Thức dậy đã lập gia đình rồi

Chương 21


Bạn đang đọc Thức dậy đã lập gia đình rồi – Chương 21:

Tên khốn Giang Hành Mạc này!
 
Hạ Sở xác định, chắc chắn và quả quyết rằng anh ta đang cố ý né tránh cô!
 
Cô đi đến đâu anh ta đều không có ở đó, sao mà có thể trùng hợp như thế được?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chắc chắc là có người mật báo tin tức, để cho anh ta đi trước một bước.
 
Anh ta tránh cô làm gì chứ? Hạ Sở không nghĩ ra được lí do, chỉ có thể cho là anh đang nổi sở thích xấu xa, muốn làm cho cô khó xử.
 
Nghĩ lại thì cũng đúng: Mối quan hệ của hai người không hòa hợp, một nửa công ty đều biết; Hai người không nói chuyện với nhau, những người quen xung quanh càng thêm rõ ràng.
 
Bây giờ cô chủ động tìm anh ta, anh ta trốn nên không gặp được, cứ như cô đang xin để gặp mặt anh ta vậy, nhất định là đã làm cho anh ta vô cùng đắc ý.
 
Mặc dù Hạ Sở càng nghĩ càng tức nhưng trong đầu đã bình tĩnh lại, không còn tìm người một cách không biết phương hướng giống như những con ruồi không đầu nữa.
 
Đầu tiên là cần phải né tránh mấy người thân tín của Giang Hành Mặc, như Từ Chi Hàn; Sau đó phải hành động nhanh chóng tấn công bất ngờ, để cho anh ta không kịp rời đi; Cuối cùng cần phải tìm một nơi nào đó chỉ có một cửa ra vào, như thế thì anh ta sẽ không còn nơi nào để lui nữa!
 
Hạ Sở thông qua sổ tay theo dõi sát sao hành trình của bọn người Từ Chi Hàn, sau khi phát hiện nhóm người này tập trung đi đến một phòng họp nhỏ, Hạ Sở cảm thấy cơ hội đến rồi!
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chính là căn phòng họp nhỏ chỉ có một cánh cửa này, cô bất ngờ đi qua đó, thử xem anh ta còn chạy đường nào.
 
Chỉ cần gặp được, còn trước mặt nhiều người như thế, cô không tin anh ta có thể quay đầu bỏ đi!
 
Hạ Sở nén giận, cho bọn họ một khoảng thời gian họp đầy đủ mới xuất phát.
 
Bên trong phòng họp, Từ Chi hàn đang báo cáo số liệu thử nghiệm Đại Não Liên Tuyến ngày hôm qua, mặc dù xuất hiện một chút rối loạn nhỏ nhưng bởi vì có sự giúp đỡ kịp thời của Giang Hành Mặc, cũng coi như là có hoảng sợ nhưng không có nguy hiểm gì, thuận lợi tiến vào giai đoạn hai, có thể tiếp tục tiến hành theo kế hoạch rồi.
 
Sau khi Từ Chi Hàn báo cáo xong, Phùng Vũ Hằng kết nối với máy chiếu nói: “Đã đàm phán xong  với nhà cung cấp vật liệu cho thiết bị trí năng di dộng (1), có ba nhà đã tiếp nhận bản thiết kế chuẩn bị nghiên cứu phát triển, chỉ là việc phát triển hệ thống thao tác MG vẫn luôn dậm chân tại chỗ.”
 
Giang Hành Mặc hiểu được cậu nói gì.
 
Phùng Vũ Hằng vẫn là nhắc nhở nói: “Dự án này trước giờ vẫn luôn do Megan tự mình phụ trách …”
 
Anh còn chưa nói xong, Giang Hành Mặc đã nói: “Tôi đến làm tiếp nó, gần đây cô ấy bận.”
 
Phùng Vũ Hằng hơi do dự: “Lão Đại, anh còn phải phụ trách việc phát triển Đại Não Liên Tuyến, có thể dành ra thời gian được không.”
 
Giang Hành Mặc đúng thật là không thể dành ra thời gian được, anh khao khát một ngày mình có bốn mươi tám tiếng nhưng việc này cũng không thể giao tiếp cho Hạ Sở được.
 
Trước đây hai người ồn ào tách ra, Hạ Sở mặc kệ không làm nữa, anh cũng không có cách nào tin tưởng cô nữa.
 
Bây giờ cô đã quên sạch, ngược lại đã không còn những băn khoăn đó nữa nhưng mà cô đã quên sạch chuyên ngành của mình, quên luôn sản phẩm mà chính cô đã bỏ ra biết bao tâm huyết.

 
Giang Hành Mặc xoa hai đầu chân mày nói: “Tôi sẽ cân đối thời gian.”
 
Phùng Vũ Hằng còn có thể làm sao? Cục cưng MG nhà anh đáng thương giống như là một đứa trẻ trong gia đình mà ba mẹ đòi ly hôn.
 
Khi mà Hạ Sở đến, cánh cửa của phòng họp vẫn đang đóng.
 
Đương nhiên là cô sẽ không xông vào trong để làm phiền cuộc họp của bọn họ, như thế chỉ có thể bị xem là “kiếm chuyện vô cớ”, bị đuổi ra ngoài cũng do cô tự tìm.
 
Chuyện mà cô phải làm chính là chặn ngay cửa, đợi đến khi bọn họ họp xong, đi ra ngoài.
 
Đến lúc đó cô xem thử Giang Hành Mặc còn có lí do gì mà không gặp cô!
 
Sau khi báo cáo xong tiến độ của vài dự án mọi người đứng dậy, đẩy ghế vào, chuẩn bị rời khỏi.
 
Lúc Giang Hành Mặc đứng lên lướt nhìn điện thoại một chút, tiếp đó con ngươi hơi co lại.
 
Bởi vì cuộc họp, điện thoại anh cài chế độ im lặng, cho nên điện thoại không có rung.
 
Tại sao điện thoại phải rung?
 
Để đề phòng Hạ Sở, anh dựa theo định vị của cô mà cài đặt riêng một chế độ nhắc nhở, khi cô cách anh mười mét thì cảnh báo màu xanh, năm mét là cảnh báo màu vàng, ba mét là cảnh báo màu đỏ.
 
Lúc này đây trên điện thoại nhấp nháy màu đỏ một cách điên cuồng, không cần nghĩ cũng biết là cô đang ở bên ngoài cửa.
 
Giang Hành Mặc lập tức nói: “Đợi chút.”
 
Mọi người đều quay đầu nhìn qua.
 
Giang Hành Mặc nói: “Nếu nhìn thấy Megan thì nói là tôi không có tham gia họp.”
 
Mọi người lại ngu ngơ, còn có hơi chút tò mò.
 
Phùng Vũ Hằng là fan của Megan, là một fan não tàn, vừa nghe thấy Megan ánh mắt đã sáng lên.
 
Giang Hành Mặc đặc biệt dặn dò anh: “Ron, đặc biệt là cậu không được nói chuyện với cô ấy.”
 
Phùng Vũ Hằng ngơ ngác, nhanh chóng làm rõ: “Lão Đại, tôi chỉ sùng bái Megan thôi chứ không có ……”
 
Giang Hành Mặc giương mày: “Không có cái gì.”
 
Phùng Vũ Hằng bị dọa sợ, khát vọng sống rất mạnh: “Cái gì cũng đều không có!”
 
Giang Hành Mặc cũng lười lãng phí thời gian với cậu ta, anh nói: “Đợi thêm một phút nữa đi rồi các cậu hay đi ra.”
 

Sau đó nhóm “trọng thần”(2) của Liên Tuyến đã trơ mắt nhìn bệ hạ của bọn họ trốn vào trong WC.
 
Phùng Vũ Hằng hỏi nhỏ: “Đây là làm sao vậy?”
 
Cậu bạn Từ đã kết hôn bình tĩnh nói: “Sở thích, hiểu không?”
 
Những con người độc thân còn lại chỉ có thể đồng loạt lắc đầu: Không hiểu, thật sự không hiểu.
 
Cậu bạn Từ rất kiêu căng: “Ơ, vì vậy nên các cậu mới không lấy được vợ.”
 
Một phút sau, do Từ Chi Hàn kiêu ngạo dẫn đầu, mọi người cùng nhau ra khỏi phòng họp.
 
Hạ Sở vừa nhìn thấy có người ra, sắc mặt vui mừng, mắt của cô rất to, dáng vẻ mở tròn đôi mắt giống như một chiếc đèn pha nhỏ, quét mắt qua từng người TừChi Hàn, Phùng Vũ Hằng, Chu Duệ…, đang cố gắng nhận dạng ông chồng xa lạ kia của mình.
 
Từ Chi Hàn hỏi: “Megan, có việc gì không?”
 
Hạ Sở xem hết tất cả cũng không phát hiện một khuôn mặt xa lạ nào có thể làm cho Cao Tình khen, cô hỏi: “Giang Hành Mặc đâu?”
 
Từ Chi Hàn vẻ mặt không biết gì: “Không nhìn thấy, cả ngày hôm nay đều không nhìn thấy luôn.”
 
Những người bên cạnh nghe thấy câu nói này của cậu ta đều âm thầm khâm phục trong lòng: người đã có vợ đúng là có khác, bản lĩnh mở mắt nói bừa đúng là lợi hại.
 
Hạ Sở mới không tin lời cậu: “Anh ta còn ở bên trong sao?”
 
Từ Chi Hàn nói: “Không có á, cuộc họp này Lão Đại không tham gia.”
 
Hạ Sở nói: “Anh ta không tham dự? Thế các cậu báo cáo với ai?” Đừng cho là cô không biết, mấy người này đều có dự án riêng, hơn nữa đều là người đứng đầu các dự án đó, bọn họ tập họp lại với nhau bàn cái gì? Chỉ có thể là báo cáo công việc với một người thôi!
 
Từ Chi Hàn: “…”
 
Cậu không trả lời được nên muốn xin giúp đỡ từ đồng nghiệp nhưng mà Phùng Vũ Hằng là fan cứng của Megan, nhìn thấy nữ thần chỉ biết lúng túng, chẳng giúp được gì, những người khác chỉ cảm thấy “cuộc chiến” này không thuộc về những người độc thân như bọn họ, từ chối tham gia cuộc chiến.
 
Hạ Sở cười lạnh lùng: “Đừng chặn cửa, tôi vào trong xem thử thì biết rõ thôi.”
 
Từ Chi Hàn chỉ có thể gõ bừa một dòng chữ: “Lão ‘Đát’(Đại), ‘ki’ (chỉ) có thể giúp anh tới đây thôi.” Còn gõ bừa ra hai chữ sai.
 
Cậu biết là Giang Hành Mặc trốn bên trong WC nhưng có ích gì đây? Mấy thứ WC này chỉ có ngăn được những người phụ nữ lạ chứ đừng mơ có thể ngăn được vợ của mình.
 
Hạ Sở đẩy cửa bước vào, nhìn một vòng.
 
Phòng họp không to cũng không xa hoa, rất bình thường, cả Liên Tuyến mặc dù là một mạng lưới Internet không lổ nhưng trước giờ không hề liên quan đến hai chữ xa hoa.
 
Chính giữa phòng họp là một chiếc bàn hội nghị màu trắng bạc, bên cạnh là những chiếc ghế được đẩy vào trong một cách ngay ngắn, những chai nước suối đặt phía trên bị thiếu mất chín chai, vừa nãy đi ra ngoài là tám người, vì vậy chắc chắn Giang Hành Mặc đã tham gia cuộc họp!

 
Hạ Sở đánh giá xung quanh một vòng, đôi mắt sắc bén đã nhìn thấy phòng WC.
 
Giang Hành Mặc trốn trong đó sao? Đến mức đó sao!
 
Hạ Sở giương giọng nói: “Tôi biết anh ở trong đó, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
 
Giang Hành Mặc: “…” Anh không muốn nói chuyện với em.
 
Hạ Sở lại nói: “Không sao, anh cứ từ từ, tôi chờ anh.” Nói xong kéo một chiếc ghế ra, ngồi xuống.
 
Cô nhìn chai nước suối, còn vặn mở một chai mới uống một ngụm rồi nói: “Vừa hay có nước, tôi ở đây nghỉ ngơi một lát.”
 
Là lúc thử thách khát vọng sống của ngài Giang rồi!
 
Nếu như Hạ Sở hạ quyết tâm không đi, thế thì anh chỉ có thể đi ra ngoài.
 
Sau khi đi ra thì sao?
 
Đó phải là Tu La Tràng (3) ác nghiệt hung tàn đến mức nào!
 
Hạ Sở sẽ biết được Dante chính là anh, anh chính là Giang Hành Mặc, sẽ thế nào?
 
Giang Hành Mặc nghĩ cũng không cách nào nghĩ được, anh không chỉ đứng trên dây cáp của một vực sâu vạn trượng, còn nhìn thế được bên trong vực sâu đang phản chiếu những thanh kiếm dày đặc âm u lạnh lẽo. (Nếu có đọc ở trang rồi thì cũng nhớ qua Luvevaland.co đọc để ủng hộ editor nha mấy bà)
 
Nếu rơi xuống dưới sẽ thế nào? Ngay cả đứa trẻ ba tuổi đều biết rõ.
 
May mà anh bạn Giang có IQ cực kì cao, tài năng trí tuệ và sự thông minh khi mười lăm tuổi học Đại học ngay lúc này được thể hiện một cách triệt để.
 
Anh bình tĩnh dùng điện thoại đăng nhập vào hệ thống công ty, thay đổi lịch hẹn trước của phòng họp này, lại thay đổi vị trí định vị của mình, lại gửi tin nhắn cho trợ lý.
 
Mười phút sau, sáu bảy người đi vào phòng họp, bọn họ nhìn thấy Hạ Sở đều sững sờ một lúc, nhanh chóng chào hỏi: “Megan.”
 
Hạ Sở hơi ngơ ngác, sau đó đứng lên.
 
Cậu nhóc dẫn đầu nói: “Chúng ta không đặt sai chứ?”
 
Một người khác lấy điện thoại ra xác nhận một hồi sau đó nói: “Không sai đâu, chính là phòng họp này, tám giờ.”
 
Hóa ra phòng họp này đã có người đặt lịch hẹn để sử dụng, Hạ Sở sẽ không vì chuyện riêng mà làm lỡ công việc của mọi người, cô đứng dậy nói: “Các cậu bận đi, tôi chỉ để quên một ít đồ nên quay lại để lấy.”
 
Lúc đi ra ngoài, Hạ Sở nhìn lướt qua WC, trong lòng nghĩ: Tôi xem anh có thể ở trong đó bao lâu!
 
Cô ra ngoài đợi, sớm muộn gì cũng sẽ đợi được người đi ra.
 
Cô vừa đi ra, điện thoại đã reo lên. Là trợ lý của Giang Hành Mặc?
 
Hạ Sở nhận cuộc gọi, đối phương nói: “Megan, Ngài Giang đang ở trong phòng nghỉ trên tầng cao nhất, cô muốn tìm anh ấy sao?
 
Hạ Sở sững sờ: “Anh ấy ở trên tầng cao nhất?”
 
Đối phương nói: “Đúng vậy, anh ấy nói thế với tôi.”

 
Hạ Sở không tin, cảm thấy đây là kế điệu hổ ly sơn nhưng sau khi đợi một lúc lại có chút không chắc chắn, Giang Hành Mặc đến mức phải ở trong WC trốn cô lâu đến thế sao? Cũng không phải là cô muốn ăn thịt anh nha! 
 
Nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chính mình có thể đã hiểu nhầm thật rồi.
 
Suy nghĩ Hạ Sở vừa thay đổi, nhớ đến chuyện chỉ cần bước vào trong tòa nhà Liên Tuyến, mọi người đều có định vị.
 
Cô không rõ chính mình có quyền hạn kiểm tra định vị của Giang Hành Mặc hay không, nhưng thử một chút cũng không trở ngại gì.
 
Vừa kiểm tra, đúng thật là đã tra thấy, trên định vị hiển thị Giang Hành Mặc đúng thật là ở trên tầng cao nhất.
 
Hạ Sở thở phào một hơi, cảm thấy chính mình đã phức tạp hóa vấn đề, hơi ngượng ngùng.
 
Cô điều chỉnh lại tâm trạng, đi lên tầng cao nhất, lúc gõ cửa cũng nhẹ tay hơn một chút.
 
Cô vừa gõ thì phát hiện cửa không khóa, Hạ Sở nghĩ đến cuối cùng cũng sắp gặp được người chồng trên danh nghĩa này rồi, trong lòng hơi phức tạp.
 
Sau khi vào cửa, cơn gió lạnh thổi bay những chiếc rèm cửa mỏng, bên trong căn phòng nghỉ ngơi được bố trí thoải mái không có một ai.
 
Hạ Sở ngơ ra, nhìn nhìn định vị trên điện thoại, lại nhìn vào căn phòng ngay cả một con ruồi cũng không có —— cô bị “điệu hổ ly sơn” rồi!
 
Giang Hành Mặc! Tên khốn kiếp!
 
Hạ Sở tức giận đến mức ngay cả cơm tối cũng không ăn, ban ngày bởi vì tìm Giang Hành Mặc mà đọng lại một đống chuyện, lúc này vừa bận rộn chớp mắt đã đến mười một giờ.
 
Cô không muốn thức khuya, cũng không muốn “bạn tốt cực kì thân” Dante bước vào tuổi trung niên sớm, vì thế gửi tin nhắn cho anh: “Ăn khuya?”
 
Dante rất bận nhưng nhìn thấy tin nhắn này thì tuyệt đối không từ chối: “Được.”
 
Quán mì vẫn chỉ có hai người họ, sau khi gọi món xong Hạ Sở không nhịn được mà phàn nàn: “Anh thật sự không biết là Giang Hành Mặc quá đáng như thế nào đâu.”
 
Giang Hành Mặc: “…” Anh không nên chọn tô lớn, nên chọn tô nhỏ.”
 
Hạ Sở chưa nguôi giận nói: “Anh ta trốn tôi nguyên một ngày nay, hao tâm tổn sức dùng hết mọi cách để trốn. Anh có thể nghĩ ra được hay không? Anh ta đã ba mươi hai tuổi, đã là một ông chú rồi mà còn trẻ con như vậy.”
 
“Không chịu nổi nữa.” Hạ Sở tức giận nói, “Tôi nhất định phải ly hôn với anh ta.”
 
Rất tốt, chọn tô lớn hay tô nhỏ gì đều không quan trọng, sợ là ông chú Giang ba mươi hai tuổi phải uất ức đến mức không nuốt nổi ngụm nào.
 
——-
Giải thích: (Nguồn: Internet.)
 
(1) Thiết bị trí năng di động: raw là 穿戴设备, là các thiết bị có thể mang theo trên người đi đến bất kì đâu, ví dụ như: mắt kính thông minh Google Class, tai nghe Bluetooth, máy tính dạng đồng hồ đeo tay, v.v.
 
(2) trọng thần: raw là重臣, những đại thần quan trọng trong triều đình, ở đây ý chỉ cán bộ quan trọng trong Liên Tuyến.
 
(3)Tu La Tràng: raw là修罗场, là một cụm từ dùng để miêu tả những chiến trường bi thảm, cũng có nghĩa là một người đang phải chiến đấu đến chết trong một hoàn cảnh khó khăn.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.