộn đầu đuôi sao.
Nhờ Giang Hành Mặc?
Hạ Sở trợn mắt, thôi dẹp đi, kẻ kỳ thị phụ nữ đó đoán chừng là mong cô xảy ra chuyện đi.
Hạ Sở suy nghĩ một lát, có dự định xấu nhất.
Nếu thật sự không được thì thức nguyên đêm vậy, cũng không phải chưa từng thức qua.
Hạ Sở đang dự định quay về, sau lưng đã vọng lại tiếng bước chân.
Cô vừa xoay người, đã nhìn thấy Giang Hành Mặc.
Ánh sáng bên trong phòng sáng hơn ngoài phòng khách một chút, anh đi ngược chiều ánh sáng, không nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt cho lắm, chỉ nhìn thấy trên tay anh đã đốt một điếu thuốc, từng làn khói thuốc lan lên trên, có chút cảm giác không chân thực.
“Tôi để quên chút đồ ở trường.” Anh khàn giọng nói xong câu này.
Hạ Sở rất ghét khói thuốc, cũng chưa bao giờ cảm thấy người đàn ông hút thuốc có sức hấp dẫn gì, có điều tối nay lại cảm thấy tên ‘quỷ đáng ghét’ hút thuốc này không đáng ghét đến thế.
Cô cố ý hỏi: “Anh phải về trường sao?”
Giang Hành Mặc nhíu chặt chân mày: “Nói nhảm.”
Hạ Sở biết rõ còn hỏi: “Có thể chở theo tôi hay không?”
Giang Hành Mặc không để ý đến cô, bước nhanh về phía trước, bước qua khỏi bên cạnh cô.
Hạ Sở nhanh chóng đuổi theo, nói: “Thật tốt quá rồi, tôi đang rầu rĩ phải làm sao quay về đây.”
Giang Hành Mặc không nói tiếng nào.
Bên ngoài trăng sáng giữa trời, ngôi sao thưa thớt, trên con đường vốn yên tĩnh lại càng thêm tĩnh lặng, lờ mờ còn vọng lại tiếng kêu của chim cú mèo.
Hạ Sở bị dọa giật mình, chạy chậm đuổi theo. Cũng không biết có phải là ảo giác của cô hay không, dường như bước chân của Giang Hành Mặc chậm lại một chút.
Có điều là anh không hề quay đầu lại, càng không nói gì, tiếp tục đi về phía ga-ra.
Hạ Sở theo sát phía sau, đi đến bên cửa xe, cô không nhịn được xác nhận lại thêm lần nữa: “… Tôi có thể lên xe đúng không?”
Giang Hành Mặc liếc cô một cái, giọng điệu rất kém: “Không lên xe thì đi bộ về đi.”
Anh dùng tiếng Trung nói câu này, có chút không thạo cũng như không trôi chảy nhưng bất ngờ là cực kì êm tai.
Hạ Sở cười cong đôi mắt, cũng dùng tiếng Trung nói: “Cảm ơn!”
Cô đang muốn mở cửa chỗ ghế phụ lái, Giang Hành Mặc nhíu mày nói: “Cô ngồi phía sau.”
Hạ Sở: “…” Đến nỗi thế không! Chẳng lẽ ngồi bên cạnh anh có thể ‘ăn’ luôn anh hay sao?
Bỏ đi bỏ đi, không thể chọc còn không được sao.
Lần này Hạ Sở rất tự giác, không chỉ ngồi ở phía sau, còn là ngay ghế phía sau của ghế phụ lái, đảm bảo trong không gian có hạn của chiếc xe thì cách xa Giang Hành Mặc nhất.
Cô “hiểu chuyện” như thế rồi, sắc mặt của Giang Hành Mặc cũng không thấy tốt lên, vẫn còn đanh mặt lại, cứ như cô đã thiếu anh năm triệu tệ không chịu trả vậy đó.
Xe khởi động, ngược lại chạy cũng ổn định, cả đoạn đường hai người không nói chuyện, Hạ Sở hơi mệt mỏi rồi.
Cả đoạn đường lắc lư, mơ mơ màng màng, trán cô gõ vào cửa sổ xe, thế là lại ngủ say mất tiêu.
Sau khi xe dừng hẳn, Giang Hành Mặc đợi một lúc cũng không nghe thấy tiếng mở cửa, đang muốn nói chuyện thì nhìn thấy cô gái đang ngủ say qua kính chiếu hậu.
Cô co lại ở ngoài cùng chiếc ghế ngồi, đầu dựa nghiêng vào trên cửa xe, tóc bên tai rơi xuống, rủ xuống trên chiếc gáy trơn bóng, làm nền cho màu tóc đen hơn, làn da trắng hơn, cứ như trong một con búp bê sứ dễ thương…
Giang Hành Mặc dời ánh mắt, tay mạnh mẽ nhấn xuống…
Tiếng kèn xe chói tai làm Hạ Sở bừng tỉnh một cách đột ngột.
“Làm, làm sao vậy!” Hạ Sở hốt hoảng lo sợ.
Giang Hành Mặc trực tiếp mở cửa xuống xe.
Một lúc lâu sau Hạ Sở mới bình tĩnh lại, hóa ra là đã đến trường. AAAA, anh ta có cần như thế không chứ! Có cần nhấn kèn xe lúc nửa đêm nửa hôm để đánh thức cô như thế không chứ!
Hạ Sở xuống xe, nói khẽ: “Anh thế này là quấy rối người dân đó!”
Giang Hành Mặc dựa vào bên xe, đốt một điếu thuốc nói: “Đừng đến nữa!”
Hạ Sở chợt sững sờ.
Giang Hành Mặc nhíu mày, nhìn thẳng về phía trước nói: “Tôi không quan tâm cô có ý đồ gì nhưng mà đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Hạ Sở hỏi lại anh: “Anh cảm thấy tôi có thể có ý đồ gì.”
Giang Hành Mặc nói: “Tôi không quan tâm.”
“Tôi không muốn xuất hiện trước mặt anh.” Hạ Sở nghiêm túc nói, “Tôi chỉ là muốn giúp đàn anh Ben.”
Giang Hành Mặc ngừng lại một chút, nói: “Thế tôi để Ben chuyển ra ngoài.”
Hạ Sở có chút tức giận: “Anh thế này cũng quá đáng quá đi, Ben làm việc cho anh đến mức ngã bệnh rồi, thế mà anh lại…”
Ánh mắt của Giang Hành Mặc lạnh nhạt trước sau như một: “Cậu ta không phải làm việc cho tôi.”
Hạ Sở chợt sững sờ.
Giang Hành Mặc nói: “Cậu ta làm việc cho chính mình.”
Hạ Sở bị chẹn họng nhưng vẫn nói: “Thế anh cũng không nên đuổi anh ấy đi, anh ấy đang ở êm đẹp, lại không chọc ghẹo gì anh, tại sao phải để anh ấy dọn ra ngoài.”
“Tôi từng nói với cậu ta, điều kiện duy nhất để ở chỗ đó chính là không được dẫn phụ nữ về.”
Hạ Sở ngừng một lúc, cúi mắt nói: “Đợi Ben hết bệnh rồi, tôi sẽ không đến chỗ đó của anh nữa.”
Giang Hành Mặc dập tắt điếu thuốc trong gạt tàn, mở cửa lên xe, không nhìn cô thêm lần nào nữa.
Nhìn thấy chiếc xe biến mất, Hạ Sở mới tức giận xỉa xói nói: “Không phải là quay về lấy đồ hay sao? Đồ còn chưa lấy đã quay về rồi hả!”
Cô tức giận đến mức đau tim, xem mặt đất là Giang Hành Mặc, dùng sức đạp hai cái.
—— Trên đời này sao lại có thể có tên quỷ đáng ghét như thế cơ chứ!
Chẳng trách Giang Cảnh Viễn cũng chỉ yêu cầu cô ở bên cạnh, với cái nết xấu xa đó của anh ta, ở bên cạnh anh ta một năm sợ là phải sống ít lại mười năm đó!
Hạ Sở cứ thế từ bỏ sao?
Đùa gì chứ, cô hoàn toàn không có cơ hội từ bỏ.
Đừng nói là một cục đá đáng ghét, cho dù có là kim cương, cô cũng phải gõ nứt một đường!
Anh bạn Ben cực kì “giúp đỡ”, vừa bệnh đã bệnh bốn năm ngày liền.
Hạ Sở cắn răng nhận lấy hết tất cả công việc của anh ấy, sau khi hiểu hết từng thứ từng món một, cô cực kì đau đầu (*).
Đúng thật là ngây thơ rồi.
Thứ này thật không phải là thứ công việc nhỏ nhặt như của bên Từ Thanh Dung, những thứ mà nhóm người này làm đều là những thứ chính thức, với trình độ này của cô, thật là hơi không đủ tư cách.
Biết khó mà lui?
Nghĩ cũng đừng nghĩ, cô – Hạ Sở không ăn không ngủ, cũng phải ‘đập’ công việc này vào mặt Giang Hành Mặc một cách ngon lành.
——-
Giải thích:
(*) Cực kì đau đầu: nguyên văn là 一个头比两个大, có nghĩa là do một chuyện nào đó quá phiền phức hoặc chính mình quá xui xẻo, thế nên làm đến mức sứt đầu mẻ trán. Ý chỉ chính mình không có cách giải quyết, cực kì đau đầu với chuyện này. (Theo Baidu)